Chương 62
Thực ra hai anh lớn cũng không khá hơn bao nhiêu, đều gầy gò như nhau vậy.
Vào đầu năm nay, chúng đã đánh nhau với anh Đoạn, cha ruột của mình, hai anh em cùng nhau đánh!
Vì chúng muốn đuổi bà mẹ kế góa chồng đi, kết quả là anh Đoạn không đồng ý, cuối cùng đánh nhau, ba anh em chúng cũng bị đuổi ra ngoài.
Nhưng ông đội trưởng đã không ưa quả phụ kia ngược đãi mấy anh em chúng từ lâu nên trực tiếp sắp xếp cho chúng ở trong một căn nhà trống trong đội.
Đây là nhà của những người không có con trai, sau khi người già c.h.ế.t thì sẽ được thu hồi lại cho nhà nước.
Nhiều năm không được sửa chữa thì chắc chắn sẽ cũ nát, ông đội trưởng cho hai người con trai là Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn đi sửa lại một chút, cũng có thể che mưa che nắng.
Hiện tại anh em chúng đang sống ở trong đó.
Ông đội trưởng còn đứng ra cho chúng vay lương thực để ứng cứu, sau này sẽ ra đồng làm việc kiếm công điểm, sau đó thì sẽ trả lại.
Những việc này đều được ghi chép cẩn thận, mọi người trong thôn đều biết. Nhưng ngoài một số ít người xấu bụng thì những người khác đều không có ý kiến gì.
Đây cũng là lý do mà ông đội trưởng được kính trọng, khiến hơn ba trăm hộ gia đình trong đại đội Ngưu Mông đều tâm phục khẩu phục.
Chỉ cần là những người đang cố gắng sống, nhà nào gặp khó khăn thì ông đội trưởng đều sẽ giúp đỡ giải quyết.
Lúc Chu Lâm đến thì thấy ba anh em chúng đang quây hàng rào, cười nói: "Đoạn Văn, Đoạn Vũ, chú có chút việc cần nhờ mấy đứa giúp đỡ, một ngày cho nửa cân lương thực phụ, các cháu có muốn làm không?"
"Làm ạ!" Đoạn Văn, Đoạn Vũ hơi sửng sốt, gật đầu không chút do dự.
"Không hỏi làm gì mà đã đồng ý ư?" Chu Lâm cười.
"Việc mà Chú Lâm bảo chúng cháu làm thì chắc chắn là việc chính đáng." Đoạn Văn nói.
Đoạn Vũ gật đầu.
Chu Lâm cùng một thế hệ với cha chúng là anh Đoạn, chúng đều phải gọi anh là chú. Hơn nữa quan trọng là, hiện nay ai ở đại đội Ngưu Mông mà không biết vận may của Chu Lâm lên như diều gặp gió chứ?
Chu Lâm cười, sau đó kể chuyện muốn xây tường đất bao quanh nhà cho chúng nghe một lượt: "Nếu các cháu đồng ý thì ngày mai hãy qua. Nhưng chú cũng phải nói rõ với các cháu, đã đồng ý rồi thì phải làm cho chú đàng hoàng, nếu không chú sẽ đuổi việc. Về phần lương thực, làm ngày nào trả ngày đó, chú sẽ không để nợ."
"Được, sáng mai chúng cháu sẽ qua sớm!" Đoạn Văn, Đoạn Vũ lập tức nói.
"Chú Lâm, cháu có thể đi không? Cháu cũng muốn kiếm lương thực." Đoạn Sơn nói.
"Cháu còn nhỏ quá, để hai anh cháu đi là được rồi." Chu Lâm nói: "Đợi đến mùa đông năm nay, nếu lúc đó chú cần thì sẽ gọi cháu qua quét tuyết."
Vào sáng sớm mùa đông, dậy đi quét tuyết vẫn là khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, thật ra có người để sai khiến cũng không tệ.
Về phần thanh toán bằng lương thực thì cứ thế mà trả thôi.
Ngày hôm sau, Chu Lâm và Bạch Minh Châu đeo giỏ ra ngoài để đi hái rau dại. Hai anh em Đoạn Văn và Đoạn Vũ đến nhà anh để làm tường đất.
Những người dân khác trong thôn thấy vậy thì thắc mắc họ đang làm gì? Khi họ hỏi thì thật là không thể tin được.
Chẳng phải Chu Lâm đang thuê người làm việc hay sao?
Như thường lệ, Triệu Mỹ Hương vẫn là người đầu tiên nói tin tức này cho chị dâu Chu.
Kể từ khi chị dâu Chu phải hạ mình nói muốn đi hầu hạ em dâu ở cữ nhưng kết quả lại bị từ chối, chị ta đã luôn cảm thấy khó chịu.
Chị ta đã cãi nhau với anh cả Chu vì chuyện này, chủ yếu là mắng anh ta vì đã cố tình đến làm phiền người ta, cuối cùng lại bị người ta từ chối!
Nói cho cùng thì cũng chỉ là mất mặt.
Anh cả Chu vẫn biết tính chị ta, vì vậy lần này anh ta không cãi nhau với chị ta, chỉ nói rằng sẽ tìm cơ hội sau.
Chị dâu Chu hừ lạnh một tiếng, tỏ ý chị ta không thèm hòa giải với họ!
Tuy nhiên, chị ta lại chăm chú lắng nghe Triệu Mỹ Hương kể về chuyện của hai vợ chồng em chồng mình.
Chị ta nghe nói Trương Kiều Mai cũng đã gửi rau qua, mùa đông toàn ăn cải trắng củ cải mà nay lại ăn rau dại thì chắc chắn sẽ thấy rất ngon.
Vì vậy, chị ta nghĩ liệu mình có nên đi hái một ít rồi để con gái đưa qua không? Dù sao rau dại cũng không đáng giá gì mà vẫn có thể ban ơn lấy lòng...
Kết quả là chị ta còn chưa hành động thì đã nghe được tin tức này.
"Chú ấy thì làm gì vậy? Đắp đất sét thôi mà cũng phải tốn lương thực thuê bọn Đoạn Văn, lương thực nhiều đến mức ăn không hết hay sao?" Phản ứng đầu tiên của chị dâu Chu là hỏi vậy.
"Đúng là vậy, phải có nhiều của cải đến mức nào mới có thể lãng phí như vậy chứ? Hai người họ đi đào rau dại. Rau dại thì có đáng là gì, tự mình đắp đất sét không được à? Nếu đặt ở thời xưa, chắc chắn chú hai nhà chị là một địa chủ bóc lột dân lành!" Triệu Mỹ Hương nói.
"Chú ấy trả bao nhiêu?"
"Một ngày nửa cân lương thực phụ!" Triệu Mỹ Hương nói.
Chị dâu Chu mở to mắt, hỏi: "Nửa cân? Chú ấy thật sự cho nửa cân lương thực phụ mỗi ngày ư? Chú ấy còn dư nhiều lương thực như vậy à?"
"Tôi nghe chồng tôi nói, cậu ta lại đi tìm ông đội trưởng để mua lương thực, mua năm mươi cân bắp và năm mươi cân bột khoai tây." Triệu Mỹ Hương nói.
Trong đội có kho lương thực, lương thực trong kho này là số lương thực còn sót lại sau khi nộp cho nhà nước vào năm ngoái. Sau khi phân chia cho các thành viên trong đội thì số còn dư cũng được giữ lại để đề phòng bất trắc. Nếu năm nay thời tiết không thuận lợi, những lương thực này sẽ được lấy ra để ứng phó.
Nếu năm nay thời tiết tốt, thu hoạch được lương thực mới thì những lương thực cũ này cũng có thể bán cho nhà nước để lấy tiền. Cuối cùng số tiền này vẫn sẽ được phân phát cho mọi người, từng khoản một đều được ghi chép rõ ràng trong sổ sách.
Không chỉ Chu Lâm có thể đi mua, nếu những gia đình khác thiếu lương thực ăn thì cũng có thể đi tìm đội trưởng để mua một ít. Có những gia đình có hoàn cảnh khó khăn cũng có thể mua chịu.
Điều kiện là phải là người dân trong thôn đại đội Ngưu Mông chứ không mở bán cho người ngoài thôn.
Nhưng thời buổi này ai mà chẳng phải sống thắt lưng buộc bụng, chi tiêu dè dặt kia chứ?
Sống như Chu Lâm thì không tìm ra được người thứ hai đâu.
“Chú hai nhà chị tiêu tiền thật rộng rãi đấy. Năm ngoái lúc chia lương thực, cậu ta đã mua nhiều lương thực như thế, năm nay lại mua thêm một lượng lớn nữa, tiêu nhiều tiền như vậy mà mắt không hề chớp lấy một cái. Nhưng cũng không có lạ gì, cô vợ thanh niên tri thức của cậu ta không đi làm mà vẫn được hưởng phúc lợi từ tòa soạn báo giống như công nhân cơ mà, người có học thức chính là không giống chúng ta.” Trong giọng nói của Triệu Mỹ Hương không giấu được sự ngưỡng mộ.
Nhưng đây là sự ngưỡng mộ không thể chạm tới được vì cô ta không biết một chữ nào.
Chị dâu Chu không nhịn được nói: “Cô nói xem sao hai vợ chồng họ lại không biết cách sống như thế nhỉ? Có tiền rồi cũng không biết tích lũy, cứ có bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Tôi cũng thấy lo lắng giùm cho bọn họ!”
“Chị đừng lo, họ sống tốt như vậy cần gì chị lo chứ?” Triệu Mỹ Hương nói.
Chị dâu Chu nói: “Không được, tôi phải bảo Chu Xuyên qua nói chuyện với chú ấy cho cẩn thận, có ai mà lại lãng phí lương thực như thế chứ? Chú ấy muốn xây tường đất sét chẳng phải là chuyện đơn giản sao? Cứ qua nói với anh trai chú ấy một tiếng, anh trai chú ấy còn không đi giúp chú ấy à? Còn cả Cố Quảng Thu nữa, lúc này bọn họ đều chưa đi làm, cũng rảnh rỗi mà.”
Triệu Mỹ Hương nghe ra rồi: “Chị làm vậy là định làm hòa với nhà em chồng chị thật rồi à?”
Chị dâu Chu lộ ra vẻ mặt đầy bao dung: “Chu Xuyên cũng chỉ có đứa em trai này thôi.”
Triệu Mỹ Hương kể chuyện này cho chị Đại Căn nghe.
Mùa đông năm nay, chị Đại Căn bị Trương Đại Căn làm cho lớn bụng, chị ta mang thai mà không được yên ổn, nôn ói liên tục, cực kỳ khổ sở.
Nếu không thì sao có thể thiếu bóng dáng của chị ta trong những chuyện náo nhiệt gần đây được chứ?
“Chu Lâm tốt số, lấy được một cô vợ như vậy về nhà, không cần phải đi xin xỏ nhà chị ta, chưa biết chừng sau này còn có thể giúp đỡ nhà chị ta nữa. Tất nhiên là chị ta muốn kết thân với nhà này rồi. Lần trước tôi nghe chị ta lải nhải gì mà vợ chú hai đang mang thai, không biết chừng chị ta sẽ phải đến hầu hạ em dâu cô ấy ở cữ!” Chị Đại Căn nói: “Nhưng tôi thấy mấy ngày nay mặt chị ta đen xì, chắc chắn là đã bị Chu Lâm từ chối rồi!”
Triệu Mỹ Hương cười: “Thật sự bị từ chối rồi à? Vậy mà chị ta còn lên mặt muốn đi giúp đỡ xây tường đất sét làm gì chứ?”
“Chẳng phải vì hai vợ chồng Chu Lâm có tiền đồ sao?”
Chu Lâm không biết gì về những chuyện này, lúc này anh đang đào rau dại rất vui vẻ cùng vợ.
Nơi họ đến có rất nhiều rau dại, thật sự là xanh mướt, chắc chắn rất ngon.
Bụng Bạch Minh Châu đã lớn, không tiện ngồi xổm. Vì vậy cô phụ trách trông chừng, Chu Lâm phụ trách đào. Hai vợ chồng còn vừa nói chuyện vừa cười.
Sau khi đào được một rổ lớn, họ mới bắt đầu trở về nhà.
Nhưng lúc này, tin tức đã lan truyền khắp thôn.
Có người còn nói Chu Lâm đang làm tư bản chủ nghĩa.
Lý Thái Sơn đang đứng đây xem náo nhiệt, Chu Xuyên, còn cả Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu đều đã đến giúp đỡ đắp đất sét cùng với Đoạn Văn và Đoạn Vũ nữa.
Cực kỳ náo nhiệt.
Chu Lâm dẫn Bạch Minh Châu trở về, vừa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này liền nhíu mày.
“Em cũng đúng là, đắp đất sét thôi mà. Gọi bọn anh cùng đến giúp đỡ không được sao? Còn phải dùng lương thực tìm những đứa trẻ không lớn không nhỏ như bọn chúng đến đắp, đất đắp có tốt được không?” Chu Xuyên nói với anh.
Anh ta cảm thấy với tư cách là anh cả, anh ta thực sự phải nói chuyện với đứa em trai này, không nên sống cuộc sống như vậy chứ?
Một ngày nửa cân lương thực, đây đúng là phí phạm!