Chương 77
Những ngày tháng Lê Phi Phàm ở trong tay thuộc hạ của Thư Dịch Khinh trôi qua vô cùng khó khăn.
Tắm hoàn toàn bằng nước lạnh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cổ tay và cổ chân của Lê Phi Phàm đã nổi đầy vết máu bầm và vết đen. Còn Thư Dịch Khinh thì hoàn toàn ngược lại, vì có Lê Phi Phàm mà ngày càng tốt lên đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, ngay cả thời gian phát điên mỗi ngày với Đỗ Phong cũng ít đi.
Lần mà cậu ta điên nhất là khi phát hiện ra áo khoác của Lê Phi Phàm là nhãn hiệu may riêng mà Hoắc Uẩn Khải hay mặc.
Nên cậu ta đã cho Lê Phi Phàm một trận đòn, khác hẳn với cái người suy sụp bởi vì hút ma túy kia.
Hơn nữa cậu ta đã bắt đầu chủ động cai nghiện.
Giống như từ dưới nền đất của một gốc cây đã hư thối mọc lên một mầm cây mới, một sinh mạng mới được tái sinh và tràn đầy sức sống.
Lê Phi Phàm đã ở trong thôn được ba hôm.
Thím hay đưa cơm cho anh thật sự không nhìn nổi nữa nên lén đưa cho anh một chai thuốc trị thương.
Thím dùng giọng phổ thông ngọng nghịu của mình lén nói cho anh biết: “Cháu lau, lau nhanh đi.”
“Cảm ơn thím.” Lê Phi Phàm dựa vào bức tường trong phòng, áo sơ mi loang lổ vết máu, nhìn ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ, khàn giọng hỏi: “Thím ơi, đã mấy giờ rồi ạ?”
“Sắp 5 giờ rồi.” Bà thím nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cháu đang đợi ai không?”
Lê Phi Phàm cụp mắt, bật cười: “Không ạ, cháu chỉ đang tính xem có tới kịp hay không thôi.”
“Cái gì mà tới kịp hay không.” Thím vừa cẩn thận nhìn ra bên ngoài, vừa nói với anh: “Thật ra cậu Đỗ Phong cũng không muốn tổn thương cháu đâu, chẳng qua tên nghiện cậu ấy dẫn đến đã khiến đầu óc cậu ấy mụ mị, cháu đừng đối đầu với cậu ta. Thím thấy hai ngày nay cháu vẫn luôn cố ý chọc giận cậu ta, cháu xem, cả người đầy rẫy vết thương kia kìa. Thuốc này cháu cứ cầm lấy đi, cậu Đỗ Phong sẽ không nói gì đâu.”
Lê Phi Phàm ngửa đầu, khóe miệng cong lên: “Do cháu tự nguyện tới nơi này, cháu đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Cháu nghĩ cái gì thế?” Bà thím lộ ra biểu cảm không tán thành, thậm chí hỏi anh: “Có phải cháu thích cậu Đỗ Phong không?”
Lê Phi Phàm bật cười: “Cháu đã có người mình thích rồi.”
“Là người khác hả?”
Lê Phi Phàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cháu cố ý để lại tin đánh lừa anh ấy là cháu ở một chỗ khác, nhưng cháu nghĩ chưa chắc anh ấy đã tin nên mới lo rằng không kịp.”
Không biết trong đầu thím đã tưởng tượng ra biết bao tình tiết yêu hận tình thù.
Bà thím đắn đo nhìn anh, nói: “Cháu cũng thật là, nếu đã yêu thương nhau thì không nên so đo nhiều như vậy, cứ coi như cháu và cậu Đỗ đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh ta thì cháu cũng nên nói rõ ràng cho người ta biết chứ.
Cháu nhìn thử cháu của bây giờ coi, Thư Dịch Khinh gì đó mà cậu Đỗ dẫn tới đây có vẻ hận cháu thấu xương. Tuy cậu Đỗ không muốn lấy mạng cháu, nhưng nếu cháu cứ như vậy thì sẽ không chịu thêm được mấy ngày đâu.”
Lê Phi Phàm tựa đầu vào tường, cười mỉa.
Vừa khéo ở cách đó không xa truyền đến âm thanh đồ vật bị đập vỡ.
Lê Phi Phàm: “Lại bắt đầu nữa rồi.”
“Chứ sao.” Bà thím kia lắc đầu: “Bọn thím cũng không thể hiểu được cậu Đỗ, mỗi lần cái tên nghiện kia lên cơn thì không đánh cũng mắng cậu ấy, thế mà cậu Đỗ vẫn không nói câu nào.”
Lê Phi Phàm: “Các thím có cảm thấy Thư Dịch Khinh hận Đỗ Phong không?”
“Sao mà bọn thím biết được mấy cái này.” Bà thím nói: “Cậu ta mà không tìm thấy cậu Đỗ thì sẽ nổi giận đùng đùng, nếu cậu Đỗ nổi giận thì cậu ta còn ngoan ngoãn được một hồi, đúng là thất thường.”
Lê Phi Phàm cụp mắt che giấu những cảm xúc nơi đáy mắt, cầm chai thuốc trong tay không ngừng vuốt ve.
Bà thím nhìn anh, chỉ biết lắc đầu.
Người ở trong thôn đều biết nơi này đang giam giữ một thanh niên rất xinh đẹp.
Họ chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, vừa cao vừa gầy, còn để tóc dài.
Mặc dù trải qua hai ngày vừa rồi khiến trên người anh chồng chất miệng vết thương, nhưng nhìn anh và căn phòng xám xịt này vẫn không hài hòa với nhau chút nào.
Bà thím nhiều lần muốn nói điều gì đó.
Nhưng những người như họ muốn ở lại đây thì phải nói năng thận trọng.
Nên cuối cùng, bà vẫn trầm mặc lui ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Phong đến.
Hắn ta đứng ngược hướng sáng ở cửa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Người tìm cậu đã sắp tới đây rồi.”
“Tôi cũng đoán được.” Lê Phi Phàm vắt chéo chân, ngồi dựa vào tường, giọng nói càng khàn hơn, anh ngước lên nói: “Nhìn anh cũng không khẩn trương.”
Đỗ Phong nói: “Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, còn cậu thì đang âm mưu điều gì?”
Lê Phi Phàm: “Sao anh lại hỏi thế?”
Đỗ Phong: “Cậu tự nguyện đi theo tôi, dọc đường đi cũng tỏ ra vâng lời, vô số lần chọc giận Thư Dịch Khinh. Tôi đoán Hoắc Uẩn Khải tốn nhiều thời gian như vậy, thực ra cũng là do cậu đúng không, vậy nên mục đích cuối cùng của cậu là gì?”
Lê Phi Phàm dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy.
Anh đã sắp hết sức.
Mái tóc lộn xộn của anh hơi ẩm ướt, hàm dưới còn dính vết máu nhưng anh vẫn kiên định đứng thẳng người. Thân thể gầy yếu nhưng ngoan cường đứng dưới ánh nắng sớm tạo nên một loại cảm giác rung động như vừa tắm mình trong máu.
Lê Phi Phàm cười: “Anh đoán đúng, tôi lợi dụng một vài tin tức để kéo dài tới ngày hôm nay. Vậy nên tôi đã nói với anh rồi, đời này đừng để anh ấy tìm được tôi, nếu không tôi khẳng định sẽ không có kết cục tốt.”
Đỗ Phong nhìn thoáng qua nụ cười của anh.
Vừa nhắc tới Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm đã nở nụ cười bình thường đầu tiên trong mấy ngày qua.
Anh cũng không đợi Đỗ Phong nói chuyện, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua phía ngoài cửa sổ.
Anh lấy chai thuốc trong tay ra, đột ngột nói: “Đỗ Phong, có thể phiền anh lấy cho tôi loại thuốc tốt nhất không?
Anh cũng biết, bây giờ tôi không còn chút sức nào.”
Đỗ Phong cũng không dò hỏi bình thuốc ở trên tay anh ở đâu ra, hắn ta hỏi lại: “Nếu cậu không định sống để gặp lại Hoắc Uẩn Khải, vậy còn trị thương để làm gì?”
“Bởi vì…”
Lê Phi Phàm loạng choạng.
Ngay sau đó đã được Đỗ Phong nắm cánh tay giúp đứng vững.
Đỗ Phong nhìn Lê Phi Phàm mấy lần, vươn tay lấy lọ thuốc, mở nắp ra.
Lê Phi Phàm tựa vào bàn gỗ đối diện cửa, chậm chạp cởi áo sơ mi dính đầy máu, lộ ra những vết thương chồng chéo ở trên người.
Lê Phi Phàm hơi cúi đầu, nhìn Đỗ Phong thoa thuốc lên cánh tay.
Lê Phi Phàm hỏi: “Mấy ngày nay tình trạng của Thư Dịch Khinh có vẻ không tệ nhỉ?”
Đỗ Phong bình thản nhìn anh một cái: “Em ấy rất khỏe.”
Lê Phi Phàm cong môi: “Tôi nghĩ chắc anh luôn cảm thấy khó hiểu vì sao tôi lại chịu đi theo anh, thậm chí không hiểu được vì sao Thư Dịch Khinh nhìn tôi thế này lại hồi phục nhanh như vậy. Đỗ Phong này, có rất nhiều thứ tôi không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng rốt cuộc hôm nay tôi đã xác minh được thứ mà tôi muốn biết rồi.
Vậy nên tôi không ngại nói cho anh, tôi rất ghét bị kẻ khác khống chế, trời sinh đã phản nghịch, tuy bình thường hay bỏ qua không nói, nhưng nếu tôi thật sự muốn phản kháng thì trời có sập, tôi cũng không bận tâm.”
Lê Phi Phàm hạ giọng, nói từng chữ một.
Giọng điệu như đang thương xót.
Nhưng anh biết, nếu người khác nhìn vào từ bên ngoài thì thoạt nhìn như thể cánh tay trần trụi của anh đang dựa vào Đỗ Phong, dáng vẻ chụm đầu nói nhỏ rất thân mật.
Đỗ Phong nhận ra ra động tác của anh, lạnh nhạt nhìn sang: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Không có gì.” Lê Phi Phàm nhướng mày, đôi môi không chút huyết sắc dần cong lên: “Tôi chỉ đang xác nhận lại một chuyện cuối cùng mà thôi.”
Lê Phi Phàm vừa mới nói xong thì cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đá văng.
Đôi mắt của Thư Dịch Khinh đỏ ngầu, trong tay xách theo một thanh dao găm, gắt gao nhìn họ chằm chặp, hỏi: “Hai người đang làm gì?”
“Sao em lại tới đây?” Đỗ Phong nhíu mày quay đầu lại, giọng điệu không mấy vui vẻ khi thấy con dao trong tay Thư Dịch Khinh, hắn ta nói: “Tôi đã sớm nói không được làm quá rồi.”
Ngực Thư Dịch Khinh kịch liệt phập phồng.
Gương mặt của cậu ta đỏ bừng lên vì phẫn nộ.
“Đỗ Phong.” Cậu ta nhìn chằm chằm Đỗ Phong như nhìn thấy quỷ, la lên: “Anh nói không được đụng đến anh ta, nói tất cả đều là vì tốt cho tôi, có phải anh đã thích anh ta rồi đúng không? Ban ngày ban mặt mà đã trần ͙truồng ôm nhau với anh ta, có phải anh cũng thích anh ta giống bao người khác rồi đúng không!”
Thư Dịch Khinh đang trong tình trạng điên cuồng hơn bất cứ lúc nào khác.
Đỗ Phong cau mày quay đầu, bước hai bước về phía Thư Dịch Khinh.
“Anh đứng lại đó cho tôi!” Cậu ta cầm dao chỉ về phía Đỗ Phong.
Ánh mắt Đỗ Phong sắc lạnh: “Buông dao xuống!”
Thư Dịch Khinh như bị kí©h ŧhí©h, lao thẳng về phía Lê Phi Phàm: “Tôi phải giếŧ anh!”
“Muốn giếŧ tôi hả?” Lê phi Phàm vừa đi vừa hỏi, đi đến trước mặt Thư Dịch Khinh thì dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu ta rồi nói: “Ra tay thử xem, không bằng hai chúng ta cùng đánh cược, tôi cũng muốn xem cậu có thể giếŧ ch.ết được tôi hay không.”
Đỗ Phong lạnh lùng nhìn về phía anh: “Cậu điên rồi à?”
Lê Phi Phàm lại trực tiếp cầm lấy cánh tay đang bị Đỗ Phong chế trụ của Thư Dịch Khinh, dí sát vào ngực.
Mũi dao đâm vào trong thịt, từng giọt máu chảy ra ngoài.
Vẻ mặt của Lê Phi Phàm rất hờ hững, anh nhìn Thư Dịch Khinh lúc này đã khác hẳn so với ngày đầu tiên lúc hai người mới gặp nhau.
Cậu ta đang cai nghiện nhưng từng tấc da thịt trên người đều lộ ra sức sống bừng bừng.
Đây là mối quan hệ giữa anh và Thư Dịch Khinh.
Hai cá thể đối lập nhau, không thể cùng tồn tại.
Anh thay đổi cốt truyện “Hồng Sí”, Thư Dịch Khinh sẽ sa ngã cho đến ch.ết, vậy thì Hoắc Uẩn Khải cũng không thể sống. Ngược lại, khi tình trạng sức khoẻ của anh ở mức thấp nhất thì Thư Dịch Khinh sẽ trở nên đầy sức sống.
Đây là do ý thức của thế giới đang chơi một ván cờ, chỉ cần nhân vật quan trọng đều sống thì sẽ bị nó đùa giỡn không hồi kết.
Lê Phi Phàm chậm rãi đẩy ngực của bản thân tiến gần hơn.
Cùng lúc đó, anh nhếch miệng, nói: “Thư Dịch Khinh, cậu đoán không sai đâu, Đỗ Phong không bị cậu khống chế.”
“Người duy nhất cam tâm tình nguyện để cậu thao túng trên thế giới này không yêu cậu.”
“Không phải cậu vẫn luôn nói mình rất thích Hoắc Uẩn Khải ư? Nhưng bây giờ cậu đang làm gì? Phẫn nộ chỉ vì một nhân vật nhỏ nhoi trước đây cậu còn chướng mắt?
Thực ra cậu đã thích Đỗ Phong rồi đúng không? Nhưng cậu thật đáng thương, ngay cả thích cũng phải chột dạ và phẫn nộ, cậu…”
Dao găm trong lúc Thư Dịch Khinh đang tức giận đến đỉnh điểm lại đâm về phía trước một đoạn.
Sở dĩ không đâm hết vào trong bởi đã có một bàn tay nắm lấy ngăn lại lưỡi dao sắc bén kia.
Cửa phòng bị người đạp tung, mười mấy người trong nháy mắt đã ùa vào trong căn phòng.
Nụ cười khiêu khích trong mắt Lê Phi Phàm vẫn chưa biến mất, anh nhìn Đỗ Phong đang bị đè xuống trong lúc hỗn loạn, cuối cùng nhìn đôi tay đang nổi gân xanh nắm lấy con dao trước ngực mình, nhìn chủ nhân đôi tay ấy.
Nhưng lúc này, chủ nhân của đôi tay ấy như biến thành A Tu La chân chính.
Trên người hắn tỏa ra sự kìm nén đầy ngột ngạt.
“Em đang làm cái gì vậy hả?” Lê Phi Phàm nghe thấy hắn chất vấn mình, nắm dao, nghiến răng nói: “Tôi hỏi, mẹ nó em đang làm gì vậy hả?”
Lê Phi Phàm hiếm khi nghe thấy hắn nói những lời thô tục như vậy, anh cũng thật sự sợ hắn tự làm đứt tay mình.
Lê Phi Phàm nắm lấy bàn tay của Hoắc Uẩn Khải.
Lê Phi Phàm mở miệng: “Anh thả ra rước đã…”
Anh mở miệng khiến Hoắc Uẩn Khải đang phẫn nộ bỗng chốc như bóng xì hơi.
Hắn vừa quay đầu đã dùng một tay bóp cổ của Thư Dịch Khinh, trực tiếp nhấc người lên không.
“Là do cậu ta đúng không?” Hoắc Uẩn Khải nhìn khuôn mặt đã chuyển sang màu đỏ tím trong tay mình, ngón tay dính máu càng siết mạnh hơn, thong thả xoay đầu lại hỏi Lê Phi Phàm: “Tim đập nhanh rồi gặp ác mộng, tự mình đến đây, bởi vì cậu ta có thể khiến tôi ch.ết, đúng không?”
Thư Dịch Khinh không ngừng đánh vào tay Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải cũng không đợi Lê Phi Phàm trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua thân thể đầy thương tích của anh, lại bóp chặt cái cổ mảnh mai ở trong tay, tiếng khớp xương kêu rất khủng bố.
Giọng Hoắc Uẩn Khải lạnh băng, hắn nói với đám người Khâu Hổ bên cạnh: “Giếŧ tên họ Đỗ kia đi.”
Lời này vừa thốt ra đã khiến cho ý thức bắt đầu mơ hồ của Thư Dịch Khinh chợt tỉnh lại, cậu ta liều mạng giãy giụa ở trong tay của Hoắc Uẩn Khải.
Lê Phi Phàm túm cánh tay của Hoắc Uẩn Khải, lúc anh phát hiện không thể lay chuyển được mới nói: “Hoắc Uẩn Khải, bây giờ người tôi rất đau, anh nhanh buông cậu ta ra trước đi.”
Hoắc Uẩn Khải nghe thấy anh nói đau bèn giảm bớt lực trên tay.
Lê Phi Phàm đang muốn nói gì đó.
Thư Dịch Khinh vừa ngã xuống mặt đất bỗng bột phát bật dậy, nhặt con dao găm đã dính máu ở trên mặt đất lên đâm thẳng về phía Hoắc Uẩn Khải. Lê Phi Phàm cách đó rất gần, anh không ngăn lại, cũng không rời khỏi Hoắc Uẩn Khải mà để con dao đâm thẳng vào.
Tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Dao găm cắm chặt vào ngực, cả cán dao đều đâm hết vào.
Khi Lê Phi Phàm ngã xuống đã được người đỡ được.
Anh có thể thấy được khuôn mặt khiếp sợ đến cực điểm của Thư Dịch Khinh, cũng cảm nhận được đôi tay đỡ lấy mình đang run vì mất khống chế. Lê Phi Phàm bất đắc dĩ nói với Hoắc Uẩn Khải: “Vốn dĩ tôi không muốn để anh nhìn thấy. Không phải tôi đã để lại tin cho anh, sao còn chạy tới đây, hại tôi phải chịu thêm một nhát dao.”
Hoắc Uẩn Khải ôm anh, nhưng dường như hắn không dám đụng vào người anh.
Một chân của hắn quỳ trên mặt đất, chỉ nhẹ giọng nói: “Lê Phi Phàm, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao? Đừng như vậy mà, Phàm Phàm, mau dậy đi.”
“Hoắc Uẩn Khải.” Lê Phi Phàm ngửa đầu dựa vào khuỷu tay hắn, tay nắm lấy quần áo của Hoắc Uẩn Khải, lại gọi hắn: “Nhị gia.”
Hoắc Uẩn Khải che lại phần ngực đang trào ra rất nhiều máu của anh, chỉ nói: “Đừng nói nữa.”
Lê Phi Phàm chậm rãi nói: “Lần này tôi chỉ đánh cược một trận lớn, nếu lần này đoán không sai, còn cược thắng, tiền mà tôi nợ anh có thể xóa toàn bộ được không? Nếu tôi thua, anh chỉ cần biết là tôi rất ghét bị vận mệnh đùa giỡn, cũng không muốn bán mạng cho Hoắc thị của anh là được. Dù sao tôi đều thấy vui.”
Tay Hoắc Uẩn Khải siết chặt cánh tay của Lê Phi Phàm.
Yết hầu của hắn căng chặt, đáy mắt ửng đỏ: “Dùng cả mạng của em để đánh cuộc?”
“Tôi không giống anh, tôi vẫn còn rất quý mạng mình.” Lê Phi Phàm cọ vào quần áo của Hoắc Uẩn Khải, cười nhạt: “Hơn nữa, tôi nghĩ mình sẽ thắng.”
Nói xong, tay Lê Phi Phàm buông thõng xuống, anh cảm thấy mình đang nhẹ nhàng bay lên, tất cả đang bắt đầu cách xa anh.
Ba mẹ đang ở trong phòng bếp xào rau.
Lê Phi Phàm vừa ngồi trên sô pha xem tạp chí vừa oán giận: “Ba mẹ, cơm đã làm xong chưa vậy ạ, con sắp ch.ết đói tới nơi rồi nè!”
“Sắp xong rồi, làm gì mà cứ thúc giục mãi thế.”
Mẹ mặc một chiếc tạp dề từ trong phòng bếp bước ra, thấy anh ngồi không ra ngồi thì mắng: “Mẹ nói con đấy, tốt nghiệp đại học xong làm gì không làm, lại chạy đi đầu tư điện ảnh, ngày nào cũng bận mất tăm mất tích, về tới nhà chỉ biết há miệng đòi ăn.”
Lê Phi Phàm đạp người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Anh ấy cũng buông di động xuống, biện hộ giúp Lê Phi Phàm: “Mẹ à, mẹ đừng trách em ấy nữa, con đã xem qua hai hạng mục gần nhất em ấy đầu tư, thấy rất có triển vọng, trong đó có một bộ có tiềm năng khai phá rất lớn.”
Mẹ của anh cũng là người yêu thích văn học lâu năm, bà hỏi: “Phim gì vậy con?”
“Thể loại vạn người mê đang nổi hiện nay ạ, “đàn ông trên toàn thế giới đều yêu tôi”, kiểu thế.” Lê Phi Phàm mỉa mai: “Nhưng ở trong này có một vai phụ pháo hôi cùng tên với con nữa, vậy nên con định cho biên kịch sửa lại.”
“Sao phải sửa.” Ba của anh đi từ trong phòng bếp ra: “Nhắc tới thì cái tên bây giờ của con cũng do con tự sửa đó, trước kia con đâu có tên như vậy.”
“Dạ?” Lê Phi Phàm khiếp sợ, nhìn về phía anh trai: “Ngày xưa em không tên là Lê Phi Phàm á?”
Ba của anh cười không ngừng: “Trước khi con được năm tuổi thì không chịu nói chuyện. Một hôm mẹ con lấy ra một quyển sách cũ ở đâu ấy, con cứ cầm sách mãi không buông, còn chỉ vào cái tên Lê Phi Phàm ở bên trong. Mẹ con cứ nói cái này là kỳ tích, trùng hợp nhà mình cũng họ Lê nên bèn sửa lại cho con thành Lê Phi Phàm.”
Lê Phi Phàm rất khiếp sợ với nguồn gốc cái tên của mình.
Anh trai anh cũng nói: “Quyến sách kia anh cũng có xem qua, nghĩ lại thì thấy cũng khá giống với bộ phim em đang định đầu tư.”
“Không phải chứ?” Suy nghĩ đầu tiên của anh là: “Anh đừng đợi tới lúc em quay phim rồi mới bị lộ chuyện sao chép ý tưởng, vậy em phải bồi thường đến ch.ết mất.”
“Không phải đâu, anh nói tương tự là bởi vì tên có hơi giống.” Anh trai của anh nói: “Anh nhớ một vai chính khác của quyển sách cũng họ Hoắc, chẳng qua nó là cuốn bi kịch. Tuy nói chỉ là truyện nhưng anh thấy nó giống nhật ký viết tay hơn, anh cũng từng đọc, sở dĩ vẫn còn nhớ là do em rất thích cầm theo quyển sách kia. Tình tiết truyện thì anh đã quên, chỉ còn nhớ rõ có một nhân vật chính gặp tai nạn ch.ết trên biển vì cứu một nhân vật khác.
Người sống sót vận hành công ty, cô độc sống đến hết quãng đời còn lại, lúc anh ta ch.ết khá trẻ, hình như chưa tới 40 tuổi nữa.”
Lê Phi Phàm lập tức nói: “Có phải The Titanic đâu mà độc thân lại còn ch.ết sớm, nếu em mà là anh ta, em đã sớm chạy rồi.”
Lê Phi Phàm lại hỏi: “Vậy cuốn sách kia đâu rồi anh?”
Mẹ của anh lập tức nói: “Nhiều năm như vậy rồi, ai biết được nó ở đâu, hai anh em còn có nhiều sách lắm, nói không chừng đã sớm bán đi rồi cũng nên.”
Lê Phi Phàm cứ thấy lạ chỗ nào.
Anh liên hệ tác giả cuốn tiểu thuyết mà mình định chuyển thể, dò hỏi ý định ban đầu lúc sáng tác của đối phương.
Tác giả nói với anh: “Không đâu, chuyện sao chép này thì cậu cứ yên tâm. Quyển sách mà cậu nhắc đến kia, tôi đã từng đọc rồi. Tôi cũng cảm thấy nó khá bi kịch, vậy nên đã lấy tên Hoắc Uẩn Khải để sáng tác ra một sản phẩm độc lập khác. Lại nói, càng viết đến đoạn sau thì càng cảm thấy không thể khống chế cây bút, luôn có cảm giác tất cả những nhân vật này đều là người thật đang sống ở một thế giới nào đó. Cũng có thể đây là sự lôi cuốn khi sáng tác đi, hiện tại bán tiểu thuyết vào tay cậu, tôi cảm thấy rất có duyên.”
Đối phương lại cùng anh nói đến sự cuốn hút to lớn của việc sáng tác.
Lê Phi Phàm cảm thấy không hiểu sao lòng lại không thoải mái nhưng vẫn nói: “Anh không chỉ dùng tên của Hoắc Uẩn Khải mà còn biến ra một nhân vật pháo hôi để thúc đẩy cốt truyện, chúng ta phải sửa kịch bản.”
Đối phương cũng không phản đối, lúc này mọi chuyện mới coi như giải quyết xong.
Chẳng qua mấy ngày sau Lê Phi Phàm đã gặp tai nạn xe.
Anh đã tìm thấy cuốn sách trong miệng mọi người.
Tuy không thể nhìn thấy nhưng Lê Phi Phàm vẫn từ trong mộng biết được quá trình sáng tác.
Ngọc Kinh Viên khi đó đã có dấu vết của năm tháng.
Chú Phúc một năm trước đã từ giã cõi đời.
Chị Lan vẫn luôn chờ đợi anh.
Chị Lan thường xuyên nói mấy năm nay anh càng ngày càng ít nói, Lê Phi Phàm thấy chị vẫn giống trước kia, cầm chén thuốc đặt vào trong tay anh, nhẹ nhàng nói: “Tới giờ uống thuốc rồi. Năm đó sức khỏe của cậu cũng bị tổn thương tới tận gốc, phải bảo dưỡng thật tốt mới được.”
Lê Phi Phàm ngồi trên bàn sách sát cửa sổ, nói: “Em biết rồi.”
Anh đeo kính, khoác trên người một chiếc áo khoác mỏng, cũng không nhận lấy chén thuốc.
Lúc ấy, chị Lan cũng không cưỡng ép thúc giục anh, bởi anh đã được nhà họ Hoắc công nhận, là phó lãnh đạo tự nguyện lùi về phía sau màn của tập đoàn Hoắc thị.
Chị Lan chỉ cảm thán: “Nếu Nhị gia còn sống, có lẽ đã khác rồi.”
Lê Phi Phàm bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chúng ta còn chưa được nhìn thấy đó là khung cảnh như thế nào.”
Lê Phi Phàm lật ra tờ cuối cùng.
Nếu mày có thể nhìn thấy tương lai, vậy đừng để cho Hoắc Uẩn Khải biết được lai lịch đặc thù của mày, anh ấy không nên ch.ết vì cố thay đổi những điều mày kể sau khi nằm mơ.
Bởi mỗi ngày sau đó, mày sẽ phải hối hận vì những lời này.
Hy vọng mày hiểu điều đó.
Thế giới tuần hoàn lặp lại, mày muốn có tự do, vậy không ch.ết thì không thể sống được.
— Trong cuốn hồi ký.
Viết “năm thứ mười sau khi Nhị gia qua đời, ngày 28
tháng 2, mưa rơi tầm tã.”