Chương 66: Phi thường vui sướng

Quét mắt nhìn mặt mọi người, Triệu Tín nói tiếp: "Bạch Thi Thi là do cô ta có ý nghĩ bậy bạ mà thôi, không muốn tốn sức suy nghĩ nghiên cứu tinh hạch sử dụng như thế nào, chỉ muốn ngồi chờ thành quả lao động của người khác, Hà Nhu cũng là cùng lúc có được tinh hạch như cô ta, nhưng Hà Nhu lại chính mình phát hiện được cách sử dụng tinh hạch. Còn có, chúng ta phát hiện được cách sử dụng, chẳng lẽ người khác đều là ngốc cả hay sao? Đến bây giờ còn chưa phát hiện được? Mọi người đều vì mục đích riêng của mình giấu giếm mà thôi."


Nghe vậy, sắc mặt mọi người càng trở nên càng thêm khó coi, nguyên lai là như thế này, nguyên lai tất cả mọi người là che giấu việc chính mình biết mà thôi, nhưng mà nếu là như thế này...... Hiện tại bọn họ nên làm sao bây giờ?


"Yên tâm đi, tin tưởng không bao lâu nữa căn cứ sẽ thông báo ra, về sau tinh hạch khẳng định sẽ càng nóng bỏng, các người còn không thừa dịp này chuẩn bị tồn trữ tinh hạch sao? Đừng quên, trở lại thành phố B các người còn có người nhà phải nuôi dưỡng."


Đúng, bọn họ còn có người nhà, mọi người nghe được Hàn Triều nói đến đây thì như bừng tỉnh, không còn suy nghĩ nhiều nữa. Nếu mọi người đều biết cách sử dụng tinh hạch, bọn họ cũng không còn gì áy náy, họ cũng có người nhà, mọi người trong nhà còn đợi bọn họ trở về, hiện tại chuyện quan trọng nhất là trở về thành phố B hội hợp với người nhà của mình.


Sự tình Bạch Thi Thi cứ như vậy mà hạ màn, mọi người ngoại trừ không đồng ý với cách làm của Bạch Thi Thi cũng không có động tác gì khác, rốt cuộc cô ta đối với họ chỉ là người qua đường cùng nhau lên đường mà thôi, nhiều lắm chính là người qua đường này là bạn gái của đội trưởng bọn họ, nhưng nói đến cùng cũng không có quan hệ gì với chính bọn họ, họ không cần vạch mặt cô ta ra, chỉ là, ấn tượng của mọi người đối với Bạch Thi Thi cũng hoàn toàn hỏng bét.


Đối với chuyện này, Thích Thất lắc đầu, trong lòng tí tí vài tiếng, cốt truyện cuối cùng cũng không phải thật đáng tin cậy, trong nguyên văn Bạch Thi Thi ngầm làm không ít chuyện như vậy, nhưng đều là xúi giục người khác đi làm, ấn tượng của mọi người đối với cô ta vẫn luôn phi thường tốt đẹp, không nghĩ tới, nữ chủ lần này tự mình ngược một phen, đem ấn tượng của mọi người đối với mình kéo đến mức thấp nhất. Tuy rằng Thích Thất không nghĩ tranh phong cùng nữ chủ, nhưng nhìn đến tình huống này, cô vẫn phải tự thừa nhận, cô phi thường vui sướng khi người gặp họa.


available on google playdownload on app store


Một đường màn trời chiếu đất, hai ngày sau khi tiến vào địa giới thành phố J, bọn họ rốt cuộc cũng tới được căn cứ.


Khác với căn cứ thành phố C, ở đây muốn tiến vào căn cứ phải nộp mỗi người mười cân đồ ăn, bọn họ một hàng mười lăm người, xếp hàng giao nộp 150 cân, sau đó tiến vào phòng kiểm tr.a xem trên người có miệng vết thương hay không, nếu không có sẽ vào phòng quan sát chờ 12 tiếng, sau đó mới có thể tiến vào căn cứ.


Vốn dĩ Hàn Triều tính toán cùng Thích Thất chờ ở bên ngoài, bọn họ muốn đi thành phố B, như vậy lưu lại thành phố J cũng không bao lâu, có vào hay không thật cũng không có quan hệ gì, nhưng Thích Thất phải chia tay với Hà Nhu, cô thật sự luyến tiếc người bạn này, cho nên cùng nhau đi vào.


Chờ ở trong phòng quan sát thời gian quá mức nhàm chán, Hàn Triều sợ Thích Thất buồn, anh chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, còn đưa cho cô một cái máy tính bảng đầy điện để cô xem. Mấy tháng không thấy sản phẩm điện tử, mọi người đều thấy thật mới mẻ, cá đám ghé vào phim điện ảnh lưu trong máy.


Trong phòng quan sát, một bên một đám người vô cùng náo nhiệt xem máy tính bảng, bên kia đám người Hàn Tiến Bạch Thi Thi ngồi an an tĩnh tĩnh, âm tình bất định nhìn qua.


Cuộc sống mỗi ngày của Thích Thất thật quá tốt, bình thường có Hàn Triều cung cấp đồ ăn, ăn ngon dùng tốt còn chưa tính, hiện tại còn lấy ra cho cô máy tính bảng, bọn họ có một máy phát điện dầu diesel, nhưng điện là để dành để chiếu sáng vào buổi tối, bình thường mọi người căn bản luyến tiếc dùng quá nhiều, hiện tại Hàn Triều lại nạp điện cho máy tính bảng, chỉ là vì làm cho Thích Thất không quá nhàm chán? Bạch Thi Thi đôi mắt ghen ghét đến phát đỏ, cô cảm thấy không nên như vậy, cô mới là bạn gái của đội trưởng đội ngũ này, ăn dùng máy tính bảng phải thuộc về cô mới đúng.


Văn Văn nhìn về phía Bạch Thi Thi sắc mặt không bình thường, thò lại gần, bên tai Bạch Thi Thi nhỏ giọng nói: "Thế nào? Ghen ghét đi! Rõ ràng là hai anh em, cô tìm người kia địa vị là anh, nhưng cuộc sống sao lại so ra kém hơn Thích tỷ bị bao dưỡng đây? Nhìn xem, Thích tỷ ăn dùng, được Triều thiếu phủng trong lòng bàn tay, nhìn nhìn lại cô đi, không chỉ có mọi chuyện cô phải nhọc lòng, còn phải lo lắng dỗ dành cái kia đại thiếu gia, ai~ cùng là phụ nữ của Hàn gia, như thế nào mà mệnh người lại không giống nhau như vậy?"


Bạch Thi Thi tức muốn chửi ầm lên, nhưng cố kỵ đến Hàn Tiến còn ở bên người, thật sự không thể phát tác, chỉ có thể học Văn Văn nhỏ giọng nói: "Cô thì tốt ở chỗ nào, đừng cho là tôi không biết, mỗi ngày buổi tối cô đi với cái người Vương ca đi làm cái gì, nếu là kỹ nữ thì đừng nên có tâm tư, tưởng xúi giục tôi và Hàn đại ca cãi nhau sẽ có cơ hội xen vào sao? Tính toán thật tốt quá nhỉ!"


"Cô......"


Vốn dĩ cho rằng không ai biết chuyện mình mỗi tối đi ra ngoài, Văn Văn không nghĩ tới hết thảy đều bị Bạch Thi Thi thấy, Văn Văn cũng không dám nói gì hơn, chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này, cô còn muốn đi theo Hàn Tiến, không được nhận làm tiểu tam gì cũng được, chỉ cần đi theo anh ấy liền không lo không có ngày lành.


Cô cũng muốn câu dẫn Hàn Triều, rốt cuộc Hàn Triều có vật tư, nhưng cô sống trong giới giải trí lâu như vậy, người nào câu dẫn được, người nào chạm vào không được cô vẫn biết, cô tuy rằng luôn nói Thích Thất bị bao dưỡng, nhưng Hàn Triều đối với Thích Thất như thế nào, cô vẫn nhìn ra được, đến lúc đó câu dẫn không thành, ngược lại còn bị đuổi ra đội ngũ thì mất nhiều hơn được.


So với Hàn Triều "chạm vào không được", Hàn Tiến vẫn là tương đối dễ câu dẫn hơn, nhưng cũng không thể cho anh ta biết cô và đám người Vương ca đến bây giờ vẫn còn một chân, bằng không hết thảy mọi chuyện đều sẽ hỏng.


12 tiếng nói mau cũng mau, xem xong hai bộ phim, ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau bọn họ từ phòng quan sát ra, Cường ca và mấy đội ngũ kia vì hôm qua có vấn đề khi giao nộp vật tư vẫn chưa tiến vào căn cứ. Vốn dĩ chỉ là tổ đội lâm thời, hiện tại đã đến mục tiêu, bọn Hàn Tiến cũng không quan tâm mà tách ra khỏi đám người Cường ca.


Căn cứ thành phố J cùng thành phố C không khác nhau mấy, cũng có thể nói căn cứ khắp cả nước không biến hóa gì nhiều, rốt cuộc lúc trước đều là quy hoạch thống nhất của cả quốc gia.


Chỉ cần là dị năng giả sẽ được miễn phí cung cấp nhà ở, bọn họ một hàng mười lăm người, tổng cộng ở khu B chia ba phòng, Lam Tiểu Điệp và Hà Nhu, Ngô Hoa từ khi tiến vào căn cứ đã tỏa ra đi tìm người nhà, không ai biết họ sẽ tìm được hay không, nhưng tốt xấu vẫn có hy vọng.


Thích Thất là cùng Hàn Triều, Triều Hổ, Vương Tiểu Lợi, Triệu Tín ở một phòng, bọn họ vừa thu dọn phòng xong, muốn nghỉ ngơi một chút, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa. Cửa phòng vừa mở, còn chưa kịp thấy rõ là ai, một bóng người đã lắc mình tiến vọt vào, thẳng đến chỗ Thích Thất, thân thể mập mạp ôm cô vào trong ngực, sau đó khóc lóc kể lể.


"Thích Thất tiểu thư, cô có tốt không, nếu biết chúng tôi đi rồi thì mạt thế tới ngay, tôi nhất định sẽ không đi, mấy ngày nay tôi đều hối hận muốn ch.ết, như thế nào lại nói đi là đi dễ dàng như vậy, cô còn lại một người thì phải làm sao bây giờ."






Truyện liên quan