Chương 85: Thiên diễn kính mê hoặc

U Vô Mệnh cùng Khương Thập Tam đã đánh ra xa trăm trượng.
Hắn cố ý không cần linh uẩn, chỉ bằng lực lượng cùng bùng nổ của bản thân, nhất kiếm nhất kiếm thật mạnh chém trên cung của Khương Thập Tam.
Khương Thập Tam tu luyện chính là tài bắn cung, cũng không am hiểu về chiến đấu cận chiến cho lắm.


Hắn vẫn luôn muốn kéo giãn khoảng cách với đối phương, nhưng bất đắc dĩ đối phương lại như ung nhọt trong xương, thân ảnh quỷ mị cứ ép sát, như thế nào cũng không thoát ra được.


"Ngươi là người phương nào! Có biết đánh lén cấm quân của Thiên Đô là hậu quả gì không!" Khương Thập Tam gầm lên.
Cánh cung cùng dây cung lập loè hoả linh uẩn.
Đây là một cây cung tốt.


U Vô Mệnh đè thấp giọng, phảng phất cực lơ đãng nói: "Cây cung này đem về cũng thực thích hợp với tướng quân."
Trấn Tây tướng quân Hoàng Phủ Hùng, đúng là cường giả Hoả hệ.


Khương Thập Tam hít ngược một hơi khí lạnh. Mới vừa rồi hắn ẩn ẩn nghe được phía dưới linh tinh kêu lên " quân đánh lén là thân vệ của Đông Châu vương ", nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin.


Giờ phút này nghe được lời này, trong lòng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo —— tuy đối phương vẫn chưa nói rõ " tướng quân " là người phương nào, nhưng, một đội quân có trang bị hoàn mỹ đến như vậy, còn có một " tướng quân " mang Hoả hệ, thế gian chỉ có một mình Hoàng Phủ Hùng.


available on google playdownload on app store


"Đông Châu các ngươi là muốn phản sao!" Khương Thập Tam cực kỳ tức giận.
U Vô Mệnh cười lạnh trả lời: "Ai nói ta là người Đông Châu."
Kiếm trong tay quơ càng thêm lưu loát, lực sét chứa bên trong cực kỳ mạnh mẽ, mỗi lần va vào liền chấn động đến mức Khương Thập Tam liên tiếp suýt nữa làm rơi cung trên tay.


Cuối cùng cũng ép đến một cái vách tường, Khương Thập Tam liên tiếp lui mấy bước, nhảy xuống tường thành.
Khương Thập Tam thật ra là cố ý.
Hắn đâm cánh cung vào vách tường, một loạt tiếng động " thứ lạp " chói tai cùng phía sau cháy lên, xẹt qua tường cao, lưu lại một dấu vết khắc sâu.


Hắn một tay nắm cung, một tay kia đưa ra sau rút mũi tên, đặt trên dây cung.
Nếu đối phương dám nhảy từ trên tường xuống đuổi theo liền ăn một loạt tên của bắn ngay lập tức!
U Vô Mệnh đỡ vách tường " trầm tư " một lát, lựa chọn truy kích bằng đường mấy bậc thang đá.


Khương Thập Tam rơi xuống đất, ổn định hô hấp, thấy đối phương lướt xuống hướng cầu thang, liền vội vội lấy ngọc giản ra liên lạc quan trên, báo cáo bị cận vệ quân Đông Châu đánh lén, chờ bắt lấy người sống lại tr.a hỏi kỹ càng hơn —— Mới vừa rồi Khương Thập Tam đã xác nhận, đối phương chỉ là cao thủ luyện thể, tu vi cũng không cao.


Khương Thập Tam cho rằng chỉ cần kéo giãn khoảng cách, đối phương nhất định tránh không khỏi mũi tên Linh Diệu cảnh!
U Vô Mệnh bước xuống bậc thang đá cuối cùng, thấy trong tay đối phương đang cầm ngọc giản vỡ nát, hắn không khỏi híp híp mắt, khoé môi dưới mặt nạ bảo hộ chậm rãi giương lên.


Cuộc chiến bên kia giáo trường đúng là kịch liệt.


Sau khi tướng sĩ U Châu nhảy xuống chiến kỵ liền kết thành một trận hình bộ binh đơn giản, lao vào chém giết với quân Thiên Đô. Dưới sự chi viện thầm lặng tinh tế của Tang Viễn Viễn, lực lượng nhỏ bé nhìn như lung lay sắp đổ này lại trước sau cứng cỏi tiếp tục chiến đấu.


Ngay lúc U Vô Mệnh phân thần trong chốc lát, một mũi tên xé gió mang theo lửa khói hừng hực ngay thẳng mặt hắn bay đến!
Mũi tên của người này hắn cũng từng chịu qua một lần.


Ngày ấy buổi tối đột nhập vào đế cung, trúng một độc chưởng của Khương Nhạn Cơ, vốn muốn rời khỏi nhưng con rối lại ngoài ý muốn phát hiện Tang Viễn Viễn rơi vào tà trận. Vì quay lại cứu nàng, hắn vô ý ăn một mũi tên của Khương Thập Tam.


Hiện giờ nghĩ đến, một mũi tên kia thật ra ăn rất là đáng giá.
Đổi được một cái quả tức phụ nóng hầm hập vừa thơm vừa mềm mại.
Trong con ngươi đen nhánh có ý cười thoảng qua. Hắn nâng tay lên, bắt được mũi tên sắc nhọn đang lao vun vút có thể xuyên qua cả kim loại ngay trước mắt này.


Đuôi mũi tên anh ong chấn động, phảng phất như có sinh mệnh mà giãy giụa trong tay hắn.
Đầu mũi tên cách mắt hắn chỉ có một tấc.
Mũi tên thứ hai lại đến!
U Vô Mệnh ra tay trước một bước, tay xoay ngược lại, đem mũi tên nhọn đang nắm trong tay thẳng tắp ném ra ngoài.
Hai mũi tên chạm vào nhau, cùng rơi xuống.


Thân hình hắn kề sát mũi tên mà hắn ném bay, lại xẹt qua mấy chục trượng khoảng cách, tiến thẳng đến cạnh Khương Thập Tam.
Chỗ Khương Thập Tam ẩn nấp bắn ra hàng loạt mũi tên lại bị U Vô Mệnh dễ dàng phát hiện.


Chờ đến khi Khương Thập Tam rốt cuộc ý thức được có gì đó không thích hợp , nam nhân như quỷ mị đã dán tới gần, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng đột nhiên bắt được hỏa cung.


Đối phương còn chưa xuất kiếm, nhưng Khương Thập Tam giờ phút này cảm giác kinh tâm hơn gấp trăm ngàn lần so với khi mũi kiếm kia xẹt qua yết hầu của hắn.


Linh hoả đang chảy tràn phía trên hoả cung đã mãnh liệt quay ngược trở lại, mang theo ma ý nhè nhẹ rót vào thân thể Khương Thập Tam, căn bản không có chút đường chống cự nào!


Khương Thập Tam ý thức được hình như mình đã phạm phải sai lầm —— đối phương đúng là đang chờ hắn dùng ngọc giản liên lạc với Thiên Đô!
Cho nên......
Đối phương thật sự không phải là người Đông Châu!


Đáng tiếc chính là, giờ phút này tỉnh ngộ đã quá muộn. Mới vừa rồi gặp phải tình huống quá bất ngờ, căn bản không có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ, chỉ dựa vào lệ thường tìm những manh mối hiện có để báo cáo lại, vốn muốn để cho Thiên Đô kịp thời phản ứng. Mà đối phương lại nhắm vào chính là cái chỗ trống này.


Khương Thập Tam bỗng nhiên thanh tỉnh hẳn, phảng phất như bị sấm sét đánh ngang đầu.
Sau đó nữa, mũi kiếm lạnh lẽo nặng nề đã xẹt qua yết hầu cháy đen ch.ết lặng của hắn.


Khương Thập Tam vẫn trợn tròn đôi mắt mang theo lôi diễm lập loè, chậm rãi đảo về phía sau, khi té rớt trên mặt đất thì đầu và thân đã chia lìa.


U Vô Mệnh liếc mắt nhìn hoả cung trong tay, khinh phiêu phiêu lướt một cái, lướt đến bên đài cao phía trên giáo trường, hắn tuỳ tiện biếng nhác ngồi ở bên cạnh đài cao, tay trái cầm cánh cung, ngón trỏ tay phải tùy tính kéo dây cung lên, híp mắt ngắm ngắm, bắn ra " phanh " một tiếng.


Liền thấy một sợi ánh lửa thẳng tắp bắn về phía giữa sân, tên phó tướng kiêu dũng kia của Thiên Đô khoảnh khắc biến thành một người lửa.
"Sách," U Vô Mệnh tự nói, "Ta thật đúng là thiên tài."


Hắn chậm rãi bò lên, tư thái cực kỳ nhàn lười, xuống tay lại thật sự lưu loát, " vèo vèo vèo " tia lửa liên tục bắn ra mấy phát, như Khương Thập Tam bắn ch.ết Minh ma, đem những cao thủ khó giải quyết của Thiên Đô bắn thành trụ lửa.
Chiến trường hỗn loạn, ai cũng không biết mấy ngọn lửa này là từ đâu tới.


Quân Thiên Đô chém giết hồi lâu, thấy đội ngũ chỉ có 500 tên vặt vãnh trước mắt này đánh mãi mà không giảm quân số bao nhiêu, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm không ổn
Có người bắt đầu trốn.


Quân đội Thiên Đô vốn sống trong nhung lụa, địa vị cao, nguy hiểm lại thấp, tu luyện thì lại sử dụng những bổ dược cực phẩm. Bọn họ rất hiếm khi rời khỏi kinh đô, ngày thường chỉ cần phụ trách công việc phòng ngự Thiên Đô, công việc vừa nhàn lại vừa thăng chức nhanh, xem như cũng có cuộc sống nhất đẳng thoải mái. Ngày tráng trôi qua, trong đội ngũ tất nhiên sẽ bị nhét vào rất nhiều con cháu quan lại cùng phú quý, đây cũng là chuyện thường tình.


Mấy tên con cháu có thiên phú cao, được bồi dưỡng tốt, tu vi tăng lên vùn vụt, địa vị trong quân cũng cao, nhưng kinh nghiệm thực chiến kỳ thật cực nhỏ, tâm thái càng lại không vững chắc, nói hoảng loạn liền sụp đổ, so với đám quân lính U Châu từ biển máu lăn ra đây, căn bản không thể so sánh được.


Bọn họ bắt đầu chạy trốn tứ tán.


Chiến trường hoàn toàn hỗn loạn, U Vô Mệnh còn đang phải híp mắt nhắm kỹ phân biệt xem đâu là quân địch đâu là quân ta, bọn họ đang là địch mà lại chạy tán loạn ra bên ngoài như vậy thật ra thành một đám bia sống rải rác, bị U Vô Mệnh từ từ nhàn nhàn bắn thành từng đống tro bụi, chỉ để lại một đống nhìn giống như huyền giáp trên đầy đất bị bất diệt hỏa thiêu không ra hình thù gì.


Tang Viễn Viễn ở trên tháp mũi tên cũng dùng hết toàn lực.
Sau khi chiến đấu gay cấn, nàng cũng không hề ngừng tay, từng cây hoa hướng dương trực tiếp mọc ra dưới chân tướng sĩ bị thương, phun ra màn sương mù nồng đậm len lỏi vào trong thân hình của họ.
Chiến trường chiến đấu giằng co chừng nửa canh giờ.


Khương Thập Tam mang 5000 người, toàn quân bị diệt.
U Châu 500 tướng sĩ lại sống sót hơn 400 người. Nhìn thi thể quân địch khắp nơi, mỗi người đều cảm giác được trong lòng hơi hoảng thần.


Loại sự tình lấy một địch mười này, từ trước đến nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Thật sự là không thể tưởng tượng được.
Một tướng sĩ phản ứng lại trước tiên hết: "Nếu không có phu nhân kịp thời trị thương, ta đã ch.ết bảy tám mạng rồi!"


Lập tức liền có người gật đầu nói: "Không sai, ta suýt nữa bị người đâm trúng mắt, may mắn phu nhân làm hắn vướng chân ngã một cái."
"Đúng đúng đúng, rất nhiều lần áp lực tăng lên, may mắn nhờ phu nhân chi viện!"
Mọi người liên thanh phụ hợp, kích động vô cùng.


Cũng chưa chú ý tới U Vô Mệnh giống một cái bóng dáng, im ắng lướt đến bên cạnh.
"Ta nói," thanh âm hắn trắc trắc nói, "Lấy mũi tên bắn ch.ết những người này, là ta."
"Chủ quân!"
Mọi người hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép mỉm cười.


Một trận chiến này, thu hoạch thật quá lớn.


Trong cuộc chiến này, hai bên đều là cường giả Linh Minh cảnh, huyền giáp cũng nhịn không được đạp hư, đánh hỏng rất nhiều, mọi người chọn chọn nhặt nhặt, thu thập được gần hai ngàn bộ huyền giáp còn hoàn hảo, binh khí linh uẩn vô số, đều cột vào trên người Vân Gian thú, ép chúng nó kêu to " Âu Âu ".


Sau đó đem huynh đệ ch.ết trận mang lên, xuất phát hồi doanh.


Lấy thương vong không đến một trăm mà tiêu diệt một đội quân 5000 người đã là kỳ tích trong lịch sử chiến tranh rồi. Nỗi buồn khi mất đi chiến hữu đều bị trận đại thắng này xoa dịu rất nhiều, mỗi người đã chiến đấu vô cùng nhiệt huyết lại được một hồi vui sướng như vậy, tuy ch.ết nhưng cũng không uổng.


Đoản Mệnh một mình chạy trước, chạy tới nơi các tướng sĩ nhìn không thấy.
"Chàng tính trước hết rồi đúng không," Tang Viễn Viễn dựa vào ngực U Vô Mệnh, quay đầu đi, hữu khí vô lực nhìn hắn nói, "Cho nên mang theo có 500 người."
U Vô Mệnh đưa tay nâng cằm nàng nhìn nhìn, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"


Tang Viễn Viễn yên lặng tính toán một lát: "Có cảm giác như một kích trí mạng, thật sự không có cách nào. Trừ bỏ những tướng sĩ ngoài ý muốn ch.ết trận, dưới trận chiến kiểu như thế này, cực hạn của ta ước chừng giữ được 450 người trong nửa canh giờ không thương vong thôi."


"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh cười xấu xa, "Nàng thật sự là kéo dài không nổi mà!"
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn bỗng nhiên liền cúi đầu hôn nàng.
Loại triền miên cực kỳ tinh mịn kia làm đầu quả tim nàng run rẩy, thân thể cũng hơi run rẩy.


"Trở về chúng ta tiếp tục động phòng." Thanh âm hắn khàn khàn, ánh mắt u ám.
Khi 500 kỵ trở lại doanh trại Bạch Châu, phương Đông đã ẩn ẩn nhú lên mấy tia nắng đầu tiên nhưng yến tiệc lửa trại lại vẫn chưa tan.


Tướng sĩ tiếp ứng vội vàng chào đón, giúp đỡ đoàn người thay áo giáp dính đầy máu, thu hồi chiến lợi phẩm, vận chuyển những tướng sĩ đã bỏ mình.


U Vô Mệnh lấy một mảnh bố xanh cẩn thận gói hỏa cung lại, đem cả phần đại kết cục của 《 Tiêu Trọng báo thù ký 》cũng gói luôn vào, cho người ra roi thúc ngựa, đưa về hướng Tần Châu.
"Hoàng Phủ Hùng coi tiền như rác thật sự sẽ nhận cái này?" Tang Viễn Viễn tò mò nháy mắt.


Nàng phát hiện U Vô Mệnh hành sự thật sự giống như đang đi trên dây bắc ngang qua vực thẳm vậy, rất nhiều thời điểm, rõ ràng chỉ cần đối phương hỏi thêm một câu, nghĩ thêm một bước, kế hoạch bên ta sẽ toàn bộ bại lộ. Nhưng cố tình hắn lại có thể tính được hoang mang đắn đo của lòng người tinh chuẩn đến cực điểm, đối phương lại chính là sẽ không hỏi thêm một câu kia, nghĩ thêm một bước nữa.


U Vô Mệnh cười nói: "Cung như vậy tuy rằng hiếm lạ, nhưng lại không phải độc nhất vô nhị. Hoàng Phủ Hùng nhân được 《 Tiêu Trọng báo thù ký 》, lòng tràn đầy xúc động chỉ biết xem ta là người tốt, là tri kỷ. Nếu Khương Nhạn Cơ hưng sư vấn tội, tỏ thái độ đi ép hỏi xuất xứ của hỏa cung, Hoàng Phủ Hùng bênh vực người mình, nhất định giận dữ, càng muốn đối chọi gay gắt với bà ta, tuyệt đối sẽ không nhắc nửa chữ tới quan hệ với â."


Tang Viễn Viễn thở dài: "U Vô Mệnh, thật may mắn chàng không phải là địch nhân của Tang Châu."
Hai người về lại phòng tân hôn giản dị.


U Vô Mệnh không nói hai lời, liền đẩy nàng lên trên giường. Trong đôi mắt hẹp dài u ám chợt loé lên ánh sáng màu xanh lục như một con sói đang cực kỳ đói khát. Rút kinh nghiệm từ trước mấy lần không rõ đầu rõ đuôi mà làm càn, hắn chân chính thực tủy biết vị, cả đầu đều đang bốc lửa.


"Từ từ......" Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của phù dung chi, Tang Viễn Viễn không khỏi chân mềm nhũn, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng vội la lên, "Xem thử cái mảnh kính vỡ lấy được chỗ Mộng Vô Ưu kia đã!"
U Vô Mệnh cười như không cười, dừng động tác.


Hắn chỉ chỉ cái bàn gỗ nhỏ ở góc phòng: "Nàng cách xa chút."


Tang Viễn Viễn thành thật ngồi xuống trong góc, bộ dáng lại như không cho là đúng: "Ta hiện tại cảm thấy cái mảnh kính vỡ này hoàn toàn không có bản lĩnh ném ta tới không gian khác đâu. Thứ đã quăng ta đi chính là cái đại thuật "nghịch càn khôn" đã làm cho thiên diễn kính vỡ thành 108 khối kia ấy."


U Vô Mệnh không thèm để ý nàng, hắn khoanh chân trên giường.
Toái kính lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.


Người thì gầy, tay lại rất lớn, ngón tay cũng dài. Mảnh kính vỡ này lúc nằm trong tay Mộng Vô Ưu nhìn còn rất lớn, nhưng tới khi nằm trên tay U Vô Mệnh lại là nhỏ nhắn đáng yêu, giống một cái vỏ sò nho nhỏ hình cánh quạt.
Nó vẫn toả ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt.


Lúc trước U Vô Mệnh toàn lực cho một kích, làm cái lực lượng đến từ " Thiên Đạo "này suy yếu tới cực hạn, nhìn hữu khí vô lực, dường như muốn tắt bất cứ lúc nào.
U Vô Mệnh híp híp mắt, lòng bàn tay bỗng nhiên nổi lên lôi diễm xanh trắng.
Luyện hóa!
Tang Viễn Viễn mở to hai mắt.


Nàng vốn ý chỉ là muốn nhìn xem trong cái miếng kính vỡ tương đối đặc thù này có thể phát hiện thêm chút gì về bí mất của cái " tương lai " kia không, nhưng nàng chưa từng nghĩ U Vô Mệnh căn bản không phải loại người tính cách bảo thủ, đi từng bước tính từng bước, hắn ra tay liền muốn luyện hóa vật này luôn.


Ánh sáng bảy màu trong miếng kính vỡ chợt lóe liên bắt đầu liều ch.ết phản kháng.
Tang Viễn Viễn nhịn không được lê chân mang theo cái ghé dưới mông, từng chút một dịch về gần hướng U Vô Mệnh một chút
Cái luồng sáng cầu vồng này còn biết phản kháng, thật là ngoài dự liệu của nàng.


Như vậy xem ra, " Thiên Đạo " còn rất có linh tính nha.
Trong lòng nàng đã ẩn ẩn có dự cảm, kẻ địch thực chất cũng không phảilà Thiên Đạo thiên nhiên gì đó, mà chỉ là một hay một đám người nắm giữ lực lượng huyền huyễn mà thôi.


Thiên Đạo chân chính phải vận hành theo quy luật của vạn vật, là một pháp tắc chung cực kỳ cỏ bản có thể giải thích hết thảy các hiện tượng.
Chứ không phải cái thứ đồ chơi thiểu năng trí tuệ sau suốt ngày thiên vị đi che chở cho con trai ruột, con gái cưng ngốc nghếch một cách không thể hiểu được.


Tang Viễn Viễn có chút lo lắng.


Tuy rằng U Vô Mệnh đã thành công dùng Bất Diệt Hỏa luyện hóa quá sấm sét trong cơ thể, nhưng cái sấm sét tụ trên người hắn lại rõ ràng chính là vật sinh ra từ cái lực lượng bảy màu kia, mà cái ánh sáng cầu vồng trước mặt này còn có cả một lực lượng thần bí nào đó ở phía sau bức màn.


Khóe môi U Vô Mệnh dần dần hiện lên nụ cười dữ tợn.
Huyết lệ theo khóe mắt hắn thấm ra.
Tang Viễn Viễn bất động thanh sắc, trồng ra một loạt hoa hướng dương trên đỉnh màu đỏ của gian phòng như những cây quạt trần, không ngừng đem những màn sương tinh mịn đều đều phủ lên người U Vô Mệnh.


Luồng sáng cầu vồng trên miếng kính vỡ trong bàn tay của U Vô Mệnh đang giãy giụa văn vẹo hết sức, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của lôi diễm xanh xanh trắng trắng.


Sau khi chảy ra huyết lệ, khóe môi U Vô Mệnh cũng bắt đầu thấm ra một dòng máu đen. Hắn ánh mắt lại không còn tàn nhẫn, thỉnh thoảng còn xẹt qua khuôn mặt của Tang Viễn Viễn trong chốc lát .
Tang Viễn Viễn che giấu lo lắng trong lòng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.


Thoạt nhìn quá trình luyện hóa còn phải tốn thêm một thời gian.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Tang Viễn Viễn đứng dậy, kéo cái cửa nhỏ ra.
Là Tang Châu vương.
"Cha?" Tang Viễn Viễn ngoái đầu nhìn lại nhìn nhìn U Vô Mệnh, sau đó tay chân nhẹ nhàng lách ra ngoài, đứng phía trước cửa.


Tang Thành Ấm đem một viên ngọc giản đưa cho nàng: "Tang Bất Cận có việc muốn nói với con."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tang Viễn Viễn nhìn gương mặt già tràn đầy nghiêm túc của Tang Thành Ấm này, lại nhìn ra một loại vui sướng " phá ngang đêm động phòng hoa chúc của tiểu tử thúi kia ".


Nàng nhận ngọc giản.


Ánh sáng xanh nổi lên, trong ngọc giản truyền ra tiếng Tang Bất Cận: "Tiểu muội, Vân Hứa Chu dùng đuốc san bằng Băng Vụ Cốc như con sông băng ở đối diện rồi, đáy cốc bây giờ chỉ còn là một mặt phẳng, người của Tấn Lan Lan người đều bị nhốt ở bên ngoài, sẽ không tìm được bất luận dấu vết gì."


Tang Viễn Viễn: "...... Nhiếp Chính Vương thật là thủ đoạn lôi đình!"


"Thuốc U Vô Mệnh đưa tới, Vân Hứa Chu đã cho Vân Hứa Dương dùng thử, nói là trong vòng hai ngày đã hộc ra một ngụm cổ độc, đánh giá trong vòng nửa tháng liền có thể quét sạch hết toàn bộ huyết cổ trong cơ thể." Tang Bất Cận vui tươi hớn hở nói.


"Vậy thật đúng là thật tốt quá." Tang Viễn Viễn nói, "Như thế, ca ca cũng không cần lo lắng cho hài tử tương lai nữa nha."
Tang Bất Cận xấu hổ: "Ai lo lắng cái này!"
Tang Thành Ấm đứng một bên trợn tròn mắt hổ: "Cái gì hài tử?! Tang Bất Cận cái thằng nhãi ranh này, dám lén lão tử làm cái gì rồi!"


"A a a a!" Tang Bất Cận tức giận, "Cha ở bên cạnh, sao muội lại không nói cho ta!"


Tang Viễn Viễn: "...... Được rồi được rồi, phụ tử hai người đợi lát nữa muốn nói gì thì nói đi. Ca ca, trước hết nghe ta nói, huynh hiện tại lập tức liên lạc Vân Hứa Chu, việc linh cổ có thể trị khỏi ngàn vạn ngàn vạn lần không cần nói cho bất cứ ai biết, bao gồm luôn cả tất cả mọi người của Vận thị, chỉ cần một mình Vân Hướng Chu biết là được rồi."


Tang Bất Cận rõ ràng ngẩn ra: "Tiểu muội, có phải muội phát hiện ra cái gì không?"


"Cũng không phải," Tang Viễn Viễn nói, "Chỉ là ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm. Ca, biểu hiện của Hoàng Phủ thị thật sự là có chút không giống người đứng phía sau tạo ra cái màn hạ linh cổ này. Cụ thể chỗ nào có vấn đề ta cũng không nói lên được, dù sao, trước hết cứ phong tỏa tin tức đã, không cần thiết nói ra bên ngoài, hết thảy chờ sau khi bình định ma họa lại thương lượng cũng không muộn."


"Được, ta sẽ nói với nàng."
Ngọc giản vỡ nát, Tang Viễn Viễn quay đầu lại, thấy trong ánh mắt Tang Thành Ấm ẩn ẩn có tia nước chợt lóe lên.
"Cha, người khóc cái gì?"
"Ai, ai khóc!" Tang Thành Ấm thổi bay chòm râu.


Nàng thấu tiến lên, nắm lấy cánh tay của đối phương: "Có phải cha ảm thấy khuê nữ trưởng thành rồi, có thể tự mình động não, không cần lại lo lắng phát sầu?"
"Là cảm thấy mình già rồi." Tang Châu vương rầu rĩ ung ung mà nói.


"Cha là bảo đao chưa già nha!" Tang Viễn Viễn nói, "Chờ U Vô Mệnh tới tuổi này của người, khẳng định không uy phong của ngày hôm nay!"
"Thật sao!"
"Đúng vậy!"
Tang Thành Ấm cảm thấy mỹ mãn bước đi.


Tang Viễn Viễn về lại trong phòng tân hôn đơn sơ, liền thấy U Vô Mệnh ngồi xổm trên giường, trong tay bắt lấy một cái hoa hướng dương nhỏ, đang ngồi xé xé cái mặt hoa người ta chơi.
Tang Viễn Viễn: "......"
Nhìn thấy Tang Viễn Viễn tiến vào, U Vô Mệnh thực vui sướng vẫy vẫy tay với nàng.


Nàng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, tầm mắt lướt qua, không thấy cái mảnh kính vỡ kia đâu.
"Luyện hóa như thế nào rồi?"
U Vô Mệnh không chút để ý, nâng một bàn tay đến trước mặt nàng .


Liền thấy trên lòng bàn tay cùng năm ngón tay chậm rãi bốc cháy lên lôi diễm. Nhưng màu sắc lại không hề là màu trắng xanh, mà là đen tuyền.
Tang Viễn Viễn: "?"
Hắn không phải luyện hóa " thần lực " bảy màu sao? Như thế nào lại là đen?!
"Trúng độc?!" Nàng khẩn trương bắt lấy cánh tay hắn.


Tay U Vô Mệnh nhoáng lên, thu lại ngọn lửa.
"Không thích cái màu kia." Hắn vân đạm phong khinh mà nói.
"Còn có thể biến đổi màu ?!" Tang Viễn Viễn thật lòng khiếp sợ.
"Ừ," U Vô Mệnh trầm ngâm nói, "Cái lực lượng đó là ngũ hành siêu việt."


Hắn đem ngón tay thon dài đưa tới dưới mí mắt nhìn trong chốc lát.
"Là của ta."
Tang Viễn Viễn hơi tưởng tượng một chút, thấy như hắn vừa ra tay là một ngọ hắc diễm bùng ra.
Quả thực là soái đến phạm quy.
Nhìn nhìn lại những cái hoa đó của mình ......
Tang Viễn Viễn không khỏi rũ đầu xuống.


"Tang Quả!" Hắn nâng tay lên, xoa xoa khuôn mặt nàng, "Ta thấy được một số thứ."
"Hử?"
Chỉ thấy U Vô Mệnh cúi đầu, tùy ý xốc xốc đệm chăn cùng gối đầu bên cạnh.
"...... Kiếm gì vậy ?."
Thân thể hắn dịch một phát, phát hiện kia mảnh kính vỡ kia bị hắn đè dưới mông.
U Vô Mệnh: "......"


Hắn cầm mảnh kính trên tay, đưa cho nàng.
Tang Viễn Viễn mỉm cười dịch người ngồi xa một ít: "Ta tự giác, cách nó xa một chút."
U Vô Mệnh: "......"


Hắn nhìn nàng, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Không phải chỉ bị ta ngồi lên một chút thôi sao. Nàng cũng đâu phải chưa sờ qua ta, khi đó không phải còn yêu muốn ch.ết sao, sao bây giờ còn bày đặt ghét bỏ."
Tang Viễn Viễn: "!!"
Đúng là thời điểm mất khống chế, nàng xác thật có cào loạn xạ ôm tùm lum thật.


Dáng người hắn tốt như vậy, ai có thể không mù quáng chứ.
Vấn đề là......
U Vô Mệnh thấy nàng mặt mày đỏ bừng, không khỏi tâm tình rất tốt, thò cánh tay dài lập tức ôm nàng vào trước người, ý bảo nàng xem cái miếng kính vỡ kia.


Miếng kính này thật sự khác với miếng của Tần Ngọc Trì kia rất lớn, mặt sau kính mặt là một cái hình thoi như miếng đỡ kính, nhưng vật chất lại giống hệt như mặt kính.
Nàng vươn tay, U Vô Mệnh liền đặt miếng kính vào trong lòng bàn tay của nàng.


Khuôn mặt tuấn mỹ kia đắc ý hơi hơi híp lại, bộ dáng như đã liệu trước, đạm thanh nói: "Tùy tiện chơi đi."
Nghĩ đến khi hắn luyện hóa cái " thần lực" kia cũng đã sờ khắp hết miếng kính này rồi.
Miếng kính đặt vào tay trầm lạnh, so trong tưởng tượng còn nặng hơn một chút.


Tang Viễn Viễn lật qua lật lại nhìn kỹ một lần, nói: "Phía dưới thanh đỡ kính có một cái lỗ nhỏ nhìn có vẻ như bị đứt gãy, thoạt nhìn, nó có lẽ vốn là còn liên kết với một vật nào đó khác."
"Thử xem!" U Vô Mệnh xúi giục nói.
Tang Viễn Viễn gật gật đầu, nhẹ nhàng cầm miếng kính lên.


Giờ khắc này, tim nàng đập không khỏi đập thật nhanh.
"U Vô Mệnh."
Nàng thật tự nhiên bày ra thần thái cùng động tác giống y chang U Vô Mệnh lần đầu tiên sử dụng miếng kính vỡ.
Trước mắt một mảnh yên tĩnh.
"Ta." Nàng lại nói.
Không thu hoạch được gì.


Không cần thử thêm nữa những " người đã ch.ết ".
"Mộng Vô Ưu."
Trước mắt có ánh sáng như bóng nước nhoáng lên.


Chợt, chính giữa phạm vi của thị giác tự nhiên mở ra một không trung rồi trải rộng ra, nàng thấy mái điện cong cong, cái trống vàng đỏ to tướng ầm vang gõ vang, một tấm thảm đỏ cực lớn trải dài từ đại môn của vương thành cho đến thềm ngọc chính điện, hai người ăn mặc huyền y đẹp đẽ quý giá nặng nề, nắm tay nhau đạp theo nhịp trống đi đến, hai bên thảm là đủ loại quan lại đang đồng thời triều bái.


Thị giác kéo lại gần.
Dưới lớp trang phục lộng lẫy, cái đồ dỏm này lại nhìn giống như nàng đến chín phần, trong từng cử chỉ đã có chút dáng vẻ cao quý.
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy quanh thân hai người Hàn, Mộng đều là vầng sáng bảy màu, nhưng người khác hình như căn bản nhìn không thấy.


Tang Viễn Viễn thầm nghĩ, cái miếng kính vỡ này quả nhiên là hàng cao cấp hơn một chút nha. Lần trước dùng cái khối của Tần Ngọc Trì kia, U Vô Mệnh rõ ràng chỉ có thể thấy Hàn Thiếu Lăng phá U Đô. Hôm nay khối này đều có thể thấy đại hôn của Hàn, Mộng.


Nàng nhìn thẳng vào vầng sáng bảy màu kia, trong lòng đều trào phúng.
Vừa muốn nhíu mày, bỗng nhiên nghe được bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ lạnh lẽo cực thấp.


Chợt, lại thấy cái quầng sáng bảy màu đang vây lấy hai người kia bỗng nhiên biến thành vầng lửa đen, còn tràn ngập ác ý vẽ một con rùa đen sinh động như thật ở trên trán hai người kia.
Tang Viễn Viễn: "......"


Nàng mở to mắt, liền thấy U Vô Mệnh đang để một ngón tay lên trên mảnh kính vỡ trong tay nàng, khóe môi cong lên tươi cười tràn đầy ác ý.
"Bọn họ cho rằng, hai con rùa bảy màu này có thể cứu vớt thế giới." Ngữ khí hắn trào phúng đến cực điểm.


Trong lòng Tang Viễn Viễn muốn nhảy dựng: "Chàng đã thấy bí mật của " bọn họ " ?! Bọn họ là ai?"
U Vô Mệnh cười xấu xa: "Muốn biết, đem thân tới đổi nha"
Ánh mắt âm trắc trắc liền theo cổ áo nàng đi xuống, ngón tay dài lơ đãng nhẹ nhàng gõ gõ hộp phù dung chi bên gối đầu.
Đốc, đốc.


Tang Viễn Viễn: "...... Ta tự mình xem!"
Nàng lui xa hai bước, nắm chặt miếng kính vỡ.
"Đầu đàn của Thiên Đàn."
Một mảnh yên tĩnh.
"Phó đầu đàn của Thiên Đàn!"
Vẫn cứ một mảnh yên tĩnh.


U Vô Mệnh cười đến đập đập chân: "Tiểu Tang Quả, phải nhận biết được người mới có thể thấy được."
Tang Viễn Viễn chậm rãi trợn tròn đôi mắt: "Cho nên chàng đã biết được một người trong số đó rồi, sau đó mới phát hiện bí mật của " bọn họ " đúng không!"


Nàng vội vàng định thần, thầm nghĩ: "Khương Nhạn Cơ, Hoàng Phủ Tuấn!"
Trước mắt chậm rãi hiện lên hình ảnh.






Truyện liên quan