Chương 101: Lý tưởng thật nhiều

Ngay lúc U Vô Mệnh mang theo Tang Viễn Viễn nhảy xuống từ trên tường cao, đi địa cung cũng là lúc Hoàng Phủ Hùng đang cau mày, nhận lấy viên Ký Linh Châu kia từ trong tay Khương Nhạn Cơ.
Một hạt châu nho nhỏ.


Hoàng Phủ Hùng nhớ tới đại ca của mình. Lần đó, đại ca tiều tụy đến không còn hình người, tựa nửa người vào giường, đem một viên linh châu đưa tới tay mình.
Bên trong ghi lại chứng cứ Khương Nhạn Cơ hại ch.ết Hoàng Phủ Độ.


Mà giờ phút này, nữ nhân rắn rít mình hận đến ngứa răng liền ở trước mặt, liền ở trước mặt......


"Trấn Tây tướng quân, bổn đế quân đã biểu hiện đủ thành ý, ngươi cứ xem cái viên Ký Linh Châu này, sau khi xem xong, chúng ta bàn lại." Bộ dáng Khương Nhạn Cơ ung dung vô cùng, hơi ngưỡng cái cằm tinh xảo ra, đôi mắt vẽ hỏa phượng lập loè ánh sáng của quyền thế.


Hoàng Phủ Hùng cắn môi dưới thật mạnh, cũng không vội vã rót linh uẩn vào mà là từ trong túi tay áo lấy ra một viên linh châu khác, vứt cho Khương Nhạn Cơ.
"Không bằng ngươi xem cái này trước đi."
Hắn cười lạnh, híp mắt nhìn về phía nữ nhân rắn độc này.


Khương Nhạn Cơ ngẩn ra, theo lời hắn rót linh uẩn vào viên ngọc.
Cái Ký Linh Châu này lúc trước bị một cái tay nhỏ nắm trong lòng bàn tay, không ghi lại hình ảnh, chỉ có thanh âm.
Thanh âm nồng nhiệt độc đáo của Khương Nhạn Cơ kia bay ra ——


available on google playdownload on app store


"Đứa bé đáng thương, mẫu thân cũng không có cách nào, chỉ có thể vứt bỏ ngươi a......"
Khương Nhạn Cơ càng nghe càng kinh hãi, đôi mắt đẹp càng mở to càng lớn, khó có thể tin trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Hùng.
"Ngươi làm sao có được!"


Khương Nhạn Cơ vốn dĩ tin tưởng tràn đầy rằng mình nắm chắc thắng lợi rồi, bị chiêu thức loạn bài của Hoàng Phủ Hùng đánh cho ngây ngốc. Chuyện này bà ta tất nhiên không quên được, nhưng vấn đề là, lúc trước tại sao có người dùng Ký Linh Châu, mà này Ký Linh Châu này còn chạy đến tay Hoàng Phủ Hùng?!


Hoàng Phủ Hùng sách một tiếng: "Ngươi không giả vờ giả vịt nữa sao. Ngươi cứ như vậy mà thừa nhận giọng nói đó là ngươi? Thừa nhận dứt khoát như vậy, nếu ta còn để ngươi đầy đủ chân tay trở về, ta chẳng phải là còn ngu hơn heo?"


"Không phải," Khương Nhạn Cơ nóng nảy, "Hoàng Phủ Hùng, ngươi có ý gì! Đây có thể chứng minh cái gì!"
Hoàng Phủ Hùng nhất thời giận dữ: "Bằng chứng như núi, ngươi còn muốn chống chế sao! Đây còn không thể chứng minh cái gì?! Đây là bằng chứng ngươi giết Độ Nhi!"


Khương Nhạn Cơ: "Làm thế nào mà đây lại là bằng chứng giết Độ Nhi chứ! Hoàng Phủ Hùng, ngươi bị U Vô Mệnh lừa rồi! Lời nói này ta không phải nói với Độ Nhi!"
Hoàng Phủ Hùng tức đến vui vẻ: "Chuyện này có liên quan gì đến U Vô Mệnh chứ? Không phải Độ Nhi, ngươi còn đứa con trai nào khác à?!"


Lúc trước Khương Nhạn Cơ từng có nhi tử tư sinh, chuyện này đối với Hoàng Phủ Tuấn thực sự không phải là chuyện đáng tự hào gì. Nam nhân ở phương diện này là sĩ diện nhất, cho nên Hoàng Phủ Tuấn cũng không nói cho huynh đệ nhà mình nghe qua.


Khương Nhạn Cơ đỡ đỡ trán: "Ta không thể nói rõ, ngươi cứ nhìn xem cái Ký Linh Châu ta đưa cho ngươi đi! Hoàng Phủ Hùng, ngươi đúng là một con gấu mà còn ngu hơn cả heo!"
Hoàng Phủ Hùng làm sao nuốt được cục tức này?


Lập tức điếu cao đôi mắt: "Khương Nhạn Cơ, ngươi cho rằng ngươi vẽ phượng hoàng trên mặt ngươi liền không phải gà?! Ngươi so với gà còn, so với gà còn......"
Nhất thời nghẹn lời.
Kiếm từ nào thật xúc phạm mà lại thuộc về thuộc tính của con "gà" cũng không phải là dễ.


Thành thật mà nói, Hoàng Phủ Hùng có chút mắng không ra miệng. Nếu mắng bà ta so với gà còn đê tiện hơn, vậy bản thân mình thần phục bà ta ngần ấy năm lại thành thứ gì?


Nghẹn trong chốc lát, nhìn đầu tóc Khương Nhạn Cơ vì quyền thế ngày đêm làm lụng vất vả mà trở nên không rậm rạp lắm, Hoàng Phủ Hùng đột nhiên nhanh trí, hung hăng mắng: "...... Ngươi so với gà còn trọc hơn!"
Khương Nhạn Cơ: "......" Đau nhói tim gan.


Thật sự, nếu không phải không muốn tên U Vô Mệnh cứ vậy mà "ngư ông đắc lợi", bà hiện tại phải đánh cho cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này một trận!
"Hừ!" Hoàng Phủ Hùng hừ lạnh một tiếng, vứt vứt Ký Linh Châu trong tay, "Xem thì xem, ta xem xong, ngươi liền chờ ch.ết đi, Khương gà thiến!"


Khương Nhạn Cơ không phải không nghe ra cái ngữ điệu quái dị này của hắn là ý gì, nhưng giờ phút này, nghe Hoàng Phủ Hùng nói muốn xem hình ảnh trong Ký Linh Châu, bà còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nhịn xuống!


Trong lòng Khương Nhạn Cơ đã âm mưu sau khi tiêu diệt U Vô Mệnh, nên một đao một đao tước ch.ết cái con gấu ngốc Hoàng Phủ Hùng này như thế nào.


Ngay lúc Hoàng Phủ Hùng rót linh uẩn vào Ký Linh Châu, chờ đợi hình ảnh hiện lên, phía sau cái lưng to như ngon núi nhỏ của hắn bỗng nhiên " đằng " một tiếng, nhảy ra một thân thể nho nhỏ, bàn tay nhỏ xíu đưa ra kéo tay hắn lại, đem Ký Linh Châu trong lòng bàn tay hắn cầm vào tay mình.


Giờ phút này, Khương Nhạn Cơ đã xoay lưng lại, nắm chắc thắng lợi, chỉ chờ Hoàng Phủ Hùng gào thét ân hận "biết vậy chẳng làm". Mà Hoàng Phủ Hùng sau khi thấy ai đoạt hạt châu trong tay hắn, theo bản năng mà căng hai khoé miệng, mở hai cánh tay to lớn ra, muốn ôm ôm tiểu khả ái biến đâu mất cả ngày hôm nay.


Hoàn toàn không ai để ý cái hạt châu kia.
Đôi mắt đen lúng liếng tròn xoe của Ngẫu Tử liếc trái liếc phải, tay nhỏ giương lên, " rột " một cái, Ký Linh Châu đã vào bụng.
Trong bụng nó lén giấu rất nhiều sáng lấp lánh cùng mấy cái linh tinh, Ký Linh Châu nuốt không xuống, nghẹn ở cổ họng.
Ngẫu tử: "......"


Tung ra sát chiêu nghiêng đầu bán manh.
Hoàng Phủ Hùng: "A a a lão hùng ch.ết cũng không tiếc!"
Khương Nhạn Cơ vừa nghe lời này mang âm thanh có hơi quái quái, lập tức xoay người qua.


Liền thấy một con người gỗ ngồi ở trên vai Hoàng Phủ Hùng, hai đôi chân nho nhỏ bắt chéo, hướng về phía bà, lộ ra một nụ cười tà đạo tới cực hạn.
Khi thấy rõ khuôn mặt của con người gỗ này, Khương Nhạn Cơ hít ngược một ngụm khí lạnh, theo bản năng liên tiếp lui ba bước.
"Sao có thể, sao có thể......"


Hoàng Phủ Hùng cũng giống như con người gỗ, chậm rãi xoay đầu 45 độ.
"Ký Linh Châu đâu ? Sao ngươi chưa xem!" Khương Nhạn Cơ tuy hoảng loạn vẫn không quên chính sự.
Hoàng Phủ Hùng cười, gằn từng chữ một: "Ta xem mả mẹ ngươi."
Khương Nhạn Cơ: ""


Vẻ mặt Hoàng Phủ Hùng như hiểu rõ: "Thấy tiểu Ngẫu Ngẫu, ngươi có cần chột dạ thành như vậy sao? Khương gà thiến, nếu ngươi trong lòng không quỷ, ngươi lui cái gì chứ?!"
Khương Nhạn Cơ suýt tức giận đến biểu diễn một mang nổ mạnh tại chỗ.


"Hắn, hắn, hắn!" Đôi mắt bà tay trừng đến toàn tròng trắng, "Hắn chính là nhi tử của ta! Hoàng Phủ Hùng ngươi rơi vào trò quỷ của U Vô Mệnh!"


Hoàng Phủ Hùng cảm thấy lỗ tai mình cùng trí tuệ của mình đồng thời đã chịu đủ vũ nhục từ phía Khương Nhạn Cơ : "...... Khương gà thiến, ngươi đừng nghĩ rằng giả ngây giả dại, lão tử liền không đánh ngươi!"
Lỗ tai bỗng nhiên bị người túm túm.


Hoàng Phủ Hùng quay đầu đi, thấy Ngẫu Tử gỡ từ trên lưng ra một con cái bọc nhỏ.
Hai bàn tay nhỏ sột soạt gỡ dây buộc, mở bọc ra, lộ ra bên trong là một đôi ám khí còn dính máu, độc vật, còn có bộ phận hay linh kiện của người nào đó.


Hoàng Phủ Hùng tuy rằng là người cộc lốc, nhưng cũng không ngốc.
Vừa nhìn thấy liền biết là thích khách tiến đến hành thích mình bị Ngẫu Ngẫu tiêu tiệt.
Làm mấy chuyện này, trừ bỏ Khương gà thiến thì còn có ai sẽ phái người tới hành thích hắn?
Hoàng Phủ Hùng đứng tại chỗ nở nụ cười.


Đang muốn nói chuyện, chợt thấy ngẫu tử " xoát " một cái, lột chữ "Phù" dán trên ngực kia ra, lộ ra bên dưới hai chữ to khác—— nhân nghĩa.
Hoàng Phủ Hùng híp híp mắt, vỗ vỗ đôi bàn tay: "Nhân nghĩa, không sai, ngươi bất nhân, ta bất nghĩa. Lên!"
Hai cao thủ đang đợi bên cạnh hắn chỉ chờ một tiếng ra lệnh này.


Khương Nhạn Cơ căn bản không kịp phản ứng, liền bị hai gã cao thủ gắt gao cuốn lấy.
Hoàng Phủ Hùng nheo mắt lại, âm âm nhìn chằm chằm Khương Nhạn Cơ một chút, lấy ngọc giản bóp nát, hạ lệnh bắt đầu tổng tiến công.
Hắn ôm lấy ngẫu tử, quay người lướt một cái, lướt tới trên lưng Đoản Mệnh.


Đoản Mệnh: "!!!" Ngoạ tào, cái con gấu này thật con mẹ nó nặng!


Đoản Mệnh như sao băng lông xù xù béo trong chớp mắt liền quay trở về quân trận —— biến thành thành chiến kỵ trung tâm của Đông Châu, hiện giờ nó đã được mặc thú giáp tốt nhất, súng bắn chim ngày nào đã thành đại pháo, không phải cái con thú nghèo kiết hủ lậu lúc trước.
"Giết!"


Chiến đấu chạm vào là nổ ngay.
Ký Linh Châu gì đó, hoàn toàn bị Hoàng Phủ Hùng vứt ra sau đầu.
Biểu hiện vừa rồi của Khương Nhạn Cơ đã chứng minh quá rõ ràng, bà ta chính là nữ nhân điên rồ coi người khác đều là đồ ngốc.


Lấy sự thông minh và tài trí của Hoàng Phủ Hùng, tất nhiên sẽ không hoài nghi con trai Hoàng Phủ Tuấn có quan hệ gì với U Vô Mệnh.
Vốn dĩ là cái chuyện quăng tám sào cũng không tới.
Đại quân trong trận địa khí thế sẵn sàng đón quân địch lập tức xung phong.


Khương Nhạn Cơ bị kia hai cao thủ Đông Châu bám lấy không ngừng, tức muốn nổ phổi, lại không có cách nào giáo dục được tên ngu ngốc Hoàng Phủ Hùng này!
Chỉ có thể hô to cứu giá.
Vì thế, cuộc đại chiến quy mô mấy chục vạn cứ như vậy khai hỏa.


Khi U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn lén quay về tới, ánh mắt đầu tiên liền thấy Kim Ngô đứng ở trên tường thành xem chiến.
Hắn cũng mông lung hết cả người, không gì hơn Kim Ngô.


Vốn đã chuẩn bị nghênh đón mưa rền gió dữ, lại không nghĩ rằng, Khương Nhạn Cơ cùng Hoàng Phủ Hùng giao qua đưa lại cái Ký Linh Châu kia như thế nào mà lại cứ như vậy đánh lên.


Quy mô chiến dịch như vậy, liếc mắt một cái cũng không thể nhìn được hết chiến cuộc trong tầm mắt. Nhìn hai bên trái phải, cuộc chém giết kéo dài đến tận đường chân trời, người giống như đứng gom lại khăng khít vào nhau giữa trung tâm luyện ngục, mỗi một cái nháy mắt đều có vô số máu người nhiễm lên chiến trường.


Không còn ai rảnh rỗi đi truy cứu chuyện tả thống lĩnh mang theo hai người xa lạ thần bí đến tiền tuyến.
Tâm tình Kim Ngô cũng không trở nên nhẹ nhàng hơn, ngược lại càng thêm nặng nề.
Giờ khắc này, hắn không biết cái gì là đúng, cái gì là sai.


Đang lúc hắn trầm mặc tự hỏi cái vấn đề nhân sinh khó nói đúng sai này, hắn ngạc nhiên phát hiện đôi nam nữ kia vậy mà đã trở lại.
Kim Ngô: "......"
"Kim Ngô tướng quân, có chuyện gì vậy?!" Tang Viễn Viễn vô cùng giật mình hỏi, "Như thế nào mà đánh nhau rồi?"


Kim Ngô: "...... Không phải các ngươi xúi giục sao?"
Tang Viễn Viễn hoảng sợ: "Không phải ta! đừng nói bừa."
Kim Ngô nhìn về phía U Vô Mệnh, chỉ thấy biểu tình hắn tuy trấn định nhưng mang theo một sợi mờ mịt.


U Vô Mệnh: "Lâu như vậy không đánh nhau, lấy được chứng cớ ta giết Hoàng Phủ Tuấn rồi mà làm sao giờ lại trở mặt chó cắn chó chứ."
Hắn buồn bực đến lộ ra cảm xúc thật.
Kim Ngô: "......" Ta tuy rằng không sợ ch.ết cho lắm nhưng ta cũng không muốn bị diệt khẩu chút nào nga.


Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, đánh nhau lên thì đúng là chuyện tốt.
"Đó là cái gì?" Tang Viễn Viễn bỗng nhiên nhìn thẳng một chỗ trong chiến trường.
Nơi đó là nơi đánh nhau kịch liệt nhất, vừa nhìn liền biết là chỗ cao thủ hai bên đang quyết chiến.


Cao thủ của Thiên Đô toàn lực tung ra hết, muốn cứu Khương Nhạn Cơ về, Đông Châu tất nhiên không chịu thả con cá lớn đang ngậm trong miệng này ra, cũng phái ra tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hai bên đánh nhau túi bụi.


Cách chiến trường đó không xa, bùn đất trộn máu tươi bỗng lên đùn lên, một bóng dáng như tia chớp từ trong lòng đất nhảy ra, còn chưa đứng yên liền bắt đầu ngửa mặt lên trời gào rống, phát ra thanh âm không giống nhân loại.


Chiến địa quy mô vậy cũng giống như không gian tranh đoạt giữa biển rộng cùng lục địa.


Ngay khi tiếng rống quái dị kia vang lên, trên bãi chiến trường không thấy chiến tuyến cuối cung đó, thi hài đầy đất bỗng nhiên đong đưa kịch liệt, tiếng " ầm vang " nghe như tiếng sấm liên tục nghiền qua, từng chỗ từng chỗ một trên mặt đất bỗng nhiên run lên, một vét rách sâu hoắm xuất hiện chạy dài đến tận phía chân trời, từ khe hở trên mặt đất đó, liên tiếp mọc ra vô số vật gì đó như có tứ chi.


Trong tiếng gào rống rung trời, ẩn ẩn bay ra âm thanh hoảng sợ: "Minh ma! Là Minh ma! Để ý Minh ma!"
Trên chiến tuyến của Đông Châu cùng Thiên Đô lại xuất hiện một đại quân Minh ma!
Mà thủ lĩnh của chúng nó là tên đầu tiên chui từ dưới đất lên lên, sau đó ngửa mặt lên trời hí vang - Minh ma chi vương!


Theo như lời Hàn Thiếu Lăng, đó là một con vật vẻ ngoài thoạt nhìn cũng không có gì khác nhau nhân loại. Nó đứng thẳng, hai chi trước thoạt nhìn cũng giống như tay của nhân loại, dẫn đầu đại quân Minh ma chui ra từ lòng đất tấn công về hướng quân Đông Châu.


Đại quân Minh ma sau khi cùng quân Đông Châu khóa lại một chỗ, Minh ma vương xoay cái đầu cứng đờ, sau đó thẳng tắp nhào về hướng những cao thủ Đông Châu đang cuốn lấy Khương Nhạn Cơ.


Minh ma vương thực lực khủng bố đến cực điểm, đối mặt một cái liền có ba gã cường giả Đông Châu bị nó dùng tay không sờ sờ xé thành hai nửa. Trong vòng vây nháy mắt bị xé rách một lỗ to, Khương Nhạn Cơ dưới sự hộ tống của thân vệ, vội vàng đi về hướng Phượng Lăng thành.


Tuy là Khương Nhạn Cơ là người suốt ngày lăn lê bò lết trong sóng to quyền thế, trải qua một phen ác chiến này cũng là mặt mũi trắng bệch, bước chân hơi có hoảng loạn.
Tướng lãnh vội vàng tới báo: "Đế quân! Đại quân Minh ma xuất hiện trên chiến trường, chúng ta có nên đi tiêu diệt ma trước không?"


Ánh mắt Khương Nhạn Cơ kịch liệt loé lên. Cơ hội tốt như vậy...... Minh ma rõ ràng chính là trời xanh phái tới trợ giúp mình, bằng không chúng nó vì sao chỉ giết quân Đông Châu?! Loại thời điểm này đương nhiên muốn thuận nước đẩy thuyền, diệt Hoàng Phủ Hùng mới đúng!


Khương Nhạn Cơ hung hăng hạ quyết tâm, mở to đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen mà nhìn phía tướng lãnh thật quyết liệt.
"Không cần để ý tới Minh ma, toàn lực truy sát nghịch tặc Đông Châu!"


Tướng lãnh theo bản năng muốn đáp "Dạ", thông tin chạy qua đại não, bỗng nhiên ngơ ngẩn, khó tin mà ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nhạn Cơ.


Lúc hắn đến đây vốn nghĩ chỉ làm theo phép hồi báo một tiếng, chuyện tất nhiên ai chả biết trừ ma là quan trọng hơn, ai biết Khương Nhạn Cơ lại nói không cần để ý tới Minh ma.
Không cần để ý tới Minh ma?!


Ở Vân Cảnh mười tám châu này, từ nhỏ cho đến lớn ai cũng bị lặp đi lặp lại dạy dỗ rằng Minh ma chính là tử địch của Nhân tộc, quan niệm phải cùng nó chiến đấu không ch.ết không ngừng đã in vào óc.
Ngay cả chuyện to bằng trời cũng không thể vượt qua được chuyện trừ ma.
Nhưng vì sao đế quân......


Tên tướng lãnh này cũng chính là vệ chủ của Đông doanh vệ, lúc này đang khai chiến với quân Đông Châu, hắn lãnh ấn soái, làm chủ soái của cả mấy chục vạn đại quân này. Hắn nhíu nhíu mày, xác nhận lại lần thứ hai: "Đế quân! Hay chúng ta tiêu diệt Minh ma trước đi!"


Hắn đã dùng câu khẳng định, chứ không phải là câu nghi vấn.
Mặt Khương Nhạn Cơ đầy vẻ không kiên nhẫn: "Bổn đế quân nói, không cần lo chuyện Minh ma, chỉ cần đánh người Đông Châu."
Tướng lãnh ngơ ngác nhìn bà ta.
"Ngươi muốn kháng chỉ?!"
"Không dám!"


Vị tướng lãnh mím môi thật chặt, cau mày lui về phía trong quân trận.
Mệnh lệnh như vậy thật sự cũng quá sức là tâm người phai nhạt!
Nhưng mà lệnh vua khó trái, suy nghĩ một lát, hắn bất đắc dĩ truyền mệnh lệnh xuống.


Giờ phút này, quân Thiên Đô và quân Đông Châu đang đứng giữa chiến tuyến đã thập phần ăn ý, nhất trí quay về phía bên ngoài, sôi nổi giơ từng nhát đao phủ lên con nước lũ Minh ma đang sôi trào lên từ phía lòng đất.


Trừ ma đã là một phản ứng vô cùng tự nhiên, gần như trở thành bản năng khắc sâu vào cốt nhục con quân dân Vân cảnh mười tám châu.
Vậy mà ngay vào lúc này, mệnh lệnh quỷ dị kia lại truyền xuống dưới.
Cùng lúc đó, quân Đông Châu cũng vừa nhận được lệnh ưu tiên trừ ma.


Quân tiên phong của cả hai bên hiện tại là đang quấn vào nhau, cả hai đều có thể nghe được mệnh lệnh mà đối phương đang nhận, trên mặt quân nhân của cả hai phía không hẹn mà cùng hiện lên biểu tình một lời khó nói hết.


Binh lính Thiên Đô theo bản năng ngoáy ngoáy lỗ tai, lần đầu tiên toát ra dao động cùng chần chờ vô cùng minh xác, rõ ràng trên chiến trường
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là —— làm sao có khả năng? Không đánh Minh ma mà đánh người? Nhất định là nghe lầm rồi!


Giờ phút này, kia Minh ma vương đã thuận lợi xé nát chiến lực của một đội quân đỉnh cấp Đông Châu, giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào trong quân trận Đông Châu.
Chỉ cần đi theo nó, không cần mấy cái canh giờ là có thể xé 60 vạn đại quân Đông Châu này thành hai nửa!


Vấn đề là, đi theo Minh ma đánh giết Nhân tộc?
Ai có thể xuống tay được!
Trong chiến cuộc hỗn loạn, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Quân lệnh như núi, nên làm theo lệnh hay vẫn tuân theo lương tâm của mình?


Lúc này giám quân liền ra tay, liên tục chém giết vô số binh lính đang có sắc mặt chần chờ, giết gà dọa khỉ.
Trên chiến trường nếu bị giám quân chém đầu chính là liên lụy cả nhà! Không vì mình cũng phải vì người nhà!


Các tướng sĩ Thiên Đô bất đắc dĩ cắn chặt răng, binh tướng đều nhắm ngay quân Đông Châu.


Bên phía Đông Châu, mắt thấy chiến lực cao cường được phái ra đi chặn giết Khương Nhạn Cơ bị Minh ma vương kia xé nát từng người từng người một, Hoàng Phủ Hùng tức giận đến cắn rơi hết một cái răng, hắn nhấc cây kích nặng nề lên, muốn tự mình ra trận.
Thân vệ muốn cản cũng cản không được.


May mắn Đoản Mệnh vẫn thật sự muốn giữ mệnh, mặc cho hắn xua nó về phía trước, nó không quan tâm chỉ hướng tới phía sau.
Hoàng Phủ Hùng giơ roi muốn đánh nó, lại bị ngẫu tử đáng thương vô cùng đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ thở ngắn than dài.


Ngay vào lúc này, chợt nghe giữa không trung truyền đến âm thanh lửa cháy ào ào như phá không.
Mọi người dương đầu ra nhìn liền thấy một đôi cánh bừng bừng cháy lửa đen rộng chừng mấy trượng trải ra trong gió, lướt một cái liền lọt vào chỗ kịch liệt nhất của cuộc chiến.


Ánh sáng của hắc diễm lại trộn vào linh uẩn màu xanh đậm thuần tịnh như phỉ thúy, những chỗ linh uẩn phỉ thúy quét qua, trên người các tướng sĩ như tráng vào một tầng ánh sáng mỏng trong suốt, khi móng vuốt Minh ma đánh úp tới chạm vào, lại giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, ôm móng vuốt đau đớn lăn lộn.


Mọi người ngạc nhiên nhìn một tầng ánh sáng phỉ thúy đang phủ trên người mình.


Cái lớp ánh sáng này gắn vào người chính là phòng hộ tuyệt cường, vừa có hiệu quả chữa lành mát lạnh, lại có tác dụng biến thành kịch độc trên người Minh ma, thực mau chóng theo móng vuốt của chúng bò lên toàn thân, an mòn chúng nó thành một bãi mủ dịch đen.


Một giọng nữ thanh triệt đến cực điểm quanh quẩn trên chiến tuyến: "Ai về phe Minh ma, ra tay với Nhân tộc, đừng trách ta không khách khí! Nhìn Minh ma đi, đây chính là kết cục!"


Chúng tướng sĩ nhìn cái tầng ánh sáng như sương khói thanh triệt như phỉ thuý trên người mình, nghĩ đến bất cứ lúc nào nó cũng có thể biến thành kịch độc, từng đôi mắt nhìn phía quan trên và giám quân.


Quan trên và giám quân có thể làm sao bây giờ, trên người bọn họ cũng bị tráng ánh sáng phỉ thuý kia.
Bao gồm cả vị tổng soái của cả ba cánh quân.
Hắn chủ động bước lên, để toàn thân nhiễm một màu xanh lục.


Vị tổng soái này thoạt nhìn bộ dáng như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫy vẫy đao: "Trừ ma!"
Mệnh lệnh đắc nhân tâm này không cần lớn tiếng hạ xuống, trong khoảnh khắc liền lan tràn ra toàn bộ chiến cuộc.


Giờ phút này, Minh ma vương cả người tản ra ánh sáng bảy màu kia đã sắp bổ nhào vào trước mặt Hoàng Phủ Hùng.
Minh ma vương này có bộ dáng tương đối giống con người nhất, trong miệng cũng có thể phun ra một cái lưỡi dài ngoằng, hơn nữa đao thương bất nhập, bắt được ai xé người nấy.


Cao thủ Linh Diệu cảnh tiến ra đón, bị nó bắt lấy, cũng liền bị xé thành hai mảnh trong một chiêu!
Đây là thần lực kiểu gì!


Hoàng Phủ Hùng bị tổn thất vô số thủ hạ, tức giận đến râu muốn dựng đứng lên: "Cái con chó cái đội lốt người, đồ tiện nhân, vậy mà dám thông đồng với cả Minh ma! Ta xxx mười tám đời tổ tông nhà bà!"


Ngay tại lúc Minh ma vương nhảy lên cao gần mười trượng, rớt xuống đầu Hoàng Phủ Hùng như một cơn sóng lớn, chỉ thấy một bóng đen thật từ đâu xà xuống trước mặt, ánh lửa màu đen phảng phất như đốt hết không khí xung quanh mình, làm người theo bản năng ngừng hô hấp.


Một đôi cánh bốc cháy lửa đen soái khí đến cực điểm xẹt qua loang loáng tạo thành một đường cong, mạnh mẽ tát một cái, làm Minh ma vương kia bay ra ngoài!
Hoàng Phủ Hùng " ác "thở phào, trợn tròn đôi mắt.
Này mẹ nó là anh hùng cứu thế gì gì từ trên trời giáng xuống!


Liền thấy kia đôi cánh lửa kia thu lại về phía sau, một thân ảnh cao dài màu đen đạp xuống tàn lửa như đang chậm rãi tiêu tán, như ma thần rơi xuống, phá lửa mà ra.
Trong tay hắn nắm một thanh hắc đao cực dài, mũi đao cháy lên hắc diễm.
Hắn mắt cùng phát cực hắc, làn da cực bạch, môi cực hồng.


Khóe môi còn nhướng ra một nụ cười đầy tà khí.
Hoàng Phủ Hùng: "......" Bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc muốn quỳ là chuyện như thế nào?


Đang rối rắm không biết nên khen hắn một câu xinh đẹp, hay vẫn vì mặt mũi nói vài câu không cần ngươi cứu linh tinh, thì phát hiện U Vô Mệnh người ta căn bản không thèm liếc mình một cái, xách theo đao, đi trảm con Minh ma vương kia.
Hoàng Phủ Hùng: "......"


Ngẫu Tử mới vừa rồi vẫn luôn tránh ở phía sau bỗng nhiên nắm xiêm y bò đến trên vai Hoàng Phủ Hùng, ngồi xuống.
Hoàng Phủ Hùng: "Ngẫu Ngẫu, ngươi cũng cảm thấy U Vô Mệnh rất lợi hại đúng không?"
Ngẫu nhiên: Điên cuồng gật đầu.
Đoản mệnh: Thật không kiến thức.


Vân Gian thú, chính là chủng tộc kiêu ngạo như vậy.
Biến cố nảy sinh ở bên này này lập tức liền truyền tới tai Khương Nhạn Cơ.
Mắt thấy Minh ma vương sắp săn được Hoàng Phủ Hùng, từ đâu trong đất chui ra một tên U Vô Mệnh, Khương Nhạn Cơ suýt chút phun ra một ngụm máu.


Thế này thì hay rồi, rõ ràng U Vô Mệnh nên là huyết hải thâm thù với Hoàng Phủ thị giờ xoay người biến thành ân nhân cứu mạng của Hoàng Phủ Hùng?!
U Vô Mệnh, U Vô Mệnh, hắn làm sao lại ở chỗ này! Như thế nào lại ở chỗ này!


Còn có, cái con người gỗ kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Vì sao nó giống Minh tiểu quỷ kia như đúc vậy chứ?!!
Khương Nhạn Cơ vừa kinh ngạc lại tức giận, đứng trên bờ tường thành, không tự giác mà bóp nát vài khối gạch trên thành.


Thấy biến cố phát sinh, ánh mắt lão thái giám Khương Nhất kịch liệt loé lên, hạ quyết tâm: "Đế quân, quân tâm đã tan rã, sợ không ngăn được Hoàng Phủ Hùng! Lão nô có một kế, không biết có nên nói hay không......"
"Nói!"


Khương Nhạn Cơ đã lửa sém lông mày, cũng chỉ có thể cố gắng chữa ngựa ch.ết coi như ngựa sống.


Ở biên giới với Vân Châu, sư đoàn tinh nhuệ của Vân thị đã họp lại với nhau ở biên cảnh, bắt đầu tấn công thành trì biên giới của Thiên Đô biên. Phía U Châu thì như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh của chủ quân bọn họ, tràn qua giết tới.


Mà trước mắt, lửa giận của quân Đông Châu đã hừng hực đốt lên giữa không trung, quân của bên ta lại đang dao động chần chờ.
Loạn trong giặc ngoài, đại thế đã mất!


"Đế quân, lão nô cảm thấy, nếu Phượng Lăng thành bị vỡ, đế đô thật sự không phòng thủ nổi. Không bằng nhanh chóng chỉnh quân đi về hướng Khương Châu, kim thiền thoát xác, sau đó tốc chiến tốc thắng bắt lấy Tang Châu, lấy tính mạng Tang Châu vương uy hϊế͙p͙ U Vô Mệnh, buộc hắn phải ngừng lại." Khương Nhất hiến kế.


Khương Nhạn Cơ híp mắt nhìn lại, thấy bên trong chiến cuộc, thân ảnh màu đen tiêu sái lưu loát kia đang đánh cho Minh ma vương liên tục lùi lại, căn bản không có sức đánh trả.
Trên trán Khương Nhạn Cơ không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, chủ ta trong lòng dần dần liền rõ ràng, kiên quyết hơn.


Đây cũng có thể xem như một kế sách tốt. Đến lúc đó buộc bọn họ giết hại lẫn nhau, đám ô hợp này nhất định tự sụp đổ!
"Được. Truyền mệnh lệnh của bổn đế quân, rút quân. Còn việc của Tang Châu, ta vẫn chưa quyết, không được truyền ra nửa tiếng gió nào."


Lão thái giám cung cung kính kính: "Dạ!"
Trên gương mặt tròn tròn của hắn lộ ra một nụ cười cười, ai cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Việc đã đến nước này, không còn còn biện pháp khác.


Muốn bình định, chỉ có thể xuống tay từ khúc bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo "tương lai" của bọn hắn —— khác biệt lớn nhất chính là Tang Châu chưa bị diệt.
Nương theo cây đao Khương Nhạn Cơ này, trước tiên diệt Tang Châu trước, chuyện khác, từ từ mưu tính.






Truyện liên quan