Chương 82: Đề bài này khó quá
Tang Viễn Viễn thành công bị sĩ quan ngộ nhận thành Mộng Vô Ưu.
Đã lâu không diễn kịch, diễn một cái liền cảm thấy thật thành tựu.
Nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vị sĩ quan dẫn đường này, nhìn chằm chằm đến khi hắn da đầu tê dại, sống lưng không tự giác mà banh ra.
Nàng hướng về phía vị sĩ quan xưa nay không quen biết này lên án: "Ta đến tột cùng làm sai cái gì, vì sao các ngươi đều chán ghét ta?"
Sĩ quan: "......" Từ trước liền nghe đồng liêu lầm rầm chửi rủa sau lưng vị Mộng cô nương này, lúc ấy còn chê cười người ta đồ trứng thối xui xẻo. Không nghĩ tới hôm nay liền đến phiên chính mình.
"Ngươi nói đi!" Tang Viễn Viễn không buông tha, "Ta rốt cuộc có chỗ nào làm không đúng? Nếu ta có không đúng, ngươi có thể nói cho ta, nếu ta thật sự sai rồi ta có thể sửa mà! Các ngươi vì cái gì nhất định phải mang thành kiến, khắp nơi đều nhìn ta không vừa mắt? Vì cái gì chán ghét ta!"
Sĩ quan vội vàng lau mồ hôi lạnh, cười mỉa nói: "Mộng cô nương, ngài hiểu lầm rồi, thuộc hạ sao dám, sao dám chán ghét ngài chứ!"
"Vậy ngươi vì sao không thích ta?"
Sĩ quan ngũ lôi oanh đỉnh: "!!!" Trời xanh ơi, ai tới cứu cứu hắn? Hắn chỉ là một sĩ quan nho nhỏ nhận quân lương sống qua ngày, vì sao phải bắt hắn chịu đựng tr.a tấn như thế này chứ?
Ngay lúc Tang Viễn Viễn sắp nhịn không được cười ra, thì vị sĩ quan cái khó ló cái khôn, nghẹn ra một câu: "Ngài cùng chủ quân chính là duyên trời tác hợp, thuộc hạ không dám, không dám có ý tưởng phạm thượng!"
Đều sắp khóc luôn.
Tang Viễn Viễn cuối cùng cũng buông tha hắn.
Diện mạo của nàng cùng Mộng Vô Ưu kỳ thật chỉ có tám phần tương tự, chẳng qua nữ nhân của chủ quân ngày thường cũng không có ai dám nhìn chằm chằm. Ở đây bọn họ chỉ biết nàng ước chừng là cái bộ dáng như vậy , hơn nữa sắc trời đã tối cùng với kỹ thuật diễn giống như đúc của Tang Viễn Viễn, liền mờ mờ mịt mịt nhầm thành Mộng Vô Ưu.
Thực nhanh chóng, sĩ quan liền đưa nàng tới trước mặt một tướng quân đang bận rộn.
Vị tướng quân này Tang Viễn Viễn vẫn có chút ấn tượng —— khi lần đầu tiên cùng U Vô Mệnh gặp mặt, đúng là vị đệ nhất mãnh tướng Cố Xuyên Phong, Cố tướng quân của Hàn Châu ngồi ở đối diện nàng, U Vô Mệnh ngồi bên tay trái hắn, dưới sự ảnh hưởng của hào quang đại ma vương, vị mãnh tướng này cả buổi tiệc đều ngồi run rẩy tựa như con chim cút.
Hôm nay lại không còn giống chim cút nữa. Cố Xuyên Phong rất bận, đang lưu loát sạch sẽ chỉ huy hướng dịch chuyển cho các tướng sĩ ở trên tường thành , từng chỗ từng chỗ đều dẹp yên nguy cơ bị công phá.
"Tướng quân, Mộng cô nương muốn gặp ngài!" Sĩ quan cùng Cố Xuyên Phong ước chừng có chút giao tình, hướng về tên hổ tướng này vứt ánh mắt một lời khó nói hết.
Sắc mặt Cố Xuyên Phong biến đổi, trừng mắt nhìn Tang Viễn Viễn.
Ánh mắt Tang Viễn Viễn hơi lóe lên, dựa theo bộ dáng Mộng Vô Ưu ngày thường hơi nhút nhát lại cố gắng quật cường cao ngạo diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Cố Xuyên Phong ổn định hai bên, tới gần một bước.
Tang Viễn Viễn vội vàng lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách với hắn —— nàng nhớ rất rõ ràng, Hàn Thiếu Lăng từng nói qua, Mộng Vô Ưu tuyệt không cho phép nam nhân khác tới gần nàng ta.
Cố Xuyên Phong nhíu mi thật mạnh, trong thanh âm đều đang đè ép sự tức giận: "Làm sao lại là ngươi? Chủ quân đâu?!"
Tang Viễn Viễn: "......" Thực xin lỗi, đề bài này khó quá. Nếu nàng biết đáp án, vậy còn tới đây làm chi?
May mắn Cố tướng quân giờ phút này cũng đang hết sức gấp gáp, thấy nàng mím môi không đáp, hắn đè lửa giận trong lòng, lại nói: "Chủ quân không có việc gì đúng không?"
Tang Viễn Viễn quật cường giơ khuôn mặt nhỏ: "Hắn có thể có chuyện gì chứ!"
"Ngươi!" Cố Xuyên Phong nắm chặt nắm tay, chung quy không dám mắng, chỉ cắn răng nói, "Chủ quân vì cứu ngươi, không phải cùng ngươi nhảy xuống Minh Uyên sao, tại sao ngươi lại một mình quay trở về!"
Những lời này mang lượng tin tức thật lớn lớn. Tang Viễn Viễn dùng thời gian hai hơi thở mới có thể hấp thu hết được.
Hóa ra là rớt xuống dưới Minh Uyên. Cố Xuyên Phong còn phong tỏa tin tức, sợ gây ra khủng hoảng.
Tang Viễn Viễn nói: "Nếu người đã biết tại sao lại không cứu người! Ngươi tại sao không phái người tới cứu chúng ta! Ngươi cứ trơ mắt nhìn chúng ta đi tìm ch.ết sao!"
Cố Xuyên Phong: "......" Thôi được rồi, trước giờ nói chuyện cùng nữ nhân này có khi nào hiểu rõ được đâu.
Hắn đè lửa giận trả lời: "Mộng cô nương lại không phải không biết Minh Uyên là tình huống như thế nào, làm sao đi cứu người? Nếu không phải ngươi cáu kỉnh một hai phải nhảy xuống dưới, chủ quân làm sao đến nỗi này! Chủ quân hiện tại là như thế nào rồi?"
Ặc, cáu kỉnh nhảy Minh Uyên, đây là cái tuồng diễn nào vậy ?
"Hắn không có việc gì," Tang Viễn Viễn thực có lệ mà trả lời, "Ngươi cứ an tâm bảo vệ tốt nơi này, xong việc chắc chắn nhớ công ngươi."
"Nhưng mà...... haiz..!" Cố Xuyên Phong nhắm mắt.
Là mãnh tướng tâm phúc của Hàn Thiếu Lăng, Cố Xuyên Phong tất nhiên biết nữ nhân Mộng Vô Ưu này thực không bình thường, luôn có chút cơ duyên kỳ kỳ quái quái, chủ quân cùng nàng ta ở bên nhau hẳn là có thể tìm được đường sống trong chỗ ch.ết. Nhưng mà tại sao cứ như vậy làm người không yên lòng chứ?
"Chỉ cho ta địa điểm lúc mới rớt xuống Minh Uyên đi! Ta cần dùng đến." Tang Viễn Viễn nói.
Cố Xuyên Phong kêu người mang tới một bản đồ da dê, đem địa điểm rơi xuống đại khái khoanh lại cho nàng.
Tang Viễn Viễn tiếp nhận bản đồ, lập tức đi đến phía trước.
Trong lòng thầm nghĩ —— có " Thiên Đạo " tương trợ, Hàn Thiếu Lăng tám phần là còn sống. Tuy còn sống nhưng lại không dùng ngọc giản liên lạc với bộ hạ, vậy chỉ sợ là trọng thương hôn mê. Nói cách khác, giờ phút này Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu hẳn là đang ở miệng vực sâu, là Mộng Vô Ưu lợi dụng lực lượng " Thiên Đạo " để bảo vệ nàng ta cùng tín mạng của Hàn Thiếu Lăng, lúc này mới kích phát ra đợt sóng thần Minh ma này.
Tang Viễn Viễn một đường đi tới hơn một dặm bên ngoài.
Đến chỗ nàng cùng U Vô Mệnh ước định.
Nơi này vừa mới bị liên quân Hàn, Chương rửa sạch xong, Minh ma nhất thời còn chưa thể tụ lại được, chỉ chậm rãi quay cuồng ở chỗ mảnh đất giảm xóc, hướng tới tường thành ngốc nghếch đập đập mấy phát.
U Vô Mệnh vì không muốn để người khác chú ý, cố tình thu liễm rất nhiều, dán người ở chân tường, đứng giữa mấy ngọn núi thi thể.
Tang Viễn Viễn từ trên bờ tường ló đầu ra thăm dò, liền nhìn thấy hắn.
Nàng triệu ra một đóa hoa hướng dương nhỏ bằng bàn tay, ném xuống phía hắn.
Đóa hoa hướng dương nhỏ nhắn lăn lăn mấy vòng rồi giống như một trái tú cầu thẳng tắp rơi vào trong lòng ngực U Vô Mệnh. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy nàng giương hai tay, giống một con chim nhẹ nhàng, lập tức từ trên tường thành bay xuống dưới.
Hắn lướt lên giữa không trung, ôm nàng vào trong lòng ngực.
Trên đà bay xuống, gió thổi tung mái tóc dài của nàng, mái tóc nhẹ nhàng đáp vào má hắn.
U Vô Mệnh: "......"
Rõ ràng tìm được một tức phụ như tiên nữ, nhưng khi cùng nàng ở bên nhau làm thế nào cứ cảm thấy thập phần bình dân?
Sau khi trèo lên lưng Đoản Mệnh rồi, Tang Viễn Viễn bình tĩnh mà đem đầu tóc mình đều thu gọn lên, sau đó nói: "Hàn Thiếu Lăng vì cứu Mộng Vô Ưu, ngã xuống Minh Uyên, đây, đại khái vị trí ở chỗ này."
Nàng đem bản đồ da dê mở ra, chỉ vào cái bị trí đã được khoanh lại.
U Vô Mệnh nghiêng đầu nhìn nhìn Minh ma che trời lấp đất, hơi hơi trầm ngâm.
Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt.
U Vô Mệnh xả dây cương, Đoản Mệnh lập tức gật gẩ đầu đi thẳng đến Minh Uyên.
Lần trước Tang Viễn Viễn vẫn còn rất tò mò, U Vô Mệnh làm sao biết được trên vách của Minh Uyên này chỗ nào có cửa động đi xuống vực sâu kia chứ?
Lần này nàng cố ý để ý, liền thấy hắn híp mắt lại, ở cẩn thận đánh giá hướng đi của đám Minh ma từ dưới vực nhảy lên.
Thực mau, nàng liền phát hiện vấn đề —— khi lũ Minh ma đi qua một vách tường có miệng vực sâu, chúng nó sẽ ưu tiên nhào vào vực sâu trước, nên cả đội quân Minh ma nếu từ dưới Minh Uyên kéo quân lên nền đất liền, nếu có đi ngang qua miệng vực sâu sẽ xuất hiện một lỗ hổng trong đội hình, sau đó lũ Minh ma ở hai bên cánh sẽ tràn vào giữa để bổ khuyết.
U Vô Mệnh thông qua quan sát cái sóng triều Minh ma kinh người này mà phán đoán vị trí cửa vực sâu nằm ở đâu.
Quả nhiên là đại lão có kinh nghiệm nha.
U Vô Mệnh thực mau liền xác định được vị trí Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu ngã xuống.
Hắn đưa tay vỗ đầu Đoản Mệnh một cái: "Nhảy xuống, hai trượng."
Đoản mệnh nhảy xuống, thành thạo ở giữa không trung xoay chuyển đá một cái, mượn lực nhào hướng cửa động vực sâu.
Lôi diễm xanh trắng tỏa ra trên nửa mặt vách đá.
Nhìn những vệt máu đen rơi lả tả xuống dưới, Tang Viễn Viễn rõ ràng nhìn thấy trên vách đá kia còn có dấu vết bấu víu của năm ngón tay.
Quả nhiên là nơi này!
Khi lọt vào miệng vực sâu, nàng nhịn không được lặng lẽ kề sát bên lỗ tai hắn hỏi: "Hàn Thiếu Lăng thiếu một bên cánh tay, làm như thế nào mà bắt lấy Mộng Vô Ưu đồng thời lại bám lấy vách đá này nhỉ?"
"Chân a." U Vô Mệnh cười xấu xa.
Tang Viễn Viễn tưởng tượng một chút: "......"
U Vô Mệnh hướng phía hang động vực sâu phóng ra một luồng lôi diễm. Lôi diễm xẹt qua, đem lũ Minh ma đứng ở chỗ thị lực có thể thấy được rửa sạch đến không còn một mảnh, đồng thời nhoáng lên ngắn ngủi chiếu sáng không gian đen nhánh này.
Tang Viễn Viễn nhanh chóng đánh giá một vòng, phát hiện cửa động có một cái hố như có ai ngã trong đó, trên một mảnh đá nhô lên còn lưu lại vài sợi tóc bị kết dính lại bằng vũng máu.
Sau đó đó là một dấu vết thật dài kéo dài vào động, đi suốt vào tận sâu trong hang động.
Suy nghĩ một chút liền biết Hàn Thiếu Lăng kẹp lấy Mộng Vô Ưu, ngã vào cửa động lúc sau đó liền kiệt lực, đầu đập vào tảng đá khi nãy, lâm vào hôn mê, Mộng Vô Ưu kéo hắn vào trong động tránh né.
Tang Viễn Viễn tinh tế nhìn kỹ bốn phía, cũng không phát hiện dấu vết ra tay của " Thiên Đạo ".
Nàng trầm ngâm nói: "Mộng Vô Ưu làm thế nào chống đỡ được Minh ma nhỉ?"
Có thể dẫn đến cơn sóng thần Minh ma này thì việc động tay chân của "Thiên Đạo" đó ắt hẳn là không tầm thường.
Vẻ mặt U Vô Mệnh không sao cả, tiếp tục xâm nhập vào miệng vực sâu.
Tang Viễn Viễn triệu ra một đoá hoa mặt bự phát ra vầng sáng màu vàng nhạt, đem gương mặt treo trên đỉnh đầu hai người để chiếu sáng.
Sau khi quẹo qua một khúc thông đạo cong cong, mơ hồ có thể nghe được tiếng nổ vang ù ù.
Lại đi về phía trước một đoạn, nghe được sau một chỗ quẹo ở vách đá không xa trước mặt truyền đến từng luồng âm thanh" ào ào " ào ào kỳ quái, mơ hồ có một chút ánh sáng hắt lên vách đá.
Khoé môi U Vô Mệnh gợi lên nụ cười âm trầm: "Bắt được rồi."
Hắn phóng ra lôi diễm, đem Minh ma trước mặt càn quét đến không còn một con.
Tang Viễn Viễn cực kỳ phối hợp hướng ra phía sau ném mấy đóa hoa ăn thịt người, phong bế cửa động lại, ngăn chặn lũ Minh ma phía sau tiến đến—— nơi này chính cuộc chiến cuối cùng!
Nàng hơi ảo tưởng sức mạnh mà nghĩ.
U Vô Mệnh từ trên lưng Đoản Mệnh nhảy xuống, trở tay xách theo đao, lảo đảo lắc lư đi về phía trước. Không cần nhìn cũng biết cái khoé môi tinh xảo vô song của hắn đang cong lên một độ cong chuẩn nhất cho vai ác khi sắp thấy máu, biến thái cười dữ tợn.
Tang Viễn Viễn: "......"
Kỳ thật nàng trước kia từng có ảo tưởng tương lai nếu phải gả người nào đó, hẳn phải là chính nhân quân tử ôn nhuận như ngọc, đoan chính, đầy người là hơi thở cấm dục thanh chính. Mãi đến khi cùng U Vô Mệnh tâm linh tương thông, nàng rốt cuộc ý thức được cái gì là vai ác chính phái, kiêu hùng trong anh hùng, thật ra căn bản không phải trọng điểm, trọng điểm là, phải có giá trị nhan sắc nha.
Nhìn xem đại vai ác U Vô Mệnh này, bóng dáng cà lơ phất phơ chuẩn bị giết người đều soái đến làm người không dời mắt được.
Sau khi đi sát vách đá, ánh sáng bảy màu như cầu vồng toả ra sau vách đá ngày càng sáng.
U Vô Mệnh dừng bước chân, năm ngón tay bóp chặt đao trong tay lần nữa.
Đột nhiên, một khuôn mặt bảy màu từ chỗ ngoặt sau vách đá ló ra dò xét!
Tang Viễn Viễn hoảng sợ, tập trung nhìn vào, đúng là Mộng Vô Ưu.
"U Vô Mệnh?!" Mộng Vô Ưu sợ hãi kêu ra tiếng, "Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này!"
U Vô Mệnh thấp giọng cười: "Ta tới đưa các ngươi lên đường."
Mộng Vô Ưu hoang mang rối loạn dùng đôi tay nắm chặt một thứ, giơ lên trước người: "Ngươi đừng tới đây!"
Tang Viễn Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây lại là một miếng kính vỡ gần giống như cái của Tần Ngọc Trì khi trước, điểm khác nhau chính là, nó thoạt nhìn càng hơi dày nặng hơn, tản mát ra vầng sáng bảy màu, làm Mộng Vô Ưu toàn bộ gắn vào hào quang cầu vồng đó.
Cái hào quang bảy màu này nhưng thật ra rất là quen mắt —— thời điểm U Vô Mệnh bị ba đạo sét đánh muốn lạc phách, trên đỉnh đầu đúng là có một đám mây có bảy màu giống như vậy.
U Vô Mệnh từng bước tới gần.
"U Vô Mệnh ngươi nghe đây!" Mộng Vô Ưu giơ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, "Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao! Ngươi còn dám bước về phía trước một bước, ta sẽ liều mạng với ngươi!"
U Vô Mệnh liền bước ba bước, bức nàng ta trở về sau vách đá.
Tang Viễn Viễn biết, hắn chưa động thủ là vì hắn muốn tìm được Hàn Thiếu Lăng trước đã.
Nàng nhanh chân đuổi theo. Chuyển qua chỗ ngoặt, phát hiện thiên chi kiêu tử, thanh niên vương giả Hàn Thiếu Lăng vô cùng chật vật nằm trên mặt đất, bên phía cánh tay bị cụt đã dùng vải mịn thật dày bọc lại, lại vẫn còn máu tươi không ngừng thấm ra.
Gần đó tứ tung m ngang dọc đầy xác ch.ết Minh ma nằm lẫn lộn, Tang Viễn Viễn dùng tầm mắt tùy ý đảo qua, phát hiện mặt trên xác ch.ết đều bị cháy đen, nhưng vết thương lại lung tung rối loạn, rất nhiều vết cũng không đánh trúng chỗ nghiệt.
Là Mộng Vô Ưu giết Minh ma, dùng lôi lực giết.
Cho nên cái toái kính này phát ra ánh sáng chính là lôi quang, lực lượng thuộc về " Thiên Đạo ".
Tang Viễn Viễn híp mắt suy nghĩ một lát, trong lòng có một suy đoán lớn mật —— hẳn là " Thiên Đạo " đem lôi lực rót vào trong khối kính vỡ này cho Mộng Vô Ưu sử dụng, lúc này mới dẫn phát tới hàng loạt ma triều. Đem lực lượng của " thần " trực tiếp giao cho thế nhân, đây có thể là quá nhiều so với trời giáng sét xuống nha!
Nhưng không phải chuyện này có ý nghĩa cái gọi là " Thiên Đạo "kia đối với việc nhúng tay can thiệp vào thế gian đã đến cực hạn sao?
"Để ý gương trong tay nàng ta." Tang Viễn Viễn nhắc nhở nói.
U Vô Mệnh cười khẽ ra tiếng, hắc đao giương lên, lôi diễm bùng phát, dứt khoát lưu loát xẹt qua một luồng ánh sáng hình cung, trảm thẳng Hàn Thiếu Lăng!
Mộng Vô Ưu hoảng loạn nhào tới bên người Hàn Thiếu Lăng, giơ lên kính lên chắn.
Trong chốc lát, lôi quang chói mắt, hang động cao một trượng chợt lay động mãnh liệt, đất đá bị bắn vỡ rớt " rào rào " trên l đầu vai.
Mộng Vô Ưu lòng nóng như lửa đốt, một tay giơ gương, một tay kia liều mạng lay lay Hàn Thiếu Lăng: "Chàng mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!"
Hàn Thiếu Lăng sâu kín tỉnh lại. Một là bị chấn động, hai là bị hoảng hốt.
Hắn gian nan bò lên, đưa tay còn lại bảo vệ Mộng Vô Ưu, hai mắt dùng sức nhìn, khó tin mà nhìn U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh từ trước đến nay đều không để cho kẻ địch có thời gian phản ứng, mới vừa rồi thử một kích, hắn đã dò ra sâu cạn của vầng sáng bảy màu kia.
Chỉ thấy tay hắn cầm chuôi đao, dương đao tiếp tục chém xuống!
Lúc này, trên lưỡi thanh hắc đao đã rải đầy lôi diễm xanh trắng! Hắn cũng không lại dùng đuôi ngọn lửa đi đụng vào ánh sáng miếng kính trên tay Mộng Vô Ưu mà là nương đao thế, thân thể như núi ầm ầm hướng về hai người kia đánh thẳng tới.
"Oanh ——"
Lôi diễm trên lưỡi đao bùng nổ, thẳng tắp trảm xuống vầng sáng bảy màu!
Một trận tiếng động "anh ong" làm người ê răng ù tai vang lên, U Vô Mệnh miệng phun máu tươi, thân thể bay ngược ra một trượng, hắn trở tay đem hắc đao cắm vào mặt đất, một tay nắm đao, ổn định thân hình.
Mà Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu như là hai mảnh lá rơi rụng trong cuồng phong, thẳng tắp bay ngược ra ngoài, văng tới chỗ mà hoa mặt bự của Tang Viễn Viễn không chiếu sáng tới.
Hàn Thiếu Lăng đáng thương vừa mới tỉnh dậy, căn bản liền không biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ kịp dùng cái tay còn lại kéo Mộng Vô Ưu.
"Đinh —— đinh —— đinh ——"
Cái miếng kính vỡ kia đã rời khỏi tay nàng ta bay ra, dừng ở một bên.
Cái gọi là " Thiên Đạo ", quả nhiên là không thể ra tay lần thứ hai!
Tang Viễn Viễn bước nhanh tới đỡ U Vô Mệnh lên.
Chỉ thấy khóe môi hắn còn không ngừng trào máu ra, sắc mặt xanh trắng như quỷ, đôi mắt đen nhánh lại phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Hắn hung ác cười một cái, tùy ý nâng ống tay áo lau vết máu bên môi, sau đó xách đao lên, đi nhanh về phía trước.
Thanh âm âm trầm quanh quẩn trong hang động không lớn lắm: "Không có bùa hộ mệnh, ta xem ngươi làm thế nào giữ mệnh."
Lời còn chưa dứt, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đồng thời ngẩn ra, phát hiện không quá thích hợp. Mới vừa rồi khi tiến vào hang động, đã nghe được âm thanh ầm vang mơ hồ, mà giờ phút này, âm thanh ầm vang này lại càng vô cùng rõ ràng vang vọng bên tai.
Hoa mặt bự giơ mặt về phía trước, chiếu ánh sáng về hướng đó.
Vách đá mười trượng bên ngoài rất mỏng, Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu bị bay ngược về vách đá, đánh vỡ một cái động lớn, hai người đó cũng bị ném tới trong cái động kia.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn liếc nhau, sau đó giơ tay phát ra một luồng lôi diễm, đem mặt vách đá hoàn toàn đánh nát.
Âm thành ầm vang lại càng lớn hơn nữa, thậm chí còn mang theo hơi nước ập vào mặt!
Hai người vội vàng tiến lên vừa thấy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sau vách đá mỏng là một vực sâu không thấy đáy. Phía dưới chân hai người một chút là một thác nước ngầm có một cái bề rộng chừng hai trượng, từ một chỗ hang đá khác trào ra. Thác nước rơi thẳng xuống, rơi vào mạch nước ngầm phía dưới
Mạch nước ngầm cuồng cuộn chảy, dòng nước thật lớn như đang gầm rú, quay cuồng, chảy xuôi về phía nam. Giữa sông tràn đầy Minh ma, như là những cái hồ lô ngụp lặn nổi trên sông, bị dòng nước kéo xuống nâng lên khi cao khi thấp.
Hai người kia đã không còn bóng dáng.
U Vô Mệnh đứng ở phía trước thác nước, chậm rãi nhướng đôi lông mày xinh đẹp. Hắn hơi ngưỡng cằm, không chút để ý liếc phía dưới dòng sông ngầm, hai hàm răng hơi cắn nhẹ.
Rớt vào con sông như vậy, muốn bắt cũng không được.
"Nếu không ch.ết đuối, chỉ sợ sẽ tình cờ gặp lại họ ở " chỗ đó " mà thôi." U Vô Mệnh cắn sắc hàm răng sắc nhọn, trúc trắc nói.
Toàn thân đều là hơi thở của vai ác.
Tang Viễn Viễn biết hắn muốn nói đến nơi nào.
Chính là chỗ hấp dẫn Minh ma.
Xem tình hình trước mắt, " Thiên Đạo " rõ ràng là không thể lại ra tay, nhưng hai người khí vận nghịch thiên đó còn không dễ dàng ch.ết như vậy. Hàn Thiếu Lăng không có cánh, không thể bay lên qua miệng vực sâu mà trở lại mặt đất, nếu bọn họ chưa ch.ết, đường đi duy nhất là theo con nước lớn Minh ma đi thẳng về phía trước, cuối cùng đến chỗ trung tâm bí mật nhất dưới nền đất nhất kia.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một chút, liền cân nhắc nặng nhẹ rồi nói: "Ngăn cản một đợt sóng thần Minh ma này mới là sự kiện quan trọng nhất trước mắt. Việc này một khi giải quyết xong, Hoàng Phủ Tuấn chỉ sợ sẽ vào kinh một chuyến, gặp mặt Khương Nhạn Cơ. Chúng ta cần phải bất chấp mọi giá ngăn cản chuyện này xảy ra. Còn sau đó, là chuyện của Thiên Đàn, ngầm bí mật, nếu chúng ta nhanh chân một chút hẳn là có thể ở chỗ bí mật trước hai người Hàn, Mộng."
"Ừ." U Vô Mệnh gật đầu, "Lần này cũng không tính là không có thu hoạch gì."
Tầm mắt hắn chậm rãi vừa chuyển, nhìn thẳng cái miếng kính vỡ toả ra ánh sáng bảy màu ban nãy giờ đã im lỉm tối tăm, nhìn chằm chằm một lát, thấp giọng cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên nhặt nó bỏ vào trong đai lưng.
Cái miếng kính vỡ này thật ra là khác biệt rất nhiều với miếng mà Tần Ngọc Trì tìm được kia, đây giống như là một mảnh trung tâm của nó.
"Quay về rồi lại xem tiếp, đi thôi."
U Vô Mệnh trở về qua đường cũ, bắt lấy con chó con ú và Tiểu Quả, lướt trở về trên miệng Minh Uyên, tiếp tục vừa đi về phía Tây vừa giết Minh ma.
Mắt thấy cách khu vực quân Hàn Châu phụ trách phòng thủ càng ngày càng xa, Tang Viễn Viễn lại ném hoa của nàng ra, giống một đám hoa hồng đỏ thật lớn, quay cuồng trái phải bên cạnh Đoản Mệnh. Mà U Vô Mệnh dứt khoát liền bay tới luân hãm trên ngoại trường thành, từng đạo lôi diễm nhanh nhẹn xẹt qua xẹt lại, trong ngoài tường thành sôi nổi văng máu đen lên đầy trời.
Giờ phút này sắc trời đã tối hoàn toàn, nhìn từ xa lại ngoại trường thành liền chỉ thấy lôi diễm xanh trắng lưu loát đến cực điểm loé lên khắp nơi, như trời giáng thần phạt.
Lúc mặt trời bắt đầu ngoi lên từ phía Đông, U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn rời địa giới Chương Châu, tiến vào Bình Châu.
Bình Châu thực lực nhiều hơn Chương Châu một chút, trong số mười tám châu có thể đứng trước hơn mười nước.
7000 quân huyền giáp kia của U Vô Mệnh cũng ở chỗ này, chẳng qua trải qua một đợt ma hoạ nghiêng trời lệch đất, đã mất liên lạc với đội quân này.
Bình Châu cũng gặp phải ma hoạ khủng bố.
Nhưng không giống như Chương Châu, rất nhiều đoạn đường của ngoại trường thành thế nhưng vẫn nằm trong tay Nhân tộc, tuy rằng nhìn thảm thiết đến cực điểm, nhưng tốt xấu cũng bảo vệ được hai đường phòng tuyến.
Ở mảnh đất giảm xóc giữa ngoại trường thành và nội trường thành cũng có kỵ binh Bình Châu đang xung phong liều ch.ết gấp rút tiếp viện.
Nhìn thấy U Vô Mệnh đến gần, lập tức có một vị tướng lãnh trẻ tuổi đang đứng trong đám kỵ binh Bình Châu nhanh chóng cưỡi thú đi tới trước mặt, trên khuôn mặt tràn đầy máu đen lộ ra hai hàm răng trắng: "U Châu vương vất vả! Ta thay mặt quân dân Bình Châu đa tạ ơn viện trợ của ngươi!"
U Vô Mệnh đánh giá một lát: "Bình thế tử."
"Lần này cũng nhờ U Châu vương khuynh lực tương trợ! Phần ân tình này ta cùng với phụ vương minh khắc trong lòng! Vĩnh viễn không quên!" Bình thế tử lần thứ hai đem tay đặt trên trán, hành lễ trịnh trọng.
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn liếc nhau, minh bạch.
Bình thế tử tạ ơn là tạ 7000 quân huyền giáp kia. Nhìn bộ dáng người này muốn khóc không khóc được, trong lòng Tang Viễn Viễn tức khắc dâng lên một sự cảm thật không tốt.
7000 quân huyền giáp nhất định đang ở trong hàng phòng ngự của Bình Châu, chắc chắn mang lại tác dụng quan trọng nhất, nhưng thương vong thì......
Sắc mặt U Vô Mệnh cũng trầm xuống dưới, giọng lạnh băng: "Người ở đâu."
Bình thế tử vội vàng trả lời: "Ngũ tướng quân đoạt lại một đoạn tường thành này, liền suất quân đến phía trước chi viện rồi!"
U Vô Mệnh xả dây cương một cái, Đoản Mệnh như mũi tên rời cung, bắn về phía phía trước.
Giết lũ Minh ma ra hơn 30 dặm, liền thấy bóng dáng của quân huyền giáp.
Bọn họ đang ở cùng Minh ma tranh đoạt ngoại trường thành.
U Vô Mệnh lạnh mặt, đi vào cửa thành. Chỉ thấy một phân đội nhỏ huấn luyện đang gấp rút đem cái giá hắc thiết lắp ráp lên, định xua đỉnh sóng Minh ma ra khỏi thành, sau đó tính khép cửa thành lại.
Bọn họ đã thất bại một lần. Lần này số lượng Minh ma thật sự quá mức khổng lồ, lực tấn công còn vào sâu hơn, mấy sóng triều bình thường không thể so sánh. Một khi không l thể thành công khép lại cửa thành, vậy hai chi đội nhỏ lưu tại cửa thành để đẩy cửa nhất định sẽ rơi vào ma triều, thập tử vô sinh.
Mọi người đã đỏ đôi mắt đem trọng lượng toàn thân đều nhào vào cái cửa hắc thiết nặng nề phía trên, đấu sức với làn sóng thần Minh ma ở bên ngoài cửa.
Mắt thấy khe hở khoảng cách giữa hai cánh cửa liền sắp biến mất, Minh ma sắp bị ngăn cách bên ngoại.
Nhưng còn kém một chút như vậy là lại xảy ra như lúc này, ánh sáng linh uẩn trong tay các tướng sĩ từng người một lại tiếp nối nhau tắt dần, đây là kiệt lực.
Vốn dĩ cái khe hở chỉ còn khoảng một nắm tay, hiện giờ lại từng chút một mở rộng ngay ở trước mặt, trong khoảnh khắc liền bị Minh ma đẩy ra mở rộng đến hơn một thước!
"Hắc ——" tướng sĩ cùng nhau gầm nhẹ, không một người nào lui về phía sau chạy trốn mà đem toàn bộ thân thể đều dán lên phía sau cửa hắc thiết, dùng hết toàn lực đẩy về hướng phía trước.
"Oanh —— oanh ——"
Một đợt lại một đợt Minh ma va chạm vào cửa, tướng sĩ liên tiếp phun máu tươi.
Khe hở giữa hai phiến cánh cửa cực lớn trong khoảnh khắc bị đẩy ra hơn ba thước!
Mắt thấy thất bại trong gang tấc, trên mặt mọi người đều lộ vẻ cực kỳ không cam lòng, nhưng mà lại mất lực xoay chuyển thế trận.
Ngay lúc tuyệt vọng bắt đầu tràn ngập, chợt có một luồng lôi diễm xanh trắng như khai thiên tích địa, chém xuống một phát đập tan hạ tối tăm cùng tanh hồng ngoài cửa thành.
Trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy trên người nhẹ hẫng, chợt thấy như có cảm giác an toàn gắn vào phía sau, ý niệm trong đầu còn chưa chuyển, ngực đã nhảy dựng " thình thịch ", hưng phấn cùng mừng như điên mờ mịt trong lòng, không tự giác liền hô lên ——
"Chủ quân!"
Nghiêng đầu vừa nhìn lên, đúng là như vậy.
Chỉ thấy thân ảnh cao dài kia lướt tới một phát, giơ hai tay, hơi rũ đầu, một tay nắm một phiến cửa sắt, đem chúng nó chậm rãi khép lại!
Hai tiểu đội sức cùng lực kiệt tức khắc như người lữ hành giữa sa mạc được uống cam tuyền, đôi mắt sáng rạng rỡ, hớn hở chạy theo lực đạo vô cùng kiên định kia, đem cửa thành đẩy đi ra ngoài ——
"Oanh!"
Tiếng kim loại va chạm nhau thật mạnh, tiếng động trầm đục truyền đến toàn bộ trên dưới trường thành, mặt đất dưới lòng bàn chân đều đang run rẩy.
Cánh cửa lớn hắc thiết cao mười trượng dần dần đóng chặt.
Minh ma lại đập tới, liền giống như đánh vào một ngọn núi hắc thiết, không thể lay động mảy may.
"Chủ quân!" "Chủ quân!"
Trong ánh mắt mọi người đều phát ra tia sáng.
U Vô Mệnh thu tay, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt khôi phục bộ dáng không chút để ý bộ dáng: "Tiểu Ngũ đâu."
"Bẩm chủ quân, Ngũ tướng quân đang thu phục tường thành!" Thủ lĩnh phân đội nhỏ đứng dậy.
Tầm mắt U Vô Mệnh lười nhác xẹt qua giáp trụ trên người hắn, thanh âm nhẹ mà mau: "Huyền giáp như thế nào?"
Chúng tướng sĩ đều cười nhe răng trắng: "Dùng tốt! Dùng quá tốt luôn!"
Ê? Từ từ.
Chủ quân đang đứng ở giữa hai phiến cánh cửa cực lớn, vậy cảm giác an toàn đáng tin cậy mới vừa rồi xuất hiện ở sau lưng, hỗ trợ giữ vững cửa thành, là chuyện gì xảy ra?
Mọi người chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra sau.
Chỉ thấy một loạt nụ hoa thật lớn " hô " một cái thu cánh hoa lại, như là sợ dọa người, đem hoa đầu ngượng ngùng chuyển hướng ra phía sau.
Chúng tướng sĩ: "......"
Thực rõ ràng, đây là quái vật phương nào.
Mấy người lính đi theo U Vô Mệnh lâu năm cũng không phải người bình thường gì hỏa, lá gan của quân U Châu lại còn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, bọn họ nhịn không được vươn tay, vừa chụp, vừa gõ những cánh hoa rắn chắc đó.
"Hắc, cái đồ chơi gì thế này!"
Tang Viễn Viễn: "......" Thỉnh cho hoa ăn thịt người hết sức khủng bố một chút tôn trọng đi.
Nàng thao túng bầu hoa lớn này, " hô " một tiếng hướng tới mấy binh lính anh dũng không sợ sệt, há ra cái mồm to như bồn máu.
Mọi người: "Phốc ha ha ha ha! Hình thù kỳ quái còn đáng yêu!"
Có người còn đưa cánh tay vào thăm dò, có người còn đưa cả đầu tò mò vào xem.
Tang Viễn Viễn: "......"
U Vô Mệnh nhéo giữa mày, lướt về trên lưng Đoản Mệnh, theo ven tường bò lên trên ngoại trường thành.
"Ngũ tướng quân là Tiểu Ngũ sao?" Tang Viễn Viễn hỏi.
"Ừ."
Tiểu Ngũ đó là cái một gã U Ảnh Vệ nhìn khá trẻ tuổi mặt dài dài như con khỉ.
Mỗi U Ảnh Vệ đơn độc xách ra đều là có thể một mình đảm đương Đại tướng quân một phía.
Lên trên tường thành, liền thấy các tướng sĩ người mặc huyền giáp đang ra sức cùng Minh ma chém giết, đoạt lại một đoạn lại một đoạn tường thành, dùng cái giá hắc thiết phòng ngự đắp lên một phòng tuyến giản dị, lại hướng về sâu bên tròn trong ra sức đẩy.
U Vô Mệnh đảo mắt liếc qua loa một cái, sắc mặt lại càng trầm chút.
"Chủ quân?!"
Trên tường thành lập tức liền có người phát hiện hắn.
Tiếng hoan hô bùng nổ, giống pháo hoa xông lên giữa không trung.
Một thân ảnh cực nhỏ gầy " vèo " một cái lướt tới trước mặt hắn, mặt đầy máu đen nhìn không rõ bộ dáng.
Hắn vươn tay, quẹt quẹt lau mặt một cái, lộ ra một gương mặt như mặt khỉ.
"Chủ quân!" Lại cười đến lộ hàm răng trắng.
"Tất cả mọi người đều ở chỗ này à?" U Vô Mệnh lạnh căm căm hỏi.
Tiểu Ngũ đang đầy mặt vui sướng tức khắc tan thành mây khói.
Miệng hắn bẹp lại, hắn trả lời: "Hồi chủ quân, nơi này chỉ có 4500 người."
Tâm Tang Viễn Viễn bỗng nhiên trầm xuống.
Quả nhiên trả giá thảm trọng! 7000 quân huyền giáp, ngắn ngủn một ngày một đêm thương vong đã gần một nửa.
Cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi Bình Châu chống đỡ qua khỏi một đợt ma họa này, chỉ sợ chẳng còn ai còn sót lại.
U Vô Mệnh hít sâu một hơi.
Tiểu Ngũ vội vàng giải thích: "Người còn lại vẫn chưa phải toàn bộ đều ch.ết trận. Bọn họ ở phía trước trấn thành."
Bình Châu là ở phía Tây Bắc của Vân Cảnh. Hắc thiết trường thành ở Đông Bắc, Tây Bắc, Đông Nam, Tây Nam là bốn điểm cong, đều phải có từng quốc gia tự trấn một tòa pháo đài thành luỹ hắc thiết, xưng là trấn thành.
Không đợi U Vô Mệnh đặt câu hỏi, Tiểu Ngũ liền cúi thấp đầu xuống, héo héo nói: "Nhưng cũng là dữ nhiều lành ít. Các huynh đệ lưu tại trấn thành đều bị nội thương nghiêm trọng, liền lưu tại nơi đó, hấp dẫn Minh ma......"
"Có bao nhiêu người sống?" U Vô Mệnh đạm thanh hỏi.
"Gần hai ngàn." Tiểu Ngũ gục đầu xuống thật mạnh, "Là thuộc hạ vô năng!Không thể đem các huynh đệ đều bình an mang về nhà! Thuộc hạ vô dụng!"
Giọng nói còn mang theo tiếng khóc khống cùng bi thống kinh động tướng sĩ ở gần đó, rất nhiều người vừa đánh ch.ết Minh ma, vừa vội vàng giải thích cho Tiểu Ngũ: "Ngũ tướng quân làm gương cho binh sĩ, đã đem hết toàn lực, chủ quân, bọn thuộc hạ đều thấy trong mắt mình, xin đừng trách phạt tướng quân! ch.ết trận trên sa trường chính là vinh quang của quân nhân! Các huynh đệ tuyệt không nửa câu oán hận!"
"Ừ," U Vô Mệnh ngạo mạn giơ lên cằm, "Đi theo ta, cướp trấn thành trở về."
"Dạ!" Tiếng la rung trời.
U Vô Mệnh nhảy xuống phía sau lưng Đoản Mệnh, trở tay xuất đao, ôm Tang Viễn Viễn, hôn nhẹ nhàng lên trán nàng một chút, thấp giọng dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà tịnh dưỡng tâm thần."
Tang Viễn Viễn nghiêm túc banh mặt, gật gật đầu.
Đôi cánh phía sau U Vô Mệnh xoè ra, giống như bươm bướm đen bay tới phía trước tam quân, trong lúc bay vút qua, lưỡi đao xoẹt ra khắp trái phải, rửa sạch một mảng trống trải.
Sau khi rơi xuống đất, chỉ thấy hắn tay cầm chuôi đao, bôn ba đi trước mọi người, thật hoành tráng chỉnh tề mà vung từng luồng lôi diễm xanh trắng sáng lạn qua phải qua trái. Nhưng chỗ thân ảnh cao gầy lướt qua thì Minh ma đồng thời hóa thành máu đen.
Tướng sĩ U Châu đều trợn tròn mắt nhìn.
"Âu ô ——" Đoản Mệnh ngửa mặt lên trời thét dài.
Các tướng sĩ đầu óc đang nóng lên không chú ý đã bị lây theo nó: "Âu —— Âu? Ối mẹ ơi!"
Mọi người cười ha ha, gắt gao đi theo bước chân U Vô Mệnh, đại sát về phía trước.
Lực lượng của một người nói chung là có hạn, có này 4000 quân huyền giáp trợ lực, nơi đi qua thật sự là một mảnh thiên hạ thái bình, phảng phất như về lại trạng thái ngày tháng thanh bình chưa từng bị Minh ma đột kích.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của U Vô Mệnh, càng đánh càng hăng, hết thảy mỏi mệt tuyệt vọng đều biến mất. Lôi diễm xanh trắng phía trước phảng phất chiếu vào đáy lòng mỗi người, kích phát ý chí chiến đấu cùng hy vọng vô tận.
Cách xa ngàn quân đang sôi trào, Tang Viễn Viễn ngóng nhìn thân ảnh cao gầy soái khí kia, trong lòng kích động, cũng không biết là vui mừng, là khuynh mộ, hay là yêu say đắm.
Trong lòng nàng kích động, khóe môi không tự giác tươi cười.