Chương 70: Thông tin Hà gia
Hà Nhu vừa nói tới dòng họ "Hà", "mật thám" liền nhớ tới nửa tháng trước người Hà gia rời đi, lại nghe Hà Nhu nói ra tên rất giống người thừa kế Hà gia, liền hỏi: "Cô nói chính là thành phố B Hà gia? Tuy rằng tên có điểm không giống, nhưng bọn họ hẳn là người cô tìm, chủ sự tên là Hà Thụy Sơn, cô có biết không?"
Hà Nhu kích động lên, vội vàng gật đầu nói: "Biết, biết, Hà Thụy Sơn là đại bá của tôi. Chúng tôi đúng là Hà gia ở thành phố B."
Hà gia thành phố B, tuy rằng ở kinh thành không bằng Hàn gia Tiền gia trăm năm thế gia, nhưng trong đám thế gia đông đúc ở thành phố B thì Hà gia cũng có một vị trí nhỏ, đương gia hiện giờ của Hà gia chính là cha của Hà Thụy Sơn, Hà Đông Tới, ông nội Hà Nhu là em ruột của Hà Đông Tới. Lại nói tiếp, Hà Nhu có thể xem như là đại tiểu thư Hà gia, chẳng qua mẹ Hà Nhu lại là ngoại thất của Hà Văn Sơn, sau khi mẹ Hà Nhu qua đời, Hà Nhu không người nuôi nấng mới được Hà Văn Sơn đón về Hà gia. Hà Văn Sơn lúc đó đã có vợ có con trai, Hà Sử Phong. Tuy rằng Hà Sử Phong không làm khó Hà Nhu, nhưng vì quan hệ của mẹ mình mà hai anh em cũng không thế nào thân cận.
"Mật thám" nghe vậy biết không tìm lầm người, liền đem toàn bộ chuyện anh ta biết về Hà gia nói cho Hà Nhu: "Chủ sự Hà gia, cũng chính là đại bá của cô, ngay từ đầu có nói bọn họ ở căn cứ thành phố J định ở một tháng, nhưng nửa tháng trước không biết nguyên nhân gì đột nhiên quyết định mang theo mọi người Hà gia đi thành phố B, cho nên hoặc cô đi thành phố B tìm kiếm, hoặc là ở đây chờ bọn họ có quay lại hay không. Bất quá, cô cũng biết, hiện tại là mạt thế, giao thông không được thuận tiện như lúc trước, cho nên..." Phần còn lại người này không nói, nhưng ai cũng hiểu được, nếu Hà Nhu không đi thành phố B, xem như cơ hội nhìn thấy người nhà là bằng không, họ đã quyết định trở về thành phố B, vậy trăm triệu cũng không có khả năng quay lại đây.
Biết được tin tức cười người nhà, Hà Nhu cũng chỉ biết chua xót cười cười, kỳ thật cô chỉ cần biết rằng cha mình còn bình yên vô sự là đã tốt, đến nỗi có gặp mặt bọn họ hay không, cũng không phải nhất thiết. Cô cho rằng mạt thế đến, mọi người đều không được tốt, cha mình cũng ăn không ít khổ, nhưng cô đã quên, mặc kệ cha mình không được Hà gia coi trọng, nhưng ông cũng là người Hà gia, gia tộc sẽ không mặc kệ ông ấy. Cha và cô thật không giống nhau, Hà gia vẫn luôn không thừa nhận sự tồn tại của cô, nếu lúc ấy cô ở bên người Hà gia, có lẽ họ sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cô lại không ở đó, người Hà gia cũng không vì một đứa con gái không được thừa nhận mà đơn độc đi tìm, hiện giờ cô có người mình yêu, có Ngô thúc dì Ngô xem cô như con ruột, cho nên không gặp mặt cha mình cũng không sao, không có mình, chỉ sợ gia đình ba người bọn họ càng thêm nhẹ nhàng.
Lầy đồ ăn từ ba lô ra làm thù lao đáp tạ "mật thám", Hà Nhu đối mặt với ánh mắt an ủi của mọi người, cô nhẹ nhàng cười, đã biết người nhà bình yên vô sự, như vậy đã là quá tốt.
"Mật thám" được đến thứ mình muốn, cầm đồ vật đi. Mọi người tính toán tiếp tục đi dạo trong chợ, không ngờ mới đi thêm được vài bước chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, sau đó có động vật màu đen lớn như con mèo hướng mọi người chạy tới, Triều Hổ hét lớn một tiếng, phát ra dị năng hỏa bao vây con vật này. Con vật nhỏ bị lửa đốt "chi chi" mấy tiếng, mọi người lúc này mới thấy rõ đó là một con chuột to lớn, con chuột bị lửa của Triều Hổ thiêu thành tro tàn, mọi người thấy vậy vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nhìn thấy lại có 3 con đen thui đánh úp tới hướng bọn họ. Ai nấy sôi nổi thả ra dị năng chống cự, may mà mấy con chuột to lớn nhưng lực công kích không mạnh, mau chóng bị giết ch.ết, lúc đó trong chợ khắp nơi đều truyền đến thanh âm bị chuột tập kích, đoàn người vừa đi vừa giúp dân chúng xung quanh đánh ch.ết chuột. Lúc này bọn họ không có cảm giác chuột to lớn là đáng sợ, chỉ cho rằng trong chợ hoàn cảnh quá dơ loạn, làm cho lũ chuột trở thành to lớn như vậy, còn không biết sợ người, cũng là do đám chuột công kích yếu, số lượng cũng không nhiều, cho nên mọi người cũng chỉ tưởng là chuột bình thường, mãi đến khi bộ đàm Triều Hổ vang lên.
"Đừng chú ý đến chuột nữa, các người hiện tại nhanh trở về, đám chuột kia có vấn đề, các người chú ý không để bị chúng nó cắn hay cào bị thương." Thanh âm Hàn Triều nghiêm túc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ âm trầm xuống.
"Được, chúng tôi lập tức trở về." Ý thức được sự tình nghiêm trọng, Triều Hổ tắt bộ đàm, thông tri cho mọi người lập tức trở về khu B.
Thông tri xong cho đám Triều Hổ, Hàn Triều lại liên hệ Hàn Tiến, đáng tiếc Hàn Tiến vẫn luôn không tiếp nghe, Hàn Triều cũng không quản được nữa, đứng dậy thu thập đồ vật, anh chờ bọn Triều Hổ trở về sẽ lập tức rời khỏi căn cứ thành phố J. Hiện tại cảm giác của anh thật không tốt, giống như sẽ có chuyện gì đó sẽ phát sinh, nhưng anh không biết tia bất an trong lòng rốt cuộc là cái gì, muốn nói là vấn đề chuột biến dị vậy cũng quá gượng ép, đám chuột đó còn không đến mức làm anh thành hoảng hốt như vậy.
Lúc Hàn Triều đang thông tri cho đám người kia, Thích Thất nhanh chóng trở lại phòng đóng gói đồ vật để Hàn Triều dễ dàng thu lại. Cô không những muốn đóng gói đồ của mình, còn có đồ của mười ba người kia cũng muốn dọn dẹp, còn có gia đình dì Ngô, cô thu xong cũng phải đi thông tri bọn họ, tốt nhất bọn họ có thể cùng đi với cô, căn cứ không an toàn, ở thêm một phút lại thêm phần nguy hiểm.
"Thôi được rồi, số còn lại em đừng dọn, để bọn họ trở về chính mình thu thập, sẵn bây giờ còn thời gian, nói chuyện biến dị động vật cho anh biết đi." Hàn Triều thu xong đồ trong phòng quay đầu lại, nhìn đến chính là Thích Thất muốn chạy ra ngoài cửa, anh kéo cô ngồi xuống ghế, nói.
"A? Động vật biến dị......"
Mưa to qua đi, không chỉ là thây ma thăng cấp trong đầu tiến hóa ra tinh hạch, còn có động thực vật cũng xảy ra dị biến, tuy rằng mức độ là khác nhau. Động vật cũng giống con người chia ra làm hai loại chính, một loại là động vật biến dị, một loại là động vật bị hóa thây ma, động vật bị thây ma hóa cũng giống như thây ma, thân thể hư thối, không có tư tưởng, hành động toàn theo bản năng.
Động vật biến dị thì khác, chúng nó vẫn là sinh vật sống sờ sờ, chẳng qua thân thể phát sinh dị biến mức độ khác nhau, có thể biến to, có da lông mạnh mẽ, động vật có chủ trước mạt thế còn tốt, chúng phần lớn còn nhớ chủ nhân của mình, sẽ nghe lệnh của họ, nhưng mà động vật không chủ thật đáng sợ, chúng nó vì duy trì cơ năng thân thể mà phải tìm đồ ăn, nhưng mạt thế con người còn bị đói khát, sao động vật có thể có đồ ăn, cho nên sau đó động vật biến dị liền bắt đầu chú ý tới con người.