Chương 43

"Làm phiền gì đâu. Em ở nhà một mình bao nhiêu ngày rồi, các chị có thể đến đây em vui còn không kịp nữa là?” Bạch Minh Châu mỉm cười mời họ vào nhà.


Chị Đại Sơn cũng mang bộ quần áo cho bà bầu mà chị ấy đã may cho cô đến: "Em thấy cái này có được không? Nếu không được thì chị sẽ sửa lại.”


Bạch Minh Châu vừa nhìn thấy đã khen không ngớt: “Chẳng trách Chu Lâm đặc biệt nhờ chị giúp đỡ. Tay nghề của chị còn tốt hơn cả nữ công nhân.”
Hiện giờ cô mà mặc bộ này chắc chắn sẽ bị rộng, nhưng sau này thì không, chị Đại Sơn từng mang thai và sinh con nên biết làm theo kích thước nào, rất phù hợp.


Chị Đại Sơn rất hài lòng với lời khen ngợi, chị ấy rất tự tin với tay nghề của mình, cười nói: “Những thứ còn lại chờ khi làm xong, chị sẽ mang đến. Nói thật, đây là lần đầu tiên chị thấy một người đàn ông lưu manh như Chu Lâm lại có thể yêu thương vợ đến vậy đấy.”


"Chắc chắn là do cậu ấy yêu vợ rồi. Cậu ấy không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào khác trong đội, chỉ toàn tâm toàn ý với Minh Châu." Chị Lý cười nói.


Bạch Minh Châu nghe xong không hề tự hào mà còn kéo họ đến phàn nàn: "Chị ơi, chị không biết đâu. Nếu em biết anh ấy đi lên thành phố chỉ để mua hai cuộn vải này, em đã không cho anh ấy đi rồi. Anh ấy tiêu tiền không suy nghĩ, rất lãng phí. Hiện tại đã là lúc nào rồi? Sau khi đứa trẻ ra đời, còn có rất nhiều thứ phải tiêu tiền. Mua hai cuộn vải này tốn rất nhiều tiền, lại còn dùng để may mấy bộ quần áo mùa hè và quần áo mùa thu cho em, đâu phải em không có quần áo mặc, em không cần mua quần áo mới, anh ấy đúng là lắm chuyện."


available on google playdownload on app store


Mặc dù những lời phàn nàn của Bạch Minh Châu đều vô nghĩa nhưng chị Lý và chị Đại Sơn đều đồng tình với cô và cảm thấy Bạch Minh Châu đang sống một cách cẩn thận.
Sau đó họ bắt đầu kể cho Bạch Minh Châu nghe về cuộc sống hàng ngày.


Đúng như Bạch Minh Châu đã nói, sau này sinh con thì sẽ có nhiều chỗ phải tiêu tiền hơn, chỉ cần mở miệng ra là đòi ăn, bây giờ tiêu nhiều tiền như vậy thì sau này biết phải làm sao?


Những người ở nông thôn như bọn họ đều phải nhìn trời để ăn cơm, không chừng một lúc nào đó mùa màng không tốt thì bao nhiêu miệng ăn ở nhà biết phải ăn gì uống gì đây? Chẳng phải là sẽ phải tiêu đến những đồng tiền tiết kiệm đã tích cóp được trước đó để mua lương thực thì mới vượt qua được khó khăn hay sao?


Đặc biệt là những người đã trải qua thời kỳ khó khăn trước đây như chị Lý và chị Đại Sơn, họ sẽ không bao giờ có thể sống như Chu Lâm.
Ngay cả khi chị Đại Sơn mang thai có thèm thịt đến c.h.ế.t đi được thì chị cũng không dám bảo Lý Đại Sơn lấy tiền đi mua một ít thịt về cho mình ăn.


Gia đình đội trưởng đã chia nhà từ rất nhiều năm trước, ngoài việc sống chung trong một khu nhà ra thì tiền bạc và lương thực đều do họ tự mình lo liệu.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà cách sống của chị Đại Sơn vô cùng tiết kiệm.


Chị Lý cũng gần giống chị ấy, hơn nữa chị Lý còn tính toán chi li hơn cả chị Đại Sơn.


Bởi vì dù có nói thế nào đi chăng nữa, vợ chồng ông đội trưởng vẫn đối xử công bằng với mấy đứa con cái bên dưới, không giống như cha mẹ chồng chị Lý, lúc nào cũng thiên vị chú em, họ thực sự có thể trông cậy vào đâu được chứ? Tất cả đều phải dựa vào chính mình thôi.


Ví dụ như chị rất ít khi ăn thịt thỏ hoang gà rừng mà thỉnh thoảng Lý Phong Thu bắt được mang về, ngoài việc để lại một ít cho Mãn Thương Mãn Khố ăn, còn lại chị sẽ ướp cẩn thận rồi hỏi xem trạm thu mua có mua không, nếu mua thì chị sẽ bán chúng lấy tiền.


Tất cả đều là những người biết thu vén cuộc sống.
Chủ đề tiếp tục nói đến em chồng của chị Lý.
“Em chồng của chị thật sự sắp cưới một người đàn ông thành phố à?” Chị Đại Sơn hỏi chị ấy.


Lý Phong Thu là con trai lớn, dưới anh ấy có một cậu em trai, sau đó mới là một cô em gái, ông Lý cũng có một gia đình họ hàng xa lắc xa lơ ở thành phố, vẫn qua lại suốt những năm gần đây. Mấy năm trước lương thực thật sự khan hiếm, ông Lý đã gửi một bao lương thực đến cho người họ hàng ở trong thành phố này.


Tình cảm mà gia đình ông Lý xây dựng bao năm không phải là vô ích, tình cờ, một người họ hàng đến giới thiệu Lý Phong Mai vào thành phố làm công nhân tạm thời.


Dù lương chỉ có mười năm tệ nhưng cô ta vẫn rất tự hào, cô ta cũng rất nổi tiếng ở đại đội Ngưu Mông bởi vì cô ta là người đầu tiên trong đội làm công nhân tạm thời trong thành phố để kiếm sống.
Cô ta không thích đàn ông quê mùa ở nông thôn nên muốn lấy chồng ở thành phố.


Chị Lý nói: “Sắp kết hôn rồi. Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện của cô ta.”
Chị Đại Sơn nói, “Không phải mấy hôm trước mẹ chồng chị tìm tới cãi nhau với chị hay sao?”


“Ngày đó cãi nhau là vì chuyện này à?” Bạch Minh Châu nghe đến đó mới hỏi. Hôm đó cãi nhau khá lớn, cô không ra ngoài vì đang mang thai, Chu Lâm đi, trở về nói là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, cô cũng không hỏi nhiều.


Chị Lý chế nhạo: “Mẹ chồng chị muốn chị đưa của hồi môn cho cô ta!” Máy hát cũng bắt đầu bị mở ra, “Các em có biết bà ấy muốn nhà chị đưa bao nhiêu không?”
“Đưa bao nhiêu?” Chị Đại Sơn hỏi.
Bạch Minh Châu cũng lắng nghe.


Chị Lý khịt mũi lạnh lùng: “Các em cũng biết từ trước đến giờ chưa bao giờ cô em chồng kia giúp đỡ chị một việc gì, đến cả chai nước tương đổ cũng chẳng buồn đỡ giúp một tay. Làm công nhân tạm thời không phải là tự nhiên mà được làm, chị cũng không biết cụ thể là phải chi bao nhiêu tiền, dù sao các em cũng biết rõ là nhà bọn chị đã nhận được những gì khi chia nhà rồi đấy, sau đó ta ấy đi làm công nhân tạm thời thì nhà chị cũng chưa bao giờ lấy của cô ta một cây kim hay một sợi chỉ nào. Đến cả hai anh em Mãn Thương Mãn Khố, tuy là cháu trai ruột của cô ta nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng được ăn một viên kẹo nào của cô ta cả!”


“Còn các con của chú em chồng chị thì nhận được nào là sữa mạch nha, kẹo sữa Thỏ Trắng, còn cả quần áo mới nữa... đúng rồi, còn có cả bình nước nóng cũng là do cô ta mua về, nói là để đền bù vì lúc trước chú ấy cưới vợ chưa tặng gì cả.”


Chị Lý nói đến mức hốc mắt đỏ bừng, “Chị cũng không hề ép cô ta phải mua cho mình, chỉ trách chị và Phong Thu không có năng lực nên không được người ta tôn trọng!”
Những việc này Bạch Minh Châu không rõ lắm, nhưng Chị Đại Sơn lại biết cả, “Cũng là thiệt thòi cho chị.”


Chị Lý lau nước mắt, “Chị không oán trách gì cả, chị chỉ coi bọn họ như những người xa lạ, chị không muốn dính líu đến bất cứ việc gì của bên đó. Nhưng lần này cô ta nói sắp kết hôn, mẹ chồng chị liền tới tìm chị, muốn chị tặng một cái chăn bông lớn nặng tám cân!”


“Cũng thật là tham lam quá đáng!” Chị Đại Sơn chế nhạo.
“Em cho rằng bà ấy chỉ muốn mỗi một chiếc chăn bông tám cân thôi à?” Chị Lý nói: “Còn muốn chị đưa cho cô ta thêm hai mươi đồng để mang theo phòng thân!”
Chị Đại Sơn hít một hơi thật sâu.


“Thật sự dám nói thế à.” Bạch Minh Châu cũng nói.


Chị Lý nói, “Mẹ chồng chị nói con gái của bà ấy sắp kết hôn với người trong thành phố, muốn có thể diện, cho nên nhà chị có tặng một chiếc chăn bông tám cân và hai mươi tệ cũng không phải là nhiều, nếu chị mà tự giác thì đã không phải đợi bà ấy đến tận nơi nói mà chị phải tự mình đem đến, sau này đây chính là một nhà thân thích trong thành phố!”


Chị chế nhạo mãi không thôi, “Thân thích trong thành phố? Ai thích cung phụng thì đi mà cung phụng, muốn chị cung phụng thì tuyệt đối không thể nào!”
Chị Đại Sơn nói, “Phong Thu nói thế nào?”


“Anh ấy còn dám nói gì. Nếu anh ấy dám đưa số tiền này thì chị sẽ không thể nào sống nổi nữa, cứ để anh ấy đến đó mà ở!” Chị Lý liền nói.
Nhưng đây cũng là điều khiến chị Lý cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bởi vì Lý Phong Thu cũng không muốn tặng chăn bông hay tiền nong gì cả.


Cuộc sống của gia đình anh cũng rất khó khăn túng thiếu, cái chăn bông trong nhà đã dùng bao nhiêu năm rồi? Lớp bông bên trong năm nào cũng lấy ra và trải lại, nhưng dù sao cũng không ấm lắm, dùng hết năm nay thôi chứ sang năm chắc là không dùng được nữa rồi.


Còn cả cái đệm của nhà anh nữa, phía dưới toàn là rơm rạ thôi.
Gia đình anh sống thế này rồi mà còn muốn nhà anh tặng nhiều của hồi môn như thế, mẹ anh nghĩ gì vậy?
“Thế thì còn được.” Chị Đại Sơn gật đầu, “Phong Thu không ngu ngốc như anh Đoạn đâu.”


“Anh Đoạn là ai thế?” Bạch Minh Châu hỏi.


“Chính là gia đình sống ở phía đông thôn chúng ta, anh Đoạn đó đã ép c.h.ế.t vợ mình, hiện giờ ba đứa trẻ không những không được mẹ kế chăm sóc mà còn thường xuyên bị đánh đập, cuộc sống của anh ấy cũng thật sự là khốn khổ!” Chị Đại Sơn nói.


Bạch Minh Châu liền hỏi vì sao lại ép c.h.ế.t vợ mình?
Chị Lý và chị Đại Sơn liền bắt đầu kể cho cô nghe về câu chuyện rắc rối của nhà anh Đoạn.


Ông Đoạn và bà Đoạn cũng là những người vô cùng bất công, nhưng mặc kệ bị cha mẹ đối xử bất công như thế nào thì anh Đoạn vẫn không thay đổi tấm lòng hiếu thảo ban đầu.
Cuối cùng có một lần anh ấy giấu vợ lấy hết tiền trong nhà làm của hồi môn cho em gái mình đi lấy chồng.


Đây cũng là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Em gái anh ấy làm tiệc cưới còn nhà anh ấy thì làm đám tang luôn, chị vợ lừa bọn trẻ đi ra ngoài rồi treo cổ lên xà nhà tự tử, khi được phát hiện thì chị ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi.


“Sau đó anh ấy lấy một quả phụ, quả phụ kia là người thô lỗ mạnh mẽ, vừa vào cửa đã đánh đập ba đứa con, anh Đoạn cũng bị cô ta cầm d.a.o c.h.é.m cho một lần. Ông Đoạn bà Đoạn muốn anh Đoạn bỏ cô ta, cô ta liền đòi treo cổ tự tử, nói rằng muốn cả thế giới nhìn thấy ông bà Đoạn trước sau ép hai cô con dâu sống sờ sờ phải tự tử như thế nào!”






Truyện liên quan