Chương 70: Ai mới là vai chính

Tang Viễn Viễn nắm lấy U Vô Mệnh xiêm y, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy con rối ngơ ngác treo ở bên hông lông xù xù thí thí của Đoản Mệnh, vươn ra một cánh tay nhỏ, duỗi hướng những về những đốm sáng không bao giờ trở về.


Chỉ nhìn bóng dáng nó một cách đơn thuần, liền có thể cảm giác được một cơn thê lương tiêu điều nồng đậm.
Mưa tên che trời lấp đất rơi xuống, trên mũi tên đều súc có đầy đủ linh uẩn, một mảnh sáng lấp lánh kia tức khắc bị bao phủ, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.


Đoản Mệnh cúi đầu thấp xuống, chạy như hay thành một tàn ảnh lùn lùn.
Sau khi lướt qua một vũng máu hoa lệ đến cực điểm, nó thuận thuận lợi lợi xuyên qua vô số mưa tên, " chi " một tiếng phanh gấp, ngừng trước mặt quân trận của Hàn Thiếu Lăng.


Nơi đây cách hắc thiết trường thành còn có gần một dặm thôi.
Nhiều huyết khí người sống như vậy thu hút Minh ma bốn phía đều tụ lại đây.


Quân đội của Hàn Thiếu Lăng thoạt nhìn cũng hoàn toàn nhẹ nhàng, đã phải ứng phó con nước lớn Minh ma đánh úp lại từ bốn phía, lại còn phải đối địch trực diện U Vô Mệnh, con người mang đến lực áp bách trầm trọng này.


Cách một con Minh ma cuối cùng đang ra sức rít gào gào rống, U Vô Mệnh chậm rãi nghiêng tay nâng đao lên.
Một người, đánh với toàn quân của ngươi.
Khí thế vừa toát ra, con ngươi Hàn Thiếu Lăng tức khắc co chặt, chiến kỵ dưới thân chúng quân đã nhận thấy được nguy hiểm, bất an cào vó.


available on google playdownload on app store


Hàn Thiếu Lăng đuổi tới dưới trường thành vào lúc bình minh. Nghe được quân coi giữ báo cáo nói U Châu vương một mình hãm bên trong dũng triều, hắn lập tức điểm binh, ra khỏi thành " cứu giúp ".


Nguyên tưởng rằng U Vô Mệnh mệt nhọc một đêm, ít nhiều gì cũng nên có bộ dáng lực kiệt mỏi mệt, không nghĩ tới giờ phút này thấy hắn tuy rằng máu nhuộm đầy thân, nhưng khí thế lại chả thấp chút nào.
Mấy trận mưa tên vừa rồi cũng chưa gây cho hắn bất cứ tổn thương nào.


Hàn Thiếu Lăng hơi có chút chần chờ.
Hắn biết quân đội của U Vô Mệnh đang cấp tốc sắp tới rồi.


Nếu U Vô Mệnh lông tóc không tổn thương, hắn lạo mạnh mẽ đánh giết lên, kia đó là chân chính khai chiến. U Vô Mệnh tu vi cao thâm, một chốc một lát cũng khó có thể lấy mạng hắn, nếu kéo dài tới khi U quân đến chiến trường, đem cửa thành mở ra lại là phiền toái rất lớn. Giờ phút này, không nên động thủ.


Vương tộc kết giao là như vậy, chỉ cần còn cách tầng cửa sổ giấy cuối cùng, cho dù là dùng búa ném tới ném lui trên người đối phương đi nữa, chỉ cần giấy không rách thì vẫn là bạn tốt.


"U Châu vương!" Hàn Thiếu Lăng cười to, "Vì ra khỏi thành giúp ngươi, Hàn Châu ta hy sinh không ít tướng sĩ nha—— ngươi nên cảm tạ ta như thế nào đây a?"
U Vô Mệnh biết ý Hàn Thiếu Lăng đây là không đánh.


Hắn cũng không muốn đánh. Thân đang ở bên trong dũng triều, đối mặt với vạn kỵ binh, lại thêm một tên Hàn Thiếu Lăng thất trọng thiên linh diệu cảnh, tuy rằng không sợ, nhưng bên người có Quả Tử, cẩu tử(con chó con) cùng ngẫu nhiên tử (con rối gỗ), khó tránh khỏi làm bị thương ai trong số đó.


U Vô Mệnh chậm rãi nhe răng nanh: "Khi nào quay về ta lại tạ cả nhà của ngươi."


Hàn Thiếu Lăng làm bộ làm tịch mà cười, ánh mắt chậm rãi lạc hướng về trước người U Vô Mệnh, vừa lúc, Tang Viễn Viễn né qua một trận mưa máu của Minh ma đang híp mắt từ trong lòng ngực U Vô Mệnh chui ra tới. Nàng ngẩng mặt lên, cùng Hàn Thiếu Lăng mắt đối mắt.


Thoáng chốc, con ngươi Hàn Thiếu Lăng, biểu tình cơ hồ không kiềm nén được.
Tang Viễn Viễn?!
Như thế nào lại là nàng?!
Quanh mình tiếng Minh ma rít gào không dứt, Hàn Thiếu Lăng lại chỉ nghe được bên trong hai lỗ tai vang vọng tiếng " anh ——".


Ánh mắt hắn gắt gao dính ở trên người Tang Viễn Viễn, trên mặt tuy rằng vẫn duy trì ôn hòa khách sáo mỉm cười, nhưng thái dương đã nổi lên vài sợi gân xanh, đem tâm sự của hắn toàn bộ bán đứng.
Nàng! Như thế nào lại cùng U Vô Mệnh ở bên nhau!


Bên người nàng không phải đã có một chí cường giả hỏa hệ mang cánh rồi sao? Nàng như thế nào lại rơi vào trong tay U Vô Mệnh? Sao lại thế này? Sao lại thế này?! Sao lại thế này!! Hay là, cái thị vệ kia vốn chính là người của U Vô Mệnh?!


Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng thần bí khó lường của Tang Bất Cận.
Chẳng lẽ, người cùng Tang Viễn Viễn đính hôn...... Là U Vô Mệnh?!
Hàn Thiếu Lăng chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.


Trên tay nàng chính là còn có một cái kim bối nha...... Thứ này nếu ở trong tay U Vô Mệnh, hậu quả không dám tưởng tượng!


Hàn Thiếu Lăng trong lòng kinh nghi, mạnh mẽ áp cảm xúc quay cuồng trào dâng trong lòng xuống. Trong ánh mắt hắn, sát ý đã không thể kìm nén được —— trực giác nói cho hắn, giờ phút này nếu không trừ bỏ U Vô Mệnh, chỉ sợ cuộc đời này cũng không còn cơ hội!


Hắn quyết đoán nâng một bàn tay lên, hàm răng cắn thật mạnh một cái, liền muốn ra hiệu!
Đang ở thế trận hết sức nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên nghe được hướng trường thành lần thứ hai truyền đến tiếng chân ầm vang.
Lại có quân đội đuổi đến đây!


Tang Viễn Viễn, Hàn Thiếu Lăng cùng U Vô Mệnh đồng loạt ngẩng đầu nhìn phía người tới.
Là quân đội của Chương Châu, dẫn đầu là vị nào đó cao lớn vạm vỡ, gương mặt vừa đen lại đỏ, râu cùng tóc đều lộn xộn, vừa thấy chính là người thô ráp.


Trong tay hắn xách theo hai thanh rìu to bản, từ thật xa liền lên tiếng hô: "U Châu vương, Hàn Châu vương, lão Chương cũng đến rồi đây!"


Hoá ra Chương Châu vương Chương Đại thu được tin báo, biết U Vô Mệnh đơn thân độc mã ra khỏi thành, bị nhốt ở bên cạnh Minh Uyên, liền từ một chỗ dũng triều khác vội vàng chạy tới, lãnh thân binh vội vàng ra khỏi thành cứu người.


Kỵ binh xung phong liều ch.ết tiến lên, ra sức ngăn cản Minh ma đang không ngừng nảy lên ở hai bên.
Chương Châu vương Chương Đại một mình dẫn trước, cưỡi một con Vân Gian thú lớn cốt cách đặc biệt, nhảy lên cao cao rồi rơi xuống thật mạnh.


"Ha ha ha!" Rìu to bản giương lên, chém đôi một con Minh ma ở phía trước, gương mặt đen lại đỏ hồng lên của Chương Đại kia tràn đầy vui sướng, "A! Thống khoái! Thống khoái!"


Tới giữa chiến trường, Chương Đại căn bản không phát hiện ra không khí thực không thích hợp, hắn mở đôi mắt to như mắt trâu, nhìn Hàn Thiếu Lăng, lại xem U Vô Mệnh, vui sướng miệng cười toét tới mang tai: "Hàn Châu vương biết U Châu vương thân hãm ma triều còn nôn nóng hơn so với ta nha! Ha ha ha! Thật là quá khó có được! Quá khó có được a! Sớm biết vậy ta cũng không cần sốt ruột hoảng hốt tới đây rồi!"


Hàn Thiếu Lăng đang chuẩn bị động thủ với U Vô Mệnh: "......"


Chương Đại cũng không biết mũi tên của Hàn quân giờ phút này đang chỉ vào giữa lưng mình. Hắn bộ dáng rộng rãi, đưa rìu xẹt xẹt mấy con Minh ma, đuổi chiến kỵ đi về phía mặt U Vô Mệnh, hướng hắn cười " hắc hắc " không ngừng, giơ giơ rìu to bản trong tay lên.


U Vô Mệnh xụ khóe môi, thực nhàm chán vẫy đao xuống.
Xem như chào hỏi.
Tang Viễn Viễn thấy bộ dáng Chương Đại này không chút nào kiêng kị U Vô Mệnh, không khỏi cảm thấy có chút lạ.
U Vô Mệnh vừa thấy bộ dáng nàng liền biết nàng suy nghĩ cái gì.


Hắn cúi người xuống, tiến đến bên tai nàng: "Tiểu Tang Quả, binh tiền tuyến liền không có ai mà không sùng bái ta."
Tang Viễn Viễn: "......" Tuy rằng thực tự đại quá phô trương, nhưng hình như cũng là lời nói thật.
Nàng nhớ tới, thật ra lúc ở Hàn Châu cũng là cái dạng này.


Quân coi giữ trường thành đều không sợ U Vô Mệnh, hắn là sát tinh, càng là thần bảo hộ.
"Mau theo ta về doanh trại trước đi!" Chương Châu vương vẫy vẫy rìu hắn, "Nhị vị đường xa mà đến, đều vất vả! Nghỉ chân một chút, nơi này giao cho bọn nhãi ranh thủ hạ của ta xử lý cũng được!"


" dũng triều " đáng sợ nhất chính là khi "đuôi khiếu" của hồi triều.


Chương Châu cũng không phải là châu quốc bị thế tấn công của Minh ma cuồng liệt, tuy nói đang ở " dũng triều ", nhưng cường độ so với "dũng triều" của các châu quốc như Hàn, Tề thì chênh lệch một trời một vực. Hiện tại có hai vạn binh mã của Hàn Thiếu Lăng, cùng với 7000 tinh binh U Châu sắp đến trợ trận, nhất định có thể bình yên chóng chọi qua khỏi đợt " đuôi khiếu ", Chương Đại giờ phút này đã hoàn toàn thả lỏng tâm thần.


Có thể đem U Vô Mệnh bình an cứu trở về tới quả thực là cám ơn trời đất.


Dưới sự hộ vệ của hai đội kỵ quân, ba chủ quân của ba châu Hàn, U, Chương thuận lợi trở về dưới trường thành. Sau khi xuyên qua cổng tò vò của trường thành, Chương Đại vui sướng đem rìu to bản thu hồi về phía sau, hưng phấn dẫn U Vô Mệnh cùng Hàn Thiếu Lăng bước vào cung điện giản dị phía dưới trường thành.


Bị Chương Đại phá bĩnh mất kế hoạch giết rắn độc, Hàn Thiếu Lăng chỉ có thể hạ sát tâm, bày ra vẻ mặt giả cười.


"U Châu vương," Chương Đại cười đến thấy răng không thấy mắt, không thèm lựa lời mà nói, "lão Chương ta vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi mang theo nữ tử đi ra ngoài! Đúng là anh hùng xứng mỹ nhân nha, liền giống như kia cái gì...... Đao hay xứng vỏ tốt! Đao hay xứng vỏ tốt!"


Hắn nhếch ngón tay cái lên: "Duyên trời tác hợp!"
Hàn Thiếu Lăng: "......" Muốn giết Chương Đại, ai tán thành, ai phản đối?
Tang Viễn Viễn: "......" Cái chuyện vỏ vỏ nhạy cảm này có thể cho qua không vậy?


U Vô Mệnh bất động thanh sắc cong khóe môi lên, lén nhìn nhìn Tang Viễn Viễn, sau đó lễ phép mỉm cười: "Nàng là Tang Châu vương nữ, cũng là tức phụ sắp qua cửa của ta."
Tròng mắt lại xoay nửa vòng, lại bổ sung một câu: "Ta cũng chỉ cưới một tức phụ này mà thôi."


Chương Đại rõ ràng hoảng sợ, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi đến cực điểm của Hàn Thiếu Lăng, sau đó ngơ ngác hướng về phía Tang Viễn Viễn giơ hàm răng trắng: "...... Tang vương nữ, nghe tiếng đã lâu."
Tang Viễn Viễn: "Chương Châu vương, nghe tiếng đã lâu."


Giới đến không có thuốc nào cứu được.
Trên trán Chương Đại đang chảy ra một mảnh mồ hôi sáng lấp lánh mà mắt thường có thể thấy được: "...... Ha hả, ha hả ha hả. Tốt, tốt a!"
Ai chả biết U Vô Mệnh lúc trước đoạt đi phu nhân của Hàn Thiếu Lăng, hai người còn ở Ngọc Môn Quan đánh một trận.


Ai có thể nghĩ đến hắn cư nhiên có thể đem một vương nữ đưa tới trên chiến trường Minh ma chứ? Vương nữ yếu ớt nũng nịu không phải nên dưỡng trong thâm cung sao? Chương Đại hận không thể tát cho cái miệng rộng của mình mấy bạt tai.
Đây thật đúng là quá xấu hổ.


Chương Đại cũng chưa dám đưa mắt đi dòm Hàn Thiếu Lăng lần nữa.
Trong không khí im lặng vô cùng quỷ dị, chả mấy chốc đám người đã đi đến hành cung lâm thời được xây dụng dưới trường thành Chương Châu.


Chương Đại căng da đầu, thỉnh U Vô Mệnh, Hàn Thiếu Lăng cùng Tang Viễn Viễn đi vào.
Chiến kỵ tất nhiên chỉ có thể lưu lại chuồng thú ở bên ngoài.


Tang Viễn Viễn lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn con rối một cái —— chỉ thấy nó một tay cầm cái túi rách kia, một tay kia nắm chùm lông mềm mềm dưới bụng Đoản Mệnh, ủy khuất đến miệng bẹp thành một đường cong cong, đôi mắt to đen không chớp mà nhìn chằm chằm miệng túi bị xé rách.
Thật đáng thương.


Còn may mắn là Đoản Mệnh lúc này đã hoàn toàn không chê nó, Đoản Mệnh đem tứ chi lông xù xù cuốn lại, con rối bị ôm ấp trong cái bụng mềm mại tràn đầy lông tơ.
"Âu Âu Âu ô. Âu, ô ô." Đoản mệnh hất đầu về, hướng về phía con rối phát ra thanh âm không kiên nhẫn, nghe như là an ủi.


Con rối chậm rãi nghiêng đầu qua, giật mình nhìn Đoản Mệnh —— đây là cái con chó béo phì khổng lồ không còn ghét bỏ nó mà còn gắt gao banh bụng ra cho nó ?
Cái bụng mềm mềm như vậy, chẳng phải nhẹ nhàng chọc một cái là có thể chọc ra cái lỗ luôn sao?


Con rối cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón tay nhòn nhọn của mình rồi lâm vào trầm tư.
......
Giờ phút này, Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh đã không hề có cảm giác chịu tội mà thản nhiên bước vào cung điện lâm thời Chương Châu ở trường thành.


Hành cung được xây dựng thật sự đơn giản, nhưng lại có một phong cách riêng.
Đá xây dựng ở Chương Châu đều mang ba màu đỏ cam vàng đan chéo nhau như những đường nham thạch, dùng trúc để ngăn phòng, thiên nhiên liền mang sắc thái văn nghệ, không quá mang màu sắc bi ám, nơi nơi chốn chốn đều là cảnh quan.


Bước vào hành cung, lại không nói lời nào thì thật có vẻ hơi quỷ dị. Sắc mặt Chương Đại rối rắm, tựa như bị áp đi pháp trường ấy.
Hắn hoàn toàn không biết nên xử lý loại cục diện phức tạp trước mặt như thế nào.


Hắn vốn dĩ đã nghĩ, nhân lúc này cùng nhau hợp sức giúp Chương Châu trừ ma hoạ, nếu có thể làm hai vị cường giả Hàn Châu vương và U Châu vương này tiêu tan hiềm khích lúc trước, vậy thật đúng là một chuyện quá tốt.


Ai có thể tính được đến U Vô Mệnh thế nhưng còn mang theo cả Tang Viễn Viễn đến đâu?
Chương Đại có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể căng da đầu, duỗi tay dẫn đường, ha ha cười nói ——
"Chư vị mời theo ta, rửa ráy bụi bặm, lão Chương ta đây liền đi mở tiệc, cho chư vị đón gió, a ha ha, ha ha......"


U Vô Mệnh hạ mi, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Viễn Viễn, cười mi cười mắt: "Đi nào."
Hắn nắm nắm tay nàng, hơi ngưỡng đường cong xinh đẹp của cái, nói: "Chương Châu vương giữ cho ta một chỗ có hồ tắm tha hồ lăn nga, hôm nay thật là lợi cho nàng rồi!"


Dứt lời, kéo tay nàng nghênh ngang đi về hướng một bên, giống như đang đi về nhà mình vậy.
Chương Đại lau lau mồ hôi trán, nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng ngượng ngùng cười: "Hàn Châu vương, mời đi bên này."
Sắc mặt Hàn Thiếu Lăng lạnh băng: "Ta không cần tắm rửa."


Ánh mắt vẫn luôn dính trên bóng dáng của hai người ở đằng kia. Một lớn một nhỏ, giống như đôi thần tiên quyến lữ.
Thời điểm hai người kia giơ tay nhấc chân lại có thể thân mật, ăn ý đến như vậy !
Lăn hồ tắm?


Hàn Thiếu Lăng hít sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy trước mắt từng cơn biến thành màu đen.
Hắn không muốn tưởng tượng hai người cùng nhau lăn hồ tắm thì sẽ có cái dạng gì, rồi lại nhịn không được mà suy nghĩ không ngừng.


U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đang đi vào điện có hồ tắm căn bản là lười quan tâm xem Hàn Thiếu Lăng nghĩ cái gì.


Hắn từ da thú trong túi lấy ra hai bộ xiêm y sạch sẽ, đặt trên kệ bên cạnh ao ngọc, trở tay cởi chiến bào nhuộm đầy máu Minh ma, sau đó cúi người tiến lên, tay chân không ngừng lột xiêm y của nàng xuống, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm: "Tiểu Tang Quả à, nàng không có tay sao? Thoát y thường cũng cần người hỗ trợ."


Nàng dựa gần hắn, chỉ có như vậy mới có thể không quá thẹn thùng —— dán dán như vậy thì mới không thấy hết hoàn toàn cơ thể đối phương không có mặc xiêm y.
Hắn lén nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, biểu cảm càng ngày càng vui sướng.


Hắn hơi khom người, đem nàng ôm ngang lên, đi về hướng hồ tắm.
"Tiểu Tang Quả," hắn nói, "Cũng không nên để cho cho lão Chương Đại chờ, tắm tắm rửa rửa đơn giản chút là được, thế nào?"
"Ừ."
Đi được m hai bước, U Vô Mệnh xấu xa giả vờ buông lỏng đôi tay.


Đột nhiên cảm thấy người bị hổng phía dưới, Tang Viễn Viễn kinh hô ra tiếng, gắt gao ôm vòng lấy cổ hắn.
"Sợ cái gì," hắn híp mắt, thanh âm tràn đầy hư ý, "Cho dù buông đôi tay ra, ta cũng đón được nàng."
Âm thanh khàn khàn dụ hoặc, mùi hoa hơi nong nóng vuốt ve trên gương mặt nàng.


Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh!"
Người này, thật là hư đến không có thuốc chữa.
Xuống đến trong nước, nàng vội vàng tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, chạy đến phía xa, tránh trong góc tắm rửa cho sạch.
Cách màn sương trắng mờ mịt, thấy U Vô Mệnh vẫn luôn đang cười, cười không ngừng.


Rửa sạch xong, nàng ném ra đầy hoa mặt bự ở bên cạnh ao, sau đó giống như một con cá vô cùng linh hoạt, " vèo " một cái nhảy vào bên trong đám hoa mặt bự đó, dùng nhiệt nhiệt linh vụ hong khô bọt nước trên người và trên tóc, lại dùng dây leo linh uẩn nhặt xiêm y sạch sẽ lại đây thay.


U Vô Mệnh cũng ra khỏi nước.
Hiện giờ, bất diệt hỏa của hắn đã sử dụng đến vô cùng thành thục, ánh lửa vừa bốc lên một cái, bọt nước trên người liền bốc hơi không còn một mảng.


Da mặt hắn thật dày, không có chút ý tứ nào muốn che đậy hay tránh nàng. Hắn nhàn nhàn lười nhác nhặt xiêm y lên, chậm rì rì phủ lên người, sau đó giơ ngón tay thon dài tinh tế sửa sang lại tầng tầng quần áo, chậm rãi buộc đai lưng, bộ dáng lười biếng quý khí, đẹp phải làm người không dời mắt được.


Sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, lại là vương giả trẻ tuổi tự phụ bá đạo. Hắn bước ra hai bước, đôi mắt dài hẹp hơi hơi nghiêng, đưa một bàn tay to cầm lấy ngón tay của nàng.


"Tiểu Tang Quả, ta không hù ch.ết nàng chứ! Ta có thể ở chỗ này ăn nàng sao." Hắn cố ý hướng về phía nàng nhe răng ra, làm bộ muốn cắn khuôn mặt nàng.
Nàng liếc nhìn hắn một cái, không thèm nói.
Bước qua đám hành lang xen lẫn ba màu đỏ, cam, vàng, đại điện mở tiệc đã gần ngay trước mắt.


Xuyên qua cửa điện rộng mở, nhìn thấy Chương Châu vương Chương Đại từ án bàn sau đứng lên, đi nhanh nghênh hướng ngoài điện.
Nàng bỗng nhiên nhón mũi chân, kề đôi môi như đoá hoa tươi đến sát bên tai U Vô Mệnh, nhả khí như lan, mị nhãn như tơ ——


"Mới vừa rồi, thật ra ta cũng muốn mà. Đứng ở trong bụi hoa chờ chàng suốt, vậy mà như thế nào chàng cũng không tới nha."
U Vô Mệnh như bị sét đánh, mắt đen sâu không thấy đáy từng tấc từng tấc chuyển về hướng nàng, môi mỏng trong nháy mắt mím chặt.


Nàng giảo hoạt hướng về phía hắn thở hắt ra, sau đó đứng nghiêm chỉnh về chỗ cũ, bày ra một vẻ mặt nghiêm trang, hướng về phía Chương Đại đang ra chào đón, mỉm cười thi lễ.
Hoàn thiện lễ gặp mặt tiêu chuẩn của vương tộc.
U Vô Mệnh: "......"
Đúng là cái quả yêu tinh muốn mệnh ta mà!


Chương Đại dẫn U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn bước vào yến cung.
Hàn Thiếu Lăng ngồi ngay ngắn ở trong điện chậm rãi nâng cằm lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét về phía cửa điện.


Tầm mắt dừng trên người Chương Đại một chút, dừng trên người U Vô Mệnh một chút, sau đó ngừng chăm chú trên người Tang Viễn Viễn.
Thấy hai má nàng hồng hồng, mặt cười cười đầy ẩn tình, con ngươi Hàn Thiếu Lăng nháy mắt co rút lại, không tự giác đứng lên.


Được nuôi dưỡng từ nhỏ trong Vương tộc làm hắn vẫn chưa lộ ra bất kỳ biểu tình gì kỳ quái, chỉ đoan chính làm lễ gặp mặt.
Bước chân U Vô Mệnh dừng lại, hơi ngửa đầu, cười như không cười đối diện Hàn Thiếu Lăng, tay làm cái lễ phi thường qua loa.


Sau một lúc lâu, trên mặt hai người đồng thời lộ ra tươi cười.
"U Châu vương, từ biệt ở Ngọc Môn Quan, bổn vương vô cùng nhớ nha."
"Hàn Châu vương, phong thái như cũ."
Mấy trò trước mặt bắt tay phía sau cầm kiếm này muốn giả bao nhiêu thì có bấy nhiêu.


Hàn Thiếu Lăng chuyển hướng Tang Viễn Viễn, sau một lúc lâu không có động tác gì.


Tang Viễn Viễn đạm cười làm lễ, thấy Hàn Thiếu Lăng như cũ vẫn không nhúc nhích, liền cười nhìn phía Chương Đại mồ hôi đầy đầu, nói: "Nghe nói thịt nướng ở Chương Châu xứng danh là đệ nhất mỹ thực Vân Cảnh, không biết hôm nay có lộc ăn không nhỉ?"


Chương Đại được bậc thang, vội vàng cười nói: "Tất nhiên."
Hắn dứt khoát lưu loát giơ lên hai bàn tay to như cái quạt hương bồ, vỗ vỗ thật mạnh: "Khai yến!"
U Vô Mệnh hạ mi, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Viễn Viễn, cười mi cười mắt: "Tới."
Hắn nắm lấy tay nàng, mang nàng ngồi xuống.


Ánh mắt Hàn Thiếu Lăng lập loè, mấy lần muốn nói lại thôi.


Đang định mở miệng thử một câu, bỗng nhiên nghe được phía sau sườn vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Tang Viễn Viễn?! Ngươi không phải đã tham gia định thê yến của Hàn lang sao! Vì sao lại cùng U Vô Mệnh ở bên nhau! Vương tộc các ngươi chính là tùy tiện như vậy sao!"


Hàn Thiếu Lăng chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Hành quân Chương Châu, đường xá xa xôi, tất nhiên chỉ có thể đem Mộng Vô Ưu mang theo bên người thường xuyên giải độc.


Mới vừa rồi trong lúc thất thần, hắn không phát hiện ra thân vệ phía sau lại một lần nữa bị nàng ta lặng lẽ qua mặt —— nữ nhân này, chỉ cần nàng ta muốn, giống như tùy thời đều có thể xuất hiện ở bên cạnh mình, trong chốc lát đổi thành thân vệ, trong chốc lát đổi thành nội thị, những người này không hiểu sao có thể bị nàng ta dễ dàng thuyết phục, mở rộng cửa cho nàng ta!


Giờ phút này nghe Mộng Vô Ưu lại không lựa lời mà gào lên tiếng, hắn nhất thời cũng không biết nói hay làm cái gì để cứu vãn một phần mặt mũi.
Dù sao, từ sau khi thu cái nữ nhân Mộng Vô Ưu, chuyện hắn mất mặt đều đã thành chuyện thường ngày.


Hắn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể làm bộ không nghe thấy tiếng hỏi chuyện đột ngột đến cực điểm này, mặt vô biểu tình nhìn chăm chú Tang Viễn Viễn, bất chấp tất cả chờ nàng trả lời.


Tang Viễn Viễn mới vừa rồi căn bản không chú ý tới Mộng Vô Ưu từ bên ngoài lưu tiến vào, lẻn tới bên cạnh Hàn Thiếu Lăng —— cái gọi là " nữ chủ " này thật sự cảm giác tồn tại quá yếu.


Nàng lười nhác nhìn Hàn Thiếu Lăng cười cười: "Hàn Châu vương, nhiều ngày không gặp, lễ nghĩa của Hàn Châu các ngươi vẫn nghĩa làm người không dám khen tặng nha."


Hàn Thiếu Lăng xụ khóe môi, nghiêng đầu nhìn về phía Mộng Vô Ưu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ mệt mỏi nói: "Ngươi có thể đi về trước hay không? Đừng náo loạn được không."


Dứt lời, hắn lại quay đầu lại, nhìn về phía Tang Viễn Viễn, trong đôi mắt hơi hơi ao hãm thâm thúy có vài phần nhận mệnh: "Tang vương nữ xin chớ giễu cợt ta, tình huống của ta ngươi không phải không biết."


Tang Viễn Viễn gật đầu nói: "Đích xác. Trong đời con người mà, tánh mạng mới là quan trọng nhất, thể diện lễ tiết, chung quy chỉ là hư vô của thế tục thôi, không quan trọng. Hàn Châu vương, tình huống của ngươi, ai biết cũng đều có thể hiểu mà."
Hàn Thiếu Lăng đỡ cái trán.


U Vô Mệnh nín rồi lại cười.


"Những lời này ngươi lại nói thật đúng!" Mộng Vô Ưu ngẩng mặt, "Chung có một ngày, các ngươi sẽ hiểu rõ, mỗi người sinh ra đều bình đẳng, lễ giáo phong kiến chỉ là vũ khí mà giai cấp thống trị dùng để trói buộc tư tưởng mọi người mà thôi! Vương tộc dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng? Mỗi một sinh mệnh đều bình đẳng, đều tôn quý, đều có quyền được tự ô!"


Mày Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng nhảy dựng.
Hoá ra thật đúng là nữ chủ xuyên qua nga, vẫn là cái loại chỉ biết hô hào nói cho suông mồm.


Tang Viễn Viễn trầm ngâm một lát, mỉm cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn đôi mắt Mộng Vô Ưu, "Ngươi nói không có sai, sinh mệnh, mỗi người đều chỉ có một lần, tất nhiên là bình đẳng. Mỗi người hẳn nên được tôn trọng."


Mộng Vô Ưu hơi có chút ngoài ý muốn: "Không nghĩ tới ngươi lại có giác ngộ như thế!"


"Ta có, nhưng mà ngươi thì không." Tang Viễn Viễn trầm mặt xuống, "Việc bất chấp thân phận như thế nào, trước mặt mọi người nghi ngờ người khác, chẳng lẽ chính là tôn trọng đối với người khác sao? Ta có hứa hẹn hay không hứa hẹn với ai, cho phép người nào, toàn bộ đều không quan hệ gì với ngươi, ta cùng với ai ở bên nhau, càng là tự do của ta. Ngươi luôn mồm bình đẳng, tự do, quyền lợi, ta chưa có hôn phối, chẳng lẽ không có quyền tự do lựa chọn lang quân mà mình ái mộ sao?"


Sắc mặt Mộng Vô Ưu khẽ biến, sau một lúc lâu, thanh âm thấp rất nhiều, giải thích nói: "Nhưng mà, nữ tử phải là tự tôn tự ái tự trọng, ngươi không giữ mình trong sạch, đó là không tự trọng, còn không chấp nhận người ta nói sao?"


Tang Viễn Viễn ấn vai U Vô Mệnh đang âm hiểm cười ra tiếng xuống, hoãn thanh nói: "U Châu vương chưa đón dâu, mà ta, sớm đã cùng Hàn Châu vương chặt đứt khế. Hai người thanh thanh bạch bạch ở bên nhau, chỉ đợi đại hôn, đâu ra chuyện không tự trọng? Hay là theo ý của ngươi, danh không chính ngôn không thuận mà đi theo bên cạnh đàn ông có vợ, ngay cả thân phận thị thiếp đều không phải, lúc này mới gọi là tự trọng tự ái sao?"


Tang Viễn Viễn trào phúng cười khẽ, cũng không nhìn Mộng Vô Ưu, chỉ đem tầm mắt dừng ở khuôn mặt xanh mét của Hàn Thiếu Lăng kia.


"Ta, ta, ta cùng với Hàn lang là chân ái!" Mộng Vô Ưu gấp đến đỏ mắt, "Hắn cùng người khác, bất quá là liên hôn thôi! Mấy chuyện liên hôn của vương tộc các ngươi làm gì có tình yêu! Các ngươi căn bản không hiểu, ép duyên là sẽ không có hạnh phúc!"


"À, chân ái." Tang Viễn Viễn cười khẽ ra tiếng, "Chân ái của ngươi thật đúng là đáng giá. So sánh với chân ái của ngươi, người khác nhiều năm làm bạn, khuynh tâm tương phó, liền thành hai chữ khinh phiêu phiêu " ích lợi " sao? Tâm ý của ngươi dựa vào cái gì mà quý trọng hơn so với người khác? Chỉ vì ngươi một nghèo hai tay trắng, chỉ vì ngươi không đúng tí nào? Chỉ vì ngươi yếu thì ngươi có lý?"


Tang Viễn Viễn nâng mi, thấy Mộng Vô Ưu mở to mồm thở phì phò, bộ dáng tức giận đến nói không nên lời, liền nhẹ nhàng lắc đầu ——


"Ta trước nay cũng không cho rằng vương tộc thì phải cao nhân nhất đẳng, nhưng ở trên người của ngươi, ta nhìn không ra là một người ứng xử tôn trọng với người khác chút nào. Người khác gặp ta, gọi một tiếng " vương nữ ", đây là tán thành đối với thân phận của ta, giống như tới y quán, nên gọi một tiếng " y giả ", tới học đường, nên gọi một tiếng " tiên sinh ". Mà ngươi, không biết ở đâu lại có cái cảm giác về sự ưu việt, chẳng phân biệt trường hợp mà hô to gọi nhỏ, gọi thẳng tên huý của người khác, đây mới thật sự là thất thố lại thất lễ."


Mặt Mộng Vô Ưu đỏ lên, nàng ta ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, giờ phút này một chữ cũng không nói lên được. Nàng ta làm sao cũng không thể tưởng được, Tang Viễn Viễn thế nhưng không cần lấy cấp bậc thân phận ra áp người, lại có thể tranh luận đến bản thân mình không còn lời nào để nói.


Tang Viễn Viễn hướng tới Hàn Thiếu Lăng thi lễ: "Hàn Châu vương là người rộng rãi, trọng tình ý, không để bụng mấy nghi thức xã giao, ta không lời nào để nói. Nhưng đều là vương tộc, ta thật sự không muốn nghe người khác chửi thầm vương tộc Vân Cảnh tôn nghiêm tẫn phế!"


"Không sai!" Chương Đại nhịn không được nói, "Hàn Châu vương, không phải lão Chương ta nói ngươi, ngay cả ta là đại quê mùa như thế này cũng từng nghe người khác nghị luận nữ nhân bên cạnh ngươi chợt chợt hồ hồ không ra gì. Sách, nổi tiếng không bằng gặp mặt, hôm nay vừa thấy, ngay cả lão mặt dày như ta đều phải thay ngươi cảm thấy xấu hổ!"


"Ngươi, các ngươi!" Mộng Vô Ưu tức giận đến dậm chân, "Các ngươi bất quá sinh ra mạng số tốt, sinh ra là vương tộc thôi, nếu các ngươi sinh ra ti tiện, còn sẽ cao cao tại thượng như vậy thao túng giang sơn khinh thường người khác sao?"


Tang Viễn Viễn nghiêng đầu: "Không phải ngươi nói người sinh ra bình đẳng sao? Sao lại tự coi nhẹ mình, ghét bỏ mình xuất thân ti tiện? Có khối người từ bình dân sinh ra lại có cốt cách thân phong tư ngạo, bất kể đi đến nơi nào đều có thể làm người kính trọng. Mà ngươi, lòng mang "ưu việt" không thể hiểu được, nguỵ trang bằng hai chữ " bình đẳng ", khi đối mặt với người có thân phận cao hơn ngươi, ngươi ra vẻ thanh cao khinh thường; đối mặt với người có thân phận thấp hơn ngươi, ngươi căn bản không xem bọn họ như người!"


Ngữ khí của Tang Viễn Viễn càng thêm kịch liệt: "Mộng Vô Ưu ngươi thật sự là dối trá tới cực điểm! Trương mama hảo tâm giúp ngươi, ngươi quay đầu lại liền bán đứng bà ngay trước mặt Hàn Châu vương; thân vệ U Châu vương thay ngươi ch.ết, trong lòng ngươi căn bản không có một chút cảm kích hay áy náy; ngươi không màng bản thân thực lực thấp kém, hướng Minh ma đấu đá lung tung, có biết bao nhiêu người đã vì ngươi ch.ết như vậy, trong lòng ngươi có từng xúc động một chút nào?! Ngươi còn coi bọn họ là sinh mệnh sao, ngươi đã từng vì những người vì ngươi mà ch.ết rớt một giọt nước mắt nào sao!"


Môi Mộng Vô Ưu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng nói không nên lời.
Tang Viễn Viễn lặng lẽ nhéo tay U Vô Mệnh tay, hơi hơi cúi người, đỡ án bàn, thong thả hỏi: "Mộng Vô Ưu, ai cho ngươi cảm giác bản thân là ưu việt? Ngươi thật sự cho rằng, mình là vai chính của thế giới này sao?"


Nàng hôm nay nói nhiều như vậy, thật ra chỉ là trải đường cho giờ khắc này.
U Vô Mệnh ngầm hiểu, thanh âm trầm thấp mị hoặc dựng lên, trong mắt ám tinh lập loè ——
"A, ngươi thật sự cho rằng, mình vai chính của thế giới này sao?"






Truyện liên quan