Chương 92: Hàn Triều vs Hàn Nhị vs Lận Nhị??
Hàn Triều chỉ là ý vị không rõ mà cười cười, vuốt vuốt sợi tóc bướng bỉnh trên mặt Thích Thất, nhàn nhạt nói: "Bảo bối, tin tưởng anh đi, em sẽ không muốn biết."
Thích Thất bĩu môi, vừa vặn nước cô nấu đã sôi, cô quên luôn chuyện nhỏ này, tiếp tục lấy nguyên liệu nấu ăn ra chuẩn bị, lần này cô làm chút mì, phở, bánh bao, sủi cảo, màn thầu, bánh nướng các loại cô đều tính toán làm mỗi thứ một ít, chờ đến khi làm xong cô đem để vào trong khay mây đan, loại khay này thật lớn có thể để được tới cả trăm cái bánh bao, vốn dĩ cô còn định làm chút bánh ngô, nhưng ngẫm lại ở trong căn cứ món chính đều là bánh ngô, là loại bánh ngô đen đen cứng cứng, không thể nào ăn ngon được, kêu cô lãng phí lương thực làm ra cái dáng vẻ kia, vẫn là thôi đi!
Bọn họ không vội trở về thành phố B, mấy kho hàng lớn của Triều thị cũng đã cơ bản thu hồi xong cả, Hàn Triều tính toán đi thu thêm vài nhà xưởng, vật tư trong nhà xưởng cũng sẽ đương nhiên thu thập hết cả, nếu không vật tư biến chất sẽ thật lãng phí, cho dù bọn họ không sử dụng thì cũng có thể cho người khác.
Lúc nguyên liệu còn lại chỉ khoảng nửa túi gạo kê, ở cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, mấy ngày nay Thích Thất vẫn luôn bận rộn làm đồ ăn, đồ vật chỉ cần vừa làm xong còn nóng, cô sẽ để Hàn Triều thu vào kho hàng trong không gian, cho nên hiện giờ trong bếp ngoại trừ chừng hai mươi mấy cái bánh bao cũng chỉ còn hơn nửa túi gạo kê, gạo này nếu nấu cháo chỉ có Thích Thất và Hàn Triều thì có thể ăn được một đoạn thời gian.
Khi tiếng đập cửa vang lên, Hàn Triều đang dựa vào cửa phòng bếp xem Thích Thất muối dưa, nghe được tiếng động, anh hơi nhíu mày, tinh thần lực vừa rồi thả ra đích xác có phản hồi đến có xe chạy ở quốc lộ, căn nhà này ở gần quốc lộ, thỉnh thoảng sẽ thấy có xe chạy trên quốc lộ, nhưng anh không nghĩ tới, mới sáng tinh mơ chiếc xe này sẽ dừng lại ở chỗ bọn họ. Đây là một chiếc xe Hummer, xe được gia cố kiên cố, sàn và thân xe đều được gia cố thêm một tấm thép phòng hộ, ở mạt thế này có thể nói khó gặp được chiếc xe tốt như vậy, trên xe tổng cộng ba nam một nữ, tới gõ cửa là một người vạm vỡ, những người kia còn trên xe không xuống dưới.
Hàn Triều đi ra cửa, thoáng mở hé một chút, người vạm vỡ kia thấy có người tới mở cửa, xoa xoa mồ hôi trên mặt, khách khí nói: "Xin chào, quấy rầy một chút, trên xe chúng tôi có người bị thương, có thể mượn chỗ của anh cho chúng tôi nghỉ ngơi một lát được không?"
"Ai, lão tam, phí lời với anh ta cái gì, mau mau tìm chỗ để trị liệu cho nhị ca, nhị ca đã chống đỡ không được rồi." Không chờ Hàn Triều mở miệng, phía sau truyền đến thanh âm tức muốn hộc máu, người vạm vỡ ngượng ngùng nhìn Hàn Triều: "Xin lỗi, Tứ đệ của tôi tính tình có điểm không phải, nhưng mà chúng tôi thật sự sốt ruột, anh xem có thể giúp chúng tôi không?"
Hàn Triều đã sớm biết trên xe là bộ dáng gì, cũng bọn họ đích xác có người bị thương, vì thế anh gật gật đầu để cho bọn họ tiến vào, phòng ở không phải của anh, anh cũng chỉ ở nhờ mà thôi, nếu những người này không có tâm tư gì xấu, anh cũng không ngại ở chung với bọn họ.
Người vạm vỡ cảm kích gật đầu, tiếp đón đồng bạn đem người vào nhà, Hàn Triều lại chậm rãi quay lại cửa phòng bếp, trấn an cười cười với Thích Thất đang bất an nhìn ra.
Ba nam một nữ thật mau tiến vào, người bị thương được người vạm vỡ cùng một người khác được gọi là lão Tứ khiêng vào, còn lại người phụ nữ cầm theo một thùng thuốc nhỏ đi phía sau, nhìn hai người Hàn Triều gật đầu mỉm cười, tay lại theo bản năng nắm chặt thùng thuốc trong tay.
Hàn Triều chỉ chỉ phòng khách dưới lầu, nói với đoàn người: "Các người có thể để anh ta ở phòng kia trị liệu, trong phòng có giường đệm."
Đoàn người cảm kích gật đầu, mau chóng tiến vào đóng cửa phòng lại, hai người Hàn Triều cũng không chú ý tới bọn họ nữa mà tiếp tục việc đang làm dở lúc trước, Thích Thất nấu bữa sáng, mà Hàn Triều như cũ dựa vào cửa nhìn Thích Thất bận rộn.
Bởi vì đột nhiên có khách không mời mà đến, Thích Thất không kêu Hàn Triều lấy thêm đồ vật trong không gian ra, bữa sáng liền ăn những thứ có sẵn bên ngoài, trừ bỏ bánh bao đã hấp chín còn có một nồi cháo gạo kê, cùng với dưa muối cô vừa cắt và sốt thịt bò lúc trước đã làm, vậy là bữa sáng đơn giản đã làm xong.
Đem thịt bò kẹp chung với bánh bao vừa mới hấp, hương khí thịt bò theo nhiệt khí của bánh bao nóng mà tỏa ra, lại cùng với cháo gạo kê nóng hổi làm toàn bộ phòng đều đầy hương khí đồ ăn làm người chảy nước dãi.
Trong phòng mấy người bôn ba mấy ngày nay, đột nhiên ngửi được hương khí như thế đều không khỏi nhìn về phía ngoài cửa, lão Tứ đầu tiên thiếu kiên nhẫn, đứng dậy: "Thơm quá, không được, tôi phải ra ngoài lấy của bọn họ."
"Lão tứ trở về, mạt thế đồ ăn trân quý như vậy, người ta làm sao có thể cho cậu." Người vạm vỡ, lão Tam, ngăn anh ta lại, bọn họ hiện tại như thế này thật sự không nên cành mẹ đẻ cành con, chiếu cố cho tốt nhị ca sau đó nhanh chóng đi tới thành phố H mới là thượng sách.
Lão tứ không để bụng, móc ra súng lục giắt đằng sau lưng, lên đạn: "Không cho, hừ! Tôi xem anh ta dám không cho."
Lúc này ngồi ở bàn ăn, cầm muỗng sứ nhỏ ưu nhã mà quậy cháo cho nguội, Hàn Triều động tác trong tay không ngừng, khóe miệng lại không thể dừng mà cong lên trào phúng, múc một thìa cháo, chậm rãi đưa vào trong miệng.
"Lão tứ...... Khụ...... Đừng xằng bậy." Lúc này nằm ở trên giường người bị thương Canh Nhị mở miệng kêu Canh Tứ lại, mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở sô pha, nghĩ nghĩ nói: "Lão Tam, đi lên xe lấy chút đồ ăn đổi với bọn họ, nếu bọn họ không đổi thì tính."
Canh Tam nghe lệnh rời đi, lấy ít đồ ăn từ xe đem vào, tìm được hai người đang ở nhà ăn ấm áp mà dùng bữa sáng: "Xin lỗi quấy rầy một chút, anh bạn này, anh xem tôi có chút đồ ăn, có thể đổi một ít bữa sáng được không, chúng tôi mấy ngày nay vẫn luôn trên đường, đã lâu không ăn được đồ ăn nóng."
Thích Thất buông chén đũa, nhìn về phía Hàn Triều, chờ Hàn Triều đáp lời, Hàn Triều vỗ vỗ đầu cô ý bảo cô tiếp tục ăn, chính mình đứng dậy đi đến phòng bếp đem cháo còn dư, còn có bánh bao đem ra để lên bàn: "Cháo thì còn bao nhiêu đây, bánh bao cùng dưa muối thì tự anh lấy đi."
Nói xong, Hàn Triều tiếp nhận vật tư trong tay Canh Tam, sau đó quay lại bàn ăn tiếp tục ăn bữa sáng, cậu ta thấy Hàn Triều không có ý tiếp tục nói chuyện, cũng không nói thêm gì, cầm đồ ăn quay về phòng.
Nhìn thấy ăn, Canh Tứ hoan hô một tiếng, tiếp nhận, nhưng cũng không làm càn ăn trước mà bày lên trên bàn trà, đón người phụ nữ duy nhất đến gần: "Tiểu thư, cô ăn đi." Cháo gạo kê ít như vậy còn không đủ anh ta tắc kẽ răng, còn không bằng ăn bánh bao sảng khoái hơn.
Canh Ninh Ninh cũng không khách khí, múc ra hai chén cháo, một chén cho Canh Nhị, một chén chính mình ăn, Canh Tam và Canh Tứ đều có hứng thú với sốt thịt bò và bánh bao nên ăn cái đó, Canh Tam cảm thấy thịt bò và dưa muối đều ăn rất ngon, thịt bò đầy đặn non mịn, hương vị tươi ngon, mà dưa muối thanh thúy ăn rất đưa cơm, Canh Ninh Ninh đối với đồ ăn mấy hôm nay đã không có hứng thú, cô cũng không muốn bắt bẻ như vậy, nhưng thức ăn nhanh gì đó, cô xác thật ăn không nổi nữa.
Đoàn người Canh Ninh Ninh vừa mới từ thành phố B ra trở về thành phố H, Canh Ninh Ninh là tiểu thư Canh gia, anh trai cô Canh Thịnh là trưởng căn cứ thành phố H, bọn họ là dựa vào gia tộc Vũ Văn, trước mạt thế Canh Ninh Ninh đang học đại học tại thành phố B, khi mạt thế đến có rất nhiều bạn học bị biến thành thây ma, cô và bạn cùng phòng ở trong ký túc xá không dám ra ngoài, lúc trước có thói quen chứa đồ ăn vặt nên trong lúc nhất thời không sợ không có đồ ăn, may mắn hơn lúc các cô chưa ăn hết đồ ăn thì quân đội tới, sau đó đem người sống sót ở trường học đi đến chỗ tránh nạn. Cô ở chỗ tránh nạn một ngày đã được người gia tộc Vũ Văn mang đi đến nhà Vũ Văn, ở đó bọn họ đem cô tôn sùng như công chúa, có cái gì tốt đều sẽ đưa đến cho cô trước, sau đó cô liên lạc được với anh trai, anh trai bảo cô yên tâm ở đó chờ, sẽ có người tới đón, quả nhiên tới tháng thứ tư sau mạt thế, cô gặp được Canh Nhị tới thành phố B tiếp cô.
Cô cùng đám người Canh Nhị trở về thành phố H, mấy ngày đầu tuy cũng gặp thây ma, động vật biến dị nhưng đại bộ phận đều bị họ tiêu diệt, sau đó kinh nguyệt của cô tới, thây ma cùng động vật biến dị giống như điên lên theo bọn họ đuổi sát không bỏ. Cô không biết khi phụ nữ có kinh nguyệt thì không thể chạy loạn bên ngoài, bởi vì cô mà Canh Nhị bị động vật biến dị làm trọng thương, còn may đó là động vật biến dị, nếu là thây ma, Canh Nhị vì cô mà ch.ết, cô có ch.ết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.
"Tiểu thư, cô không cần áy náy, là do chúng tôi không hỏi chuyện cô trước đã mang cô đi, làm cô gặp nạn là chúng tôi thất trách." Canh Nhị thở dài, lúc ấy mặc dù có hỏi, họ cũng sẽ không chút do dự mang cô ra, gia đình Vũ Văn kia như chó sói, thật vất vả lắm mới thả tiểu thư ra, nếu có biến cố gì, còn không biết bọn họ sẽ bắt tiểu thư uy hϊế͙p͙ thiếu gia như thế nào nữa.
"Nhưng mà nếu làm anh bị thương không phải động vật biến dị mà là thây ma thì sao, tôi như thế nào lại không áy náy."
Canh Ninh Ninh không bị an ủi, từng giọt nước mắt to lăn xuống, nhìn thấy vậy, Canh Nhị lại thở dài, tiểu thư tính cách như vậy, trước mạt thế thì tốt rồi, đơn thuần điềm mỹ như chim nhỏ nép vào người, nhưng tại đây mạt thế người ăn thịt người, tính cách cô ấy như vậy chỉ có thể liên lụy cho thiếu gia, mà cố tình... Ai! Canh Nhị thở dài lần thứ ba, trấn an: "Sẽ không sao, ngay cả bị thây ma làm bị thương cũng không nhất định sẽ biến thành thây ma, hiện tại thành phố B không phải truyền khắp sao, người bên cạnh Hàn gia đại thiếu chính là bị thây ma bắt được, sau đó không biến thành thây ma mà ngược lại lại tiến hóa ra dị năng không gian."
"Đúng rồi, tiểu thư, cô đừng khóc nữa, lại nói tiếp, chúng ta còn phải cảm kích Hàn đại thiếu, nếu không chúng ta làm sao có thể thuận lợi như vậy mang cô ra đây." Canh Tứ vừa gặm bánh bao, vừa đĩnh đạc nói.
Canh Ninh Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, lông mi còn treo nước mắt, nhìn về phía Canh Tứ hỏi: "Vì cái gì?"
"Còn không phải là do Hàn đại thiếu không biết từ đâu đem về một đám vật tư, Hàn gia sắp bị bài trừ khỏi mấy nhà thế gia, bị gia tộc Vũ Văn thâu gom, lại được chiêu đó của Hàn đại thiếu cứu sống, đánh cho gia tộc Vũ Văn không kịp trở tay, bằng không cái lão thất phu Vũ Văn Thác kia sao thống khoái như vậy mà chịu thả cô trở về, ông ta đây là sợ bị bức..."
"Lão Tứ......" Canh Nhị vội vàng ngắt lời, không phải anh phản đối chuyện nói rõ ràng đại cục cho tiểu thư biết, nhưng chuyện thiếu gia có nói qua gia tộc Vũ Văn muốn lấy tiểu thư uy hϊế͙p͙ thiếu gia thì không thể để tiểu thư biết được, lão Tứ cứ như vậy nói rành rành ra, hậu quả cậu ta không nghĩ đến sao, nghĩ vậy Canh Nhị nhìn về phía Canh Ninh Ninh, thấy cô không đem lời Canh Tứ để trong lòng, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, tính cách tiểu thư chính là như vậy, chuyện cô ấy không quan tâm từ trước tới giờ đều làm như không thấy.
Canh Tứ nói không sai, bọn họ sở dĩ lần này thuận lợi mang tiểu thư ra được, nguyên nhân phần lớn là Vũ Văn Thác sợ giam lại tiểu thư sẽ làm thiếu gia bị bức nóng nảy làm ra chuyện gì. Gia tộc Vũ Văn đã bị Hàn gia phản phệ, sẽ không chịu nổi thêm thiếu gia làm phản, còn không bằng làm thuận nước giong thuyền, đem người thả ra, ta chính là không cầm tù em gái ngươi, ngược lại còn cứu cô ấy, ngươi cho người tới đón, ta cho người đi trở về, còn việc uy hϊế͙p͙ ngươi, có việc này hay sao? Canh gia các người vẫn không phải luôn là phụ thuộc gia tộc Vũ Văn ta hay sao? Lần này không chỉ ta cứu em gái ngươi, còn tha thứ chuyện ngươi phản bội gia tộc Vũ Văn tự lập môn hộ, ngươi không nên mang ơn đội nghĩa hay sao? Lại muốn phản bội, vậy ngươi chính là lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa...
Lúc này, đang ôm Thích Thất dựa vào sô pha mềm mại nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, Hàn Triều mở to mắt ra, vuốt vuốt mái tóc mượt mà của vật nhỏ trong lòng ngực, ánh mắt anh phóng ra ngoài cửa sổ nhìn về hướng xa xa, nhìn dáng vẻ này, bọn người Hàn Tiến đã trở lại thành phố B, cũng thuận lợi lấy được vật tư.
Hàn Triều tồn ở ngoại thành thành phố B đa số đều là đồ ăn, chuẩn xác mà nói là lương thực, chân chính lương thực, tiểu mạch, bắp, gạo, đậu nành... anh chuẩn bị cho Hàn gia hơn một trăm tấn lương thực, là nhập khẩu từ nước ngoài về, loại đồ vật này lưu trữ được khá lâu, nếu lưu đúng cách sẽ giữ được cả mười năm hơn cũng không sao cả, thậm chí trước mạt thế còn có báo chí đưa tin khai quật kho lúa cách đây mấy ngàn năm, thế mà vẫn có thể nảy mầm sinh trưởng không khác gì lúa mới.
Số lương này, nếu chỉ có Hàn gia và gia nhân Hàn gia dùng, có thể ăn ước chừng hơn hai năm, nhưng nó không chống được dã tâm của Hàn gia. Nếu Hàn gia muốn thành lập căn cứ an toàn của chính mình, như vậy số lương này cũng chỉ có thể chống đỡ không tới một tháng, theo hiểu biết của anh đối với Hàn gia, những người này không có khả năng không đi liên hệ với quân đội, bọn họ cũng không có khả năng từ bỏ quyền lợi trong tay, thông qua những người dưới lầu nói chuyện, anh cũng xác định Hàn gia là thật sự không có đầu óc muốn đi tranh đoạt cái vị trí kia, nói như vậy...
Hàn Triều Thích Thất hai người cuối cùng cũng không rời khỏi nhà hai tầng, bởi vì ngay lúc bọn họ thu xong đồ vật muốn ra khỏi phòng, Thích Thất bi ai phát hiện ra kinh nguyệt của cô đã tới. Kinh nguyệt của cô từ trước tới nay đã không chuẩn, từ lần trước tới nay đã vài tháng, vì thế lúc trước Hàn Triều đã tìm Chu lão xem mạch cho cô, Chu lão tỏ vẻ Thích Thất ngoại trừ cung hàn, thân thể thật khỏe mạnh, còn về kinh nguyệt, Chu lão phân tích, hẳn là có quan hệ với thân thể dị biến, phụ nữ có tiến hóa dị năng thì kinh nguyệt từ một tháng một lần biến thành mấy tháng một lần, chuyện này không chỉ một mình Thích Thất gặp phải, những người phụ nữ có dị năng khác cũng thế. Còn Thích Thất sở dĩ không để trong lòng chính là Hà Nhu cũng bị như vậy, sau mạt thế dinh dưỡng không đủ, thiếu máu, cho nên kinh nguyệt không chuẩn mà mấy tháng mới tới một lần, chuyện này cũng thật thường, chỉ là, khi kinh nguyệt tới thì tốt nhất ở một chỗ không cần ra cửa, nói cách khác sẽ giống Canh Ninh Ninh, vì mùi máu tươi quá nặng mà bị thây ma, thây ma thú, biến dị thú đuổi bắt.
Kinh nguyệt tới làm Thích Thất sinh long hoạt hổ lại biến thành con mèo con đáng thương hề hề, nằm ở trên giường không nhúc nhích mà ôm gối ấm. Nhân ở căn nhà có ba thân thể đầy mùi máu, thây ma, thây ma động vật, động vật biến dị ở phụ cận đều bị thu hút tới, nhưng đều là thây ma cấp một, Hàn Triều lười đến lãng phí dị năng đánh ch.ết chúng nó, anh lấy ra khẩu M16, từ từ gắn ống giảm thanh vào, ghé trên ban công mà bắn thây ma chạy lại đây, vô luận là thây ma người hay thây ma động vật, động vật biến dị, đều bị anh lưu lại cách căn nhà khoảng 300 mét, trong một buổi chiều, thi thể đã chồng chất thành một tòa núi nhỏ.
Chờ đến ở dưới lầu đoàn người Canh gia phát hiện không thích hợp phái người ra xem xét, cũng chỉ có thể há to miệng ra mà nhìn. Hàn Triều thấy dưới lầu có người ra tới, cong cong khóe miệng, vươn đầu ra từ ban công, hỏi: "Chào, sẽ đào tinh hạch sao?"
Canh Tứ thấy Hàn Triều hỏi, ngơ ngác gật đầu, Hàn Triều vui sướng cười: "Vậy phiền toái anh đi giúp tôi đi đào tinh hạch về đây, cảm ơn."
Canh Tứ chịu ảnh hưởng của tinh thần lực Hàn Triều, nghe lời chạy đi đào tinh hạch, càng đào càng kích động, càng đào càng khiếp sợ, đám thi thể thây ma này không chỉ là bị một phát đạn bắn vỡ đầu, hơn nữa vị trí không khác nhau chút nào, loại thương pháp này anh chỉ có thể dùng cách liên tục đào tinh hạch mà biểu đạt tới tâm tình đang kích động.
Lúc đám người Canh Nhất đi đến căn nhà này, xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nhảy nhót lung tung bên cạnh một đống thi thể, thỉnh thoảng còn cầm thi thể lay động vài cái, Canh Ngũ lái xe, chân không tự giác dẫm phanh, duỗi tay chỉ chỉ thân ảnh: "Là tôi hoa mắt sao? Đây là tứ ca?" Là cái người uy phong lẫm lẫm, khí vũ hiên ngang tứ ca?
Canh Nhất thu hồi ánh mắt kinh nghi lại, nhìn dáng vẻ là không lầm được, lão tứ không biết bị cái gì kích thích, trời thì lạnh, lại chỉ mặc một cái áo thun mỏng, đang ở giữa đám thi thể không biết đang làm cái gì.
Hai người Canh Nhất đến gần, thử kêu một tiếng "Canh Tứ!", Canh Tứ quay đầu nhìn về phía mấy người, cao hứng kêu lên: "Đại ca, các người như thế nào cũng tới?"
Canh Nhất thấy thần trí Canh Tứ thanh tỉnh, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, nói: "Chúng ta không yên tâm các người, cố ý lại đây tiếp ứng, các người không có việc gì chứ? Cậu ở chỗ này làm gì?"
Canh Tứ nhấc túi trong tay lên, nói: "Chúng tôi không có việc gì, tôi đang ở nơi này đào tinh hạch, là một công trình lớn, các người cũng tới hỗ trợ đi."
Vì thế hai người Canh Nhất gia nhập vào đội ngũ đào tinh hạch, bọn họ vui sướng thầm nghĩ, tuy rằng không biết ai làm được như thế này, nhưng nhiều tinh hạch như vậy là có thể phát một bút tiền, vì thế cả đám càng thêm tích cực huy động dao nhỏ trong tay.
Chờ đến hai người Canh Nhất được Canh Tứ dẫn về căn nhà, gặp được một thân ảnh bận rộn ở phòng bếp, hai người nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông xa lạ, không đợi bọn họ mở miệng đã thấy Canh Tứ giơ túi lên, chạy tới: "Anh bạn, anh bạn, là tinh hạch của anh."
Canh Nhất, Canh Ngũ: cho nên chúng ta vừa rồi là làm không công?
Hàn Triều xoay người, ghét bỏ nhìn cái túi, chỉ chỉ một thùng đầy nước trong phòng bếp: "Bỏ vào đó rửa đi, quá bẩn."
"A, được." Canh Tứ không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục nghe lời đi rửa tinh hạch.
Hai người, một nghiêm túc rửa tinh hạch, một nghiêm túc nhìn nồi súp của mình, ai cũng không để ý tới hai người bên cạnh, Canh Nhất, Canh Ngũ: Chúng ta là không khí sao?
"Anh bạn, anh bạn, tinh hạch rửa rồi, anh xem, tôi để chúng ở đâu?" Canh Tứ xoa xoa tay, co quắp nói.
Đôi mắt Hàn Triều cũng chưa nâng lên một chút, lấy thìa nếm nếm canh, sau đó vừa lòng híp híp mắt, mở nắp nồi ra: "Đây, lại đây lấy đi, lấy một phần ba, xem như thù lao đào tinh hạch."
"Không cần, không cần, anh không cần khách khí như vậy." Canh Tứ xoa tay càng nhanh, a dua cười cười: "Cái kia, cái kia, anh bạn, anh có thể dạy tôi thương pháp chuẩn như anh vậy, được không?" Canh Tứ không có yêu thích gì khác, chỉ là thích đùa nghịch với súng ống đạn dược, M16 lúc trước anh cũng thường chơi, nhưng gắn thêm ống giảm thanh mà thương pháp còn chuẩn như vậy, anh bạn trẻ này bình sinh ít có thể gặp đến, anh như thế nào cũng phải học lấy kinh nghiệm mới được.
Canh Nhất, Canh Ngũ bừng tỉnh đại ngộ, đức hạnh Canh Tứ bọn họ cũng rõ ràng, nhìn dáng vẻ này hẳn là đã thấy thương pháp của người này, trách không được Canh Tứ như bị mất hồn.
"Không dạy, dạy cậu cũng không học được, lãng phí thời gian." Thương pháp Hàn Triều sở dĩ chuẩn như vậy là bởi vì anh ép tinh thần lực lên viên đạn, đương nhiên không có tinh thần lực thương pháp anh cũng rất tốt, nhưng viên đạn có tinh thần lực là anh có thể tùy ý niệm mà thao túng, còn có thể làm đường đạn chuyển hướng đi, muốn học thương pháp này, đầu tiên Canh Tứ phải có tinh thần lực.
Canh Tứ nghe vậy cũng không thất vọng, thương pháp hay dở có đôi khi là phải dựa vào thiên phú, học không được sẽ không học, anh còn có yêu cầu khác: "Thương pháp thì cứ vậy đi, còn cái kia, cái kia sốt thịt bò sáng nay chúng ta ăn còn hay không, có thể phân cho tôi một ít hay không, tôi có thể lấy vật tư ra đổi, còn tinh hạch này, tôi không cần viên nào."
Canh Nhất, Canh Ngũ không bình tĩnh được, xoay tay hằm hè muốn kéo Canh Tứ qua giáo dục, muốn học thương pháp của người không cần tinh hạch về tình cảm có thể tha thứ, nhưng sốt thịt bò kia là thứ gì, tinh hạch không cần thì thôi, dù sao cũng không phải bọn họ giết, nhưng vì sao còn phải đổi thêm vật tư? Chẳng lẽ bọn họ thật sự làm không công sao?
"Sốt thịt bò? Không có, buổi sáng không phải đều đưa cho các người sao, không có nhiều." Trong không gian còn có nhưng anh không muốn đưa.
"Vậy sao? Vì sao không làm nhiều thêm..."
Nghe được Canh Tứ kêu rên, cửa phòng khách dưới lầu mở ra, Canh Nhị Canh Tam cùng Canh Ninh Ninh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người mới tới trong phòng khách thì thật cao hứng, nói xong tình hình gần đây, mấy người mới phát hiện Hàn Triều nãy giờ bị bọn họ bỏ quên, Canh Nhất đứng dậy, nghiêm túc nhìn Hàn Triều đang nhìn chằm chằm bếp lò, nói: "Không biết vị tiên sinh này họ gì? Tôi là Canh Nhất, bọn họ là em của tôi, Canh Nhị, Canh Tam, Canh Tứ, Canh Ngũ, Canh Ninh Ninh. Thật ngại quá, mấy ngày nay chúng tôi sẽ phải quấy rầy các người."
Bọn họ cũng đã biết mấy ngày nay Canh Ninh Ninh không thích hợp ra cửa, cho nên muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày.
Hàn Triều cũng không để ý, ở thì ở đi, chỉ là người không liên quan mà thôi: "Tôi họ Lận, đứng hàng thứ hai, các người có thể kêu tôi Lận Nhị. Trừ bỏ lầu hai, phía dưới lầu tùy tiện các người đi lại."
Hàn Triều múc chén canh gà ác, vòng qua mọi người chậm rãi đi lên lầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dừng lại: "Đúng rồi, các người hẳn là đều có dị năng? Vậy phòng ở giao cho các người bảo hộ, chúng tôi là người thường tay trói gà không chặt cho nên yêu cầu được bảo vệ."