Chương 60: Tốc độ chảy của thời gian
Có được đáp án, đám người Cường ca hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, nếu đã biết biện pháp, bọn họ còn đợi ở chỗ này làm gì, hiện tại thời tiết đang lạnh, khối băng bọn họ làm ra cũng được, chỉ là có điểm hối hận lúc trước không nghĩ tới biện pháp này, làm đồ ăn bị lãng phí biết bao nhiêu.
Hàn Triều thu hồi tủ đông trở lại bàn ăn, mọi người ánh mắt nghi vấn đi theo, Hàn Triều gạt được đám Cường ca nhưng không gạt được bọn họ, mỗi ngày họ quây quần với nhau, Hàn Triều có muốn lấy băng từ chỗ Triệu Tín hay không, ai nấy đều rất rõ ràng.
Hàn Triều bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, kéo ghế dựa ngồi xuống, quét mắt một vòng, nói: "Nhiều ngày như vậy, tôi tin rằng mọi người dị năng đều có thể tăng trưởng, phải không?"
Mọi người: Đúng rồi, là có tăng trưởng, bọn họ không sai biệt đều tăng lên một bậc trở thành dị năng giả cấp một, nhưng chuyện này có quan hệ gì?
Hàn Triều thấy mọi người còn nghi hoặc, nói tiếp: "Dị năng của tôi cũng thăng cấp, tôi phát hiện ra tốc độ trong không gian chậm đi so với bên ngoài, sau khi thăng cấp càng biểu hiện rõ hơn, chẳng hạn như một ly nước nóng để không gian cả đêm đến sáng hôm sau cũng chỉ là trở thành ấm."
Anh muốn lấy vật tư ra, khẳng định phải giải thích vật tư vì sao không hư thối, ban đầu còn đang suy nghĩ biện pháp như thế nào che dấu chuyện này, cho đến mấy ngày hôm trước Thích Thất ngẫu nhiên nói đến chuyện biến dị dị năng giả không gian.
Theo lời cô nói, có biến dị không gian dị năng giả diện tích cũng lớn so với dị năng giả không gian, còn thêm tốc độ thời gian chảy trong không gian so với bên ngoài chậm hơn nhiều, cô đưa ra ý kiến muốn anh ngụy trang thành biến dị dị năng giả không gian, anh cũng cảm thấy chuyện này có thể dùng được, vì thế sáng nay anh liền sai Thích Thất đi nấu cơm, việc Bạch Thi Thi là một chuyện, chuyện khác là có thể giải thích việc tốc độ không gian trôi chậm đi.
Biết được chân tướng sự tình, mọi người đều hoan hô, quá tuyệt vời, bọn họ sau này đều không sợ đồ ăn biến hư.
Mà bên kia, đám người Bạch Thi Thi cùng Hàn Tiến.
"Hàn đại ca, em đã nói không thể nấu cơm đi, xem đó, mới nấu có một chút đã có chuyện, em nghĩ chúng ta về sau vẫn nên để ý một chút."
Hàn Tiến nghe vậy, cúi đầu đang cân nhắc lời Bạch Thi Thi, còn chưa quyết định làm như thế nào, ngồi ở một bên Văn Văn nọa nọa mở miệng: "Kỳ thật tôi cảm thấy không có gì, mấy đội ngũ kia cũng chỉ là lại đây nhìn xem, cũng không nói gì thêm, không phải sao?"
"Cô không biết gì thì không cần ra chủ ý." Bạch Thi Thi tức muốn hộc máu ngắt lời Văn Văn, thấy Hàn Tiến sắp đáp ứng mình, kết quả Văn Văn nói ra lại làm rối loạn trở lại.
Bạch Thi Thi hiện tại là phi thường hối hận đem Văn Văn kéo tới, vốn dĩ cô nghĩ làm cho Thích Thất ngột ngạt, không nghĩ tới ngột ngạt ngược lại thành chính mình, cái này Văn Văn mặt ngoài nhìn qua rất thành thật, nhưng nói chuyện thường xuyên kẹp dao giấu kiếm không nói, sau lưng còn trộm giở trò câu dẫn Hàn Tiến, nếu không phải chính mình nhìn chằm chằm, nói không chừng một ngày nào đó còn bị Văn Văn cắn một cái.
Văn Văn cũng không để ý tới Bạch Thi Thi, chỉ ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tiến, trong mắt nước mắt muốn rơi xuống, nhìn qua đáng thương cực kỳ: "Hàn đại ca, tôi có phải nói sai hay không, tôi không muốn trong đội ngũ có người chỉ trích Hàn đại ca, rõ ràng có vật tư mà còn muốn tiết kiệm khắt khe với bọn họ."
Hàn Tiến nghĩ nghĩ, cảm thấy Văn Văn nói cũng đúng, vật tư dù sao không phải của mình, chính mình không cần thiết vì Hàn Triều tiết kiệm, nhưng mà anh cũng không thể đánh tan đề nghị của Bạch Thi Thi, vì thế cúi đầu nhẹ giọng nói với Bạch Thi Thi: "Thi Thi, không sao đâu, không cần quan tâm đến đội ngũ khác, chúng ta chỉ cần quản tốt đội của chúng ta là được, hơn nữa anh cũng không muốn em cả ngày đi theo bọn anh chịu khổ, bắt em mỗi ngày ăn mì ăn liền anh nhìn thật đau lòng."
Bạch Thi Thi thấy đề nghị của mình hoàn toàn trở thành vô vọng, chỉ có thể thấp giọng đáp ứng: "Vậy được rồi."
Xem Bạch Thi Thi ăn mệt, Văn Văn ngầm lộ ra ý cười, hừ! Đừng tưởng rằng cô không biết Bạch Thi Thi đánh chủ ý gì, chuyện của cô ta và bác gái tống tiền kia, cô nhìn thấy rõ ràng, đã được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, cô ta tưởng thần không biết quỷ không hay tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng bác gái kia à, cũng phải xem cô ta có đáp ứng được hay không.
Ngay từ đầu không biết, cô còn tưởng rằng Bạch Thi Thi địa vị trong đội ngũ rất cao, kết quả nguyên lai cũng bất quá là dựa vào quan hệ với Hàn Tiến, bằng không, cô ta và cô có cái gì khác nhau, đều bất quá là đội ngũ nhặt được mà thôi.
Ăn xong cơm sáng, đội ngũ bắt đầu lên đường, bọn họ đã rất gần đến thành phố J, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước buổi tối liền có thể tiến vào địa giới tỉnh J, còn căn cứ ở chỗ nào bọn họ không biết vị trí chính xác, chỉ có thể từ từ tìm.
Chạng vạng, bộ đàm trong xe truyến tới tin tức đã tới thành phố J, thông tri các đội ngũ đóng quân tại chỗ, phân phối nhiệm vụ xong xuôi, mọi người đều vội đi làm, không ai chú ý tới Bạch Thi Thi biến mất.
"Bạch tiểu thư, tôi xem các người thức ăn thật ngon nha..."
Trong một góc không ai chú ý, Bạch Thi Thi lấy từ trong túi ra hai gói mì ăn liền đưa về phía trước, đối phương duỗi tay ra cầm, xem tới xem lui, sau đó vẫy vẫy gói mì trước mặt Bạch Thi Thi, bất mãn: "Mỗi ngày cô chỉ cho tôi như vậy, có phải quá mức hay không?"
Nghe vậy, Bạch Thi Thi khó xử nói: "Bác gái, vật tư không phải tôi giữ, tôi cũng muốn đưa nhiều cho bác, nhưng tôi lấy không được nha."
"Hừ! Lấy không được? Tôi thấy là cô không muốn lấy thì có! Sắp tới thành phố J, cô nghĩ ném tôi đi có phải không! Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất bỏ ý tưởng này đi, bằng không tôi sẽ đem những chuyện cô làm công bố ra ngoài, xem đội trưởng soái ca kia có còn muốn cô hay không!"
Đối phương kích động tiến lên, lộ ra khuôn mặt dấu dưới cái mũ, nguyên lai người đang nói chuyện với Bạch Thi Thi chính là bác gái tống tiền kia. Bạch Thi Thi vừa xuống xe đã bị người phụ nữ này tìm tới.
"Bác gái, bác nói cái gì vậy, tôi làm sao lại có suy nghĩ này, tôi nói rồi, tôi sẽ luôn dưỡng bác mà." Bạch Thi Thi âm thầm cắn răng, bên ngoài vẫn cười ngoan ngoãn lấy lòng.
"Hừ, tốt nhất là như vậy, đừng quên cô thiếu con trai tôi một cái mệnh, hôm nay như vậy đi, ngày mai bắt đầu cô ăn cái gì liền phải cho tôi cái đó, đừng nghĩ lấy mấy thứ này tống cổ tôi."
Người phụ nữ nói xong, mặc kệ Bạch Thi Thi có đáp ứng hay không cũng xoay người bỏ đi.
Bạch Thi Thi đôi tay nắm lại, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không biết suy nghĩ gì, ước chừng hơn mười phút sau, cô ngẩng đầu lên khắp nơi nhìn nhìn, phát hiện không có ai, sau đó bước nhanh rời khỏi nơi này.
Cô căn bản không nghĩ đến, tuy rằng bốn phía không có ai, nhưng nhất cử nhất động đều bị người "xem" trong mắt, mà người này chính là người có dị năng tinh thần Hàn Triều. Dị năng hệ tinh thần của Hàn Triều ở trong đội ngũ có thể nói là phi thường điệu thấp, ai cũng biết anh có dị năng không gian, nhưng rất ít người nhớ đến anh còn dị năng tinh thần, từ chỗ trấn nhỏ thu thập vật tư Hàn Triều cho mọi người thấy dị năng của anh yếu ớt như thế nào, tiểu đội Hàn Tiến đều cố ý tránh né đề tài này, cho nên ngoại trừ Thích Thất cùng Triều Hổ và đám người Hàn Tiến, những người còn lại căn bản chưa bao giờ thấy Hàn Triều sử dụng dị năng này, hoặc có lẽ đã gặp qua nhưng không nghĩ tới phương diện dị năng này, rốt cuộc hệ tinh thần là rất ít người có, từ khi bọn họ biết con người có loại dị năng này, trên đường cũng mới chỉ thấy Hàn Triều có loại dị năng này mà thôi.