Chương 100
Bà ta kìm nén toàn bộ uất ức đã tích tụ mấy ngày nay, để đợi đến khi khoẻ hơn thì lúc đó mới đi trút giận lên đầu con dâu cả!
Dù cô ta có nói trời nói biển đi chăng nữa nhưng bà ta đã phải nằm liệt trên giường đất mà cô ta chưa đến chăm sóc dù chỉ một lần thì đây là do cô ta không đúng!
Thím Tôn nói: “Vợ của Phong Mậu thì như thế nào? Tôi thấy cô ta cũng kỳ quái. Lúc trước nếu không có Phong Mai đi tìm và đưa theo người tới thì có khi hiện giờ cô ta vẫn còn đang ở nhà mẹ đẻ để trốn tránh. Những lúc như thế này, chắc chỉ có con gái của chúng ta mới thương xót mẹ nó.”
“Đúng vậy.” Mẹ của Phong Thu khẽ thở dài: “Chỉ vì Phong Mai lấy chồng xa nên không có cách nào. Nếu không con bé nhất định sẽ đến chăm sóc tôi. Còn về vợ của thằng hai, ôi, không phải cô ta không hiếu thuận mà chính là ghét cái mùi hôi của người già như tôi. Nhưng tôi đã thế này rồi mà còn thơm tho được hay sao? Cô ta mắng tôi rất nhiều.”
“Ôi trời, đúng là trời đất thay đổi rồi. Cô ta còn dám mắng bà ư?” Thím Tôn lập tức lớn giọng hơn một chút.
Mẹ Phong Thu rất sợ vợ của Phong Mậu, vội vàng nói: “Nói nhỏ một chút, nói nhỏ một chút.”
“Bà cũng thật là hiền, vậy mà còn có thể nhịn được. Nếu là tôi thì chắc chắn không tha cho cô ta!”
Hai người nói chuyện về giữa các cô con dâu cả buổi. Sau khi nói chuyện xong, thím Tôn mới cảm thấy hài lòng rồi đi về nhà.
Mà nếu mâu thuẫn đã nổ ra thì chắc chắn sẽ không thể nén xuống được.
Thời gian sau đó, thím Tôn nhiều lần gây rắc rối. Bởi vì bà ta muốn chỉnh đốn mấy người con dâu, tuyệt đối không thể để các cô ấy làm phản!
Vợ của Đại Hải không muốn nhẫn nhịn nữa và bắt đầu tranh cãi.
Chị Đại Sơn càng không cần phải nói, bởi vì sắp dọn ra ở riêng nên chị thật sự không hề nể nang. Mẹ chồng nói một câu chị ấy lập tức đáp lại mười câu!
Chỉ có vợ của Đại Hà không dám nói gì giống như chim cút.
Cũng vì nguyên nhân tranh cãi giữa mẹ với vợ, cho nên sau khi Lý Đại Sơn tan làm trở về thì lập tức cũng không muốn nghỉ ngơi. Sau khi ăn cơm xong, anh ta lập tức đi làm gạch mộc.
Lý Phong Thu, Trương Đại Căn, còn cả Lý Đại Hải và Lý Đại Hà cũng đều đi hỗ trợ.
Lý Đại Hải không nói gì, nhưng Lý Đại Hà có chút hâm mộ anh hai. Bởi vì anh ta cũng muốn dọn ra riêng!
Vợ của anh ta thật thà nhưng lại luôn bị mẹ chồng coi thường. Ngay như ngày hôm qua anh ta về nhà thì lập tức nhìn thấy mẹ anh ta đang đứng ở trong sân mắng chửi vợ mình thậm tệ.
Ban đầu cô ấy cũng muốn chống đối lại mẹ chồng cùng với chị dâu cả và chị dâu hai, nhưng vợ anh ta lại không có can đảm. Cuối cùng cô ấy còn bị đối xử tệ như vậy nên trong lòng anh ta không phục.
Tuy vợ anh ta trung thực và không có năng lực gì, nhưng cô ấy lại một lòng một dạ với con cái và anh ta. Bản thân cô ấy thì ăn mặc tiết kiệm chỉ để anh ta với con được ăn ngon hơn.
Cho nên khi nhìn thấy nhà của anh hai sắp được xây xong thì đêm hôm đó, Lý Đại Hà cũng lập tức nói chuyện với vợ rằng anh ta cũng muốn dọn ra ở riêng giống như anh hai!
“Nhưng…… Có được không?” Vợ của Đại Hà ngạc nhiên và có chút vui vẻ, hỏi.
Cô ấy cũng không muốn sống chung trong một nhà như thế này. Cô ấy muốn bản thân ra ở riêng, cách xa mẹ chồng một chút để có cuộc sống riêng của mình.
“Anh hai làm được thì vì sao chúng ta lại không được?” Lý Đại Hà nói: “Chúng ta dọn ra đi. Tuy ở một nơi đơn sơ một chút nhưng ít ra em cũng không bị mẹ đuổi theo mắng chửi nữa!”
Trong lòng vợ Đại Hà cảm thấy đau xót, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô ấy không muốn để lộ ra cảm xúc như vậy, nhưng cô ấy biết chồng cô ấy thương mình nên cô ấy thật sự không thể kiềm chế được.
Cho nên sau Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà cũng đến tìm cha anh ta. Anh ta cũng muốn ra ở riêng!
Ông đội trưởng trầm mặc, hút điếu t.h.u.ố.c lá sợi, nói: “Anh hai con muốn dọn ra riêng, con cũng muốn dọn đi ư?”
“Con muốn dọn ra riêng.” Lý Đại Hà gật đầu.
Ông đội trưởng cũng biết hiện tại trong nhà thật sự rất ầm ĩ, khẽ thở dài: “Đợi sau khi thu hoạch vụ thu đi. Việc thu hoạch vụ thu cũng sắp đến rồi, bây giờ việc xây nhà sẽ cần phải lo quá nhiều việc.”
Lý Đại Hà nhẹ nhàng thở ra.
“Sao vậy thằng ba? Con cũng muốn dọn ra ở riêng giống anh hai khốn nạn của con hả?” Thím Tôn lập tức đi từ ngoài cửa vào, bà ta lén nghe thấy.
Lý Đại Hà nói: “Bản thân con thấy ra ở riêng cũng rất tốt.”
Thím Tôn giận run cả người, bà ta cũng không mắng con trai. Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta, mấy đứa con trai này sẽ không chủ động yêu cầu dọn ra riêng, mà tất cả đều do những người phụ nữ điêu ngoa đó xúi giục!
Bà ta ra ngoài sân và mắng vợ của Đại Hà đang khâu quần áo ở trong phòng một cách xối xả: “Tôi còn tưởng rằng cô là đứa thành thật, không ngờ cô cũng là loại gian xảo. Cô còn dám xúi giục thằng ba dọn ra riêng, cô là cái đồ yêu tinh. Cô bước ra đây cho tôi, để xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không?”
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Lý Đại Hà chạy theo ra ngoài, thì thấy mẹ anh ta muốn đi vào phòng đánh vợ anh ta nên nhanh chân giữ người lại.
“Con buông ra cho mẹ. Cái đồ yêu tinh này xúi giục con dọn ra ở riêng, để xem mẹ có đánh c.h.ế.t cô ta không!”
“Mẹ muốn đánh c.h.ế.t ai? Ai là đồ yêu tinh?” Lý Đại Hà cũng nổi giận: “Mẹ muốn giúp đỡ Tiểu Lệ thì mẹ tự mình giúp đi, mẹ ra sức bóc lột của ba nhà chúng con làm gì? Có ai làm mẹ như mẹ không? Tiểu Lệ là con gái của mẹ, thế chúng con không phải con trai của mẹ à? Mẹ phải suy nghĩ kỹ, nếu sau này mẹ mà giống như mẹ Lý Phong Thu thì có nghĩa là mẹ muốn Tiểu Lệ về chăm sóc phải không? Hay là muốn vợ con với các chị dâu chăm sóc?”
Vợ Đại Hà nghe thấy Lý Đại Hà quát mẹ mình, vội vàng bỏ quần áo kim chỉ qua một bên, ra ngoài kéo chồng về nhà.
Bị con trai quát thì hoàn toàn khác việc cãi nhau với con dâu.
Đặc biệt là con trai lại dám áp chế bà ta.
Thím Tôn lập tức ngã xuống đất, khóc lóc:
"Ôi trời ơi, đây chính là đứa con trai mà tôi đã nuôi nấng từ lúc lọt lòng đấy sao? Vợ vào cửa liền vứt mẹ ruột qua tường, có vợ rồi thì quên mẹ!"
"Bà làm ầm ĩ đủ chưa?"
Mãi cho đến khi ông đội trưởng không thể chịu đựng được nữa, mặt nặng mày cau đi ra quát mắng, chuyện này mới tạm thời lắng xuống.
Tuy nhiên, vì thím Tôn gây chuyện như vậy, Lý Đại Hà không thèm đợi qua đợt thu hoạch mùa thu mà trực tiếp gọi một số người đàn ông thân thiết với mình đi xây nhà!
Ở nông thôn, nhà nào cũng có chút chuyện xích mích, giống như gia đình mẫu mực của thôn – nhà ông đội trưởng.
Không có gia đình nào là ngoại lệ nên ai cũng đừng cười nhạo ai.
Cũng chính vì có chuyện ở nhà ông đội trưởng nên khi nhân viên bưu điện lại mang tiền nhuận bút và thư trả lời của Bạch Minh Châu đến, cũng không còn gì mới mẻ nữa.
Một tháng chỉ có một lần, chuyện hiếm lạ nào cũng trở nên không còn hiếm lạ nữa.
Nhưng người khác không thấy hiếm, Bạch Minh Châu lại thấy hiếm, bởi vì con đường viết truyện ngắn của cô đã thành công.
Một bài văn hai nghìn chữ, cô nhận được hai đồng tiền nhuận bút. Đây còn là loại bài viết tiêu hao, sau khi được đăng tải sẽ cần bài viết mới, còn được ưa chuộng hơn cả viết sách.
Những bài văn cô gửi đi đều đã được chấp nhận, thành tích khả quan.
Thêm vào còn có một quyển sách nữa, lần này tiền nhuận bút gửi cho cô là ba mươi đồng.
Người khác không biết những điều này nhưng Chu Lâm biết. Anh thật lòng cảm thấy vợ anh thật không tầm thường, anh có thể ở nhà làm cha toàn thời gian, được vợ nuôi.
Nhưng là đàn ông, dù có thể ăn bám vợ nhưng anh cũng kiên quyết không ăn. Thỉnh thoảng ăn một miếng còn được nhưng ăn thường xuyên thì thật sự không thể được, những người đàn ông khác không đánh giá nhưng anh sẽ không quen.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã bước sang đầu tháng chín.
Từ tháng chín trở đi, đại đội Ngưu Mông sẽ bắt đầu chuẩn bị thu hoạch mùa thu!
Đây là một sự kiện quan trọng liên quan đến đời sống dân sinh năm nay, cũng là điều mà mọi người quan tâm nhất!
So với điều này, tất cả những việc khác đều không đáng kể.
Mỗi thành viên trong đội đều đang nuôi dưỡng tinh thần, vì phải đối mặt với việc thu hoạch mùa thu nửa tháng sau.
Bạch Minh Châu liền bảo Chu Lâm bắt đầu chăm sóc sức khỏe.
Thế mà cô lại biết rõ, thu hoạch mùa hè khoảng mười lăm ngày, thu hoạch mùa thu thì là bốn mươi lăm ngày!
Hầu hết lương thực trồng năm nay đều ở đây. Tất cả đều phải thu hoạch, phải thức khuya dậy sớm, không được lơ là một giây một phút nào.
Nếu không dưỡng sức thật tốt để đối phó, nửa đường sẽ phải ngã xuống.
Trong thời gian này, Chu Lâm cũng vào núi săn bắn, mang về vài con gà rừng và thỏ rừng béo, gửi một ít cho bên nhà cậu út của anh và gửi một ít cho bạn bè và người thân của Cố Quảng Thu, còn dư bao nhiêu thì anh giữ lại để ăn.
Tiếng chuông thu hoạch của đại đội Ngưu Mông chính thức vang lên vào ngày 15 tháng 9.
Chu Lâm, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu cùng những người đàn ông khác ra ngoài từ lúc ba giờ rưỡi.
Thu hoạch mùa thu phải ra ngoài sớm hơn mùa hè, bầu không khí cũng căng thẳng hơn.
Nếu thu hoạch muộn, rất dễ có mưa thu, lúc đó thật khiến người ta khóc đến khàn cả tiếng.
Lúa gạo cả năm bị ngâm trong nước, ai có thể chịu nổi kia chứ? Mọi người đều dựa vào lương thực này để sống mà!
Đây cũng là bài học kinh nghiệm thu được từ những năm đầu, vì vậy chỉ cần liên quan đến thu hoạch thì nhất định phải làm việc với tâm thế đánh trận!
Ra khỏi nhà lúc ba giờ rưỡi, đến cánh đồng họ cần thu hoạch vào khoảng bốn giờ rưỡi, sau đó mọi người bắt đầu làm việc trong bóng tối. Khi mặt trời mọc, lúa gạo trong ruộng đã được thu hoạch khá nhiều!