Chương 29: 29: Lan Đình Chàng Cương Rồi
Lan Đình chàng...!cương rồi.
Ban đêm, trong phòng ngủ
Ngược lại, Tần Di cúi đầu, cầm lược từng chút một chải mái tóc dài của Thẩm Thanh Đường, sau đó xõa tung ra bên hông, không hề phân tâm, cực kỳ chuyên chú.
Thẩm Thanh Đường đọc nửa chừng đã chán, ngáp một cái rồi đặt quyển truyện trên tay xuống.
Ánh mắt Tần Di khẽ động, tùy ý hỏi: "Vì sao em lại nói Hoàng Kim Thảo thượng phẩm là do ta trồng?"
Thẩm Thanh Đường hơi ngẩng đầu lên cười: "Lan Đình còn đang suy nghĩ chuyện này à."
Tần Di: "Vô công bất thụ lộc."
Thẩm Thanh Đường nắm lấy tay Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình cứ xem như là vì tốt cho em, có được không?"
Tần Di:?
Thẩm Thanh Đường mím môi cười, kiên nhẫn giải thích: "Tạm thời em không muốn phụ thân biết chuyện tu luyện của em, chuyện Chồi Nhỏ cũng vậy, kẻ gian trong nhà họ Thẩm còn chưa tr.a ra được, em không yên tâm."
Lúc này lông mày của Tần Di mới giãn ra một chút - lúc trước Thẩm Thanh Đường có ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa hắn và Thẩm Đình, nhưng hắn không thích dùng cách này.
Bây giờ lời giải thích của Thẩm Thanh Đường khiến hắn cảm thấy có thể chấp nhận được.
Thẩm Thanh Đường nói xong, nhìn thấy Tần Di đã giãn lông mày ra, không khỏi đến gần nhẹ giọng nói: "Lan Đình không khó chịu nữa rồi?"
Khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường hiện ra trước mặt hắn với nụ cười rạng rỡ, tim Tần Di khẽ đập mạnh, hắn cau mày nói: "Ta chỉ quen tính toán rõ ràng, không phải khó chịu."
Thẩm Thanh Đường nhìn chăm chú hàng mi rung rung dưới lớp mặt nạ của Tần Di một lúc, biết Tần Di không phải đang nói thật nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười vươn tay ôm lấy eo Tần Di, cúi đầu dán lên, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, được rồi, Lan Đình không cần giải thích, em hiểu mà."
Cơ thể mềm mại thơm ngát đột nhiên dán vào trong ngực hắn, thân thể Tần Di hơi sững lại, sau đó hắn vô thức muốn đẩy Thẩm Thanh Đường ra.
Kết quả Thẩm Thanh Đường mím môi, ngẩng đầu lên nháy mắt cười với hắn, hàng mi dài khẽ run: "Lan Đình chàng...!cương rồi."
Tần Di:...
Tần Di cau mày, muốn ôm Thẩm Thanh Đường dậy, nhưng Thẩm Thanh Đường lại nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Tay của Thẩm Thanh Đường mềm mại không xương, ấm áp mà mịn màng, Tần Di chạm vào liền không nỡ buông ra.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Tần Di, mím môi cười, sau đó ánh mắt rất trong sáng nhẹ nhàng nói: "Thật ra, Lan Đình, chàng không cần phải nhẫn nhịn như vậy."
Lúc trước cậu còn lo lắng có phải Tần Di ở phương diện này không được hay không, hiện tại xem ra cậu lo bò trắng răng rồi.
Thanh niên trai tráng, sao có thể không được chứ?
Mà Tần Di nhìn đôi mắt sáng ngời với nụ cười trên môi của Thẩm Thanh Đường, hầu kết trên chiếc cổ thon dài của hắn khẽ giật giật, cảm thấy cả người khô nóng, tâm loạn cả lên.
Sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm, hắn nắm lấy bàn tay lén lút muốn "làm loạn" của Thẩm Thanh Đường lại, nói: "Đừng lộn xộn!"
"Nhưng Lan Đình, em muốn giúp chàng mà." Giọng Thẩm Thanh Đường khe khẽ, cực kỳ mềm mỏng, còn mang theo chút ngây thơ và tủi thân.
Tần Di:...
Cuối cùng, Tần Di hít một hơi thật sâu, bế Thẩm Thanh Đường lên.
Mái tóc đen tung bay, vạt áo mỏng nhẹ như sương trong nháy mắt bung ra.
Thẩm Thanh Đường đột nhiên bị Tần Di bế lên, đồng tử hơi hơi co rụt lại, vô thức ôm chặt lấy Tần Di.
Nhưng nhìn ánh sáng u ám trong mắt Tần Di, cậu lại cảm thấy thật bất an, nguy rồi...!có phải đùa quá trớn rồi không?
Cơ thể cậu bây giờ còn yếu, nếu Tần Di muốn cưỡng ép quan hệ, sợ là chịu không nổi.
Vừa rồi cậu còn sợ Tần Di nếu nhịn quá lâu sẽ xảy ra chuyện, nên chủ động đề nghị giúp Tần Di giải quyết, không ngờ, Tần Di...
Thẩm Thanh Đường thấp thỏm không yên, nhưng cũng mơ hồ ẩn giấu một tia mong đợi.
Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng, Tần Di kìm chế cơn giận, sau khi ôm cậu đặt lên giường, liền hạ lên người cậu mấy tầng cấm chế.
Thẩm Thanh Đường nhất thời không nhúc nhích được.
Thẩm Thanh Đường:...
Sau đó Thẩm Thanh Đường nghe thấy bên tai mình vang lên thanh âm khàn khàn ngấm ngầm chịu đựng của Tần Di: "Sau này nếu còn như vậy, đừng nghĩ tới việc ta ngủ cùng phòng với em nữa."
Thẩm Thanh Đường mím môi, đột nhiên cảm thấy uất ức.
Nếu là trước kia, Tần Di có lẽ còn có thể dõi theo cảm xúc của Thẩm Thanh Đường, nhưng bây giờ hắn đã bị Thẩm Thanh Đường châm lửa, cảm thấy rối tung cả lên, tâm phiền ý loạn.
Xoay người muốn đi ra ngoài uống nước.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói mềm mỏng dịu dàng lại lặng lẽ vang lên sau lưng hắn.
"Lan Đình, em cũng muốn uống nước."
Tần Di:...
Đôi khi Tần Di tự hỏi Thẩm Thanh Đường có phải là con giun trong bụng hắn không, làm sao cậu có thể đoán được suy nghĩ của hắn chính xác như vậy?
Nhưng Thẩm Thanh Đường đã nói rồi, Tần Di cũng không nhịn được làm theo, cho dù Thẩm Thanh Đường vừa rồi làm "chuyện xấu", cho dù biết Thẩm Thanh Đường nói muốn uống nước cũng có thể chỉ là kiếm cớ.
Nhưng Tần Di vẫn không đành lòng để Thẩm Thanh Đường cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cậu cũng là người mỏng manh yếu đuối, lại vừa mới lâm bệnh, cậu muốn được cưng chiều thì cũng chỉ có thể cưng chiều mà thôi.
Không lâu sau, trà ấm được rót ra.
Tần Di cũng không giải cấm chế trên người Thẩm Thanh Đường, cứ vậy ôm cậu vào lòng, sau đó đưa chén trà đến bên môi cậu, đút cậu uống từng chút.
Thẩm Thanh Đường lúc này đột nhiên ngoan ngoãn hẳn, hàng mi dài rũ xuống, môi đỏ mọng nhấp một ngụm uống sạch nửa chén trà ấm.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuyết trắng điềm tĩnh và nhã nhặn, khiến người ta sinh ra cảm tình yêu mến, thậm chí không nhịn được muốn hôn một cái.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy, thổn thức trong lòng, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Sau này em còn dám quậy nữa không?"
Quả nhiên, Thẩm Thanh Đường chớp mắt ngoan ngoãn nhìn hắn, tia sáng trong mắt cậu lấp lánh, sáng ngời và quyến rũ.
Tần Di trong lòng mềm nhũn, cuối cùng vươn tay giải cấm chế trên người Thẩm Thanh Đường.
Nhưng sau khi Thẩm Thanh Đường được cởi bỏ trói buộc, cậu lại yếu đuối ngã vào lòng Tần Di, dựa vào ngực hắn nói: "Lan Đình bây giờ biết bắt nạt em rồi."
Tần Di:...
"Nói chuyện đàng hoàng." Tần Di lạnh nhạt nói.
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, có chút muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Di, cậu chỉ có thể nhịn cười.
Ngược lại, Tần Di nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, im lặng một lúc, đưa tay ra, dùng động tác có chút trúc trắc vuốt mái tóc đen mềm của cậu, nhỏ giọng nói: "Nếu em thực sự nghĩ cho ta, trước tiên hãy dưỡng thân thể cho tốt đã."
"Dưỡng tốt rồi, sau đó thì sao?"
Tần Di khẽ nhíu mày: "Em nói xem?"
Trong đôi mắt đẹp và ấm áp của Thẩm Thanh Đường hiện lên ý cười, cậu lắc đầu, đã biết còn hỏi: "Em nói sao?...!Em nói...!em không biết đâu."
Tần Di nhìn trong mắt Thẩm Thanh Đường thoáng hiện một tia xảo quyệt, đột nhiên nheo mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia nguy hiểm.
Sau đó, hắn nắm lấy eo Thẩm Thanh Đường, hơi dùng sức, Thẩm Thanh Đường bị ép vào trong lòng Tần Di, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này, Tần Di từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thanh Đường, ngón tay chậm rãi siết chặt vòng eo mềm mại kia, trong đôi mắt đỏ thẫm hiện lên một tia trêu ghẹo rất nhẹ, rất mờ nhạt.
Sau đó, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Thẩm Thanh Đường.
Trên đầu ngón tay của Tần Di có vết chai mỏng do cầm kiếm, khi hắn vuốt ve đôi môi mỏng mềm mại ẩm ướt của Thẩm Thanh Đường, cậu không khỏi có chút nao núng, nhưng Tần Di ôm cậu rất chặt vào lòng, trong nhất thời cậu thoát ra không được.
Cánh tay Tần Di nóng rực, cái ôm của hắn cũng nóng bỏng không kém, ngay cả nơi hai người tiếp xúc cũng nóng hầm hập.
"Chuyên gia đốt lửa" Thẩm Thanh Đường hơi sững sờ, đôi tai trắng nõn của cậu dần dần đỏ lên, vẻ mặt rõ ràng đã mất đi vẻ bình tĩnh vừa rồi, lộ ra một chút hoảng sợ.
Thấy Thẩm Thanh Đường bại lộ bản chất thật, Tần Di bình tĩnh cong môi, sau đó lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt Thẩm Thanh Đường, nói thẳng: "Thanh Đường, tính tình của ta không tốt như em nghĩ.
Em cứ đốt lửa hết lần này đến lần khác là thật sự cho rằng ta không làm được sao? "
Thẩm Thanh Đường đột nhiên mở to mắt, sau đó trên khuôn mặt tuyết trắng hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.
Thấy vậy, Tần Di lạnh lùng nghiêm túc nói: "Đã bảo em dưỡng thân thể cho tốt rồi, em cứ nên bảo dưỡng cho tốt đi."
"Những chuyện khác, em không cần bận tâm."
"Có biết chưa?"
Thẩm Thanh Đường cắn môi, im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Ừm, em biết rồi."
Đột nhiên trở nên vừa ngoan ngoãn vừa biết sợ.
Thấy Thẩm Thanh Đường lộ ra biểu tình như vậy, Tần Di không đành lòng cảnh cáo nữa, lúc này mới yên lặng buông vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường ra, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ngủ sớm một chút, ngày mai nhạc phụ phải tiến kỳ Trúc Cơ, em muốn ngủ nướng cũng không được."
"Vâng......"
Có vẻ như thực sự đã bị đả kích một trận.
Thấy Thẩm Thanh Đường rũ mi mím môi, Tần Di trầm mặc một lát, cuối cùng không nhịn được nói: "Vừa rồi ta không cố ý hung dữ với em."
Thẩm Thanh Đường lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Di với vẻ mặt ngờ vực.
Tần Di thở dài một hơi, cảm thấy có chút đau đầu, nhưng vẫn nói: "Em nghe lời một chút, có được không?"
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sau đó đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: "Được thì cũng được, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Thẩm Thanh Đường mím môi, trong đôi mắt trong veo xinh đẹp đột nhiên hiện lên một tia ranh mãnh, sau đó ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di với vẻ chờ mong, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Lan Đình hình như chưa bao giờ chủ động hôn em cả."
Tần Di:...
"Hôn em một cái, em sẽ nghe lời, có được không?"
Giọng nói ấm áp và mềm mỏng có chút mê hoặc.
Thẩm Thanh Đường của hiện tại, bình tĩnh làm nũng với Tần Di, vẻ đoan chính và rụt rè trên khuôn mặt xinh đẹp như sương tuyết kia đã sớm bị cậu xóa bỏ.
Tất cả những gì còn lại là sự tin tưởng và dịu dàng.
Thẩm Thanh Đường như vậy, không ai có thể từ chối được.
Đương nhiên, Tần Di cũng không có cách nào từ chối.
Đầu tiên hắn cau mày, sau đó đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng chậm rãi đi về phía trước.
Tần Di chân dài dáng cao, khi hắn khom người xuống, dần dần đổ xuống một bóng đen.
Nhịp tim của Thẩm Thanh Đường hơi tăng nhanh, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn Tần Di với sự tin tưởng tuyệt đối.
Tần Di nhìn vào mắt Thẩm Thanh Đường, bất giác mím môi, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Sợ mặt nạ chạm vào làn da mềm mại của Thẩm Thanh Đường, Tần Di hơi nâng mép mặt nạ lên rồi đeo lại.
Khoảnh khắc Tần Di nhấc mặt nạ lên, Thẩm Thanh Đường xuyên qua kẽ hở nhìn thấy vết sẹo của Tần Di ẩn dưới mặt nạ.
Nó không gớm ghiếc và đáng sợ như những gì cậu nhìn thấy trong giấc mơ.
Thẩm Thanh Đường đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hơi thở ấm áp của Tần Di đã lặng lẽ phả vào chóp mũi Thẩm Thanh Đường.
"Đang nghĩ gì?" Chất giọng Tần Di lạnh lùng mà từ tính, mang theo một tia gợi cảm không cách nào diễn tả.
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, cậu nhắm mắt lại, mím môi cười nói: "Em đang thắc mắc tại sao Lan Đình lại chậm-"
Chữ "chậm" chưa kịp nói ra đã bị đôi môi ấm áp chặn lại.
Tần Di không phải là người biết hôn, nhưng trong cơ thể hắn có nhiệt lượng của hỏa linh căn, chỉ cần khẽ hôn như vậy thôi cũng khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn, cực kỳ nóng bỏng.
Đôi môi mềm mại dán vào nhau, hương hoa thoang thoảng cùng hương thuốc thanh mát quyện vào nhau.
Hơi thở của Thẩm Thanh Đường có chút rối loạn.
Cuối cùng, Tần Di ngẩng đầu rút lui trước.
Thẩm Thanh Đường đã bị hắn hôn đến nỗi đuôi mắt ửng đỏ, có chút thở dốc, theo bản năng đưa mu bàn tay lên lau khóe môi, kết quả thấy Tần Di đang nhìn mình.
Tim Thẩm Thanh Đường như ngừng đập, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Lan Đình, chàng đến hôn cũng không biết nha."
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó khẽ nhếch môi: "Em cũng vậy."
Thẩm Thanh Đường:...
Tại sao Lan Đình nhà cậu càng ngày càng hư thế này?
- -----------------------------------------.