Chương 83
“Cuối cùng chuyện này được giải quyết như thế nào?” Bạch Minh Châu nói.
Trương Hiểu Mai nói: “Còn có thể giải quyết như thế nào nữa? Chúng ta đều phải đi làm công. Nhưng mà chắc chắn mẹ của Vương Nhị Anh sẽ không để yên như vậy đâu. Sau này chắc chắn bà ấy sẽ tiếp tục làm ầm ĩ ở bên chỗ thanh niên trí thức đó vì nhiều tiền như vậy cơ mà.”
Bạch Minh Châu khẽ cười: “Vậy Mã Quyên sẽ không có ngày nào được yên.”
Nhưng cô ta đáng bị như vậy, cô không đồng cảm một chút nào. Nhưng mà cô ta cũng không cần cô đồng cảm.
Không nhìn thấy Dương Nhược Tình đã nói giúp Mã Quyên sao? Có thể thấy rằng chắc chắn Mã Quyên cũng mượn sức của Dương Nhược Tình. Nhân vật nữ chính này chính là người đẹp thân thiện, sẽ đồng cảm với Mã Quyên đơn độc yếu đuối, hơn nữa còn giúp đỡ cô ta nữa.
Nhưng mà dù là Dương Nhược Tình hay là Mã Quyên thì Bạch Minh Châu cũng không muốn dính dáng đến. Đây đều là những nhân vật trong cốt truyện nên cô phải tránh thật xa.
Bởi vì do em họ sáng tác nên những người phụ nữ xung quanh không phải tranh giành đàn ông mà chỉ là cạnh tranh với nhau mà thôi.
Dù sao cốt truyện cũng chỉ quay xung quanh việc ghen ghét của phụ nữ, để mấy người họ suốt ngày đ.â.m c.h.é.m lẫn nhau, giống như họ hoàn toàn không có chuyện gì để làm nên cả ngày nhàn rỗi chỉ biết đi tính toán mưu kế.
Bạch Minh Châu rất bận. Cô thật sự là không có thời gian, cũng không muốn dính dáng đến chuyện này.
Nói xong chuyện xảy ra ở ruộng, lại quay lại chủ đề.
"Giờ chị cũng đang mang thai mà, sao còn mang mấy con cá này qua đây?" Bạch Minh Châu nói.
Trong chậu nước có mấy con cá, đều là loại có thể nấu canh ăn, rất bổ dưỡng, còn rất lợi sữa.
Trương Kiều Mai có hơi bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết có phải trước đây ăn cá nhiều quá không, giờ không chịu nổi mùi đó nữa."
Từ khi mang thai, cô ấy thật sự là ngửi thấy mùi cá là không chịu nổi. Cũng chính vì ngửi thấy mùi cá muốn nôn, cộng thêm chuyện kinh nguyệt bị chậm, cô ấy mới biết mình mang thai.
Trương Kiều Mai vốn định đi làm mấy việc nặng. Nhưng cũng may là không đi làm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, vậy thì đúng là có ân hận cũng không kịp.
Từ khi kết hôn năm ngoái đến giờ, cô ấy mới mang thai được. Đứa bé này không chỉ là mong muốn của chú Trương và thím Trương mà Trương Kiều Mai cũng luôn mong đợi.
Cố Quảng Thu cũng muốn có con nhưng anh ấy không muốn gây áp lực cho Trương Kiều Mai nên không nhắc nhiều về chuyện này.
Tuy nhiên, từ việc anh ấy nhìn thấy cái bụng lớn của Bạch Minh Châu khi cô mang thai, còn sinh ra Đâu Đâu và Đô Đô, anh ấy đã chăm chỉ đánh cá hơn, có thể thấy rằng anh ấy cũng thích trẻ con.
Bây giờ Cố Quảng Thu cũng rất chịu khó đánh cá. Hàng ngày sau khi tan làm về nhà ăn tối, anh ấy đều đi làm việc. Chú Trương phụ trách giúp anh ấy rửa sạch và vá lại lưới đánh cá.
Vì vậy, từ khi Bạch Minh Châu ở cữ đến nay, thực sự không bao giờ thiếu canh cá. Toàn bộ là Cố Quảng Thu đánh bắt rồi đem cho.
Nhưng không ngờ Trương Kiều Mai lại không ăn nổi.
Bạch Minh Châu cười, nói: "Thể chất của mỗi người thật sự là không giống nhau. Trước đây lúc em có hai đứa nó, em không kiêng ăn món gì cả." Hầu như không có gì là cô không ăn được.
Trương Kiều Mai nhìn Đâu Đâu và Đô Đô đang ngủ trên giường, khuôn mặt cũng toát lên ánh hào quang của tình mẫu tử, nói: "Hai anh em nó thật đáng yêu."
"Đợi chị sinh xong, con của chị cũng sẽ rất đáng yêu." Bạch Minh Châu cười đáp.
Trương Kiều Mai mỉm cười, cô ấy cũng rất mong ngóng đứa con của mình được sinh ra.
"Bây giờ mới mang thai được không lâu. Khẩu vị quả thật sẽ không được tốt nhưng vẫn phải đảm bảo dinh dưỡng. Mỗi ngày ăn một hoặc hai quả trứng sẽ tốt hơn." Bạch Minh Châu nói.
Trương Kiều Mai cười đáp: "Bây giờ nhà chị chỉ ăn trứng thôi."
Bởi vì không có gì khác để bồi bổ nên cô ấy chỉ ăn trứng, mỗi ngày một quả, nếu gà đẻ nhiều hơn thì ăn hai quả.
Trước đây cô ấy không nỡ ăn thường để lại cho cha mẹ và Cố Quảng Thu, nhưng bây giờ thì cô ấy phải ăn rồi.
Bởi vì cô ấy cũng muốn sinh ra đứa con đáng yêu như vậy nên phải ăn nhiều đồ ngon.
Trương Kiều Mai ở lại một lát rồi quay về, mang theo nửa cân đậu. Vì thím Trương đang làm đậu phụ nên đến lấy một ít đậu về để làm cùng.
Bạch Minh Châu thích uống canh cá hầm đậu phụ.
Xem thời gian này, đàn ông chắc chắn đã tan ca. Bạch Minh Châu bèn làm thịt cá đem đi hầm, trong lúc hầm cá thì hấp bánh bao ở phía trên.
Rau trong sân chưa thể ăn được, phải đợi thêm khoảng nửa tháng nữa. Chu Lâm trồng rất nhiều loại, có rau xanh, cải trắng, còn có bảy tám cây cà chua, mọc rất tốt, đã có cây kết trái cà chua nhỏ, còn lại là đậu đũa, dưa chuột.
Đây là trồng ở hai bên sân trước, sân sau thì trồng đậu nành và đậu phộng.
Đặc biệt là đậu nành, cuối tháng bảy là có thể thu hoạch. Sau khi thu hoạch có thể trồng lại, tháng mười một lại có thể thu hoạch.
Ở đây một năm có thể thu hoạch hai vụ đậu nành.
Chu Lâm trở về từ bên ngoai. Bạch Minh Châu thấy mấy ngày nay anh đã đen đi rất nhiều. Mà sau khi đen đi, vẻ thô ráp này càng làm tôn lên đôi mắt đen sáng có thần của anh.
Khi nhìn sang, Bạch Minh Châu không khỏi có chút xao xuyến.
Chu Lâm rửa mặt xong thì cười tít mắt tiến đến hôn cô.
“Mau ăn cơm.” Bạch Minh Châu cười nói.
Chu Lâm quả thật là đói rồi, đói đến cồn cào.
Sáng ăn cơm khoai tây, trưa ăn bánh ngô cao lương, vợ thương anh nên cho anh mang theo một quả trứng luộc.
Nhưng anh mải làm đến giờ này, có thể không đói sao?
Bạch Minh Châu đưa bánh bao ngô cho anh, lại múc cho anh một bát canh cá.
“Vợ, anh tự làm được rồi. Em cũng ăn đi.”
“Ngày mai có cần nghỉ chút không?” Bạch Minh Châu có hơi không đành lòng.
Làm việc ở ruộng thật không dễ dàng, anh đã mệt mỏi thành ra thế này rồi?
“Không cần, anh không mệt.” Chu Lâm lập tức mỉm cười.
Năm nay, gia đình bốn người của anh đều cần chia khẩu phần lương thực, hơn nữa nếu anh không làm việc chăm chỉ thì sẽ có người trong thôn có ý kiến.
Rõ ràng là vợ anh không đi làm ruộng, hai đứa con còn nhỏ cũng không cần phải nói, chẳng khác nào ăn rỗng hết lương thực của cả đội, vì vậy anh không phải đi làm sao?
Thêm một điều nữa là năm nay sẽ được chia thịt lợn, dù sao anh cũng sẽ đi làm.
Đến lúc chia lương thực, trong nhà không cần mua, đây cũng là một khoản tiền có thể tiết kiệm được.
Bạch Minh Châu thật không nỡ, vì vậy cô để anh ăn nhiều cá, cá cũng rất bổ dưỡng.
"Vợ à, cái kia của em còn mấy ngày nữa vậy?" Chu Lâm ăn cơm, nhìn vợ mình, hỏi.
Bạch Minh Châu hiểu ngay anh đang hỏi gì, mặt không khỏi đỏ lên: "Chắc là còn mấy ngày nữa."
Gã đàn ông thô kệch này mang bao cao su từ bệnh viện về nhưng lại không thể ăn thịt như ý muốn vì Bạch Minh Châu đang đến kỳ kinh nguyệt.
Tối hôm qua, Chu Lâm đã chạy ra ngoài sân tắm nước lạnh hai lần, mới kiềm chế được lửa nóng.
Bạch Minh Châu thấy anh vất vả như vậy, cô quyết định hôm nay sẽ thưởng cho anh.
Không có chút chuẩn bị nào, Chu Lâm không biết rằng vợ mình lại dành cho mình một bất ngờ như vậy, thực sự rất vui mừng.
Quá trình không được mô tả một cách chi tiết nhưng dù sao thì đêm đó Chu Lâm cũng rất thoải mái, sau đó anh ôm vợ mình trong vòng tay và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, anh thức dậy nấu cháo ăn. Anh ăn cháo ngô nhưng anh lại nấu cho vợ mình một bát mì nước tôm khô, còn cho thêm một quả trứng vào đó.
“Chú ơi, cháu lấy quần áo.” Lý Đại Ni ở ngoài gọi anh.
“Vào đi, quần áo ở đó. Cháu tự lấy đi.” Chu Lâm đang bận rộn trong bếp, trả lời cô bé.
Lý Đại Ni bước vào và đặt quần áo vào hai thùng gỗ, sau đó cô bé cũng quét sân một lượt rồi mới đi giặt quần áo ở sông.
Chu Lâm thấy vợ mình đi đến, đúng lúc đó anh bưng tô mì nước ra, cười nói: “Lý Đại Ni rất chăm chỉ, chúng ta không uổng tiền.”
Bạch Minh Châu cũng hài lòng: “Ừ, rất chăm chỉ.” Quần áo và tã mà cô bé giặt đều rất sạch sẽ, không có dấu vết lười biếng.
“Vợ, đói bụng rồi phải không? Mau ăn đi.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu gắp trứng cho anh, đồng thời nhìn anh, ý tứ rõ ràng: “Cho anh một quả trứng để bồi bổ.”
Chu Lâm nhìn vợ mình.
“Nhìn cái gì, không uổng đâu.” Bạch Minh Châu lườm anh một cái, tối qua anh đã lừa cô một vố.
Chu Lâm nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc của mình nuốt nước bọt, đột nhiên không muốn đi làm nữa thì phải làm sao?
Bạch Minh Châu cười mỉm nhìn anh rồi lại vào trong nhà nướng mấy cái bánh trứng làm bữa trưa cho anh.
Đồ ngốc này không tiếc bản thân mình, đều để dành cho cô. Nhưng trứng gà thật sự không cần tiết kiệm, có thể đổi được ở trong thôn.
Chu Lâm ăn một bát cháo ngô, lại bị vợ trêu chọc đút cho anh ăn một quả trứng luộc.
Nhưng trứng luộc gì đó thực ra không quan trọng, quan trọng là những lần trêu chọc như vậy có thể nhiều hơn một chút, anh rất thích.
Anh còn tiến vào phòng bếp tới ôm eo của vợ mình, tối hôm qua người đàn ông tinh thần phấn chấn này đã được nếm mùi vị ngon ngọt, đặc biệt còn hẹn trước đêm nay.
Khiến cho Bạch Minh Châu giận dỗi lườm anh vài lần.
Còi báo đi làm vang lên mấy lần, Chu Lâm mới mang theo bánh trứng nướng và trứng luộc do vợ làm cho anh, luyến tiếc tạm biệt vợ để đi làm.
Công việc của họ hôm nay cũng không nhẹ nhàng, thực tế thì từ khi bắt đầu đi làm, không có việc gì là nhẹ nhàng cả.
Lao động một buổi sáng, mọi người đều mệt lả. Khi còi tan làm thổi lên, Chu Lâm liền vác cuốc lên vai đi thẳng đến gốc cây nghỉ mát ăn trưa.
Lý Thái Sơn cũng đi theo, anh ta cũng mệt sắp c.h.ế.t rồi.
"Sao hôm nay trời còn chưa mưa nhỉ? Cứ tiếp tục làm như thế này thì đúng là mệt đến không còn hình người nữa."
Chu Lâm cũng mong trời mưa, anh nhìn lên trời, nói: "Chắc là chưa có mưa nhanh như vậy đâu."
"Nếu có thể mưa một trận thì tốt quá, chúng ta cũng đỡ phải đi tưới nước. Cũng không phải là chúng ta thiếu nước." Lý Thái Sơn thở phào nói.
Chu Lâm rất đồng ý.