Chương 4
Cảnh Lê mất khoảng năm giây để đưa ra quyết định.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tần Chiêu, cá chép nhỏ toàn thân đều căng cứng, vây ép sát vào người, nhẹ nhàng nghiêng người từ trên chăn trượt xuống giường.
Lúc trượt còn trở mình, cẩn thận tránh đụng chỗ bị thương.
Xong xuôi liền bất động.
Tần Chiêu: “?”
Sau khi ý thức dần dần tỉnh táo lại, Tần Chiêu nhìn con cá chép nhỏ lăn xuống giường kia, bỗng nhiên hiểu được hành động của nó.
Nó đang… giả ch.ết.
Một hồi sau không thấy Tần Chiêu phản ứng gì, cá chép nhỏ lặng lẽ mở mắt liếc hắn một cái, sau đó lại căng cứng cả người nằm bẹp xuống.
Ngay cả giả ch.ết cũng không có thành ý gì cả.
Tần Chiêu bị nó chọc cười.
Con cá ngu ngốc này tưởng hắn không nhìn thấy sao?
Tần Chiêu nhanh chóng phát hiện trong không khí có mùi khét, hắn âm thầm thở dài, bế cá chép nhỏ lên đi ra ngoài.
Ánh mắt hắn dừng lại một lát ở vũng nước bên cạnh thùng gỗ và vệt nước uốn lượn một đường tới cửa phòng ngủ, vẻ mặt như thường đặt nó vào thùng rồi quay lại nhìn ấm thuốc.
Cảnh Lê trốn trong thùng, lén lút nhìn hắn.
Có lẽ thân thể Tần Chiêu vẫn còn khó chịu, hắn cúi người mở nắp ấm thuốc, động tác chậm hơn rất nhiều so với lúc trước, sắc mặt tái nhợt khẽ cau mày.
Ngoại trừ điểm này thì không nhìn ra được bất thường nào khác.
Dáng vẻ hắn vẫn bình thản, giống như một cái giếng cổ, không hề có chút gợn sóng nào.
Dường như Tần Chiêu thận trọng lạnh lùng đến khó thở mà Cảnh Lê trông thấy ban nãy chỉ là ảo giác của bản thân.
Tần Chiêu… Rốt cuộc là người như thế nào?
Tần Chiêu tỉnh lại vừa kịp lúc, ấm thuốc cuối cùng cũng được cứu, hắn lặng lẽ cầm chén thuốc lên uống, uống xong tầm mắt mới di chuyển đến chỗ cá chép nhỏ.
Cảnh Lê đang ầm thầm quan sát hắn, bỗng nhiên mắt đối mắt thì sợ tới mức thổi ra một quả bong bóng siêu to.
Tần Chiêu vươn tay về phía cậu.
Cảnh Lê ngơ ngác theo dõi động tác của hắn, quên cả chạy trốn.
Tiêu rồi tiêu rồi. Có phải Tần Chiêu tức giận định đem cậu đi làm canh cá không, hay là hắn đã phát hiện cậu không giống những con cá bình thường khác, tưởng cậu là quái vật nên muốn giết,…
Chỉ trong chớp mắt mà Cảnh Lê đã tưởng tượng ra vô số cách ch.ết của bản thân.
Nhưng Tần Chiêu chỉ khẽ búng ngón tay lên đầu cậu, lực rất nhẹ, không hề đau chút nào.
“Trả lại cho ngươi.” Tần Chiêu đứng lên đặt bát thuốc trên kệ bếp, “Còn nữa, lần sau nhớ đổi cách khác, không được đánh vào mặt ta.”
Kể từ hôm đó, Cảnh Lê bắt đầu cuộc sống ở nhà Tần Chiêu.
Tần Chiêu đối xử với cậu rất tốt, ngày ngày thay nước trong thùng, cho cậu ăn, kiểm tr.a vết thương, chăm sóc cậu chu đáo. Chỉ mới vài ngày mà cậu đã sắp trở thành một chú cá chép béo, không còn nhỏ gầy như xưa.
Chỉ là…
“Đồ ăn ăn vào trôi đi đâu hết rồi?” Tần Chiêu chọc chọc cái bụng phình to của con cá chép sau khi ăn no, cảm thấy rất khó tin. Chỉ là một con cá nhỏ kích thước bằng một bàn tay người lớn mà lại có thể ăn lượng thức ăn tương đương với cơ thể nó.
Sao có thể làm được điều đó nhỉ?
Những lúc như thế này Cảnh Lê đều ưỡn bụng ra, dính lấy ngón tay của Tần Chiêu không cho hắn rút lại, muốn tiếp tục sờ thêm vài lần nữa.
Mát xa sau bữa ăn có tác dụng tiêu thực đó.
Động tác của Tần Chiêu nhẹ nhàng, dùng lực vừa đủ khiến Cảnh Lê muốn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là khoảnh khắc nhàn rỗi này thường kéo dài không lâu, vì buổi chiều là khoảng thời gian để Tần Chiêu làm việc.
Hắn dời cái thùng gỗ vào chiếc bàn bên trong phòng ngủ.
“Nguyên tắc cũ, không được té nước, nếu không sẽ chẳng có đồ ăn.” Tần Chiêu khéo léo trải cuộn giấy và lấy đồ mài mực ra, nhắc nhở nó.
Cá nhỏ ngoan ngoãn vẩy đuôi với hắn.
Mấy ngày nay ở chung, Cảnh Lê đã hiểu biết thêm rất nhiều về Tần Chiêu.
Thí dụ như sức khỏe của Tần Chiêu tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều, nếu muốn rời nhà lên núi hái thảo dược, phải chọn một ngày có thời tiết tốt, không nóng cũng chẳng lạnh, không đi quá hai canh giờ, nếu không khi trở về sẽ phát sốt.
Cơ thể hắn khó chiều thật sự.
Lại thí dụ như nguồn thu nhập chính của hắn là giúp đỡ sửa đổi và chép lại sách.
Hầu hết các cuốn sách đều đến từ thư viện hoặc chùa miếu ở một vài thôn làng gần đó, số lượng sách cần được sửa chữa và sao chép ở những nơi này rất nhiều. Do họ không đủ người làm việc này nên tìm thêm người trong các thôn làng phụ giúp.
Những nơi này cũng rất hào phóng, ngoài bút, giấy, đồ mài mực và chi phí vận chuyển lưu giữ, còn có thể nhận được từ 180 đến 200 văn cho một cuốn sách được sao chép, sửa lại.
Việc này còn kiếm được nhiều tiền hơn là lên núi hài thảo dược đem bán.
Về việc chuyển chỗ “giám thị” cá chép nhỏ là do cậu ở một mình quá buồn chán, điên cuồng vỗ nước phản đối, mãi cho đến khi Tần Chiêu ôm cậu lại đây mới dừng lại.
Cảnh Lê nằm bên trong thùng gỗ, chăm chú theo dõi Tần Chiêu viết chữ.
Thời đại này không tồn tại trong lịch sử, các ký tự đang được hắn sử dụng không giống với bất kì loại ký tự cổ nào mà Cảnh Lê biết trước đó. Cảnh Lê đã nhìn rất nhiều ngày rồi, ngoại trừ có thể thấy được nét bút thanh thoát phóng khoáng của hắn ra thì hoàn toàn không đọc hiểu chữ nào.
Một sinh viên trải qua nền giáo dục hiện đại bỗng trở thành một người mù chữ trong thế giới cổ đại.
Cứ mỗi lần nghĩ đến đó Cảnh Lê đều cảm thấy phiền lòng.
Quyển sách trong tay Tần Chiêu đã được chép lại từ bốn năm ngày trước, hôm nay vừa hay hoàn thành. Sau khi chép xong dòng cuối, hắn nhìn lên thì thấy cá chép nhỏ đã nổi trên mặt nước ngủ say ngủ từ bao giờ.
Ồn ào cả ngày vì muốn ở gần hắn, giờ lại ngủ nhanh hơn bất kì ai.
Tần Chiêu không kìm lòng được chọc chọc nhẹ vào bụng nó.
Tướng ngủ của cá nhỏ có hơi đáng sợ, cái bụng màu hồng nhạt hếch lên, cả thân thể thì nhấp nhô trong nước, mà còn ngủ rất say, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Lần đầu Tần Chiêu thấy còn tưởng là con cá chép nhỏ này ch.ết rồi.
Hiện tại cũng giống như vậy, cá nhỏ nằm ngửa trên mặt nước, ngủ rất say, chiếc đuôi mở rộng trên mặt nước bồng bềnh như một tấm lụa, từng họa tiết đều hiện rõ ra.
Mỗi khi Tần Chiêu chạm vào nó, đuôi cá mềm mãi khẽ động vài cái, cảm giác rất thích.
Tần Chiêu rất là hứng thú, không khỏi sờ soạng thêm vài cái, khiến đuôi cá vẫy càng thêm mạnh.
Cảnh Lê cuối cùng cũng tỉnh dậy dưới sự “quấy rối” dai dẳng của ai kia, cậu giận dữ trở mình há miệng muốn căn người.
May thay Tần Chiêu đã sớm có sự chuẩn bị trước, nhanh chóng né được.
Cá chép nhỏ gắt ngủ, mà còn rất nghiên trọng.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Tần Chiêu nói: “Công việc của ta xong rồi, dẫn ngươi ra ngoài suối chơi, chịu không?”
Đi ra ngoài chơi?
Cảnh Lê hào phóng hết giận, đuôi cá vỗ nhẹ lên mặt nước, tỏ vẻ đồng ý.
Chẳng còn cách nào, ngây ngốc trong nhà thật quá chán.
Cảnh Lê vốn là người hoạt bát không chịu ngồi yên, nay biến thành cá, lại còn bị nhốt trong thùng gỗ nhỏ, cảm thấy bức bối khỏi phải bàn.
Nhưng mà cho dù là như vậy, cậu tạm thời cũng không có ý định rời khỏi đây.
Bởi vì… đồ ăn Tần Chiêu làm rất ngon nha!
Rõ ràng chỉ là một loại rau dại bình thường mà Tần Chiêu lại có thể chế biến được rất nhiều món ăn ngon, đây còn không phải lý do chính đáng để cậu ở lại à?
So với việc phải ăn thực vật tôm cá nhỏ trong nước sau khi rời đi, thì Cảnh Lê tình nguyện làm một cá chép được nuôi trong nhà.
Dù sao mỗi ngày Tần Chiêu đều đưa cậu ra ngoài chơi.
Nhà của hắn cách dòng suối không xa, đi về phía tây chỉ mất thời gian nửa chén trà là tới.
Thôn Lâm Khê được xây dựng dọc theo con suối, có vài con đường dẫn tới nó. Tần Chiêu thường đưa Cảnh Lê tới khúc thượng lưu của suối, thỉnh thoảng mới có người tới đây lấy nước về nấu cơm, còn bình thường không có người qua lại nơi này.
Hôm nay thời tiết khá tốt, nắng ấm chiếu xuống dòng suối trong vắt thấy cả đáy, sóng nước lấp lánh.
Tần Chiêu cọ rửa cái thùng gỗ nhỏ xong lại đổ đầy nước sạch vào, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cá nhỏ tung người nhảy khỏi mặt nước.
Cá chép nhỏ màu đỏ rực tung người nhảy lên không trung, đuôi vung vẩy một cái, thân hình uyển chuyển vẽ thành hình vòng cung trên không rồi nhẹ nhàng rơi xuống nước.
Nước bắn tung tóe khắp nơi.
Ở đây nước chảy không xiết lại còn trong vắt, Cảnh Lê thích chí bơi lội xung quanh, đuôi cá đỏ rực rỡ lập lờ dưới mặt nước.
Tần Chiêu đứng trên bờ yên lặng theo dõi cá nhỏ đang chơi đùa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Nuôi nó trong thùng gỗ nhỏ này thì quả thực là có chút thiệt thòi.
Tần Chiêu nghĩ thầm trong lòng, nếu có cơ hội thì làm cho nó một cái ao lớn chút vậy.
“Ồ, đây không phải là Tần Chiêu sao?” Một giọng nói vang lên từ đằng sau, Tần Chiêu quay lại thì thấy một kẻ mập mạp đi về phía con suối, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Hôm nay là ngày gì đây? Ngươi một thân bệnh tật cũng đi ra ngoài hả. Có ổn không đấy, đừng có ngất xỉu rơi xuống nước, chẳng có ai cứu nổi đâu đó.”
Giọng điệu không được lễ độ cho lắm, Cảnh Lê liền dừng động tác, nhìn về phía bờ.
Người kia thoạt nhìn trẻ hơn Tần Chiêu vài tuổi, tầm mười sáu mười bảy. Bất luận là cách ăn mặc hay khí chất đều sang trọng hơn dân làng bình thường nhiều lắm, liếc mắt một cái cũng biết là mười ngón tay không dính nước mùa xuân*.
(*) nhà có điều kiện, không cần giặt quần áo, không cần làm việc nhà, sống an nhàn sung sướng.
Lại là ai đây?
Cảnh Lê vẫy vẫy đuôi, có chút khó chịu không thể nói nên lời với người này.
Tần Chiêu dường như không để ý, vẫn thản nhiên đáp: “Cảm ơn đã quan tâm.”
Nhóc mập phiền nhất là cái giọng điệu không nóng cũng chẳng lạnh này của hắn, giống như đang đấm vào bông, cả người đều không thoải mái. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ngươi là ai mà có thái độ đó? Đừng có quên ai đã giúp ngươi vào sống ở thôn Lâm Khê này.”
Tần Chiêu nói: “Là Trần gia giúp đỡ, đương nhiên ta sẽ không quên.”
“Hừ, nhớ rõ đó.” Nhóc mập mạp kia cười lạnh, “À đúng rồi, nghe nói ngươi còn nợ nửa năm tiền nhà, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng trả trong mấy ngày này đi, nếu không… ngay cả nhà cũng không có mà về đâu. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Tên nhóc mập mạp này là cháu trai của nhà họ Trần, tên Trần Ngạn An, ngôi nhà mà Tần Chiêu đang sinh sống hiện nay là do Trần gia cho thuê. Tần Chiêu hỏi: “Lời này là có ý gì, mấy ngày nữa các ngươi định chia nhà?”
Lúc trước Lâm nhị thúc đã nhắc nhở hắn, gần đây Trần gia đang ầm ĩ chia nhà.
Cả ba thế hệ Trần gia đều sống chung dưới một mái nhà, nhưng bề trên chỉ còn lại một mình Trần lão thái, dưới có bốn người con trai, ngay cả đứa nhỏ nhất cũng đã lập gia đình.
Lúc trước Trần lão thái vẫn còn khỏe mạnh, bốn nhà vẫn sống chung một chỗ, tránh không được chuyện xảy ra mâu thuẫn.
Bây giờ cơ hội tới, tách ra ở riêng là mục đích chung của bọn họ.
Nơi Tần Chiêu hiện đang sống là của Trần gia, sau khi bọn họ chia nhà nhất định sẽ đổi chủ. Việc hắn có thể tiếp tục được sống trong ngôi nhà đó hay không, rồi tiền thuê được tính như thế nào thì phải tùy thuộc vào chủ mới.
Xem ra chủ nhân mới của nơi này là gia đình Trần Ngạn An.
Nghe hắn hỏi như thế, trên mặt Trần Ngạn An thoáng một tia bực dọc, nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, mau đưa tiền ra đi.”
Tần Chiêu liền hỏi lại: “Ngươi cố ý tới đây là để nhắc nhở ta chuyện này à?”
“Ai cố ý tới đây, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi!”
Tần Chiêu im lặng nhìn hắn.
Trần gia hiện đang sống ở phía đông của ngôi làng, con suối nơi bọn họ đang đứng là ở phía tây, đi ngang qua nơi này… có phần hơi xa quá.
Vẻ mặt Trần Ngạn An có chút không kiềm chế được, đáng trống lảng: “Ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, nếu ta tính không nhầm thì ngươi đã nợ tiền chín tháng rồi đấy! Bà nội ta cho phép ngươi trả tiền thuê theo năm, nhưng mẹ thì không đâu. Mỗi tháng 65 văn, vậy tính ra ngươi nợ gần sáu trăm văn rồi, ngươi có trả nổi không?”
Bây giờ Tần Chiêu đương nhiên không có khả năng chi trả.
Cơ thể hắn cực kỳ không khỏe vào mùa đông, tiền tiết kiệm cơ bản là không còn bao nhiêu.
Quyển sách hôm nay vừa chép xong có thể đổi được 200 văn, cộng thêm tiền bán thảo dược lúc trước tổng cộng chỉ có 365 văn, thiếu gần một nửa.
Cứ mỗi năm ngày làm được một quyển sách, nếu Trần gia lại cho hắn thêm chút thời gian, vậy thì hẳn là hắn có thể gom đủ tiền được.
Nhưng đó là nếu như hắn không ăn uống, không mua thuốc.
Thực tế thì cứ mười ngày Tần Chiêu lại phải mua thuốc một lần, tiền thuốc cũng phải mất khoảng 300 văn.
Đây cũng là lý do khiến cuộc sống của hắn không thể nào khá lên được.
Tần Chiêu nhất thời không trả lời, Trần Ngạn An càng thêm tự đắc: “Ta biết ngươi hiện không trả được. Sao đây, có muốn cầu xin ta giúp không, để ta đi xin mẫu thân cho ngươi thêm chút thời gian?”
“Không cần.” Tần Chiêu thấp giọng nói: “Ta sẽ cố hết sức.”
“Cố gắng hết sức? Nếu thật sự có thể cố gắng hết sức, ngươi sẽ không ỷ vào việc bà nội ta đối xử tốt với ngươi, mãi không chịu đi.” Trần Ngạn An hừ lạnh, châm chọc: “Ngươi ở làng ta ba năm nay, tại sao tiền nhà vẫn trả không nổi? Tiền của ngươi rốt cuộc là dùng để mua thuốc chữa bệnh, hay là… ngươi đã phung phí tiền của đến nhưng nơi không đứng đắn nào đó.”
Ánh mắt Tần Chiêu khẽ lay động, đột nhiên lộ ra chút lạnh lùng.
Trần Ngạn An bắt gặp ánh mắt của hắn, giọng nói ngưng trệ.
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Ngạn An, nếu như ngươi đã đi học ở trên trấn, tiên sinh nơi đó chắc hẳn cũng đã dạy ngươi cẩn trọng từ lời nói đên việc làm.”
“Còn nữa, phải đặt chữ hiếu lên đầu, tổ mẫu Trần gia vẫn còn sống, các ngươi lại đi khắp nơi ầm ĩ chuyện chia nhà, như vậy không thích đáng.”
Trần Ngạn An bị ánh mắt chăm chú của Tần Chiêu làm cho hoảng sợ, không biết lựa lời nói: “Chuyện của nhà ta liên quan gì đến ngươi, ngươi là ai mà…”
Lời còn chưa dứt đã có một vệt nước đột nhiên hất đến bên cạnh.
Ngay sau đó là một thứ gì đó đập mạnh vào đầu gối hắn, Trần Ngạn An không thể đứng vững, chật vật ngã thẳng xuống nước. Một cái bóng đỏ rực vụt ngang qua.
“Cái này là cái quái gì?!”
Cảnh Lê tung người lên khỏi con suối, dùng cái đuôi xinh đẹp của mình tát thẳng vào mặt Trần Ngạn An.