Chương 37: Cuồng đồ chân chính
Nghe được Tang Bất Cận nói đã đem Ninh Hồng Tài giấu tới địa phương an toàn, Tang Viễn Viễn không khỏi buông xuống trái tim vẫn đang treo cao cả buổi trời.
Thần kinh đang căng chặt đột nhiên thả lỏng lại, nàng hơi có chút loạng choạng đầu, cảm khái không thôi.
"Đi chuyến này thật sự là quá đáng giá!"
Sắc mặt Tang Bất Cận đột nhiên đại biến, tay áo đỏ vung lên thật mạnh, đem nàng bảo hộ ở phía sau.
Nàng buồn bực đưa mắt thăm dò, chỉ thấy một nam nhân người đầy sát khí đang từ ngõ nhỏ kia đi thẳng đến hướng hai huynh muội bọn họ.
Hắn vừa xuất hiện, cả con đường đều vắng lặng, ánh sáng phảng phất tối tăm rất nhiều, gió vốn thổi từ bốn phương mang theo mát mẻ giờ phút này cũng biến thành âm phong.
Lại là...... U Vô Mệnh.
Bước chân hắn rất nặng, chớp mắt đã tới trước mặt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi không hề có huyết sắc, trong mắt chỉ còn hơi đóm lửa u minh như ma trơi, toàn thân lạnh lẽo sát khí, làm người có cảm giác lạnh đến tận xương.
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.
U Vô Mệnh phẩy tay xuống, liền thấy một con người gỗ từ trên mái hiên nhẹ nhàng rơi xuống, ngừng ở khuỷu tay cong của hắn, nó giơ khuôn mặt nhỏ, hướng về phía huynh muội Tang Viễn Viễn cười đến thiên chân vô tà.
"Bắt được nàng." U Vô Mệnh thần sắc nhàn nhạt, "Tiểu Tang Quả, nàng muốn đi đâu?"
Ngữ khí bình tĩnh, sát ý chiếu thẳng Tang Bất Cận.
Tang Bất Cận mặt mày trầm xuống, trên người nổ lên Hỏa linh uẩn.
Giữa hai nam nhân, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, lan cả vào không trung.
Chỉ thấy trên người người gỗ mờ mịt bốc lên một trận sương mù xanh đen, gương mặt hơi có chút diễm lệ ẩn vào trong làn sương mù đó, tản mát ra một cơn lạnh xương dày đặc làm người sởn tóc gáy. Này rõ ràng là linh uẩn mạnh mẽ nhất!
Trong lòng Tang Viễn Viễn trong lòng, bừng tỉnh đại ngộ.
Không tồi, nó, thật sự là binh khí,hay nói đúng hơn nó là một kiện sát khí!
Thừa dịp Hoàng Phủ Tuấn bị ám sát, hai cao thủ tuyệt cường rời khỏi đế cung, tâm thần nữ đế quân không được đề phòng lắm, người âm thầm lẻn vào cung đình ám sát nữ đế quân chỉ sợ đúng là con người gỗ này! Chỉ có một vật nhỏ như vậy mới có khả năng ban ngày ban mặt công nhiên lẻn vào Đế cung, lặng yên không một tiếng động mà lẻn đến bên người Khương Nhạn Cơ mà không có bất cứ ai phát hiện.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
Không lâu trước đây, nàng nhìn U Vô Mệnh ngủ say, trong lòng còn từng cảm thấy đau xót thương hại, cảm thấy hắn cũng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ có lúc dùng hết toàn lực nhưng khi sắp thành lại đại bại.
Không nghĩ tới, hắn lại ngoan tuyệt như vậy.
Chỉ giết một mình Hoàng Phủ Tuấn căn bản thỏa mãn không được hắn. Hắn muốn chính là, nhất tiễn song điêu.
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh nhướng khóe môi, "Lợi dụng lúc ta ngủ, lén liên lạc với người khác, muốn từ bên người ta trốn thoát, có phải hay không?"
Nụ cười thê lương như từng chút một tan vỡ.
Tang Viễn Viễn phảng phất liếc mắt một cái liền thấy như trái tim hắn đang vỡ thành mảnh nhỏ.
Tà khí ngẫu nhiên ngo ngoe rục rịch, một đôi vừa to vừa đen ở trongmàn quỷ sương mù như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm Tang Bất Cận, muốn lập tức ra tay.
Tang Viễn Viễn đột nhiên đem Tang Bất Cận hướng bên cạnh đẩy một cái, xách váy lên nhanh chân chạy thẳng về phía U Vô Mệnh,suýt nữa đụng hắn ngã ngửa.
Con ngươi hắn co rút lại, cánh tay ra dấu cho người gỗ ngưng lại.
"Chàng chạy ra làm cái gì!" Tang Viễn Viễn túm chặt vạt áo trước của hắn một phen, ngữ khí còn hung ác hơn so với hắn một vạn lần, "Trọng thương còn chưa hết không biết sao! Có phải cảm thấy không cần mạng nữa ?Tốt lắm, vậy không bằng chàng cứ ch.ết như vậy luôn đi, ta cũng không thèm sống nữa, thù cũng khỏi cần báo luôn! Cùng ch.ết đi!"
U Vô Mệnh bị nàng la đến choáng váng mặt mày.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, môi giật giật, chưa nói được lời nào. Bộ dáng này không có chút nào chột dạ, làm hắn cảm giác được hình như mình hiểu lầm cái gì.
Sương mù xanh đen trên người người gỗ cũng giống thuỷ triều xuống, thu trở về trong thân thể.
Tang Viễn Viễn bẹp miệng, phẫn nộ rống hắn: "Ta trồng cho chàng nhiều hoa như vậy, là muốn chàng ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương. Chàng thản nhiên đạp hư tâm huyết ta như vậy sao! Vậy về sau khỏi cần nữa! Không làm nữa! Ta không bao giờ trồng hoa cho chàng nữa!"
Một bên lên án, một bên có nước mắt rơi xuống.
Đôi mắt đỏ bừng, gương mặt muốn bốc cháy, nàng giống như sắp tức ch.ết luôn rồi.
Hô hấp của U Vô Mệnh đình trệ, hầu kết trợt xuống, giơ tay lên đem người gỗ vứt lên mái hiên, chớp mắt nó liền biến mất trong tầm mắt.
Hắn bắt lấy bả vai nàng, gian nan đem nàng đẩy ra một thước, che ngực lại, thở hổn hển một chút, trầm thấp ủy khuất mà nói: "Người ta hay nói mỹ nhân nhẹ như yến nha, ta suýt nữa bị bị ngươi đánh ch.ết luôn."
Tang Viễn Viễn càng ủy khuất hơn hắn: "Ta đi đâu? Ta có thể đi đâu?! Ta nghĩ hết mọi biện pháp muốn mang chàng rời khỏi cái nơi quỷ quái này về nhà còn gì! Còn chàng thì sao?! Ta cố gắng lâu như vậy, mới đắp được cho chàng một đống thuốc trị thương, vậy mà chàng còn không thèm quý trọng! Tâm huyết của ta tất cả đều cho chó ăn! Chàng còn hoài nghi ta, chàng làm sao có thể hoài nghi ta!"
U Vô Mệnh: "......"
Tang Bất Cận sớm đã xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn cảm thấy đầu óc mình đã đông cứng, hoàn toàn không có cách nào lý giải màn ngay trước mắt này —— tiểu muội hắn hướng về phía kẻ điên làm người sợ hãi nhất thế gian này, giương nanh múa vuốt, mà người này, vậy mà giống như con người gỗ, bị nàng la đến sửng sốt, ánh mắt tối om sâu thẳm đó lại có vài phần chột dạ chật vật.
Liền thấy U Vô Mệnh chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn thẳng Tang Viễn Viễn đang mím chặt môi, thấp giọng nói: "Xem như ta sai, ta trách oan nàng đi."
Người như hắn có thể nói ra những lời này, đã là lui mười vạn bước.
Tang Viễn Viễn thây chuyển biến tốt liền chấp nhận, quay đầu lại hướng về phía Tang Bất Cận hô: "Ca, mau tới đỡ lấy hắn."
Tang Bất Cận vẻ mặt khó chịu, đi đến gần.
Đánh giá trên dưới xong, phát hiện U Vô Mệnh thật sự là nửa chân đạp cửa quỷ môn quan.
U Vô Mệnh cũng đánh giá hắn, khóe miệng hơi cứng một chút, lại cứng một chút, muốn nói cái gì, cuối cùng lễ phép nhịnlại.
Hai " tiểu mỹ nhân " một trái một phải đem U Vô Mệnh dìu trở về nơi dừng chân.
U Vô Mệnh không nỡ đem trọng lượng đặt trên người Tiểu Tang Quả nhà mình, hắn dùng cánh tay choàng qua cổ Tang Bất Cận , yên tâm thoải mái mà đem ông anh vợ thành lao động khổ sai.
Hai nam nhân này, tự nhiên đối với đối phương liền phát sinh địch ý không thể hiểu được, tứ chi vừa tiếp xúc, nhịn không được liền âm thầm hăng say đấu sức với nhau, ấn một chút, đè một chút, đấu đến hết sức có hứng thú.
Bên này cãi nhau ầm ĩ, A Cổ ở nơi dừng chân lại muốn điên rồi.
Nhìn thấy U Vô Mệnh trở về, hắn bay ba bước đi hai bước bổ nhào đến gần, sau một lúc lâu, nhấp miệng như muốn khóc mà không khóc, ngữ khí vô cùng ai oán: "Chủ quân......"
Tầm mắt vừa đưa về hai bên trái phải, chuyển đến trên người Tang Bất Cận, con ngươi tức khắc co rụt lại.
Đây còn không phải là nữ tử áo đỏ đã đoạt Ninh Hồng Tài sao!
A Cổ nhíu mày thật sâu, ánh mắt chậm rãi hướng về phía U Vô Mệnh cùng Tang Bất Cận đang tóc kề tóc, tai kề tai.
Hắn phát hiện, chủ quân nhà mình cơ hồ đem toàn bộ trọng lượng đều đè ở trên người " nữ tử "xa lạ này, hai người không chút nào kiêng kị, gắt gao ôm nhau, giống như trong sáng trong tối ngầm phân cao thấp. Cánh tay cùng bàn tay như muốn khảm vào da thịt đối phương, tầm mắt ngẫu nhiên giao hội, ngươi tới thì ta đi, rõ ràng chạm nhau tóe ra lửa.
Tang Viễn Viễn dường như hoàn toàn bị bài trừ ở ngoài.
A Cổ nhịn không được ngẩng đầu, lại nhìn nhìn mặt Tang Bất Cận.
Cái nữ tử áo đỏ mỹ diễm này thật sự rất có vài phần tương tự Tang vương nữ.
A Cổ không khỏi nhớ tới chuyện bê bối của Hàn Thiếu Lăng kia —— đúng là bởi vì Hàn Thiếu Lăng tìm cái của thế thân Mộng Vô Ưu kia nên Tang vương nữ mới cùng hắn xa cách, để chủ quân nhà mình có cơ hội xen vào, đem giai nhân đoạt vào trong lòng ngực.
Còn chưa trôi qua được mấy ngày lành, không nghĩ tới chủ tử nhà mình lại cư nhiên dẫm vào vết xe đổ của Hàn Thiếu Lăng ?
A Cổ cảm thấy một trận đau răng, trong lòng hoàn toàn không hiểu được cái ý tưởng lấy giả đổi thật này có cái gì hay. Vì sao phải nhất định tìm cái đồ dỏm làm chi? Hàng thật có chỗ nào không dùng tốt sao?
Hắn nhanh chân tiến lên, vỗ tay đoạt lại U Vô Mệnh, hung hăng nhìn chằm chằm Tang Bất Cận, liếc mắt một cái.
Tang Bất Cận: "......" Không phải chứ, ánh mắt đề phòng cướp này là ý tứ gì? Ta còn có thể đem U Vô Mệnh làm thành như thế nào? Bản thế tử cũng không chơi trò "Long Dương chi phích" (*)nha!
(*)"Long Dương chi phích" : gay, đoạn tụ.
Chợt thấy ngọc giản trên người A Cổ chợt lóe.
Giọng Tiểu Cửu truyền ra : "A Cổ ca, cứ điểm đằng trước bị đóng rồi!"
A Cổ vẻ mặt nghiêm lại: "Chủ quân, chỉ có thể chống đỡ trong nay mai, sợ cũng sẽ bị người tìm ra tới! Thuộc hạ chuẩn bị một chút, hộ tống chủ quân mạnh mẽ phá vây ra khỏi thành!"
"Không cần." tròng mắt U Vô Mệnh chuyển động, nhìn thẳng Tang Bất Cận.
Tang Viễn Viễn cũng đáng thương đưa mắt nhìn Tang Bất Cận.
Tang Bất Cận: "......" Còn có thể làm sao bây giờ, còn không phải ôm hết lên người.
Sau khi dàn xếp U Vô Mệnh , Tang Bất Cận liền rời nơi dừng chân của U Châu, đi an bài việc ra khỏi thành.
A Cổ đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt lo lắng: "Chủ quân có phải quá mức tín nhiệm nữ tử xa lạ này quá không? Nếu nàng ta đi mật báo......"
"Không có đâu." Mí mắt U Vô Mệnh bất động.
Thấy hắn chắc chắn như vậy, A Cổ không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, lo lắng đề phòng liếc mắt nhìn Tang Viễn Viễn một cái, trong lòng thầm nghĩ, chủ quân lại thiên vị tin tưởng một nữ nhân lai lịch không rõ như vậy, sợ là sẽ tổn thương lòng Tang vương nữ.
A Cổ sầu đến rớt lông mày.
Hắn theo U Vô Mệnh hơn 5 năm, biết vị chủ quân này cùng người bình thường không giống nhau. Hắn không có khát vọng sống, tùy thời đều có khả năng tự mình tiến đến vực sâu hủy diệt. Nhiều năm như vậy, tình huống U Vô Mệnh chưa từng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào, mãi đến sau khi cùng Tang Viễn Viễn ở bên nhau, trên người mới đột nhiên có chút sinh cơ cùng không khí sôi động.
A Cổ cảm thấy, thế gian này, người có thể giữ chặt U Vô Mệnh trên bờ vực huyền nhai chỉ có một mình Tang Viễn Viễn.
Tuyệt đối không phải là thứ nữ nhân diện mạo giống Tang vương nữ, tùy tiện tìm về là có thể thay thế!
Chủ quân nhất định là nhất thời hồ đồ!
A Cổ rối rắm hồi lâu, lấy ra ch.ết gián dũng khí.
"Chủ quân, có một câu nói không biết có nên nói hay không, nhưng thuộc hạ hôm nay cần thiết muốn nói!"
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh đều có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đỏ mặt lên như mặt ngựa.
"Nói."
A Cổ cắn răng: "Ta, còn có các huynh đệ, chỉ nhận Tang vương nữ là phu nhân!"
U Vô Mệnh: "......" Nói vậy là ý gì?
Tang Viễn Viễn: "......" Không thể hiểu được tự nhiên bị khóa cứng?
Sau một lúc lâu, cặp mắt đen nhánh của U Vô Mệnh thẳng lăng lăng nhìn về phía Tang Viễn Viễn: "Tiểu Tang Quả, nàng khi nào thì thu mua người của ta vậy?"
Tang Viễn Viễn vô tội nháy mắt, thuận thế hỏi: "Vậy, chàng thấy thế nào? Về sau còn tính cưới thêm hai tiểu phu nhân, hử?"
U Vô Mệnh lạnh lạnh cười: "Chỉ một mình nàng đã phiền toái muốn ch.ết! Tỉnh tỉnh lại đi, ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm."
Được một câu lời chắc chắn từ hắn, A Cổ xoa xoa đôi tay, cười đến nhe răng không thấy mắt, nhanh chóng lui đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Tang Viễn Viễn cảm giác hốc mắt có chút nóng lên.
Sau một lúc lâu, nàng thấp giọng hỏi: "Chàng yên tâm đại ca ta như vậy?"
"Không yên tâm." U Vô Mệnh nói thẳng , "" nó " đi theo."
Tang Viễn Viễn quay đầu nhìn hắn, thấy hai mắt hắn trống không, cả người giống con rối gỗ trống rỗng, hiển nhiên sẽ không nói thêm nữa.
Nàng khe khẽ thở dài, mềm mại dựa vào hắn, giống một cọng lông chim không có trọng lượng, đem gương mặt gác trên vai hắn.
Nàng hỏi: "Khương Nhạn Cơ thế nào?"
Sau một lúc lâu, U Vô Mệnh thấp giọng trả lời: "Còn không ch.ết được."
Tang Viễn Viễn gật gật đầu, nhẹ nhàng cọ cọ trấn an hắn. Đây cũng là việc trong dự kiến, nữ nhân kia đoạt tu vi của Minh tiên sinh, lại ngồi trên vị trí đế quân suốt mười năm, thực lực hùng hậu khó có thể tưởng tượng được.
Một lát sau, lông mày U Vô Mệnh vừa động: "Tiểu Tang Quả, nàng sẽ không thật sự không thèm trồng hoa mặt bự cho ta nữa chứ? Ta muốn cái rong biển kia !"
Tang Viễn Viễn: "......"
Rong biển cái quỷ gì?!
Sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới mình lần trước dùng lá làm kim bện cho hắn mấy mảnh linh uẩn dán lại miệng vết thương.
Hoa mặt bự, rong biển. Người này thủ pháp tu từ thật sự là điêu luyện sắc sảo.
Nàng dùng cả tay chân bò dậy, lại trồng cho hắn đầy một ngực hoa, thuận tiện lại bện một dây "rong biển" thật dài, đem hắn bọc thành xác ướp.
Băng bó xong vết thương, nàng ngạc nhiên phát hiện mình lại tấn giai! Mộc linh uẩn trong cơ thể biến thành màu ôliu, hơn nữa rõ ràng còn có xu thế tăng thêm số lượng.
Nàng nhanh chóng quyết định, tụ tới càng nhiều linh uẩn, từ bốn phía hút vào trong cơ thể.
Không bao lâu, màu xanh lục lại gia tăng, lại phủ thêm một tầng xanh đậm nữa.
Nàng thế mà lại tấn hai giai, đem tu vi tăng lên tới bát trọng thiên Linh Ẩn cảnh! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi này, nàng đã cách Linh Minh cảnh không xa.
Khác biệt lớn nhất giữa Linh Minh cảnh cùng Linh Ẩn cảnh chính là khả năng phóng linh uẩn ra ngoài.
Một khi tấn giai lên Linh Minh cảnh, nàng sẽ rốt cuộc chân chân chính chính đi lên con đường huyền huyễn, chính bản thân mình cũng có thể phóng linh ẩn véo véo như mấy hiệu ứng trong phim!
Đang lúc nàng âm thầm kích động, U Vô Mệnh bỗng nhiên trợn mắt, buồn bã nói: "Tiểu Tang Quả, nàng thử tiến vào thân thể ta......"
Tang Viễn Viễn bị dọa hết hồn nhảy dựng, hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, cho rằng hắn có phải bị thương đến hồ đồ, nói bậy bạ cái gì!!.
Hắn hít sâu một hơi: "Đừng nghĩ những chuyện lung tung rối loạn! Hiện tại thân thể ta còn chưa được!"
Tang Viễn Viễn: "......" Ngươi cũng không phải chưa làm qua nha.
Ánh mắt của nàng làm U Vô Mệnh rất có vài phần tức muốn hộc máu: "Trong cơ thể ta tích tụ độc của mộc, thủy, hỏa, kim, nên thương thế mới khó chữa khó lành. Ta muốn nàng dùng biện pháp của nàng, thử xem nếu trị từ bên trong thân thể ta thì có thể đem chúng nó kéo ra không......"
Hắn nói một tràn không đổi ngữ khí, nhấp môi, ánh mắt muốn giết người.
Ánh mắt Tang Viễn Viễn càng là một lời khó nói hết, trên mặt lại thật nghiêm trang, nhanh chóng gật gật đầu, nói: "Ta đã thử một lần, nhưng ta không thể tình thấy tình trạng bên trong thân thể của chàng."
Ánh mắt U Vô Mệnh trở nên ý vị thâm trường: "Đó là phòng ngự cuối cùng của ta."
Trong lòng nàng hơi nhảy một cái, trên mặt lại không biểu hiện chút gì, chỉ như suy tư gì gật đầu nói: "Trước khi làm phải nói trước, nếu ta làm không được, chàng không được hung dữ với ta, cũng không thể trào phúng ta."
U Vô Mệnh rất nói không nên lời: "Nàng chỉ quan tâm cái này sao ?."
Tang Viễn Viễn mờ mịt nhìn về phía hắn: "Hả ? Còn gì nữa?"
Hắn nheo đôi mắt lại: "Ta đây đem mệnh giao lên tay nàng, Tiểu Tang Quả."
Nàng cười ngâm ngâm mổ khóe môi hắn: "Chàng không phải đã sớm là của ta sao!"
Nàng tiếp tục đánh Thái Cực, tránh cái đề tài nhạy cảm dễ dàng làm hắn lùi bước.
U Vô Mệnh chớp mi, xoa xoa giữa mày, vừa có lệ vừa không kiên nhẫn hướng nàng gật gật đầu: "Bắt đầu bắt đầu."
Tang Viễn Viễn hít sâu mấy hơi , nhanh chóng tiến vào nhập định.
U Vô Mệnh quả nhiên bây giờ không giống như trước, hình dáng hắn trở nên mơ hồ, trong lồng ngực , một trái tim tràn ngập linh uẩn màu xanh lá nhưng đập yếu ớt, nàng ngưng thần đánh giá thân thể hắn, hơi có chút kinh hãi.
Đây thật sự là dỡ xuống phòng ngự.
Nếu như nàng là thích khách, giờ phút này thật dễ dàng có thể lập tức công kích trái tim yếu ớt của hắn.
Nàng lấy lại bình tĩnh, thần niệm khẽ dao động trong thân thể hắn, mau chóng tìm được những linh uẩn độc. Chúng nó thuộc về những cường giả khác, cho nên cũng giống như kịch độc, ăn mòn sinh cơ trong thân thể hắn.
Bên trái khoảng cách cực gần tâm mạch là vết thương trúng tên, Hỏa độc như dung nham bám vào chi chít.
Cách đó ba tấc, là một đống Mộc linh uẩn màu xanh nằm theo hình dấu bàn tay nữ tử đang có khuynh hướng khuếch tán.
Chỗ bị Hoàng Phủ Tuấn đánh gãy hai đoạn xương sườn bên dưới, tích tụ lại một phiến Thủy độc rõ ràng màu đen.
Toàn bộ bên trong lồng ngực còn có chi chít mấy điểm Kim độc màu trắng và Thuỷ độc màu đen phân bố rải rác lung tung. Mấy cái này đều là linh uẩn chấn động vỡ ra lúc chiến trận với Hàn Thiếu Lăng, cùng đánh bừa với Hoàng Phủ Tuấn.
Tang Viễn Viễn hít hít khí, thật cẩn thận khống chế được một miếng " rong biển ", lẻn vào thân thể hắn, đem một phiến Kim độc nhỏ nhất bao lại.
Trong mấy đối thủ này của hắn, yếu nhất chính là Hàn Thiếu Lăng, cho nên Tang Viễn Viễn lựa chọn khai đao từ Kim độc do Hàn Thiếu Lăng lưu lại trước, nếu lỡ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì thương tổn cũng là nhỏ nhất.
Ngay khi miếng " rong biển " bao lấy kia phiến Kim độc nhỏ sáng lấp lánh, đem nó di chuyển ra khỏi thân thể U Vô Mệnh, U Vô Mệnh run lên thật mạnh, một tiếng kêu rên khó có thể ức chế liền bay ra tới.
Tang Viễn Viễn cả kinh, vội vàng xua tan linh uẩn, mở mắt xem hắn.
Liền thấy trán U Vô Mệnh thấm đầy mồ hôi lạnh, sắc môi một mảnh trắng bệch, trong ánh mắt hiện lên tơ máu.
"Tốt." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Có tác dụng, tiếp tục."
"Nhưng mà chàng......"
Vẻ mặt hắn hung ác: "Yên tâm, ta sẽ không lên tiếng quấy rầy nàng nữa."
Tang Viễn Viễn mím môi. Nàng biết hắn giờ phút này muốn tốc chiến tốc thắng, muốn nàng giúp hắn chữa khỏi vết thương trong cơ thể ứ độc chứ không phải mấy trò trấn an thương hại vô dụng.
"Tốt." Nàng nói, "Vậy chàng cần phải cố gắng nhịn xuống, tuyệt đối không thể đong đưa thân thể, nếu không linh uẩn độc sẽ đụng tới nội tạng, hậu quả không dám tưởng tượng."
U Vô Mệnh thấy nàng một câu cũng không khuyên, trong đôi mắt đen không khỏi toát ra một tia kinh ngạc, mím môi, hơi có chút kiêu ngạo lại ủy khuất mà nói: "Tiểu Tang Quả, nàng quá xem nhẹ ta!"
Tang Viễn Viễn tiếp tục động thủ.
Nàng có cảm giác khi nàng bao lấy những linh uẩn độc trong thân thể hắn, đem chúng nó mạnh mẽ lấy ra, hắn sẽ bị đau đớn thống khổ như xẻ xương lột da m.
Nàng không biết giờ phút này hắn suy nghĩ cái gì, chỉ biết sau khi hai người nói với nhau mấy tiếng, hắn thật sự biến thành một cái cọc gỗ, không nhúc nhích một chút, cổ họng không phát ra một tiếng. Nếu không phải trái tim hắn vẫn còn nhảy lên, Tang Viễn Viễn quả thực cho rằng hắn đã từ sống sờ sờ mà đau đến ch.ết.
Sau khi rửa sạch xong Kim độc của Hàn Thiếu Lăng, nàng nhìn thẳng những vết thuỷ độc rải rác trong toàn bộ lồng ngực của hắn. Đó những linh uẩn độc bị chấn vỡ khi cùng Hoàng Phủ Tuấn đánh bừa.
Nàng thử dùng " rong biển " bọc lên. Chúng nó quả nhiên hung tàn hơn so với Kim độc của Hàn Thiếu Lăng, vừa tiếp xúc, linh uẩn sáng xanh của nàng liền bị ăn mòn một lỗ đen tròn tròn. Nàng vội vàng đem nó bao lấy nữa, trước khi nó lại thủng xuyên qua linh uẩn của nàng, đem nó ném ra khỏi thân thể U Vô Mệnh.
Một trận suy yếu đánh úp lại, giữa mày đột nhiên cảm thấy khó chịu toan trướng, mệt mỏi như sau khi thức trắng đêm.
Động vào mấy cái thủy độc này hao tổn cực kỳ khủng bố đối với tâm thần cùng linh uẩn của nàng.
Cố gắng chống chọi rửa sạch xong mấy chỗ độc bị phát tán, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thoát khỏi trạng thái nhập định.
Nàng giương mắt nhìn, thấy khí sắc của U Vô Mệnh rõ ràng tốt lên một ít, trên má lại là ẩn ẩn nổi lên ửng hồng một chút không dễ thấy, như là luồng sinh cơ đầu tiên sau khi thoát khỏi cơn bệnh nặng
"Dựng sào lấy bóng" (*)mà thấy được chút thu hoạch, trong lòng Tang Viễn Viễn thật vui mừng, mệt mỏi phảng phất trở thành hư không. Nàng lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục tĩnh tâm nhập định.
(*)dựng sào lấy bóng: chỉ việc làm cực khổ nhưng hiệu quả ít ỏi
Hoả độc như dung nham kia nhìn có vẻ hơi yếu một chút, nhưng cách trái tim gần quá, Tang Viễn Viễn không dám tùy tiện đi động chúng nó. Thuỷ độc bám khắp trên xương sườn nhìn thấy ghê người, tiêu diệt chúng nó phải hao phí một lượng lớn " rong biển ", nàng hiện tại có chút thu không đủ chi.
Nàng lựa chọn xuống tay với cái chưởng ấn màu xanh lá hình bàn tay nữ tử kia.
Minh tiên sinh là cường giả Mộc hệ, Khương Nhạn Cơ đoạt tu vi hắn, tất nhiên là cũng thừa kế luôn Mộc linh uẩn. Cái chưởng ấn này là ai lưu lại, đáp án đã được miêu tả sinh động.
Nó lưu lại chỗ này, mang cho U Vô Mệnh thương tổn bên tròn còn nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
" rong biển " cuốn lấy Mộc độc màu xanh lá.
Tang Viễn Viễn đau đầu phát hiện, Mộc độc này là hình thành một phiến hoàn chỉnh, căn bản không giống những tán độc, không thể từng chút từng chút một lấy ra.
Nàng suy nghĩ một lát, ném một đoá hoa hướng dương lên ngực hắn, sau đó rút ra một sợi diệp châm(*), uốn lượn bò lên cái chưởng ấn kia.
(*) diệp châm: là thứ Tang viễn viễn lấy lá của Hoa hướng dương cuốn thành kim châm.
Diệp châm chọc vào một chỗ Mộc độc gần đó của chưởng ấn.
Một tiếng "tư" làm người ê răng " tư " vang lên trong óc, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một cơn đau bén nhọn, diệp châm của hoa hướng dương trong nháy mắt biến thành màu đen rách nát.
Tang Viễn Viễn bị một trận choáng váng, cố gắng xốc tinh thần " nhìn" lại, liền thấy một góc nhỏ xíu của chưởng ấn kia đã bị nàng thành công cắt xuống một mảnh vụn nhỏ.
Nàng khẽ cắn môi, quấn lấy nó, ném ra ngoài thân thể U Vô Mệnh.
Đầu đau đến căng ra.
Nàng thấy U Vô Mệnh cũng không hoảng, liền cắn chặt răng, tiếp tục phái diệp châm đi đối phó với Mộc độc chưởng ấn kia.
Nàng lại có loại ảo giác như cùng Khương Nhạn Cơ đồng quy vu tận.
Phần ảo giác này làm nàng có chút mù quáng điên cuồng.
Trong ý niệm của nàng, nàng giống như biến thành một nữ chiến sĩ anh dũng, giơ đao, hướng tới Khương Nhạn Cơ đổ ập xuống mà chém lung tung, trong miệng còn muốn hô to " a a a a " .
Không biết qua bao lâu, cái chưởng ấn kia bị nàng hung tợn dùng thủ pháp lăng trì mà cắt hết ngón tay, chỉ còn bàn tay trụi lủi.
Nhìn cái bàn tay bất lực rất có vài phần nhỏ yếu đáng thương này, trong lòng Tang Viễn Viễn không khỏi nổi lên một cơn sung sướng, giống như nàng thật sự đem Khương Nhạn Cơ đi ngược một hồi.
Ngay lúc nàng dừng lại một chút để thở, U Vô Mệnh bỗng nhiên động.
Hắn cúi người tiến lên, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Tang Viễn Viễn trong lòng cả kinh, mở bừng mắt.
Chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của người nam nhân này, động tác lại rất cường thế lưu loát, không cho nàng kháng cự.
Hắn đem nàng đẩy ngã về phía sau, đè ở trên đệm.
"Hử?"
Đối phương nhắm mắt lại, cũng không đáp lại câu hỏi của nàng.
Hắn hung ác đoạt lấy môi nàng, giống muốn đem nàng ăn luôn vào bụng.
Tang Viễn Viễn đầu có chút quay quay, theo bản năng giơ tay muốn đẩy hắn.
Động tác hắn dừng lại, giơ bàn tay to tới, không chút lưu tình ép thật mạnh lên trước người nàng, nghiền động.
Tang Viễn Viễn hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy sức lực cả người giống như đều bị hắn đoạt hết, thân hình nhũn ra, cẳng chân có hơi rút gân.
U Vô Mệnh thở phì phò thật mạnh, hô hấp hung ác, cười dữ tợn cuồng bạo mà hôn nàng, suy yếu trên người trở thành hư không, cả người tựa như một tòa núi lửa tùy thời muốn bùng nổ.
Đang lúc Tang Viễn Viễn cho rằng chính mình chạy trời không khỏi nắng, U Vô Mệnh bỗng nhiên buông lỏng nàng ra, dạt qua một bên, thở hổn hển, nói: "Tang Bất Cận tới rồi."
Tang Viễn Viễn nhanh chân bò lên, mặt đỏ tai hồng sửa sang lại xiêm y đầu tóc.
Hóa ra đã trải qua một đêm, Tang Bất Cận mang theo ba cái xe ngựa, đi tới đường phố bên ngoài.
U Vô Mệnh dẫn một đoàn U Ảnh vệ ra cửa, cùng Tang Bất Cận liếc nhau, hai bên đều xem đối phương thập phần không vừa mắt.
Tang Bất Cận vẫn trang điểm thành nữ, hôm nay hắn vẽ viền mắt màu vàng kim, một đôi mắt quả thực như là tùy thời muốn từ dưới đất bằng phi thăng biến thành Phượng Hoàng.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng cùng đôi môi hơi sưng của Tang Viễn Viễn, ánh mắt dần dần sắc bén.
Hắn bước đến gần U Vô Mệnh, đè nặng thanh âm, oán hận nói: "Từ nay về sau, đừng mơ tưởng lại cùng tiểu muội đơn độc qua đêm."
U Vô Mệnh xuy mà cười, đuôi lông mày toàn là khiêu khích: "Vậy ngươi qua đêm với ta hả?"
Tang Viễn Viễn thở dài, đem cái tên thương hoạn nhưng tinh khí mười phần này túm lên xe.