Chương 47: Nước thần kỳ của Bạch thị
Vô Mệnh lé mắt trừng trừng nhìn con kim tước trên vai.
Con kim tước nhỏ này có một cái đầu lông xù xù, trên đầu vốn có một dúm lông ngốc nghếch, nhưng mới vừa rồi do bay nhanh quá bị gió thổi tạt qua thành hai cánh, giống như chải tóc năm năm ấy. Lông chim là màu vàng kim hơi kỳ dị, bị mấy cái đèn chiếu của Tây Hà chiếu vào, lắc qua lắc lại tản ra quầng sáng đủ thứ màu. Nó nhìn trái phải xong, bỗng nhiên lại ngồi xổm thân thể lùn lùn xuống, lông đuôi thật dài vểnh lên......
Con ngươi U Vô Mệnh đột nhiên co rụt lại, hắn giơ lên tay tới muốn chụp bay con chim.
Tang Viễn Viễn tay mắt lanh lẹ, một tay đem con kim tước nhỏ kéo vào trong tay mình.
Lông vũ mềm mại, xúc cảm thật dễ chịu.
Nàng nói: "Nó là muốn đánh dấu thôi, không phải muốn làm gì bậy bạ!"
U Vô Mệnh: "......"Làm sao nàng biết nó muốn làm gì, còn biết hắn đang suy nghĩ gì?
Nhìn thấy kim tước đã lựa chọn được " ân khách ", thuyền hoa thanh nhã hoa lệ nhanh chóng xuôi dòng xuống, ngừng ở chỗ bờ sông cách U Vô Mệnh gần nhất.
Nữ trai tiên trắng nuột đã duỗi eo lười ngồi dậy, tựa người vào vỏ trai ngũ sắc sặc sỡ, một cánh tay nâng cao cao lên, làm bộ vỗ đỉnh vỏ trai, một tay kia theo bả vai chậm rãi di xuống phía dưới, đầu ngón tay xẹt qua miêu tả đường con lả lướt, mãi đến tận mắt cá chân.
Rũ trán, sóng mắt mị người từ giữa vai và cánh tay lướt ra tới, thẳng hướng U Vô Mệnh.
"Ực —— haizzz!" Đám người trên bờ sông lại phát ra tiếng hưng phấn lại tiếc nuối.
"Nhìn xem kim tước của chúng ta nào!" Chủ thuyền y phục rực rỡ đứng bên cạnh vỏ trai vờ kinh ngạc tinh quái hô lên, "Xem nó thay nữ trai tiên chọn nam nhi lang tuấn tiếu kiểu gì nào! Đây đều là duyên phận do trời định! Lang quân tốt ơi, ngài phải khai ân, ngàn vạn lần đừng dụ dỗ nữ trai tiên của chúng ta không màng tất cả bôn tẩu hoàn lương nha, cuộc sống của tất cả những người trên thuyền này chính là dựa vào nàng đó!"
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu kỹ tử lấy tiếng là " chân tình " lừa nam nhân táng gia bại sản, vị nương tử y phục rực rỡ hiển nhiên am hiểu sâu việc này, liền đem chuyện " mua bán " niên yết giá rõ ràng này điểm tô cho đẹp thành " duyên phận ".
Trước khi vào thành, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đều đã dịch dung. Bởi vì muốn bước vào nơi phồn hoa lưu kim bậc này nên không cố tình giả xấu, chỉ là hơi l thay đổi hình dạng ngũ quan một chút, đứng xen lẫn trong đám người nhưng thật ra thập phần bắt mắt.
Đôi mắt đẹp của nữ trai tiên lướt qua một lượt liền thấy ngay U Vô Mệnh thanh thoát như ngọc, tướng mạo anh tuấn, khí chất lỗi lạc, quả nhiên nhìn xa trông xuất chúng như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ.
Kim tước này là nàng ta dưỡng mấy năm, sớm đã tâm ý tương thông. Liếc mắt quét tới, thấy người nào xuất chúng nhất trong đám người này, kim tước sẽ như nàng ta mong muốn, ngừng ở trên vai người đó.
Nàng ta sớm đã lập ra kế này vì chính mình. Hiện giờ nhìn nàng ta như dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, thật ra vận mệnh còn không phải nằm trong tay chủ thuyền? Cũng không cần tr.a tấn như thế nào, chỉ cần cố ý an bài cho nàng mấy ân khách ghê tởm cũng đủ cho nàng ta ăn mệt rồi.
Lúc trước khi vào con đường này cũng chỉ là vì bị vàng bạc loá mắt, hiện giờ tiền tài đủ rồi, liền chờ mong có một vị lang quân tốt có tiền, có dung mạo, có thế lực mang nàng ta thoát khỏi biển khổ.
Nàng ta lay động vòng eo mềm mại như không xương mà vỗ về vỏ trai đứng lên, thấp giọng kinh hô: "Vị lang quân này, nô có phải từng ở trong mộng gặp qua người? Vì sao dung nhan người lại quen thuộc như vậy?!"
Lời vừa nói ra, tiếng hít khí của biển người đứng trên càng kịch liệt.
Trường hợp danh kĩ hoàn lương cũng là giống như thế này. Trên bờ xôn xao tiếng người ồn ào, điên cuồng không thôi.
"U Vô Mệnh," Tang Viễn Viễn liếc U Vô Mệnh một cái, đem chim kim tước trong tay đưa về phía hắn, "Tình nhân trong mộng nga! Nhân duyên trời định ngàn dặm xa nga! Đi đi, đi xem thử chiêu thức câu hồn đoạt phách của yêu tinh là bộ dáng gì!"
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn nữ trai tiên một cái.
Chỉ thấy nàng ta bày ra bộ dáng thống khổ, muốn nói lại thôi, dường như muốn cầu U Vô Mệnh mang nàng ta thoát khỏi biển khổ, lại sợ hãi bầy lang sói bên cạnh, không dám mở miệng. Chỉ dùng ánh mắt nhu nhược, biểu hiện ý tứ " ta không cần vàng của chàng chỉ cần chàng " rất rõ ràng.
Dù sao trong nguyên tác, cũng là nữ nhân khiến Hàn Thiếu Lăng mê đến sớm chiều chẳng phân biệt nổi, dung nhan tất nhiên là không phải tầm thường. Điều kiện vốn có của nàng ta cũng đủ mê hoặc quân vương rồi. Còn cái hoặc thuật của Vu tộc kia cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.
Tang Viễn Viễn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nàng gục đầu xuống, nghiêm mặt nói: "Đi thôi, muốn " tặng lễ ", đây là cơ hội tốt, ta sẽ không ghen."
Nói xong đem kim tước đặt vào trong tay của U Vô Mệnh.
Nàng ngẩng gương mặt tươi cười lên, nhìn về phía hắn.
U Vô Mệnh quái dị l nhìn chằm chằm nàng một chút, sau đó lông mày nổi cộm lên, thần sắc tràn đầy bất mãn nói với tức phụ phá của: "Tiểu Tang Quả, một đấu vàng! Nàng biết có thể mua bao nhiêu Vân Gian thú không? Hơn 300 con!"
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn kè sát vào một chút, lẩm nhẩm lầm nhầm nói với nàng: "Bộ ta điên rồi hay sao mà dùng cho Hoàng Phủ Tuấn một đấu vàng? Trên người hắn ta ném một văn tiền cũng thấy lãng phí, được chứ ? Tiểu Tang Quả nàng biết U Châu ta một năm thuế má được bao nhiêu vàng không? Quay về ta phải giáo huấn nàng lại mới được, không thể ăn xài phung phí tiêu tiền như vậy được, nàng phải học quản gia!"
Tang Viễn Viễn: "......" Không phải, từ từ, trọng điểm là cái này sao?
Đây là gương mặt thật "vắt cổ chày ra nước" lộ ra sau khi xác định quan hệ? Lúc trước là ai bày đặt lấy u linh nấm hầm Mộc Tinh làm trà uống? Haizz, nam nhân!
Nàng bất tri bất giác cũng bị hắn đánh lạc hướng.
Chỉ mới nói qua nói lại hai ba câu, hai người đã bị vây quanh bởi một đám khách tìm hoan. Nhìn thấy đứng bên người U Vô Mệnh là một mỹ nhân như phù dung trong nước, nhịn không được làm mặt quỷ, tưởng tượng ra một tuồng mỹ nhân đoạt ái.
"Huynh đài," một công tử trẻ tuổi đầu trâu mặt ngựa chen lên, "Mang theo kiều thê đi du lịch à? Khẳng định không quá tiện đâu nhỉ? Không bằng ta tặng ngươi chút vàng, ngươi đem con kim tước này nhường cho ta, như thế nào?"
Đám người tức khắc phát âm thanh phì cười, đều cười nhạo vị công tử là chuột mục chui vào nước —— mang theo thê tử thì thế nào, số lượng người bán vợ đợ con cầm hết gia sản vì nữ trai tiên còn ít sao? Bây giờ chỉ cần một đấu vàng là có thể đổi được một đêm tuyệt vời với nữ trai tiên, cơ hội thần tiên bậc này ai có thể chắp tay nhường người? Huống hồ, hôm nay nữ trai tiên rõ ràng biểu hiện ra chút ý tứ hoàn toàn khác thường, nói không chừng kỳ duyên như vậy lại rớt trúng đầu thì sao?!
U Vô Mệnh lười nhác liếc mắt nhìn thanh niên chuột mục một cái, sau đó thong thả ung dung nhận lấy kim tước từ trong tay Tang Viễn Viễn, ngón tay dài nhẹ nhàng vỗ vỗ, như đang vỗ trên một rương tiền.
Hắn tuy đã dịch dung nhưng vẫn cứ tuấn tiếu phi phàm, một thân khí độ phong hoa nghiền áp hết khách phong lưu. Nếu nói nữ trai tiên thật sự coi trọng người này, mọi người cũng không thấy hiếm lạ.
Xem ra hôm nay chỉ có thể nhìn kiều hoa rơi vào vòng tay người khác. Mọi người khẽ lắc lắc đầu, chuẩn bị tan đi.
Chợt U Vô Mệnh chậm rì rì nâng mí mắt, môi mỏng phun ra một câu ——
"Ngươi ra bao nhiêu?"
Đám người tức khắc ồ lên.
"Hai đấu thì thế nào!" Thanh niên chuột mục ngẩn ra một chút, mặt lộ vẻ mừng như điên, sợ U Vô Mệnh đổi ý, vội vàng báo ra giá cao kinh người.
U Vô Mệnh trầm ngâm không nói.
"Ta ra ba đấu!" Lập tức có người lên tiếng hô to.
Một giọng vịt đực quát: "Một giá thôi —— mười đấu!"
Mười đấu vàng! Hơn một trăm cân!
Trong đầu Tang Viễn Viễn thoảng qua mộ chuỗi số dài.
Có bảy số!
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn U Vô Mệnh, thấy hắn cong mắt, cong môi, bộ dáng tiểu nhân đắc ý, còn thiếu trên trán khắc chữ " tiền " là đủ.
"Mười một đấu!" Lại có người hô to.
"Ta ra mười lăm đấu!" Chỉ nghe " xoát xoát " vài tiếng, một phú thương trung niên ễnh bụng, trong tay vẫy vẫy mấy tờ tiền giấy ánh vàng rực rỡ, "Trả bàng kim phiếu lưu hành trên toàn Tây Cảnh!"
Mắt đen của U Vô Mệnh sáng ngời, ánh mắt rất có hứng thú dừng lại ở kim phiếu trên tay phú thương trung niên.
"Mười sáu!" Công tử chuột mục tức giận đến da mặt đỏ lên, "Rõ ràng là ta tới trước! Mới vừa rồi không phải một đám các người đều chê cười ta sao, giờ phút này lại tới tranh đoạt, có xấu hổ hay không chứ!"
Phú thương trung niên cười ngâm ngâm nói: "Hai mươi. Tiểu huynh đệ a, cái nhóm người lúc nãy chê cười ngươi với đám đang đứng đây ra giá không phải cùng một nhóm, hiểu chưa?"
Mấy khách mở miệng ra cười nhạo là đám muốn nhặt của hời, trông cậy vào một đấu hoàng kim là có thể ôm được mỹ nhân về. Nếu là người không thiếu tiền đã sớm chuẩn bị dùng tiền chọi ch.ết người.
Giá hai mươi đấu trên trời vừa ra, mọi người liền bắt đầu tính toán. Chiếu theo chủ thuyền ngày thường bày ra trò chơi này nọ, hai mươi đấu hoàng kim tệ gì cũng có thể đổi lấy nhất độ xuân phong —— chưa kể đến tiền này là trả cho người khác, lúc lên được thuyền hoa rồi, cũng không thể không tặng cho nữ trai tiên một phần hậu lễ, tránh nàng ta hầu hạ mà không vui.
Tính toán như vậy, hình như có chút hại.
Phú thương trung niên tiến lên trước một bước, giơ giơ kim phiếu trong tay lên, nói: "Mọi người cho ta mặt mũi chút, nếu không ai ra giá, kim phiếu mười lăm đấu vàng trong tay đây ngay tại chỗ phát hết cho mọi người, ai cũng cao hứng nha! Còn hai mươi đấu của tiểu huynh đệ đây ta lại trả riêng!"
Bút tích thật lớn! Xem ra vị phú thương trung niên này rất xem trọng "cơ duyên hoàn lương" hư vô mờ mịt kia.
Giá cả vốn đã hơi cao, người này còn hào phóng tán tài như vậy, dưới tình hình này ai muốn nâng giá không khỏi làm nhiều người tức giận.
Không gian tức khắc an tĩnh lại, cũng không ai còn ào ào lên nữa.
Phú thương trung niên phú thương đắc ý cười, đi về hướng U Vô Mệnh.
Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người như cây gậy trúc đẩy đám người ra, phe phẩy quạt ngọc bước tới: "Ta ra một hộp Thuỷ linh ẩn cố ngọc tinh."
Khương Cẩn Chân!
Lời vừa nói ra, không gian tức khắc lại càng yên tĩnh.
Cố ngọc tinh!
Giá trị một hộp cố ngọc tinh có thể so với 50 đấu hoàng kim, hơn nữa một hộp tràn đầy cố ngọc tinh cũng không phải có tiền là có thể mua được. Loại đồ vật khan hiếm như thế này, số lượng càng nhiều liền càng khó mua.
Chỉ còn một bước lại bị ngán đường, sắc mặt phú thương trung niên âm trầm đến tích nước được.
Khương Cẩn Chân vừa xuất hiện, Tang Viễn Viễn liền đem ánh mắt từ mấy tờ tiền giấy ánh vàng rực rỡ dời đi, tĩnh tâm ngưng thần, lưu ý động tĩnh chung quanh xe ngựa.
Nơi đây thực vật có linh tính dày đặc, nàng mau chóng tìm được giọng của tiếp dẫn sứ giả ——
"Cố ngọc tinh tuy không phải cái vật gì quý hiếm, nhưng đế quân cũng tặng luôn cho năm hộp. Khương thế tử lại có thể ném ra bên ngoài như vậy, chúng ta trở về chỉ sợ không biết giao đãi thế nào." Thanh âm một người trẻ tuổi vang lên.
Tiếng nói trung niên trả lời: "Lo chuyện bao đồng. Đông Châu vương làm sao mà nhìn trúng một hai hộp cố ngọc tinh? Chỉ cần đem hộp linh tuỷ vạn năm kia đưa đến tay Đông Châu vương, chúng ta liền đại công cáo thành. Nói trắng ra, năm hộp cố ngọc tinh này kỳ thật vốn là cho Khương thế tử dùng, trong lòng Đông Châu vương cũng rõ ràng mà, làm sao so đo cái này."
"À...... ta hiểu rồi. Đế quân muốn giúp Đông Châu vương phá cảnh. Nếu Đông Châu vương có thể nhờ lực của linh tuỷ vạn năm, một phát đột phá qua khỏi bình cảnh của cửu trọng thiên Linh Diệu cảnh, mặc dù Khương thế tử có phế tới mức nào cũng có thể được mang lên bốn năm trọng thiên, cũng có thể dùng được với cố ngọc tinh kia."
Tang Viễn Viễn cảm thấy như đầu gối mình trúng một mũi tên —— Cái gì chứ, phế vật Khương Cẩn Chân cũng có thể được mang lên bốn năm trọng thiên? Vậy khi U Vô Mệnh phá cảnh, nàng vì sao chỉ thăng được có hai cấp?
Nàng, tuyệt đối, không thừa nhận, mình phế hơn cả Khương Cẩn Chân!!!
Tiếp dẫn sứ trẻ lại hỏi: "Vì sao khi Đông Châu vương còn ở đế cung, đế quân không phải ban linh tuỷ này cho hắn ngay mà còn muốn lăn lộn một chuyến như vậy?"
Tiếp dẫn sứ trung niên bật cười, nhỏ giọng thần bí: "Bởi vì chỗ dược sư mới cho ra kết quả. Thật ra dùng linh tuỷ vạn năm chỉ có khả năng thành công phá cảnh là ba phần thôi. Nếu thất bại, tu vi chắc chắn bị phế hết! Đế quân đây là tín nhiệm Đông Châu vương, cảm thấy tỷ lệ Đông Châu vương phá cảnh so với chính bà càng cao hơn chút, cho nên mới sẽ đem bảo bối bậc này đưa ra tới."
Tiếp dẫn sứ trẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế!"
Hai người không nói chuyện nữa.
Tang Viễn Viễn thu hồi tâm thần, âm thầm suy nghĩ.
Khương Cẩn Chân đã đến gần, nghểnh mũi, lặp lại một lần: "Ta nói, ta ra giá một hộp Thuỷ linh ẩn cố ngọc tinh!"
U Vô Mệnh lười biếng nâng mắt lên, nhìn Khương Cẩn Chân, liếc mắt một cái.
Hắn nói: "Không cần Thuỷ linh, ta muốn Mộc linh."
Khương Cẩn Chân lập tức đưa mắt lên, nhìn bốn phía: "Ai có Mộc linh cố ngọc tinh, nhanh chóng lấy ra đây đổi với ta!"
Cố ngọc tinh là bảo bối cỡ nào, nói lấy ra một hộp liền có thể lấy ra một hộp?
Phú thương trung niên lạnh mắt nhìn trong chốc lát, cười: "Tiểu huynh đệ, hàng hóa tốt đấy, nhưng người mua chướng mắt, cũng uổng phí. Ta ra 60 đấu vàng!"
Khương Cẩn Chân nóng nảy: "Ai có Mộc linh cố ngọc tinh, ta lấy hai hộp Thuỷ linh trao đổi!"
Đám người ồ lên. Đây là cái mua bán thần tiên gì! Ai có mang theo một tráp Mộc linh cố ngọc tinh thì thật sự là đi trên đường nhặt được mỏ quặng.
Tiếc nuối chính là, ai cũng không có.
"Ba đổi một!" Khương Cẩn Chân cao giọng hô, "Ba đổi một! Ai có nhanh nhanh lấy ra!"
Giờ phút này không khí tranh đoạt thật sự là quá mức cuồng nhiệt, ánh vàng rực rỡ xung quanh làm người ta muốn mụ mị đầu óc, Khương Cẩn Chân tưởng tượng đến nhan sắc trong con trai kia, liền cảm thấy máu cả người đều sôi trào.
Không đem cái linh tuỷ vạn năm kia đặt ra luôn đã tính hắn còn một tia lý trí cuối cùng rồi.
Đám người tức khắc châu đầu ghé tai.
"Ta có." Tang Viễn Viễn cười tủm tỉm tiến lên, triển một màn công phu sư tử ngoạm, "Nhưng muốn năm đổi một."
Thanh niên chuột mục ta giá đầu tiên trừng mắt lên, chỉ vào Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh: "Các ngươi không phải đi cùng nhau sao?"
Tang Viễn Viễn nói: "Ta đi cùng hắn chẳng lẽ không có được Mộc linh cố ngọc tinh sao? Vị công tử ngọc thụ lâm phong này muốn dùng Thuỷ linh cố ngọc tinh tới trao đổi Mộc linh cố ngọc tinh, ta đúng lúc có đồ vật hắn muốn, vậy liền cùng hắn trao đổi. Mua bán ngươi tình ta nguyện, có vấn đề gì?"
Nói xong, nàng còn hướng vị " ngọc thụ lâm phong công tử " Khương Cẩn Chân hất hất cằm.
Nghe như vậy bỗng cảm thấy hình như cũng không có vấn đề gì thật.
Khương Cẩn Chân thập phần hưng phấn, lập tức liền xoa eo, hướng thanh niên chuột mục kia kêu lên: "Người ta nguyện ý đổi cho ta, liên quan ngươi cái rắm! Năm đổi một thì năm đổi một!"
Hắn lập tức xoay người nhảy lên xe ngựa xa hoa kia, ôm năm cái tráp tinh nhảy xuống, giao cho Tang Viễn Viễn.
"Mộc linh cố ngọc tinh đưa cho ta!"
Tang Viễn Viễn mở tráp lên nhìn nhìn, sau đó ra ý bảo U Vô Mệnh đem kim tước giao cho Khương Cẩn Chân.
Khương Cẩn Chân nhận tước, đầu tiên thì vui vẻ, sau đó nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó có điểm không đúng: "Mộc linh cố ngọc tinh đâu?"
Tang Viễn Viễn nói: "Mộc linh cố ngọc tinh không phải dùng để đổi kim tước này sao? Ngươi dùng Thuỷ linh cùng ta đổi Mộc linh, lại dùng Mộc linh đổi kim tước trên tay hắn, hiện giờ kim tước đã đến trong tay của ngươi, ngươi còn muốn Mộc linh cố ngọc tinh cái gì?"
Khương Cẩn Chân: "......" Bộ dáng như không biết có gì xấu.
Giờ phút này, nữ trai tiên trắng nuột nằm trong con trai nóng hầm hập sắp bị phơi khô.
Đám người bên bờ sông toàn bộ vây quanh U Vô Mệnh xem náo nhiệt, nữ trai tiên cùng chủ thuyền y phục rực rỡ đứng ở đầu thuyền, ôm cánh tay hứng gió lạnh nửa ngày, thê lương lại xấu hổ.
Sau khi nữ trai hướng tới U Vô Mệnh tạo dáng õng ẹo một đống, liền chờ mong nam nhân này bị sắc mê hoặc đến choáng váng đầu óc. Ai ngờ rằng hắn thế nhưng căn bản không thèm liếc nhìn nàng một cái, cư nhiên ngay tại chỗ ra giá bán kim tước!
Mắt thấy bên kia không khí càng ngày càng nhiệt liệt như muốn sôi trào, mà trên sông bên này lại chỉ có gió lạnh thổi sưu sưu! Nhưng mà chỉ trong chốc lát ngắn ngủn như vậy, giá cả đã lên ào ào, mau chóng vượt quá giá trị con người nàng ta ngày thường!
Nữ trai tiên cắn nát răng cửa, thầm hận chính mình thật là mắt bị mù, như thế nào liền chọn một mặt hàng như vậy!
Càng nghĩ, càng thê lương.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nữ trai tiên lại dâng lên một dự cảm điềm xấu lớn.
Chủ thuyền sắc mặt càng khó coi. Cố ngọc tinh! Cố ngọc tinh là cái bảo bối gì! Vậy mà để tên tiểu tử nghèo như vậy nhặt đi sao!
Một cơn lửa giận chậm rãi chuyển hướng về phía nữ kĩ trong vỏ trai.
Chủ thuyền duyệt người vô số, tất nhiên cũng nhìn thấu được tâm địa gian xảo của nữ trai tiên này. Bà ta nhíu nhíu đôi mắt, dùng lỗ mũi vừa nghẹt vừa lạnh mà hừ một tiếng, làm nữ trai kia da đầu tê dại, lòng thầm kêu không ổn.
Thân thể trắng nuột đã bắt đầu ẩn ẩn phát run.
Rốt cuộc, chỉ thấy đám người tản ra, Khương Cẩn Chân người như cây trúc vuốt ve kim tước, đi nhanh lướt về hướng thuyền hoa.
"Tâm can nhi! Ta tới thương nàng!"
Khương Cẩn Chân bộ dáng cao gầy , thân là vương tộc, diện mạo tất nhiên là không quá kém, khí chất cũng phải trội hơn phú thương công tử tầm thường. Nhiều năm lưu luyến chốn hoa nguyệt mang theo một phần phong lưu, đúng là loại ân khách chất lượng cao mà nữ trai tiên từng hầu hạ.
Nữ trai tiên chỉ cảm thấy lệ nóng doanh tròng, nhìn Khương Cẩn Chân kia lại có vài phần tư vị nhìn "heo mẹ biến Điêu Thuyền" , tươi cười đều ngọt ngào hơn so với ngày thường ba phần ——
"Lang quân ~"
Linh hồn nhỏ bé của Khương Cẩn Chân bị câu ra hết một nửa, đi nhanh một bước, đạp thật mạnh lên đầu thuyền, đem nữ nhân trắng nuột không có xương ôm vào trong lòng ngực, lòng nóng như lửa đốt mà đi sâu vào phía trong thuyền hoa.
"Lang quân, không ở nơi này được!" Nữ trai tiên nhấc bàn tay mềm mại chỉ hướng toà lầu các ba tầng có treo chữ Long Cung ở bờ bên kia, "Theo nô về nhà!"
Từng chữ từng chữ đều ngọt tới tâm khảm.
Trong óc Khương Cẩn Chân trống rỗng, căn bản không hề nhớ rõ cái gì cố ngọc tinh nữa.
Mắt thấy kia thuyền hoa từ từ hướng về bờ bên kia lướt đi, một đám hộ vệ cùng tiếp dẫn sứ giả chỉ có thể đánh xe, qua cầu bạch ngọc hình vòm đuổi về hướng bờ bên kia.
U Vô Mệnh nắm lấy tay Tang Viễn Viễn, hai người trơn trượt như cá lẩn vào trong đám đông, trong khoảnh khắc đều không còn bóng dáng.
......
Hai người trốn đến một hẻm tối không có người.
U Vô Mệnh đem một chồng tráp mới thu hoạch được vào trong tấm lụa bố lớn, đeo sau người, tròng mắt chuyển động không ngừng, hiển nhiên là đang tính toán tài sản này có thể mua được bao nhiêu đồ vật.
"Giáp trụ trên người của Đông Châu quân rất đặc biệt," hắn nói thầm, giơ tay diễn tả, "Móng vuốt của minh chụp lên, lực lượng sẽ bị phân tán ra toàn áo giáp, không gây thương tổn cho người. Về thay cái áo giáp kia hết cho quân ta, có thể thoát ch.ết rất nhiều người nha."
Tâm Tang Viễn Viễn bỗng nhiên nhẹ nhàng đau một chút. U Châu là nằm trên lãnh thổ đất liền, nhưng mặt Bắc giám ba châu Tần, Chương, Bình, phía Tây giáp hai châu Hàn, Tang, cộng thêm nam giáp Bạch Châu và Phong Châu, nếu thế công của Minh ma mãnh liệt, Thiên Đô liền phái U Châu xuất binh trừ ma.
Người của U Vô Mệnh đều là từ biển máu lăn ra, tuy mỗi người đều bị rèn luyện thành tinh anh, nhưng thương vong cũng cực thảm trọng.
"Ừ," nàng hướng hắn cười, "Nhiều cố ngọc tinh như vậy, có thể đổi được rất nhiều giáp trụ!"
"Còn phải mua thêm một ít Vân Gian thú." U Vô Mệnh nói, "Lần trước tổn thất quá lớn. À, nếu có thể cũng lắp giáp sắt cho Vân Gian thú luôn......"
Hắn híp mắt, như suy tư gì.
Tang Viễn Viễn ngẩng mặt, đôi mắt đen láy và nụ cười ngâm ngâm nhìn chằm chằm hắn.
"Tiểu Tang Quả!" Hắn cười nói, "Nàng nhìn xem ta vì nàng đánh hạ giang sơn này!"
Nàng bị thanh niên hai mươi này làm cho có chút muốn khóc.
"U Vô Mệnh chàng thật tốt," nàng nói, "Nữ nhân câu người như vậy vứt mị nhãn cho chàng, mà chàng còn không nhìn một cái."
U Vô Mệnh hậu tri hậu giác, ngạc nhiên nói: "Nữ nhân, nữ nhân gì?"
"Nữ trai tiên á."
Hắn vươn người ta phía sau, chậm rãi đem suy nghĩ từ trong núi vàng biển bạc rút ra, đâm chiêu một lát, " à " một tiếng thở dài: "Thật ra cũng không tệ lắm! Ai nha, hồi hận quá!"
Tang Viễn Viễn cười duỗi tay nhéo hắn.
U Vô Mệnh vui vẻ một trận, nắm chặt tay Tang Viễn Viễn tay rời ngõ nhỏ, đi vào một gian cửa hàng treo chữ " bạch " trên biển hiệu.
"Nên làm chính sự."
Lần trước khi mua phù dung chi, U Vô Mệnh liền lưu ý trong cửa hàng này còn có một sản phẩm bắt mắt khác —— nước thần của Bạch thị.
Cái thuốc này là hổ. Lang. Chi. Dược(*). Hiệu quả nghịch thiên.
(*) Hổ lang chi dược: thuốc "ông uống bà khen".
Vào trong cửa hàng vừa lúc nhìn thấy tiểu nhị đang đứng chào hàng với khách.
Trong tay tiểu nhị kia bắt lấy một con rắn dài tung tăng nhảy nhót, bóp miệng con rắn, hướng vào bụng nó mà nhỏ hai giọt nước màu hồng hồng.
Sau một lát, chỉ thấy kia con rắn kia chậm rãi thẳng thân thể ra, chỉ còn đôi mắt rắn lưu li là có thể đảo quanh long lóc.
Tiểu nhị bắt lấy đuôi rắn, đem con rắn quăng lên, múa tới múa lui ở trước mặt mọi người, múa đến uy vũ sinh phong, đem con rắn căng ra như trường côn, nhìn lướt qua căn bản nhìn không ra nó vốn là một con rắn.
"Tới đây tới đây, chư vị khách quan, sờ sờ một cái xem!" Rồi đem cái con rắn đang duỗi thẳng kia đập xuống bàn trước mặt mọi người.
Bang bang một cái như gậy gỗ đập xuống!
Có người thật cẩn thận đưa tay ra nhéo nhéo thân rắn.
"Ồ, cứng như tinh thiết!"
"Tấm tắc, thần kỳ thần kỳ!"
Các nam nhân tức khắc hiểu ý cười.
"Cho ta một lọ!" "Ta cũng lấy một lọ!"
Tiểu nhị đem con rắn cứng như côn khiêng ngang vai, cười hì hì nháy mắt chưởng quầy lấy nước thần kỳ ra, một bên cầm tiền đếm, một bên dặn dò người mua không được lạm dụng, mỗi lần nhiều nhất hai giọt, nếu không nguy hiểm cho tánh mạng, nhớ kỹ.
Mặt U Vô Mệnh không biểu tình, tiến lên mua hai bình.
Tiểu nhị thấy hắn mang theo nữ tử tới mua thuốc này không khỏi có chút răng đau, hảo tâm che miệng lại khẽ nhắc nhở nói: "Khách quan, lần sau đi mua một mình đi. Mấy cái này để nữ nhân người ta biết, chung quy là tổn hại uy phong!"
Thái dương U Vô Mệnh nổi gân xanh: "Không phải ta dùng."
Tiểu nhị hiểu chuyện, liền đổi khẩu khí lãnh thần, kéo dài giọng nói: "À...... Tất nhiên tất nhiên rồi, là mua giùm người khác! Khẳng định không phải khách quan ngài dùng, khách hàng ở chỗ này của chúng ta đều là giúp người khác mua đấy thôi!"
Tiểu nhị nháy nháy mắt, tỏ vẻ mình hiểu rất rõ.
Lúc đem thuốc gói kỹ xong, tiểu nhị không quên dặn dò lại lần nữa: "Khách quan, lúc sử dụng thỉnh ngàn vạn ngàn vạn lần nhớ rõ, một lần sử dụng không thể hơn hai giọt, nếu không sẽ nguy hiểm cho tánh mạng nha —— a, thỉnh ngài nhớ nhắc nhở " người khác ", không phải ngài dùng, ngài thì không cần dùng."
Mặt U Vô Mệnh đều tái rồi.
"Hai giọt, bảo đảm có thể kiên trì được nửa canh giờ trở lên!" Tiểu nhị vỗ ngực.
U Vô Mệnh không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tang Viễn Viễn cố nén cười, vội vàng nhận bình nhỏ từ trong tay tiểu nhị, ném tiền xuống, đem U Vô Mệnh kéo ra bên ngoài.
Hắn banh mặt, khóe môi rủ xuống, tròng mắt thỉnh thoảng chuyển chuyển.
Nghẹn nửa ngày, hắn rốt cuộc kìm nén không được, nghiêm mặt nói: "Tiểu Tang Quả, loại đồ này chỉ có Khương Cẩn Chân mới cần, hiểu rõ chưa? Nửa canh giờ tính là cái gì, nha, U Vô Mệnh ta......"
Tang Viễn Viễn dùng kỹ thuật diễn suốt đời nghiêm túc, nghiêm trang mà nhìn hắn gật gật đầu.
"Ừ! Ta hiểu!"