Chương 80
Bà ấy mắng Vương Nhị Anh là tên khốn đang muốn dạy hư con trai bà!
Nhưng bất kể như thế nào, Lý Thái Sơn vẫn đi lên núi. Chỉ là lúc anh ta đi lên núi thì rất tốt nhưng khi xuống núi thì đầu lại sưng như đầu heo.
Chu Lâm nhìn thấy thì suýt chút nữa cũng không nhận ra anh ta.
“anh Lâm, tố…… Tố tôi vịt, thái…… Thái Sơn.” Đôi mắt của Lý Thái Sơn đều bị sưng đến híp lại, miệng cũng bị sưng và nói không rõ.
Cả người đều bị sưng tấy khủng khiếp đến nỗi không dám nhìn.
Bên cạnh còn có Vương Nhị Anh, cũng không khá hơn Lý Thái Sơn là bao nhiêu.
“Sao hai người lại thành ra như vậy?” Chu Lâm nhận ra, trợn mắt há hốc mồm nói.
Lý Thái Sơn khóc không ra nước mắt, anh ta hối hận c.h.ế.t đi được!
Anh ta nên nghe lời anh Lâm và cách xa kẻ xui xẻo Vương Nhị Anh này một chút, nếu không anh ta cũng sẽ không có đại kiếp nạn như ngày hôm nay!
Lúc hai người lên núi rất tốt, chỉ là lúc xuống núi thì bị ong vò vẽ đốt.
Hôm nay lúc hai người lên núi, vào đến nơi mà Vương Nhị Anh nói, đi tìm một vòng nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Nhìn thấy trời cũng không còn sớm nên hai người chuẩn bị đi xuống núi.
Lúc đi xuống núi Lý Thái Sơn không muốn đi con đường đó, mà muốn đi con đường mà anh ta đã đi.
Nhưng Vương Nhị Anh nói con đường kia gần hơn, Lý Thái Sơn còn hỏi anh ta sao lúc đi không đi đường này, Vương Nhị Anh nói rằng con đường đó khá xa, nhưng nếu rẽ ngang rồi đi thì lại gần, anh ta thường đi đi về về trên con đường đó.
Lý Thái Sơn cũng lập tức để anh ta dẫn đường.
Kết quả hai người đang đi trên đường, cũng không biết vì sao lại gặp phải một tổ ong vò vẽ bất ngờ rơi xuống đất.
Chuyện này thật không bình thường, bình thường tổ ong sẽ được treo trên cao, sao lại bị rơi xuống đất? Bọn họ còn chưa kịp thắc mắc thì ong vò vẽ đã bay thẳng từ trong tổ ra ngoài!
Lần này suýt nữa thì mất luôn cái mạng già!
Cuối cùng nếu bọn ho không nhảy vào trong đầm thì đã không thể sống sót rồi.
Đã từng có tiền lệ có người bị ong vò vẽ đốt c.h.ế.t ở trong núi sâu rừng già.
Sau đó, Lý Thái Sơn hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Vương Nhị Anh. Trên người anh ta có may mắn của anh Lâm nên con đường anh ta không muốn đi thật sự có nguy hiểm. Kết quả chính là bị tên xúi quẩy này dẫn đi con đường bị ong vò vẽ đốt!
Anh ta không thể ở cùng một chỗ với Vương Nhị Anh được!
Càng nghĩ càng tủi thân, Lý Thái Sơn rơi nước mắt hối hận.
Chu Lâm nói: “Còn khóc với tôi làm gì? Mau đi về đi, tìm xem trong nhà có cái gì tốt không thì đắp lên. Sưng thành như vậy này không phải sẽ bị phá tướng sao?”
Lý Thái Sơn lập tức đi về nhà, mẹ của Lý Thái Sơn còn ngây ra một lúc. Đợi đến khi bà nhận ra đây là con trai mình thì tức giận véo anh ta mấy cái.
“Mẹ đã nói không cho con đi cùng với Vương Nhị Anh nhưng con lại không nghe, đáng đời!”
Lý Thái Sơn ấp úng nói cũng không rõ, mẹ anh ta cũng không mắng chửi anh ta nữa mà vội vã đi tìm phương pháp dân gian để chữa trị!
Cũng bởi vì chuyện này mà mấy ngày sau Lý Thái Sơn cũng không đi ra ngoài gặp ai cả. Thật sự là sưng đến mức không nhìn thấy gì, cũng không làm được gì.
Nhưng mà vài ngày sau thì đã hồi phục lại, nhưng anh ta đã quyết định sau này nhất định sẽ tránh xa Vương Nhị Anh một chút. Nếu còn đến gần kẻ xui xẻo này dù chỉ một chút thì mạng của anh ta cũng sẽ không còn.
Chu Lâm cũng không quan tâm đến chuyện này. Trong lúc Lý Thái Sơn dưỡng bệnh, anh lại đi ra ngoài một chuyến.
Lần này ngoài việc mang về nhà ba túi sữa bột, còn có thịt, trứng, gạo và mì thì còn có thể dư lại khoảng ba mươi đồng!
Chỗ tiền này đều có thể để tiết kiệm.
Bởi vì quyển sách thứ tư của vợ anh cũng đã viết xong, nên anh muốn đi vào thành gửi, cũng tiện thể lấy sổ tiết kiệm ra.
Sổ tiết kiệm đã có 150 đồng, nếu gửi thêm 50 đồng nữa thì anh sẽ có 200 đồng trong sổ tiết kiệm của gia đình.
Không thể nghi ngờ đây chính là một số tiền khổng lồ.
Lúc trước khi anh cầm chiếc vòng tay bằng vàng vào tiệm cầm đồ thì cũng chỉ được như thế thôi.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân khác khiến anh vội vàng muốn đi vào thành phố.
Chính là anh muốn đi đến bệnh viện một chuyến.
Anh muốn đi lấy bao cao su dùng để tránh thai mà vợ anh nói, nếu không sẽ rất dễ lại mang thai tiếp.
Trước khi lấy bao cao su này về thì sẽ không thể sinh hoạt vợ chồng được vì sợ có con nữa. Bởi vì chỉ có Đâu Đâu với Đô Đô mà đã bận đến cuống tay cuống chân, nếu lại có nữa thì phải làm sao?
Vợ anh đã hết ở cữ lâu như vậy, mà kết quả cho đến bây giờ anh vẫn chưa ăn được vợ. Anh bị nghẹn đến mức sắp phát điên rồi.
Anh chưa bao giờ bị mụn, mà mấy ngày nay nóng trong người nên đã mọc mấy cái!
Cho nên lúc này anh mới gấp không chờ nổi muốn đi vào thành phố!
Bác đội trưởng cũng không biết anh có nỗi khổ này, ông hút t.h.u.ố.c lá sợi và nói: “Bưu điện xã cũng có thể gửi được.”
“Bưu điện xã quá chậm, mất mấy ngày mới có người đến thu. Cũng không phải ngày nào cũng có người đến dọn hòm thư. Cháu lại đang cần tiền gấp, trong nhà cũng không còn tiền.” Chu Lâm nói.
Bác đội trưởng cũng lập tức cho anh nghỉ nửa ngày phép, còn nói với anh: “Sinh hoạt vẫn nên tiết kiệm một chút, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.”
Đây là đang nói đến chuyện giặt quần áo.
Không chỉ mọi người trong thôn như vậy nói, ngay cả ông đội trưởng nhìn cũng thấy xấu hổ, thật là lãng phí tiền bạc.
Nhiều năm qua, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra ở đại đội Ngưu Mông.
Nhưng hiện giờ cô dâu trẻ thanh niên trí thức đến từ thành phố đã phá vỡ luật lệ này.
“Ông đội trưởng, sao ông cũng nói như vậy? Vợ của cháu cũng rất vất vả, không phải cô ấy lười biếng, cô ấy thực sự không có thời gian.” Chu Lâm nói.
“Làm gì mà không có cả thời gian rảnh để giặt quần áo?” Ông đội trưởng liếc mắt nhìn anh.
Chu Lâm liền tranh luận với ông ấy.
Vợ của anh phải nuôi con bằng sữa mẹ, nên ban đêm phải dậy mấy lần, căn bản không thể ngủ ngon giấc.
Cô không muốn anh mệt mỏi, còn muốn anh sang ngủ ở phòng phía Tây, nhưng mà sao Chu Lâm có thể làm thế được, anh không muốn chia giường ngủ với vợ.
Ban đêm đã như vậy, ban ngày anh đi làm, trong nhà chỉ có một mình cô lo liệu.
Từ sau khi mợ út quay về, Chu Lâm cảm thấy vợ anh đã gầy đi nhiều.
Khiến anh đau lòng không thôi.
Cho nên anh nhờ Lý Đại Ni đến, hỗ trợ giặt quần áo, đừng nói tốn một đồng, cho dù là hai đồng, Chu Lâm cũng đồng ý chi.
Vợ anh đã mệt thế rồi còn muốn cô phải đi giặt cả đống quần áo, có còn muốn cho người ta nghỉ ngơi nữa không?
Thật ra anh cũng muốn để anh tự giặt, nhưng mà vợ anh cũng không nỡ để anh đi làm cả ngày về xong lại phải làm việc đó.
Cho nên cô chi tiền nhờ người hỗ trợ giặt quần áo, cả Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều đồng ý chuyện này.
Ông đội trưởng tức giận: “Đúng là ngụy biện, làm gì có nhà ai không phải như vậy?”
“Cái đó không giống nhau.” Chu Lâm hất tay, tạm biệt ông đội trưởng, không muốn nói nhiều với ông ấy.
Đây cũng là lý do Bạch Minh Châu tò mò về người đàn ông nhà cô, Chu Lâm chưa bao giờ cảm thấy hành động của cô có vấn đề gì.
Anh không có chút nào gọi là khoảng cách tư tưởng với cô
Đêm nay, Chu Lâm ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng ngày hôm sau, anh đi vào thành phố.
Lý Thái Sơn chờ anh ở cửa thôn.
“Cậu lại không đi làm à?” Chu Lâm vừa nhìn thấy anh ta đã hỏi.
Lý Thái Sơn cười hì hì: “Buổi chiều, tôi và anh cùng đi làm, một mình anh đi vào thành phố sẽ rất chán, để tôi đi với anh.”
Chu Lâm ném cho anh ta một cái bánh bao, vừa đi vừa hỏi anh ta: “Lần trước cậu và Vương Nhị Anh đi đâu?”
Lý Thái Sơn ăn bánh báo, nói: “Ở gần đường, ngay bên phía đông.” Cách bọn họ ba tiếng đi bộ, mệt c.h.ế.t luôn.
“Phía Đông?” Chu Lâm cũng kinh ngạc, hỏi: “Vương Nhị Anh đi xa như vậy chỉ để nhặt nấm?”
“Nhặt nấm là nói để lừa người khác thôi, cậu ta nghe người ta nói bên đó có đám trộm mộ, cho nên mới đi qua thử vận may.” Lý Thái Sơn moi được chút thông tin từ miệng Vương Nhị Anh.
Chu Lâm hiểu ra: “Tôi nói ngay mà sao cậu ta có thể nhặt tiền cổ trên núi được chứ.”
Lý Thái Sơn nói: “Đúng đó. Nhưng mà anh Lâm, tôi nghe nói có những người đó chuyên môn tìm kiếm, đào bới các ngôi mộ cổ, kiếm được rất nhiều tiền.”
Chu Lâm cảnh cáo: “Cậu đừng có học chuyện xấu, làm việc đó sẽ tổn hại âm đức, dễ dính phải những thứ không sạch sẽ.”
Lý Thái Sơn cười hì hì: “Nếu là anh Lâm, anh có đi không? Anh rất may mắn, mấy thứ không sạch sẽ kia sẽ không dám dính lên người anh..”
“Đừng có lôi kéo tôi, tôi không làm chuyện đó đâu.”
Anh đâu nghèo đến mức phát điên đi đào mộ nhà người khác.
“Nói chuyện hôm qua bên nhà cậu đi, tôi đi ngang qua thấy vẫn còn rất ồn ào.” Chu Lâm quay người.
“Anh tư Trần được thả rồi.”
Chu Lâm cười: “Kẻ xui xẻo đã trở lại.”
Lý Thái Sơn cũng cười: “Đúng vậy, anh Lâm, anh không thấy được anh ta gầy đến mức nào đâu, nhìn như dân chạy nạn vậy, mẹ anh ta ôm anh ta khóc một lúc. Tôi đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối, lâu chưa tắm của anh ta, thế mà mẹ anh ta không ghét bỏ, còn có thể ôm được.”
Chu Lâm không có ấn tượng tốt với anh tư Trần, năm ngoài chính anh ta là người tung tin đồn ra bên ngoài.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên đường, Chu Lâm lập tức đến bưu điện trước, để Lý Thái Sơn chờ ở bên ngoài.
Anh gửi thư đi, nhận tiền nhuận bút của vợ, để lại một ít, rồi lại cho vào sổ tiết kiệm.
Hiện giờ đã có hai trăm đồng, ngoài ra còn có chút tiền lãi, nhưng nhỏ quá có thể bỏ qua.
Chu Lâm nhìn hai trăm đồng trong quyển sổ tiết kiệm, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Anh bước ra khỏi bưu điện, sau đó nói: “Đi thôi.”
“Anh Lâm, tâm trạng tốt vậy?” Lý Thái Sơn cười hỏi.
Tâm trạng Chu Lâm không tệ, dẫn anh ta đến bệnh viện một chuyến, Lý Thái Sơn ngây người: “Anh Lâm, anh thấy khó chịu ở đâu sao?”
“Không phải, tôi tới hỏi chút chuyện.” Chu Lâm thuận miệng trả lời, bảo Lý Thái Sơn chờ bên ngoài, anh đi vào một mình.
Không bao lâu sau anh đi ra ngoài, trong tay còn cầm theo một hộp bao cao su bác sĩ đưa cho.
Thật ra ban đầu bác sĩ chỉ định cho anh một cái, bảo anh xong việc có thể giặt sạch, phơi khô, tái sử dụng.
Nhưng Chu Lâm cảm thấy có hơi kỳ lạ vì thế anh nói còn cả những người khác nhờ anh đến lấy hộ, nên anh xin nhiều một chút về chia cho mọi người..