Chương 19: Dựa vào cái gì được đặc cách
"Cảm giác thế nào?" Ánh mắt U Vô Mệnh hơi phiêu phiêu, tránh cái đề tài mỹ nhân này.
"Tay mỏi quá." Tang Viễn Viễn thành thật không khách khí oán giận, "Đao quá nặng, không thích hợp với ta."
"Quay trở về lại tìm cho ngươi cái tốt hơn."
U Vô Mệnh chậm rì rì quay đầu, liếc Hàn Thiếu Lăng một cái.
Hàn Thiếu Lăng chỉ cảm thấy mỗi một sợi tóc đều không được tự nhiên, hắn thật sâu hít một hơi, nói: "Tối nay giờ Tý sẽ bắt đầu " hồi triều ", theo dòng lũ " hồi triều ", ít nhất phải chống đỡ được ít nhất năm canh giờ. Ngươi và ta cần đồng lòng hợp sức."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng nhấp môi. Thời gian này, ắt hẳn cũng vừa lúc Tang Châu vương đuổi tới.
Nhưng cho dù Tang Châu vương tới rồi, mở cửa thành nội trường thành, hai cánh quân U Hàn cũng không có khả năng chịu được áp lực của cả" hồi triều " cùng " đuôi khiếu ", chạy xuyên qua mười mấy dặm chiến trường mà lui về nội trường thành.
Vẫn là nên ở nơi này chống đỡ thôi.
Tất cả mọi người đều ý thức được, trận chiến này kiểu gì cũng sẽ vô cùng thảm thiết.
Hàn Thiếu Lăng khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo: "Không diệt được Tang Châu, tuyệt không bỏ qua!"
"Xùy," U Vô Mệnh cười, "Ngươi có mạng đi ra khỏi đây rồi mới nói những lời tàn nhẫn đi."
Hàn Thiếu Lăng thu hồi hung ác nham hiểm trong mắt, dựng đứng trường kích màu bạc trong tay, hướng về phía U Vô Mệnh cười nói: "Tới, ngươi và ta thi đấu!"
"Được nha." U Vô Mệnh lười nhác đáp lời, chợt như một tia chớp màu đen, trở tay xuất đao, chém thẳng Hàn Thiếu Lăng.
"Đang ——"
Đao cùng kích chạm vào nhau,hai vị thanh niên vương giả kiệt xuất nhất Vân Cảnh vai chống vai, nhìn nhau mà cười" hắc ", sau đó phân ra hai hướng khác nhau, bắt đầu tung hoành bốn phía thu hoạch tính mạng Minh ma.
Mặc dù Tang Viễn Viễn vạn lần chướng mắt Hàn Thiếu Lăng cũng không thể không thừa nhận, người nam nhân này trên chiến trường cũng cực kỳ khí phách mê người.
Chỉ thấy ánh sáng bạc lập loè, trường kích múa ra âm thanh " anh " réo rắt đến cực điểm, từng mảnh Minh ma như cắt mạch ngã xuống, máu nóng tóe ra nhiễm đỏ khuôn mặt anh tuấn cương nghị
Nàng ngơ ngẩn mà nghĩ, kỳ thật đối vớivương giả như vậy mà nói, nữ nhân vĩnh viễn sẽ chỉ là tiêu khiển khi nhàn hạ đi. Trong kết cục hoàn mỹ của tiểu thuyết, cũng bất quá chỉ là Mộng Vô Ưu đánh bại hết tất cả nữ nhân, độc chiếm hậu cung Hàn Thiếu Lăng, hầu hắn một đường đi lên đỉnh mà thôi.
Này là có ý tứ gì.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Một nữ nhân cẩn thận cọ tới bên người Tang Viễn Viễn.
Nàng ta đáng thương vô cùng, vừa đẹp lại yếu ớt.
Mộng Vô Ưu.
Tang Viễn Viễn cảnh giác nhìn chằm chằm cái nữ chủ này.
Tuy rằng nàng biết Mộng Vô Ưu cũng không phải cái loại bạch nữ nhân ác độc khoác lớp bạch liên hoa, nhưng ở đây là chiến trường hung hiểm, bên người lại treo một cái đồ con chồng trước(*) động một chút liền thất thanh la thét chói tai lại hoàn toàn bất tử thì đúng là tìm ch.ết.
(*)con chồng trước: nhân vật phiền phức không bao giờ ch.ết.(:)))
Nàng Mộng Vô Ưu có hào quang bất tử, bản thân mình thì lại không có. Yếu bảo hộ mạnh? Làm gì có đạo lý này.
Vì thế Tang Viễn Viễn lấy thanh đao chắn trước người, cấm Mộng Vô Ưu tiếp cận.
"Không được lại đây." Nàng khẽ tàn nhẫn uy hϊế͙p͙, "Còn dám tới gần, một đao chém ngươi."
Dù sao ai cũng đều biết nàng là người của U kẻ điên, nàng cũng không cần thiết biểu hiện bình thường.
Mộng Vô Ưu cả kinh lui hai bước: "Ngươi...... Ngươi sao lại như vậy!"
Tang Viễn Viễn đẩy mũi đao một cái, đem nàng ta bức lùi lại xa hơn.
Đôi mắt to của Mộng Vô Ưu nhanh chóng tràn nước mắt: "Hàn Thiếu Lăng thích ngươi như vậy, làm sao ngươi lại như thế này...... Hắn rõ ràng nói, thích nhất nữ tử ôn nhu thiện lương......"
"Ai muốn hắn thích." Tang Viễn Viễn phất phất đao trong tay, "Tránh ra."
Mộng Vô Ưu che miệng, khiếp sợ vô hạn .
"Nơi này, nơi này chỉ có hai chúng ta là nữ tử, vì sao không thể chiếu cố lẫn nhau? Ngươi tại sao lại muốn trà trộn với nhiều nam nhân như vậy?"
Mấy binh lính vai u thịt bắp mặt mày dữ tợn này làm cho nàng ta áp lực cực lớn, nàng ta giống như một con tiểu bạch thỏ vào nhầm bầy sói, gấp không chờ nổi muốn cùng một con tiểu bạch thỏ khác ôm nhau sưởi ấm.
Lời vừa nói ra, những người mới vừa sóng vai chiến đấu cùng Tang Viễn Viễn tức khắc trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Một người đàn ông tráng kiệt nhe hàm răng dính máu ra, khinh thường nói: "Minh ma cũng sẽ không để ý chuyện trước người ngươi có nhiều ra hai luồng thịt hay không đâu tiểu cô nương à!"
Mộng Vô Ưu như là bị vũ nhục quá lớn, nàng ta khó có thể tin mà lắc lắc đầu, không ngừng thối lui về sau.
Tang Viễn Viễn nhịn không được nở nụ cười.
Ở trên chiến trường như vậy, làm gì còn chuyện phân biệt giới tính! Đại binh nói tuy rằng hơi thô bỉ, lại là lời nói đúng không thể phản bác được. Có hơi sức ra dáng vẻ kệch cỡm, không bằng giết thêm nhiều mấy con Minh ma giùm!
Mộc linh uẩn chữa trị đau nhức cơ bắp, nàng mau chóng nghỉ ngơi tốt, xách theo thanh đao không vừa tay kia lại lần nữa trở về trận tuyến lúc nãy.
Tuy rằng tu vi thấp kém, nhưng nàng lúc trước có khổ luyện qua vũ đạo cùng võ thuật, thân hình đặc biệt linh hoạt, vóc dáng lại nhỏ, rất thích hợp chen vào lấp mấy lỗ hổng nhỏ trong nhóm đại binh.
Nơi có nàng phụ trợ, áp lực có thể giảm bớt không ít, hơn nữa nàng là tu sĩ Mộc hệ, lúc toàn lực ra sức, bên người sẽ tự nhiên tụ tới một ít Mộc linh uẩn. Mấy linh uẩn này chứa đầy sinh cơ, đối với binh lính mệt mỏi khát khô trên chiến trường mà nói, mức độ thoải mái không thua gì từng đợt mưa phùn đổ xuống người lữ hành trên sa mạc.
Tang Viễn Viễn bất tri bất giác biến thành tiểu tướng được hoan nghênh nhất trên chiến tuyến.
Hàn Thiếu Lăng càng ngày càng thường xuyên đem ánh mắt hướng về phía nàng.
Như thế nào sẽ có...... nữ tử mê người như vậy? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, giờ phút này Hàn Thiếu Lăng nhìn Tang Viễn Viễn chỗ nào cũng đáng yêu đến cực điểm.
Mộng Vô Ưu nhận thấy được ánh mắt của tình lang, trong lòng càng thêm đau đớn như dao cắt. Nàng ta gọi một binh lính Hàn Châu lại, hướng về phía đối phương đòi binh khí.
Nàng ta...... Nàng ta cũng có thể!
Binh lính không tình nguyện mà cầm trường kiếm trong tay đưa cho nàng ta.
"A! Nặng quá!"
Trường kiếm lập tức rơi xuống đất.
Binh lính thấy nàng ta ngay cả kiếm cũng cầm không được, liền không hơi sức đâu cùng nàng ta nói nhiều, lập tức nhặt trọng kiếm về xung phong liều ch.ết tiến lên.
Mộng Vô Ưu ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc rống lên.
"Ô ô ô...... Ta thật vô dụng! Ta làm sao lại vô dụng như vậy! Vì sao chuyện đơn giản như vậy ta đều làm không được...... Ô ô ô...... Ai tới dạy ta phải làm sao bây giờ......"
Tiếng khóc của nàng ta hấp dẫn một con Minh ma đang nằm phía dưới giá phòng ngự hắc thiết , nó lặng lẽ tìm hướng nàng ta, đột nhiên lè ra cái lưỡi dài, quấn lấy mắt cá chân nàng ta!
"A a a a a!" Mộng Vô Ưu thét chói tai, tê tâm liệt phế.
Gai ngược cắm vào da thịt,binh lính phụ cận nhanh chóng xoay người chặt đứt lưỡi Minh ma cho nàng ta, không ngờ phía sau lại có một con Minh ma khác thò lưỡi dài ra, câu lấy cổ binh lính đó.
Gai ngược cắm vào mạch máu, hai mắt người binh lính đột nhiên trợn trắng, tuyệt vọng há to miệng, trong miệng máu tươi phún ra như thác.
Lưỡi ma bị chặt đứt, binh lính cũng ngã xuống.
Mộng Vô Ưu ngốc lăng trong chốc lát, bổ nhào vào thân thể binh lính còn run rẩy, cố gắng lay động hắn.
"Ngươi không được ch.ết! Ngươi không được ch.ết! Cầu xin các ngươi, người mau tới, cứu cứu hắn, cứu cứu hắn !"
Nàng ta thật ra cũng không cố kỵ bản thân mình còn đang đổ máu ở mắt cá chân.
Tang Viễn Viễn tất nhiên là chú ý tới màn này.
Nàng khẽ nhích ra xa Mộng Vô Ưu một chút.
Loại khuê nữ ruột được Thiên Đạo chiếu cố này, đối với người khác mà nói, chính là đại tai tinh —— đối với nàng ta thân thiện, nhất định sẽ bị nàng ta liên lụy; muốn giết ch.ết nàng ta, còn thảm hại hơn, nhìn xem lịch sử kết cục của đám pháo hôi đếm không hết sẽ biết.
Tốt nhất chính là cách ra xa xa, cả đời không qua lại với nhau.
Đại đao trong tay nàng rũ xuống, đang muốn tìm tòi một phen chợt thấy U Vô Mệnh giống như một con bướm đen lớn nhanh nhẹn lướt tới, mang một thanh kiếm mỏng tinh xảo đưa cho nàng.
"Không được ch.ết," hắn uy hϊế͙p͙ nói, "Nếu ngươi dám ch.ết, khi diệt Tang Châu , ta sẽ là người xung phong đầu tiên."
"Không được diệt Tang Châu!" Tang Viễn Viễn thở hổn hển, đôi tay chống trên đầu gối, giương mắt trừng hắn.
U Vô Mệnh vui sướng mà cười: "Nếu ngươi không ch.ết thì được."
"Một lời đã định!" Tang Viễn Viễn tiếp nhận kiếm, hất tay hắn, xoay người chạy về hướng chiến trường.
Hắn đứng ở tại chỗ, trên khóe môi hiện lên tươi cười mà chính mình chưa từng phát hiện.
"U Vô Mệnh!" tiếng Hàn Thiếu Lăng xa xa truyền đến, "Ngươi sắp thua rồi!"
U Vô Mệnh rũ đầu, âm âm nở nụ cười.
Vì đi tìm cho nàng binh khí thích hợp, hắn thật sự trì hoãn không ít thời gian.
Đôi mắt dài nghiêng một cái, ánh mắt phiêu phiêu hướng Hàn Thiếu Lăng, toàn vẻ bễ nghễ.
"Giờ ta bắt đầu nghiêm túc nga."
......
Màn đêm buông xuống.
Trên giáo dài treo lên một mảng ánh đèn lãnh diễm, chiếu đến một mảng trắng bệch trên tường thành.
Tuy rằng ánh đèn sẽ thu hút Minh ma dồn dập tới, nhưng nếu chiến đấu trong bóng đêm lại cfon thương vong kinh người.
Cái nào có hại ít thì chọn cái đó, dù sao chủ yếu là thủ thành, có giết cũng giết mấy con Minh ma liều mạng đến gần nên cũng không nhiều như vậy. Chỉ cần không cho chúng nó vượt qua giá phòng ngự hắc thiết thì sẽ không xảy đại loạn gì.
Nguy cơ chân chính, là ở khi " hồi triều ".
Quân Tang châu phản nghịch chiếm lĩnh nội trường thành cũng không ngăn trở Minh ma, hắn sẽ bảo tồn thực lực, một lòng muốn đẩy Hàn Thiếu Lăng, U Vô Mệnh vào chỗ ch.ết.
Minh ma có thể vượt qua nội trường thành, nhảy vào đất liền. Tuy rằng chúng nó sớm hay muộn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng trước đó, nhất định sẽ mang đến cho đất liền một trời hạo kiếp mang đến sinh linh đồ thán.
Việc như thế này, đã mất nhưng có thể cứu vãn.
Giờ Tý đến.
Trăng bạc treo ở phía trên Minh Uyên dần dần biến thành trăng đỏ.
" đuôi khiếu " kết thúc, " hồi triều " bắt đầu.
Ở khoảng giữa trong và ngoài trường thành, Minh ma sôi nổi quay lại đầu, nhào về hướng Minh Uyên.
Tang Viễn Viễn tuy rằng không cách nào thấy rõ toàn cảnh trường thành, nhưng chợt cảm thấy áp lực tăng vọt, làm nàng càng minh bạch tình huống trước mắt.
Vốn chỉ là chỉ cần chịu áp lực rất lớn ở một bên phía Minh Uyên, mà giờ phút này, hai mặt tường thành đồng thời vang vọng tiếng gầm gừ, Minh ma che trời. Giữa lúc này, thanh khí phản phất đã không còn, chỉ dư lại tà ma ngoại đạo!
Tuy có cường giả như U Vô Mệnh, Hàn Thiếu Lăng dẫn đầu hỗ trợ khắp nơi, nhưng vẫn có hai chỗ giá phòng ngự hắc thiết bị đứt đoạn, Minh ma tìm được khe hở, nổi điên hướng về lối thoát này điên cuồng tuôn ra.
Tình thế cực kỳ nguy hiểm! Minh ma chỉ cần vọt vào tới, là toàn bộ xong rồi.
Trong mắt U Vô Mệnh lập loè ánh sáng trầm mặc.
Sau một lúc đình, hắn cùng Hàn Thiếu Lăng đồng thời mở miệng.
"Phóng thú."
Tường thành phía trên hiểu rõ, thả vạn Vân Gian thú ra.
Chúng nó có móng vuốt cùng răng nanh, cũng có thân thể cường kiện.
Ra lệnh cho chúng nó lao ra tường thành, đón lấy dũng triều của Minh ma liều mạng ép ra ngoài, liền có thể đại đại giảm bớt áp lực lên tường thành.
Vân Gian thú cùng nài thú sớm chiều làm bạn, tình cảm thân như huynh đệ.
Quân lệnh ban ra, vô số binh lính nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Nhìn một màn này, trái tim Tang Viễn Viễn cũng bị bóp lại.
Tầm mắt chuyển động, nàng khiếp sợ phát hiện Đoản Mệnh cũng đi theo đàn thú, dự bị nhảy ra chỗ hổng.
"U Vô Mệnh!" Nàng nhịn không được chạy tới bên người hắn, "Đoản Mệnh cũng phải đi sao?!"
Khoé môi hắn khẽ nhếch, trong đôi mắt đen hoàn toàn không có ý cười.
"Nó cũng là Vân Gian thú, dựa vào cái gì mà được đặc cách ?."
Tang Viễn Viễn không khỏi đưa tay che miệng.
Nó rất đặc biệt, nó chạy trốn nhanh như vậy, nó hiểu người như vậy, nó......
Chính là đối mặt với những đôi mắt khác tràn đầy bi thống xung quanh mình, một câu nàng cũng nói không nên lời, cũng biết nói ra cũng vô dụng.
Đoản Mệnh thả người nhảy, nhảy xuống tường thành.
"Trở về, phải trở về......" Nàng dùng sức nháy đôi mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
U Vô Mệnh rũ mắt quan sát biểu cảm của nàng, trong mắt lập loè một tia sáng trầm mà ai cũng không hiểu.
Vân Gian thú cùng cơn sóng dữ Minh ma khóa lại cùng nhau, hướng về Minh Uyên lao nhanh đi.
Mọi người không đành lòng coi, rũ đầu, ba chân bốn cẳng chạy đi tu bổ phòng tuyến một lần nữa, buồn rầu nhấp môi, điên cuồng đánh ch.ết ma vật trước mặt.
Sự hy sinh của Vân Gian đổi lấy gần một canh giờ an bình.
Thực mau, phòng tuyến lại có chỗ báo nguy lần thứ hai!
Quân coi giữ người nào cung tinh bì lực tẫn, toàn tuyến gần như hỏng mất, thất bại gần ngay trước mắt!