Chương 126
Chuyển ngữ: Lý Ngư
Chỉnh sửa: Sunny
Hôn lễ cử hành đúng hạn.
Tần Chiêu làm người chứng hôn, cá con thì làm hoa đồng, phụ trách bưng trà cho đôi tân nhân.
Cá con mặc một bộ đồ màu đỏ, phía sau còn dùng lụa đỏ may thành đuôi cá đơn giản, nom như hóa trang cá chép, lúc đi đường cái đuôi lắc qua lắc lại, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Đây là chủ ý của Cảnh Lê, đại ý là cá chép chúc phúc, chúc nhà Trần Ngạn An ngày sau phúc vận hưng thịnh, vợ chồng tương kính như tân.
Sau ngày cưới, Tần Chiêu tới nhà trưởng thôn chào tạm biệt.
"Đường xa vất vả, mang phu lang hài tử đi cùng làm gì? Mà lại còn đi sớm như vậy." Trưởng thôn thở dài nói.
Nghe lời này, Tần Chiêu lại cười nói: "Trưởng thôn không thể nói thế, lần trước ta muốn để y và con ở lại trong thôn, còn bị giận dỗi một hồi."
Cảnh Lê ôm cá con ngồi kế bên Tần Chiêu, nghe hắn nói thì trừng mắt liếc một cái.
Trưởng thôn có nói đến chuyện xưa à?
Nếu Tần Chiêu vào kinh chỉ để đi thi thì bảo cậu không đi cho khỏi phiền cũng được, nhưng người này đi vì muốn điều tr.a chân tướng năm đó, cậu lo lắng không phải rất bình thường à?
"Ta nói sai, là xa ngươi ta không chịu nổi." Tần Chiêu đàng hoàng trịnh trọng sửa lời.
Lời này cũng không sai, cho dù Tần Chiêu chỉ đi thi thì ít nhất cũng mất nửa năm.
Chia xa lâu như vậy, đừng nói bọn họ không chịu nổi, đối với con cái cũng không tốt.
Về phần vì sao ngay lập tức xuất phát, Tần Chiêu đã chuẩn bị tốt lời giải thích: "Đi đường núi không an toàn, ta và phu lang tính đi thuyền vào kinh. Nếu đi quá trễ thì e rằng đến mùa đông nước sông sẽ đóng băng, thuyền không đi được."
"Hơn nữa, đúng lúc xưởng dệt tơ lụa Giang Lăng có một chuyến hàng phải vận chuyển lên phía bắc, bằng lòng cho chúng ta quá giang một đoạn."
Bề ngoài Tần Chiêu là tiên sinh dạy học cho Cố thiếu gia nhà xưởng dệt lụa Giang Lăng, Cố Trường Châu dứt khoát phái thuyền buôn vận chuyển hàng lên phía bắc, thuận đường đưa Tần Chiêu đi kinh thành.
Dùng cách này che giấu tai mắt.
Trưởng thôn gật đầu: "Vị chủ thuê này đối xử với ngươi không tệ, vậy cũng tốt, các thuyền buôn đều thuê một số hộ vệ, có thể che chở các ngươi bình an."
Lúc mọi người đang nói chuyện thì phu nhân trưởng thôn và các nông phụ đi đến.
"Tiểu Tần còn chưa đi nhỉ, thật may quá. Đây, bà con trong thôn mang cho ngươi chút đồ!" Trong tay phu nhân trưởng thôn là một giỏ trúc đựng đầy trứng gà.
Trong tay những nông phụ phía sau nàng cũng cầm đầy đồ, nhìn sơ qua đều là điểm tâm lương khô thịt khô và một số loại thổ sản.
Tần Chiêu nhìn những giỏ trúc to nhỏ kia, im lặng một lát: "Không cần đâu, mọi người khách khí quá..."
"Khách khí cái gì, mang cho ngươi ăn đường!" Thôn trưởng phu nhân cắt ngang lời hắn, khuyên nhủ, "Chuyến này đi thuyền chắc phải hơn mấy tháng, mang thêm nhiều lương khô ăn trên đường đi. Thôn chúng ta nghèo, không có đồ tốt cho ngươi nhưng mấy thứ điểm tâm này là phải có. Coi như ngươi không ăn cũng không thể để hài tử và phu lang thiệt thòi chứ!"
Cá con đã ngửi thấy mùi thơm bánh trái trong giỏ, mắt không thèm nhìn qua chỗ khác luôn, trông mong chờ đợi.
Cảnh Lê và Tần Chiêu liếc nhau, che mặt không dám nhìn thẳng.
Không biết tên nhóc con này giống ai, chỉ cần là đồ ăn đều thích, không hề kén chọn.
Thịnh tình quê nhà không thể từ chối, Tần Chiêu lại không giỏi cự tuyệt. Kết quả là xe ngựa do Cố Trường Châu phái tới đón nhà hắn bị nhét đầy đồ như xe hàng, bao lớn bao nhỏ, đầy một xe đều là lâm sản và thổ sản.
Ai không biết còn tưởng nhà Tần Chiều tới thôn nhập hàng đi bán.
Xe ngựa chở cả nhà Tần Chiêu đến bến tàu, lên chiếc thuyền nhỏ đã chờ ở đây từ lâu.
Thôn Lâm Khê ở ngược hướng Giang Lăng, thuyền buôn của Cố gia không tiện tới đây. Cả nhà Tần Chiêu đi nhờ thuyền nhỏ có đi ngang bến tàu Giang Lăng, ra tới bến lại đổi qua thuyền buôn.
Lúc thuyền nhỏ đến bến tàu Giang Lăng, từ xa đã thấy một chiếc thuyền buôn đang kiểm kê hàng hóa.
Thuyền vừa cập bờ thì thấy Cố Trường Châu dẫn theo mấy người đi tới.
"Tần tiên sinh." Cố Trường Châu gật đầu ra hiệu với Tần Chiêu.
Trong mắt người ngoài thì ông và Tần Chiêu chỉ là quan hệ giữa chủ thuê và tiên sinh dạy học, không xa cách, nhưng cũng chưa nói tới thân thiết.
Tần Chiêu chắp tay với ông: "Cố lão gia, lần này làm phiền ngài nhiều."
"Không có không có, Tần tiên sinh có ân dạy học đối với con trai ta, chút chuyện nhỏ tiện tay này đâu tính là gì." Cố Trường Châu vừa nói vừa chỉ người đàn ông trung niên bên cạnh ăn mặc như thương nhân: "Vị này là ông chủ Lý, thuyền này là của hắn."
Tần Chiêu khách sáo hành lễ với đối phương: "Chào ông chủ Lý."
Ông chủ Lý vội trả lễ: "Tần tiên sinh khách sáo."
Cố Trường Châu thoáng nhìn sau lưng, nói: "Không phải ngươi ầm ĩ đòi tới tiễn Tần tiên sinh à, núp ở phía sau làm gì?"
Ông nghiêng người tránh ra, Tần Chiêu mới thấy Cố Hoành cũng tới.
Hốc mắt thiếu niên hơi đỏ, bị phụ thân mình nói thẳng ra nên tai cũng đỏ lên: "Ai nháo nhào muốn tới chứ, ta chỉ là..."
Tầm mắt mọi người đều ở trên người hắn, Cố Hoành có chút lúng túng, không nói được nữa.
Tần Chiêu nói: "Cố Hành, sau khi ta đi nhớ phải làm bài tập, nếu sắp tới có mời tiên sinh khác dạy học cũng phải nghe lời thầy, hiểu chưa?"
"Ngươi nói thế này là ý gì, ngươi không trở lại thật à?" Cố Hoành hỏi lại.
Cố Trường Châu quát lớn: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện với tiên sinh sao?"
Cố Hoành hừ lạnh một tiếng, nhìn sang chỗ khác.
Tần Chiêu bình tĩnh nói: "Dù ta trở lại cũng không tiếp tục làm tiên sinh của ngươi, duyên phận thầy trò ta dừng ở đây, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
"Ta..." Cố Hoành hít mũi một cái, rầu rĩ nói, "Biết rồi, không phải là thi cử nhân sao, không có ngươi cũng vẫn làm được."
Tần Chiêu gật đầu: "Vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Hốc mắt Cố Hoành hơi đỏ, Cảnh Lê hỏi: "Khóc cái gì chứ, ngươi có thể viết thư cho chúng ta mà, còn có thể tới tìm chúng ta chơi, có phải vĩnh biệt đâu."
Cố Hoành há miệng, giống như còn muốn nói thêm, lại ngập ngừng.
Tần Chiêu nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng là được rồi."
Cố Hoành nhỏ giọng nói: "Sau này ta... Sau này ta có thể tới kinh thành tìm ngươi không?"
Nụ cười Cảnh Lê có chút cứng lại: "?"
Cố Hoành cúi đầu, nhanh chóng nói: "Ta sợ ngươi thi đậu Trạng nguyên làm quan lớn, không muốn cùng nhà chúng ta tiếp tục qua lại. Ngươi còn chưa dạy ta cưỡi ngực đánh bạc đâu!"
Tần Chiêu lắc đầu cười.
Nếu vì ngại chênh lệch thân phận mà không muốn qua lại với bọn họ thì sao trước đây hắn lại đồng ý dạy học cho Cố Hoành chứ.
Tần Chiêu nói: "Yên tâm đi, nếu tới kinh thành thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào, đến đó ta dẫn ngươi đi chơi."
Được Tần Chiêu nhận lời, tâm trạng Cố Hoành tốt hơn một chút. Cố Trường Châu dặn dò hạ nhân đem hành lý cả nhà Tần Chiêu lên thuyền. Chờ thêm một lúc, cuối cùng cũng kiểm kê hàng hóa xong, ông chủ Lý ra lệnh, tuyên bố xuất phát.
Thuyền buôn tổng cộng có ba tầng, tầng trệt dưới cùng chuyên dùng để chở hàng, tầng thứ hai là nơi ở của thuyền viên, tầng thứ ba là mấy gian phòng khách.
Tần Chiêu đứng trên hành lang tầng ba của thuyền buôn, nhìn bến tàu Giang Lăng càng ngày càng xa. Trên bến tàu, mơ hồ còn có thể trông thấy Cố Hoành đang vẫy tay. Tần Chiêu vẫy chào đáp lại, nghiêng đầu thì thấy Cảnh Lê giống như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn.
Tần Chiêu hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là lúc nhìn thấy Cố Hoành bỗng nhiên hiểu rõ một số việc." Cảnh Lê nói, "Nếu như đến tận bây giờ mà Tiểu hoàng đế vẫn nhớ mãi không quên ngươi thì ta tuyệt đối không cảm thấy kì quái đâu."
Chỉ dạy một năm, Cố thiếu gia kiêu căng như vậy vì chia ly mà rơi mất mấy giọt nước mắt, huống chi là dạy tiểu hoàng đế bảy năm?
Người này đối xử với học sinh đều như vậy à?
Cảnh Lê ghen tuông nói xong thì ôm cá nhỏ vào phòng.
Tần Chiêu: "..."
Vừa đi là đi suốt một tháng liền.
Lúc đầu Cảnh Lê còn cảm thấy mới mẻ, nhưng qua một tháng ngoại trừ lúc ngẫu nhiên đi qua bến tàu lớn các thành thì dừng lại một chút, thời gian còn lại tất cả phong cảnh đều không có gì thay đổi. Sau đó ngay cả cá con cũng không còn hứng thú đi lên boong tàu chơi nữa.
Vào một buổi sáng hai mươi ngày sau, ông chủ Lý đến gõ cửa phòng Tần Chiêu: "Tần tiên sinh, lát nữa thuyền sẽ cập bến tàu gần kinh thành, các ngươi chỉ có thể ngồi đến lúc ấy. Gần bến tàu có trạm dịch, các ngươi tìm một chiếc xe ngựa, hẳn là sẽ kịp vào thành trước giờ giới nghiêm."
Tần Chiêu nói cảm ơn với ông chủ Lý, trơ mắt nhìn phu lang nhỏ mới vừa rồi còn buồn ngủ lơ mơ trong nháy mắt tỉnh táo lại, hứng thú bừng bừng bắt đầu thu dọn hành lý.
Lần này coi như cậu được thấy chỗ đáng sợ của việc giao thông không thuận tiện, đời này cậu không muốn ngồi thuyền lần nữa đâu.
Buổi chiều, Tần Chiêu và Cảnh Lê xuống bến tàu.
Bến tàu không tính là lớn, chủ yếu cho thuyền buôn tiếp tế lương thực đồ, không phải là bến tàu chuyên chở khách. Bây giờ thuyền ngựa ra vào kinh thành đều phải làm giấy tờ, lần này ông chủ Lý không có ý định vào kinh, bởi vậy không làm giấy tờ trước, không thể cập bến.
Cũng may cạnh đó thuyền buôn tới lui nhiều, trạm dịch tiệm cơm cần gì cũng có.
Một đoàn người dùng cơm trưa ở bến tàu, A Thất đi trạm dịch thuê cỗ xe ngựa.
Người đánh xe là một nam tử trẻ tuổi, ăn mặc bình thường, làn da ngăm đen. Sau khi A Thất nói địa chỉ cho hắn, đối phương lập tức nhiệt tình giúp đỡ khuân đồ, đi đứng làm việc đúng là nhanh nhẹn cực kì.
Nơi ở của bọn họ ở kinh thành đương nhiên là do Cố Trường Châu tìm giúp, là một tòa nhà trong nội thành.
Đám người nghỉ ngơi một lát, trước khi xuất phát hắn dẫn một người tới: "Mấy vị khách quan, người này tiện đường muốn đi nhờ xe, không biết mấy vị có thuận tiện hay không?"
Người kia ăn mặc như người bán hàng rong, lưng cõng cái giỏ trống không, dáng người thon gầy: "Ta thuận đường về thành, ngồi trước xe là được, sẽ không quấy rầy mấy vị."
A Thất quay đầu hỏi ý Tần Chiêu, người nọ gật đầu.
Lúc này xe ngựa mới xuất phát.
Xe ngựa này phía trên có trần xe, bốn phía dùng rèm vải vây quanh chắn gió. Ngồi trong xe có thể nhìn thấy hai bóng người trước đầu xe qua lớp màn che.
Hai người kia đều nói tiếng địa phương, nom như đã quen biết từ trước, câu được câu không trò chuyện việc buôn bán gần đây.
Cảnh Lê nghe vài câu, không nhịn được nhìn người đánh xe thêm vài lần.
Người đánh xe này... thật kỳ lạ.
Đánh xe không tính là công việc kiếm tiền, đa phần những người đánh xe đều tuổi cao sức yếu, không làm được việc nặng. Nhưng người này thân hình tráng kiện khỏe mạnh, chắc chắn có thể tìm được những việc khác để kiếm sống.
Trong lòng Cảnh Lê nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, ngược lại là Tần Chiêu chủ động mở lời: "Tiểu ca vẫn luôn đánh xe ở nơi này hả?"
"Không phải, ta là nông dân gần đây, vừa làm xong việc nông, làm việc kiếm thêm chút đỉnh." Người đánh xe trả lời, cũng không quay đầu lại.
Tần Chiêu: "Nơi này chắc không nhiều khách lắm nhỉ?"
Nghe thấy lời hắn, người đánh xe kỳ lạ trầm mặc một chút.
Người bán hàng rong bên cạnh hắn ta tiếp lời: "Ừ, không nhiều lắm, bến tàu này của bọn ta rất nhỏ. Khách đi kinh thành đều tới bến tàu lớn ở phía bắc, bên đó toàn là dân chuyên, người ta có quy củ, cho dù có tới thì cũng không đến lượt bọn ta."
Tần Chiêu lại hỏi: "Nói như vậy, hai vị đã biết nhau từ trước?"
Người bán hàng rong nói: "Đồng hương, cùng nhau ra ngoài làm ăn."
Tần Chiêu lại hỏi thêm mấy chuyện, hai người kia đáp lại từng cái, nghe rất bình thường.
Cảnh Lê cho là mình lo lắng thái quá, nghi thần nghi quỷ miết nên không nghĩ nhiều nữa. Xe ngựa chậm rãi đi lên phía trước, sắc trời dần tối đi, vào đến trong núi thậm chí còn bắt đầu mưa.
Giọt mưa rơi trên thùng xe vang lên lộp độp, Cảnh Lê ôm cá con, một lớn một nhỏ rúc vào nhau ngủ gật.
Không biết trôi qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ ở phía trước: "Ngủ hết chưa?"
"Ngủ hết rồi, ta đã nói thuốc chắc chắn có tác dụng mà, không tin à?"
Cảnh Lê còn mơ màng nghe thấy lời đó lập tức tỉnh táo lại, toan ngồi dậy thì thấy người bên cạnh nhẹ nhàng kéo áo mình một cái.
Tần Chiêu tựa vào cạnh cửa sổ nhắm mắt lại, dáng vẻ như đang ngủ say.
Ngón tay hắn chậm rãi chạm tay Cảnh Lê, viết ba chữ trong lòng bàn tay cậu:
"Đừng cử động."
Nhịp tim Cảnh Lê tăng nhanh không thể khống chế.
Đã xảy ra chuyện gì ư?
Hai người đó thật sự có vấn đề?
Cảnh Lê không dám hỏi nhiều, cậu cảm giác được không chỉ có Tần Chiêu đang giả vờ ngủ, A Thất ngồi đối diện cậu cũng cúi đầu, hô hấp đều đặn nhưng ngón tay lại một mực đặt lên bên hông.
Cậu biết, nơi đó của A Thất giấu một cây dao găm.
Cá con đang ngủ ngon trong ngực cậu, Cảnh Lê ôm cơ thể mềm mại của con, giống như có thêm chút dũng khí. Cậu gắng sức duy trì hô hấp đều đặn, viết chữ trong lòng bàn tay của Tần Chiêu.
"Là ai?"
Tần Chiêu trả lời: "Không biết."
Lòng bàn tay Cảnh Lê đổ mồ hôi.
Trước khi đến kinh thành, cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng gặp bất cứ chuyện gì, nhưng cậu không nghĩ tới bọn cậu còn chưa vào thành đã gặp nguy hiểm.
Hai người kia rốt cuộc là ai, là giặc cướp thông thường hay là kẻ thù của Tần Chiêu?
Giống như cảm giác được tâm trạng bất an của Cảnh Lê, Tần Chiêu tiếp tục viết: "Đừng sợ."
"Không sợ." Cảnh Lê trả lời, "Có ngươi ở đây."
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Cảnh Lê viết xong câu này, lo lắng trong lòng bỗng nhiên giảm bớt mấy phần.
Tần Chiêu lợi hại như vậy, bất luận gặp phải chuyện gì cũng sẽ có cách thoát hiểm.
Cậu không sợ.
Cảnh Lê nắm chặt tay Tần Chiêu trong bóng đêm, nhịp tim từng chút từng chút bình phục lại.
Xe ngựa vẫn đang tiếp tục di chuyển.
Một lát sau, giọng nói đè thấp xuyên qua tiếng mưa rơi vang lên lần nữa: "Không phải nói là đường này sao, mẹ nó, rốt cuộc ngươi có biết đường không hả!"
"Đang mưa đấy, nếu không thì ngươi làm đi?"
"Ta biết đường còn cần ngươi à, mẹ nó ta cũng lâu rồi mới về kinh thành đấy. Nhanh lên, nếu làm trễ nải công việc, ông đây cho ngươi biết mặt!"
Cảnh Lê lắng nghe, cảm thấy có chút không đúng.
Hai người này... lạc đường à?
Mà giống như còn đang cãi vã.
Không chờ cậu suy nghĩ kĩ càng, xe ngựa bỗng nhiên chấn động nặng nề, con ngựa hí lên một tiếng, dừng lại.
Cảnh Lê bất giác nắm chặt tay Tần Chiêu.
Một lát sau, có người gõ gõ ngoài xe ngựa: "Khách quan, tỉnh, mau tỉnh lại."
Đang nói với bọn họ.
Cảnh Lê ngẩng đầu, Tần Chiêu cũng đang nhìn cậu. Đối phương đưa tay nhẹ nhàng chạm lên môi, ra hiệu cậu đừng nói chuyện, bản thân thì vén rèm xe lên, giọng nói có chút buồn ngủ: "... Sao vậy?"
Phu xe mặc áo tơi đứng bên cạnh xe ngựa, bất đắc dĩ thở dài: "Bánh xe mắc phải ổ gà, ngựa kéo không ra, xui thật... Ngài có tiện thì mời xuống xe tạm đã, được thì giúp tôi đẩy một chút càng tốt."
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "..."
Hạ dược bọn họ còn muốn được hỗ trợ.
Không có miếng khách khí nào luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Cướp kinh thành chỉ đến thế thôi à?