Chương 82
Từ đó về sau, suốt cả một năm Lê Phi Phàm luôn bị cánh báo chí truyền thông réo tên trên đầu đề, còn hạ gục được không ít những vị danh sĩ giới thượng lưu, ngay cả những cô tiểu thư khuê các cũng chẳng nổi tiếng được bằng anh.
Trừ việc để ý tới bản đồ sự nghiệp được khuếch trương của anh thì cánh báo chí còn để ý tới cả những tin đồn về phương diện sinh hoạt cá nhân.
Ví dụ như hôm nay anh lướt sóng với chàng thịt tươi nào ở nước ngoài, ngày mai đã bị lên đầu đề với cái tít mở party thâu đêm suốt sáng trên bãi biển.
Sinh hoạt xa hoa lãng phí, hành vi phóng đãng bất kham.
Vô số người say sưa bàn tán về anh, có người mắng mà cũng có người hâm mộ.
Lúc Cao Thăng lại gọi qua mắng anh, Lê Phi Phàm còn đang chọn quà lưu niệm cho Hoắc Uẩn Khải.
Ở ven đường của một quốc gia Đông Nam Á nào đó, Lê Phi Phàm chân xỏ dép lê, thân hình ưu việt cộng với bộ áo màu sắc hoa văn sặc sỡ khiến anh nhìn càng thêm phong lưu.
Trước túi áo ngực anh là cặp kính râm, tay cầm di động xuyên qua đám đông chen chúc, tầm mắt lưu luyến với những món đồ bên vỉa hè.
Giọng nói của Cao Thăng truyền ra từ di động nghe như sắp tức hộc máu, anh ta nói: “Rốt cuộc thì cậu làm sao thế hả? Phòng quan hệ công chúng của tập đoàn sắp sửa biến thành văn phòng chuyên dụng cho cậu rồi đấy.
Không phải cậu đang đi công tác à? Vì sao lại biến thành đi chơi với người ta! Điên mất thôi!”
“Không phải đã sớm nói với anh là không cần để ý rồi à?”
Lê Phi Phàm qua loa lấy lệ: “Đó là một hoạt động của địa phương thôi, truyền thông cứ khăng khăng đòi viết bậy viết bạ, anh quản nhiều như thế làm gì.”
“Tôi mặc kệ?!” Giọng của Cao Thăng cao tới mức suýt chọc thủng màng nhĩ: “Tôi mà còn kệ thì chắc trên đầu Nhị gia mọc cả thảo nguyên xanh um tươi tốt không biết chừng! Tốt xấu gì cậu cũng tém bớt lại giùm tôi, không cần hở ra một chút là lại để truyền thông nắm được cái gì.
Bây giờ người ta đều hình thành phản xạ có điều kiện, chuyên môn tìm người để ngồi rình cậu rồi đó.”
Lê Phi Phàm mất kiên nhẫn: “Cứ phong sát bọn họ đi, không phải anh là đặc trợ à? Cái này cũng không làm được?”
“Tổ tông của tôi ơi.” Cao Thăng suýt tức tới ngã ngửa: “Tôi chưa từng phong sát người ta chắc? Mấy lần rồi, cậu đã quên lần trước bị người ta chụp, cậu quay đầu đã đăng ký một acc clone nói chồng cậu còn không quản, người khác lo chuyện bao đồng làm gì. Chẳng lẽ cậu không biết hiện giờ cậu đã thủ vững cái danh hiệu đệ nhất tình nhân, độc giả chỉ quan tâm cậu sẽ đấu khẩu với truyền thông như thế nào. Mà bên kia, truyền thông nếm được ngon ngọt, đương nhiên sẽ đuổi theo cậu tới cùng.”
“Bị điên à.” Lê Phi Phàm nhíu mày: “Toàn cái gì đâu không.”
Một năm nay đúng là anh hay bị điều này làm phiền thật.
Anh chỉ làm những điều mình thích, không mấy khi quan tâm người ngoài nói gì, nhưng chẳng ngờ lại dẫn tới nhiều ruồi bọ đến vậy.
Cao Thăng im lặng: “Cậu chẳng biết gì về thể chất của mình cả.”
Tuy Hoắc Nhị gia khá khiêm tốn, nhưng địa vị của hắn ở Thịnh Kinh vẫn còn đó.
Lúc Lê Phi Phàm mới đi theo Hoắc Uẩn Khải đã trở thành đối tượng được bao người chú ý, chẳng qua khi đó hình tượng của anh chỉ là một tình nhân tâm cơ sâu, xuất thân thấp kém, dựa vào gương mặt để bò lên giường Hoắc Uẩn Khải mà thôi.
Nhưng giờ đã khác.
Năng lực và địa vị của anh rất cao.
Lê Phi Phàm có phủi tay mặc kệ thì đề tài cũng sẽ tự tìm đến anh.
Một năm nay, Cao Thăng trừ việc làm đặc trợ cho Hoắc Uẩn Khải thì còn kiêm luôn chức đi đằng sau dọn dẹp rắc rối cho Lê Phi Phàm.
Cho nên anh ta đã hồi tưởng vô số lần về hình ảnh của Lê Phi Phàm trước kia: Là một trợ lý, anh không thuộc kiểu tận chức tận trách nhưng cũng sẽ không gây ra sai lầm gì.
Làm một tình nhân, anh cũng không chủ động gây chuyện.
Cao Thăng tận tình khuyên bảo: “Cậu biết bản thân hay bị theo dõi thì tém lại đi, cậu có biết bên ngoài đồn cậu với Nhị gia chia tay không phải chín lần thì cũng là mười lần, quả thực chuyện của hai người đều sắp biến thành nhật báo đến nơi rồi.”
“Nhị gia có nói gì không?” Lê Phi Phàm đi tới một quầy hàng, vừa cầm đồ vật lên ngắm vừa hỏi.
Cao Thăng: “Nếu để tin này lọt vào tai của ngài ấy thì cái chức đặc trợ này tôi cũng khỏi cần làm nữa. Nhưng trước đó Nhị gia có đọc tin tức liên quan tới cậu nên có hỏi hai câu.” Cao Thăng nói xong, sợ anh lại mặc kệ không quản: “Nhưng Nhị gia mặc kệ thì cậu dám vô pháp vô thiên luôn đấy à? Bên ngoài đều nói Nhị gia sẽ không bao giờ kết hôn với cậu, vậy nên cậu mới đắm mình sa đọa.”
Lê Phi Phàm nghe Cao Thăng dong dài nửa ngày trời.
Anh nghe vậy bèn cười lạnh một tiếng.
Những tin đồn nhảm đó chỉ là một bộ phận trong cuộc sống hàng ngày của anh mà thôi.
Đôi khi chỉ cần đóng chặt cửa không giao lưu thì sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Nhưng nếu họ đã để Lê Phi Phàm thấy, nhất định anh sẽ làm cái gì đó.
Ví dụ như lần Lê Phi Phàm tạo một acc clone để phỉ nhổ cánh truyền thông lần trước Cao Thăng nhắc tới.
Đây là chuyện mà trước kia Lê Phi Phàm tuyệt đối sẽ không làm.
Nhưng tới hôm nay, anh sống tự do, cũng càng phóng khoáng hơn.
Hoắc Uẩn Khải còn không lên án hành vi và cách làm việc của anh, đây là nguyên nhân chính khiến Lê Phi Phàm sống tùy hứng như vậy cả năm nay.
Bạn trai của ông đây còn chẳng nói gì, mấy người là ai chứ?
Quá nhàm chán.
Lê Phi Phàm cúp máy của Cao Thăng, cầm lấy điện thoại tự chụp một tấm.
Anh tiện tay chia sẻ cho Hoắc Uẩn Khải, lại viết thêm hai câu rồi tự cười rộ lên.
Cuộc họp bàn dài bên kia.
Ở trong cuộc họp cổ đông nghiêm trang, Hoắc Uẩn Khải ngồi ở vị trí cao nhất, hắn đang nghe những cấp dưới báo cáo.
Bởi vì trước đó có người gây ra sai lầm nên bầu không khí của cuộc họp vừa nặng nề lại vừa căng thẳng.
Người ta ít khi nào thấy Hoắc tồng của Hoắc thị tức giận, nhưng chỉ cần thấy hắn ngồi một chỗ đã khiến người khác cảm giác khó thở.
Tận đến khi di động của hắn rung lên một hồi.
Hoắc Uẩn Khải vốn đang nhìn người thuyết trình ở phía trên, thấy di động rung bèn nhìn lướt qua rồi cầm nó lên: “Tiếp tục.” Hắn vừa mở khóa di động vừa ra hiệu người kia nói tiếp.
Cổ đông kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lặng lẽ liếc vẻ mặt của Hoắc Uẩn Khải một cái.
Người đó bất ngờ khi thấy vẻ giật mình của Hoắc Uẩn Khải, nhất thời còn nghi ngờ liệu có phải bản thân bị ảo giác hay không.
Mà người ngồi gần Hoắc Uẩn Khải nhất đã kịp nhìn thấy tin nhắn vừa rồi là của ai.
Người đó lập tức nháy mắt với cổ đông kia, ý là: Yên tâm đi, không sao đâu, là tin nhắn của vị kia.
Sau đó cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng, gật đầu nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Uẩn Khải mở giao diện tin nhắn có đính kèm hình ảnh Lê Phi Phàm tự chụp.
Trọng điểm là bức ảnh đó không phải chỉ là một bức ảnh đơn giản.
Đó là một bức ảnh mà nếu có người đứng sau Hoắc Uẩn Khải, nhất định hắn sẽ đưa tay lên che màn hình lại.
Trong ảnh, Lê Phi Phàm đứng ở trong dòng người đông đúc, đang ɭϊếʍƈ một cây kẹo que. Vấn đề chính là cái kẹo que kia lại có hình cái đó, còn là màu hồng nhạt.
Đầu lưỡi hồng hồng, ánh mắt mê ly.
Có thể nhìn ra là bức ảnh được tiện tay chụp, nhưng hiệu quả lại rất tuyệt.
Anh còn viết: “Đi dạo hội chùa, gia tộc như nhà họ Hoắc không phải luôn có mấy thứ đồ thần thần quỷ quỷ à.
Nghe nói thứ này có tác dụng trừ tà đuổi quỷ ở mấy quốc gia Phật giáo, còn đại diện cho tài phú, cầu con, ăn hộ anh một que nhé.”
Câu sau: “Ừm, không to bằng của anh.”
Tán tỉnh trắng trợn, không biết xấu hổ chút nào.
Nhìn bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì, anh bèn cười ngặt nghẽo giữa phố, dẫn tới bao nhiêu người nhìn sang.
Chờ tới lúc trở về Thịnh Kinh thì cứ nhất quyết không chịu nhận là được.
Đây mới là cuộc sống thật sự của Lê Phi Phàm.
Bận rộn công tác, hàng ngày thích làm gì thì làm, còn có đời sống tình cảm phong phú.
Đương nhiên nếu không phải lần nào Hoắc Uẩn Khải cũng tính sổ với anh sau đó thì càng tốt.
Trạng thái như vậy vẫn liên tục duy trì tới năm thứ ba.
Năm đó đột nhiên tin tức về Lê Phi Phàm ít đi rất nhiều.
Bên ngoài có người truyền nhau rằng anh và Hoắc Uẩn Khải đã đường ai nấy đi.
Bởi vì trong năm đó có người tận mắt chứng kiến Lê Phi Phàm và nhà họ Tần bắt tay, có nhiều lần làm ăn qua lại.
Các gia tộc lớn mà có quan hệ ích lợi liên lụy lẫn nhau thì đều là một tín hiệu lớn.
Nếu xảy ra trên người Lê Phi Phàm thì lại càng rõ hơn.
Mọi người còn đang thổn thức không thôi thì tháng bảy cùng năm, Hoắc thị đã rơi vào một đợt nguy cơ chưa từng có, nguyên nhân là do Hoắc nhị gia bị tập kích ở nước ngoài, sống ch.ết không rõ.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Đối thủ cạnh tranh của hắn ai cũng muốn tranh thủ đi cắn một miếng, bên trong tập đoàn cũng có người muốn đục nước béo cò.
Ngay cả Hoắc Đại gia im ắng đã lâu cũng bắt đầu rục rịch.
Là người hay quỷ, giờ phút này vừa nhìn là thấy ngay.
Đúng lúc chuyện này ngày càng ồn ào, Lê Phi Phàm đã lâu không thấy đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa.
Anh không hề có ý định bắt tay với Tần Bách Dạ để tranh thủ xâu xé tập đoàn Hoắc thị như bên ngoài đồn đại.
Chỉ biết là sau hôm xảy ra chuyện, sáng sớm hôm đó, anh đã mặc vest chỉnh tề, dẫn theo thân tín của Hoắc Uẩn Khải cùng đến công ty.
Đã hai năm trôi qua, Lê Phi Phàm lại một lần nữa trở về Hoắc thị, nhưng không còn dùng thân phận trợ lý bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.
Anh là Lê tổng của Lịch Tân, tay cầm nửa tài sản của nhà họ Tần.
Trước mặt các cổ đông, anh vỗ bàn một cái vang dội.
Lê Phi Phàm nhìn quanh bốn phía, cười lạnh một tiếng: “Hoắc Uẩn Khải còn chưa ch.ết đâu, mấy người định làm gì?”
Có người nhảy dựng lên mắng anh: “Cậu chỉ là một tình nhân thấp kém đi theo Hoắc Nhị gia, cậu có tư cách gì mà đòi đứng ở đây?”
Cũng có người nói: “Quy mô Lịch Tân của cậu chẳng phải nhỏ, tự quản tốt địa bàn của cậu không phải được rồi sao? Lúc này mà kéo người tới đây không phải là muốn chia một chén canh à, cậu không tự nhìn xem mình là mặt hàng gì. Không có Hoắc Uẩn Khải, cậu chẳng là cái thá gì.”
Lê Phi Phàm “chẳng là cái thá gì” bèn ném một phần văn kiện vào mặt người vừa nói.
Anh ngồi lên ghế của Hoắc Uẩn Khải, nói: “Lê Phi Phàm tôi đây đúng thật chẳng là cái gì, nhưng hôm nay tôi cứ ngồi ở đây đấy, để xem ai dám động vào nào.”
Khoảng thời gian đó, tin đồn bên ngoài bay đầy trời.
Có người nói Hoắc Uẩn Khải bị kẻ địch trả thù, có người nói cảnh sát nước ngoài đã báo tin tử vong của hắn, nhưng vì liên quan tới vấn đề ích lợi nên nhà họ Hoắc mới không công khai ra bên ngoài.
Dưới tình huống như thế, Lê Phi Phàm dẫn theo người đến đối đầu với nhóm cổ đông trong Hoắc thị suốt một tuần.
Anh hoàn toàn chẳng quan tâm tới bất cứ tin đồn gì bên ngoài.
Một tuần sau, Hoắc Uẩn Khải dẫn theo người về nước.
Tất cả người trong tập đoàn trơ mắt nhìn Lê tổng mấy ngày nay khiến bọn họ sợ hãi chợt đứng dậy khỏi ghế.
Giây tiếp theo, anh túm lấy notebook trên bàn ném thẳng sang.
Anh cả giận nói: “Hoắc Uẩn Khải, mẹ nó chứ chia tay đi!”