Chương 14

Dạ tiệc náo nhiệt phi phàm, một số nghệ sĩ quen biết ngồi tụ lại nói chuyện phiếm với nhau. Vu Linh là phó chủ biên của Phong Thượng, tất nhiên có rất nhiều người tranh nhau bắt chuyện, sớm bị người ta kéo đi xã giao. Cô chỉ kịp dặn Tư Vũ đừng đi linh tinh rồi chìm vào trong biển người.


Tư Vũ vốn định đến góp cho đủ số. Cô chỉ là một người vô danh tiểu tốt, gương mặt cũng mới, chẳng có ai bước tới bắt chuyện nên cũng thảnh thơi trốn ở một góc uống trà gừng táo đỏ, hưởng thụ vận khí khắp mọi nơi, thích ý cực kì.


Thân thể cô ốm yếu, lạnh lẽo từ nhỏ, trà gừng lại làm ấm dạ dày, uống một ly thôi cả người liền ấm áp. Tư Vũ híp mắt,chiếc miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống, hai má ửng hồng, vẻ mặt lười biếng như một con mèo nhỏ đang phơi nắng.


Cô còn đang mừng vì được thanh nhàn lại không biết tất cả hành động đều rơi vào mắt Kỷ Lâm. Một bên hắn cười khách sáo với những người bắt chuyện, một bên nâng chén rượu che đi ánh mắt lén lút nhìn Tư Vũ. Kỷ Lâm nhìn qua chị gái suy yếu tái nhợt, cũng nhìn qua bộ dáng kinh tâm động phách của cô lúc chụp ảnh, duy nhất chưa nhìn thấy điệu bộ lười biếng này.


Cô ngồi ở trong góc, một người nho nhỏ ngoan ngoãn khiến Kỷ Lâm bỗng nhiên nghĩ tới họa sĩ Cẩm Lý đừng vẽ cho hắn một bức tranh: bé mèo con được hắn ôm vào trong lòng.
Nuôi một con mèo chắc cũng ổn nhỉ......


Tư Vũ không để ý ánh mắt lén lút của người nào đó, cô nhàm chán nhìn xung quanh đại sảnh một lần, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, tức khắc ngừng lại: Ha, kia không phải là...... cô gái vừa thấy cô liền hét lớn ở trung tâm thương mại đó sao?


available on google playdownload on app store


Tư Vũ xa xa thấy Hứa Thanh Uyển đứng ở sau lưng Kỷ Lâm - có vẻ muốn đẩy ra đám người để đến gần hắn, không khỏi nhướng mày.
Lúc trước không hề để ý nhiề nhưng bây giờ Tư Vũ mới phát hiện ra, vận khí của cô gái này không hề kém Kỷ Lâm.


Nếu cô không nhầm vận khí của người tốt chia làm hai loại, một loại là những người ở địa vị cao,một loại khác là địa vị bình thường nhưng sẽ gặp được nhiều cơ hội đặc biệt trời cho,chỉ cần nắm được thì có thể thay đổi nhân sinh, Hứa Thanh Uyển có vẻ thuộc về loại sau.


Không biết có phải Tư Vũ nhìn chăm chú lâu quá hay không, Hứa Thanh Uyển bỗng dưng quay đầu, ánh mắt hai người đột nhiên đụng vào nhau, Tư Vũ nhìn thấy trong mắt cô ta lộ vẻ sợ hãi cũng chán ghét.


Cái loại ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù khiến Tư Vũ cực kỳ khó hiểu, không đúng, lúc này nguyên chủ còn chưa có hóa thân thành nữ xứng độc ác, hẳn là không có cơ hội kết thù với người khác, vì sao cô gái này vừa nhìn thấy cô đã bị kinh hách như thế?


Hứa Thanh Uyển nhìn Kỷ Lâm bị đám người vây quanh, lại nhìn Tư Vũ ngồi một mình lẻ loi, cuối cùng quyết tâm bước tới chỗ cô.


Vừa thấy ý đồ của Hứa Thanh Uyển, ấn đường của Tư Vũ nhăn lại, không chút suy nghĩ thả chiếc ly lại trên bàn, đứng dậy chạy vội từ cửa hông ra khỏi đại sảnh. Hứa Thanh Uyển tới chắc chắn có ý định không tốt, Tư Vũ cũng không muốn tranh cãi với cô ta trước công chúng, vết thương hồi trước còn chưa có biến mất đâu!


Hứa Thanh Uyển thấy cô muốn đi, trong lòng quýnh lên, cũng chẳng quan tâm có khiến người ta chú ý hay không, hét lên: "Đứng lại!"
Ai quan tâm cô! Tư Vũ càng thêm chắc chắn Hứa Thanh Uyển tới tìm đánh, làm bộ không nghe thấy tiếp tục bước đi.


Dù ở trong đại sảnh thật thoải mái nhưng để tránh có rắc rối, Tư Vũ chỉ có thể bước vội ra bên ngoài, đi qua hành lang liền tới hậu hoa viên.


Đêm nay khách sạn này được Hoàn Nghệ bao trọn, tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh nên hoa viên vô cùng im ắng, chỉ có đèn lồng mờ mờ sáng sáng giữa những bụi cỏ rất có tình thú.


Nhưng Tư Vũ cũng chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh vật, cánh cửa cô vừa đi chỉ có một lối đến hậu hoa viên, Hứa Thanh Uyển nếu không từ bỏ mà đuổi theo, rất nhanh sẽ đuổi kịp cô, Tư Vũ không muốn gặp cái người bệnh thần kinh này nên đi càng sâu vào trong.


Không biết có phải ảo giác của Tư Vũ hay không.Cô có cảm giác khi đi vào đình viện thì trong lòng hốt hoảng lạ thường, giống như có một tảng đá nặng đè lên, thân thể vừa ấm áp chút lại dần dần trở nên lạnh lẽo. Nếu có chiếc gương nào đặt ở trước mặt, Tư Vũ nhất định sẽ thấy sắc mặc cô càng ngày càng tái nhợt.


Cô cũng không suy nghĩ nhiều vì căn bệnh lúc trước triệu chứng phát tác cũng như vậy, có thể do rời đi đại sảnh tràn đầy phúc khí nên không thích ứng kịp chăng.


Nói vậy chỉ để an ủi bản thân, Tư Vũ đi vội qua con đường đá nhỏ lòng vòng, chẳng mấy chốc đã đến vườn hoa trung tâm, thế mới phát hiện ra ẩn sau cây cối rậm rạp có một tòa đình nhỏ. Dường như có ai đó đang ngồi bên trong đình, cách một khoảng cách nhỏ nhưng Tư Vũ vẫn ngửi thấy được hương trà nhàn nhạt bay tới.


Nhưng thứ làm hấp dẫn lực chú ý của Tư Vũ không phải cái này, mà là đám sương đen trên mái đình —— không, không đúng, phải gọi là mây đen áp đỉnh, vận khí màu đen vô cùng to lớn dày đặc.


Chiếc đèn lồng treo ở góc đình tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp, nó càng làm nổi bật sự lạnh lẽo âm u của cỗ vận khí màu đen khổng lồ kia. Tư Vũ chỉ nhìn một chút mà không tự giác co rúm người lại.


Trời đậu! Đại sát tinh từ nơi nào tới! Vận khí đen đặc nồng đậm đến trình độ này cô chưa bao giờ gặp qua. Vận khí trên đỉnh đầu của người bình thường chỉ nhỏ một chút, đến cả vận khí của Kỷ Lâm tốt đến vậy cũng chỉ nhiều hơn người thường tí tẹo, nhưng mà...... nhưng mà sát khí của vị kia đã bao phủ hết cả cái đình!


Giây tiếp theo, Tư Vũ cảm giác được trong lồng ngực sông cuộn biển gầm, máu không ngừng đẩy lên trên, phúc khí có thể tẩm bổ thân thể của cô, giúp cô giảm bớt ốm đau, nhưng sát khí thi hoàn toàn ngược lại nha! Nó tương sinh tương khắc với cô!


Tư Vũ muốn bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng đã muộn, mồ hôi lạnh trên trán cô không ngừng chảy ròng, huyết sắc trên mặt cũng lập tức mất đi, vừa muốn xoay người, bước chân lại như giẫm lên lông hồng, hụt một bước muốn té ngã, may mắn Tư Vũ đỡ được vào hòn đá cao bên cạnh, bằng không nhất định sẽ ngã lăn vào bụi cỏ.


Đầu thì nặng chân thì nhẹ thật không hề dễ chịu, lại thêm mùi máu tươi trong cổ họng, Tư Vũ vội giơ tay che miệng, nhưng vẫn không che được tiếng nức nở xuyên qua các kẽ tay.
Âm thanh nhỏ này lập tức khiến cho người trong đình cảnh giác.


Lục Tinh Châu vốn đang thành thành thật thật hầu hạ vị Phật gia này nấu nước pha trà, nhìn một lúc liền không nhịn được hỏi: "Ngũ gia, ngài không đi vào à?"
Lục Ngũ gia nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Quá ồn ào."


Không phải ngài kêu muốn tới sao...... Lục Tinh Châu chỉ dám ở trong lòng gào thét, ngoài miệng đồng ý nói: "Đúng đúng đúng, cháu cũng không thích dạ tiệc náo nhiệt như vậy. Còn về tai nạn giao thông hồi trước, cháu đã điều tr.a ra một chút manh mối: người đó bỏ thuốc tài xế, là người thuộc nhánh khác của Lục gia, hồi trước hắn từng mắc sai lầm bị cha trách phạt, không phục nên định xuống tay với cháu."


Lục Ngũ gia dường như cũng không quan tâm việc này cho lắm, chỉ nói: "Lục gia không dưỡng phế vật, ngươi biết phải làm gì chứ?"
Dù hắn có bâng quâ, nhưng Lục Tinh Châu vẫn nghe được sát khí trong câu nói của hắn, không khỏi rùng mình, cung kính nói: "Ngũ gia, ngài yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt."


Lục Tinh Châu nói xong lại vắt hết óc suy nghĩ nên nói tiếp cái gì, bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở cách đây không xa, lập tức ngẩng đầu, cau mày hỏi: "Ai ở đó?"


Vừa hỏi ra lời này, âm thanh nức nở trở nên nhỏ dần, hình như là người kia biết mình bại lộ, vì thế liền ngậm miệng không dám hé nửa lời.
Lục ngũ gia chậm rãi vân vê Phật châu trong tay, bất động thanh sắc cong cong môi.


Có lá gan trốn ở đó nghe lén nhưng lại không cẩn thận tạo ra tiếng động...... Không biết là ngu ngốc hay là chủ đích muốn người biết?


Hắn chậm rãi đứng dậy, đè lại bả vai Lục Tinh Châu, tay cũng không dùng lực quá nhiều lại cứng rắn đè Lục Tinh Châu ở trên ghế đá không thể động đậy, Lục Tinh Châu kinh nghi bất định: "Ngũ gia? Có cần cháu gọi người hay không......"


Lục Ngũ gia thích yên lặng, cho nên lúc bọn họ tới chiếc đình này, Lục Tinh Châu cố ý không gọi bảo tiêu, vốn tưởng rằng sẽ không có ai đến, thật không ngờ bị nghe lén cũng không biết!
"Không cần." Lục Ngũ gia lắc đầu, đi thẳng đến hòn đá cao, Lục Tinh Châu do dự vài giây cuối cùng quyết định đi theo.


Hắn cũng không phải lo lắng Lục Ngũ gia gặp chuyện không hay, mà là lo lắng vị sát thần Lục gia trên dưới đều kiêng kị này tâm tình không tốt không biết sẽ làm ra điều gì, lúc đó cho dù có 10 Lục Tinh Châu cũng không ngăn được!


Lục Ngũ gia chuẩn xác không lầm tìm ra được chỗ Tư Vũ trốn, ánh mắt lướt qua thoáng nhìn thấy chiếc váy trắng mỏng giữa các khe đá, rõ ràng trốn ở đằng sau là một cô gái.


Giấu đầu hở đuôi, vụng về thật hay giả? Lục Ngũ gia lập tức cảm thấy có chút vô vị, mèo vờn chuột vui ở chỗ chuột trốn rất giỏi, nếu như ngơ ngác đứng yên một chỗ chờ bị bắt thì còn gì thú vị?


Tưởng rằng là một con chuột lớn nghe trộm, ai ngờ chỉ là một con kiến nhỏ, tâm tình Lục Ngũ gia lập tức rơi xuống đáy cốc, hắn vốn không phải là người dễ tính, Phật châu trong tay cũng dừng lại, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: "Đi ra."


Tư Vũ trốn sau hòn đá kêu khổ không ngừng, cô vừa mới chạy tới, chân mềm nhũn không thể đi nổi, hơn nữa sát khí vô hình đè nặng khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả người đều đau, thật sự hữu tâm vô lực.


Nhìn thấy người trong đình đã nghe được âm thanh và chuẩn bị đi tới, Tư Vũ dùng chút sức lực cuối cùng trốn vào giữa mấy hòn đá, cầu nguyện đừng bị phát hiện. Chỉ là trời không chiều lòng người, khi nghe được tiếng bước chân ở trước hòn đá, Tư Vũ biết cô xong rồi.


Một câu "Đi ra" như nổ vang bên tai Tư Vũ, có lẽ là do Lục Ngũ gia đến gần nên sát khí cực kì nồng đậm như muốn bổ nhào vào mặt Tư Vũ, bàn tay che miệng càng thêm chặt nhưng sắp không ức chế được máu tươi đang trào dâng trong cổ họng.


Không được không được, không thể chịu đựng được nữa, sẽ có án mạng! Hoa viên không khí tươi mát nhưng Tư Vũ lại chẳng thể nào hít thở nổi, cuối cùng cô không chịu đựng được mà một tay che miệng, một tay kéo lấy làn váy, cúi đầu chạy ra ngoài,dự định về đại sảnh.


Cô muốn phúc khí, cứu mạng!
Đáng tiếc là tâm tư của Tư Vũ đã sớm bị Lục Ngũ gia phát hiện, lúc cô lao tới Lục Ngũ gia liền vươn tay ngăn lại. Tư Vũ như thiên nga chui đầu vào lưới – đâm đầu vào lưới mà Lục Ngũ gia đã bện sẵn.


Cánh tay bên hông rắn chắc hữu lực, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại, rồi bỗng nhấc bổng cô lên. Tư Vũ ngây ra như phỗng, lúc phản ứng lại thì chân đã không chạm được đất, bị người ta xách như xách gà!


"Không chào một tiếng mà vội vã muốn đi đâu?" Lục Ngũ gia nửa híp mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ. Chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch, không biết có phải bị dọa hay không mà đôi mắt hạnh trợn to, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, đáy mắt lộ ra sự kinh ngạc cùng mờ mịt, đồng tử ửng đỏ, cực kỳ giống một con thỏ con đang ngoan ngoãn ăn cỏ thì bị mãnh thú vồ lấy.


Quần áo của cô gái nhỏ cực kỳ đơn giản, chiếc váy dài màu trắng cũng cực kỳ mỏng manh, bởi vậy Lục Ngũ gia dễ như trở bàn tay có thể cảm nhận được cái lành lạnh của thân thể cô. Điều này làm cho Lục Ngũ gia nhớ tới hồi trước có một thuộc hạ dâng lên một viên cẩm thạch màu trắng cũng mát lạnh như vậy, hắn thưởng thức rất lâu. Nhưng vật ch.ết chung quy vẫn là vật ch.ết, không bao lâu viên cẩm thạch kia cũng không còn nhận được sự yêu thích của hắn, bị cất vào một góc.


Cô gái nhỏ nhát gan này có vẻ hợp với sở thích của hắn, lại nhẹ lại mềm, quan trọng nhất là sự lạnh lẽo trên người cô thật thoải mái. Thân thể của hắn hàng năm đều ở tình trạng cực nóng, ngày thường thường xuyên tìm một chút đồ vật ôn lương nhưng những thứ này dù có tìm được cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.


Từ trong xương cốt Lục Ngũ gia không hề thích những thứ mềm yếu vô dụng, nhưng vì thân thể Tư Vũ lạnh lẽo có thể giảm bớt nhiệt độ trên người hắn nên Lục Ngũ gia cũng không hề so đo, bàn tay cầm Phật châu nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tư Vũ, dù dùng lực rất nhẹ nhưng cô không hề có cơ hội phản kháng.


"Không nói lời nào, hả?" Âm cuối cùng mang theo một chút ý cười nhưng ẩn sâu trong đó là sự lạnh lùng đến thấu xương.


"Ô ——" Trong phút chốc Tư Vũ mất đi cân bằng, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt vòng eo cô, nhưng cũng vì thế mà Tư Vũ không thể đè nén được cảm giác muốn hộc máu trong cổ họng, cô cúi đầu không ngừng ho ra máu, bởi vì hai người cách nhau rất gần, một ít vết máu không thể tránh né bắn lên trên người Lục Ngũ gia - nhiễm từng đóa "hồng mai" lên bộ Đường trang trắng như tuyết.


Tư Vũ ho đến kinh thiên động địa, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, tim gan phèo phổi đau đớn cực kì.Cô tức giận liền gan lớn, bàn tay lau đi máu tươi trên môi sau đó lại dùng chính bàn tay ấy lau lên quần áo của Lục Ngũ gia.


Tất cả là do hắn! Sát khí đầy người hại cô phát bệnh, còn ngăn không cho cô đi, bệnh thần kinh!
Lục Ngũ gia: "......" Hắn nhìn cô gái nhỏ làm bẩn quần áo của hắn còn mang vẻ mặt đúng lý hợp tình, chậm rãi cười rộ lên.


Lục Tinh Châu chạy theo ở đằng sau thấy cảnh này, tim như ngừng đập: "......" Lá gan của cô gái này thật lớn! Làm sao bây giờ, hắn sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!






Truyện liên quan