Chương 82
Lúc bước ra khỏi Kỷ gia, Tư Vũ vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc của Đoạn Như Lan.
Lục Ngũ gia việc công xử theo phép công tính sổ từng chuyện một, còn hố Kỷ gia thảm vô cùng. Lúc ấy vẻ mặt bà ta giống như trời sắp sập xuống đến nơi. Nếu không phải ánh mắt của Lục Ngũ gia quá khủng khiếp khiến Đoạn Như Lan không dám hé răng nửa lời, Tư Vũ chắc chắn bà ta sẽ tiếp tục lôi thân phận mẹ ruột ra để nói bậy.
Nhưng người đàn bà nham hiểm này vẫn còn một con bài chưa lật — chính là đứa con trai duy nhất: Kỷ Lâm. Nếu Tư Vũ và Kỷ Lâm hợp nhau như vậy, tại sao không nhận làm chị em chứ?
Nói đến nói đi, vẫn là không bỏ được thân phận mẹ ruột của Tư Vũ, cho dù là mẹ nuôi cũng được, về sau nếu xảy ra chuyện gì còn có thể mặt dày mày dạn nhờ cô hỗ trợ.
Tư Vũ nghe xong liền bật cười. Lúc đầu cô còn để ý Đoạn Như Lan là mẹ ruột của Kỷ Lâm, nếu hành xử quá tuyệt tình, trong lòng em ấy chắn chắn sẽ khó chịu. Thế nên cô mới nghĩ ra một cách - đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, ai ngờ Đoạn Như Lan khó chơi cực kì, lá gan tuy nhỏ nhưng âm mưu lại đầy một bụng.
Nếu không phải bà ta kéo Kỷ Lâm vào chuyện này, Tư Vũ còn định bỏ qua ấy chứ.
Tư Vũ rất hiền, ít khi giận ai quá lâu. Thấy sự tức giận trên khuôn mặt thỏ trắng, Lục Ngũ gia nhíu mày, tay vẫn thong thả vân vê Phật châu, bên môi có chút ý cười - chỉ một câu đã khiến Đoạn Như Lan phải im lặng như ve sầu mùa đông:
"Bà muốn bảo vệ Kỷ gia hay muốn bảo vệ thân phận này?"
Khuôn mặt Kỷ Văn Chương lập tức trắng bệch, ông không hề nghi ngờ lời nói của Lục Ngũ gia. Kỷ gia có thể coi là con rắn độc ở Giang Thành, nhưng so với Lục gia thì đúng là người trên trời kẻ dưới đất, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, người ta muốn giết ch.ết bọn họ có khác gì bóp ch.ết một con kiến đâu, ông nào dám chơi chiêu với Lục Ngũ gia chứ!
Đồng thời, Kỷ Văn Chương cũng oán hận vợ tới cực điểm. Quả nhiên được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Bà ta bị mù nên mới không nhìn thấy thái độ của Lục Ngũ gia hả, lúc nào rồi còn ra vẻ thông minh?
Nếu không phải tình thế bắt buộc, ông rất muốn phủi tay mặc kệ, tùy ý Đoạn Như Lan đi tìm đường ch.ết. Nhưng đáng tiếc, hai người họ là vợ chồng, Đoạn Như Lan xui xẻo, ông và Kỷ gia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bởi vậy dù trong lòng chửi rủa thế nào, bên ngoài Kỷ Văn Chương không thể không chai mặt bảo vệ bà ta.
Ông đẩy Đoạn Như Lan ra, mồ hôi lạnh chảy tong tỏng, cúi đầu khom lưng nhận lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, Ngũ gia, ngài đừng nghe bà ấy nói bậy. Ý của ngài và Chu tiểu thư tôi đã hiểu rồi. Tôi đảm bảo sẽ trông giữ Như Lan thật tốt để bà ấy không đi nói bậy. Những lời vừa rồi, Ngũ gia đừng để trong lòng......"
Kỷ Văn Chương nói nửa ngày, Lục Ngũ gia vẫn giữ thái độ hờ hững, rũ mắt vân vê Phật châu. Rồi, cầu xin vị này coi như vô dụng, ông lập tức quay đầu nhìn về phía Tư Vũ, ra sức nài nỉ: "Chu tiểu thư, đầu óc của Như Lan không được thanh tỉnh, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với bà ấy, xem tại... Như Lan là mẹ ruột của A Lâm, ngài tha cho bà ấy được không, tôi hứa sẽ không để bà ấy xuất hiện trước mặt ngài thêm một lần nào nữa!"
Kỷ Văn Chương rất thông minh, ông không dám nhắc đến chuyện Đoạn Như Lan là mẹ ruột của Tư Vũ, lại quanh co lòng vòng nhắc đến Kỷ Lâm. Bởi vì ông rõ ràng hơn ai hết, con trai có quan hệ rất tốt với cô gái tên Chu Tư Vũ này, còn thân thiết hơn người làm cha như ông. Kỷ Văn Chương giờ phút này chỉ mong con trai có thể giúp ông đi khuyên Tư Vũ, sau đó Tư Vũ lại đi khuyên Lục Ngũ gia.
Đúng vậy, Kỷ Văn Chương quan sát nửa ngày mới phát hiện ra - bên ngoài có vẻ như Lục Ngũ gia là người làm chủ, nhưng thực tế thì Tư Vũ mới là đại Boss đứng đằng sau! Không thấy Lục Ngũ gia chỉ nghe lời Tư Vũ nói hả, thế nên muốn cầu xin Lục Ngũ gia thì thà đi nài nỉ Tư Vũ còn hơn.
Kỷ Văn Chương lo sợ nghĩ, dù gì Tư Vũ cũng là con gái, chắc cô sẽ mềm lòng đúng không?
Sự thật chứng minh, ông đánh cuộc rất chính xác, Tư Vũ cực kì thích cậu em trai này, cô tự hỏi một lúc rồi mới kéo góc áo Lục Ngũ gia. Hai người nhìn nhau vài giây, khuôn mặt đại ma vương chậm rãi trở nên nhu hòa: "Em tự quyết định đi."
Nghe vậy, Kỷ Văn Chương hai mắt sáng ngời, ông nhìn chằm chằm Tư Vũ, không hề che dấu sự cầu xin nơi đáy mắt.
Tư Vũ nhìn Đoạn Như Lan đang ngây ra như phỗng đứng nép ở sau lưng chồng, lập tức cảm thấy có chút vô vị. Loại người như Đoạn Như Lan chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, lúc bản thân chiếm thế thượng phong thì uy phong lẫm lẫm, không thèm để người ta vào mắt, đến lúc phong thủy luân phiên chuyển thì ngậm miệng một câu cũng không dám nói. Tư Vũ cảm thấy mình mà đi tính toán với loại người này thì quá mất giá trị bản thân rồi.
Cô thu hồi ánh mắt, cũng không quan tâm "người mẹ ruột" này nữa mà chớp chớp mắt nhìn Lục Ngũ gia, âm thầm nắm lấy tay hắn rồi nhẹ giọng nói: "Cứ như vậy đi, tôi không muốn nhìn thấy bà ta thêm một lần nào nữa."
Lục Ngũ gia cảm thấy không ngoài ý muốn với lựa chọn của Tư Vũ, chỉ nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô. Tiếp đó hắn gọi cho Lục Tinh Châu bảo cậu ta đi giải quyết chuyện này, làm xong cũng không nói gì thêm mà lập tức kéo Tư Vũ rời khỏi Kỷ gia.
Kỷ Văn Chương nhìn bóng dáng hai người họ, muốn hỏi rồi lại thôi, tim gan cồn cào cực kì, chờ đợi đúng là một loại khổ hình mà, nhưng ông lại không có dũng khí mở miệng...
Đoạn Như Lan ngồi trên sô pha ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì khiến bà ta dần tỉnh táo lại, khóc lớn chạy ra ngoài cửa. Da đầu của Kỷ Văn Chương trở nên tê dại, vội vàng hợp sức với quản gia ngăn lại người đàn bà điên này, hung tợn nói: "Bà ngồi yên đó cho tôi! Vừa rồi có nghe thấy không, đừng đi trêu chọc Chu Tư Vũ nữa. Nếu còn gây họa thì cút ra khỏi cái nhà này!"
Trong đầu ông đã nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng lại sợ làm quá nhanh sẽ khiến người khác châm chọc nên tạm thời chưa nhắc đến. Chẳng qua thái độ đối với Đoạn Như Lan cực kì kém, Kỷ Văn Chương phân phó quản gia nhốt bà vào trong lòng.
Đoạn Như Lan không dám giãy giụa, trong mắt bà ta dần dần xuất hiện sự tuyệt vọng.
......
Lúc Tư Vũ rời khỏi Kỷ gia mới phát hiện Kỷ Lâm đang đứng chờ ở ngoài cửa. Hắn dựa vào vách tường, cúi đầu đá đá mấy viên sỏi dưới chân, nhìn qua có vẻ ủ rũ cực kì. Tư Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó gọi một tiếng: "A Lâm?"
Nghe thấy giọng nói của chị gái, Kỷ Lâm ngẩng đầu, lại nhìn khoảng sân trống rỗng đằng sau lưng cô, miễn cưỡng nở nụ cười uể oải, nhỏ giọng hỏi: "Chị nói xong rồi ạ?"
Hắn biết hôm nay Tư Vũ sẽ ngả bài với cha mẹ - bởi vì trước đó cô đã hỏi qua ý kiến của hắn. Dù gì bịa ra một người mẹ giả, cắt đứt quan hệ giữa Đoạn Như Lan và Tư Vũ sẽ khiến chị em bọn họ không thể nhận nhau một cách quang minh chính đại.
Tư Vũ biết Kỷ Lâm rất muốn công khai mối quan hệ này, thế nên cô cũng không hề dấu diếm mà nói ra hết tính toán của bản thân - nếu Kỷ Lâm không đồng ý, cô sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nhưng Kỷ Lâm lại đồng ý.
Cũng không phải không có tiếc nuối, nhưng so với những thứ hư danh, Kỷ Lâm cảm thấy khuôn mặt tươi cười của chị gái đáng giá hơn nhiều, hắn không muốn cô vì chuyện của Đoạn Như Lan mà buồn bực không vui.
"Nói xong rồi." Tư Vũ bình tĩnh trả lời.
Kỷ Lâm âm thầm quan sát chị gái, thấy sắc mặt cô tốt vô cùng, lập tức cảm thấy yên tâm.
Tư Vũ hỏi hắn: "Em không định vào xem hả?"
Kỷ Lâm có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không ạ, lúc trước cứ gặp là cãi nhau. Em với cha mẹ thật sự không có chuyện gì để nói với nhau cả... Hơn nữa em đã dọn ra ngoài ở rồi, bọn họ không quản được em đâu."
Thật ra Tư Vũ cũng lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Kỷ Lâm - dù gì người vô tội nhất chính là hắn! Cha mẹ có thể không tốt nhưng con đường tương lai là do bản thân quyết định, nếu Kỷ Lâm đã suy nghĩ kĩ thì cô cũng không còn gì để nói nữa.
"Một thời gian nữa trở về cũng không muộn. Chị, em muốn tâm sự một chút." Kỷ Lâm nhìn vào trong nhà rồi lại thu hồi tầm mắt, nhưng cũng không quay sang Tư Vũ mà nhìn về phía Lục Ngũ gia — anh rể trên danh nghĩa của hắn.
Không sai, trên danh nghĩa, bây giờ chỉ còn mỗi Kỷ Lâm là quật cường không chịu thừa nhận. Chẳng qua khi nhìn thấy Lục Ngũ gia im lặng giúp chị gái nhà mình chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, thái độ của Kỷ Lâm mới hòa hoãn xíu xiu thôi.
Tư Vũ tất nhiên là đồng ý, vội vàng rút bàn tay đang năm lấy tay đại ma vương ra, còn đẩy hắn một cái, thúc giục người nọ mau vào trong xe, đừng đứng đây cản trở chị em nhà cô tâm sự: "Anh về trước đi nhé."
Lục Ngũ gia: "..." Chưa bao giờ hắn bị người xua đuổi như thế này, một trải nghiệm... thật mới lạ?
Nhưng thỏ trắng nhà mình mà, chiều chuộng một chút thì đã làm sao? Lục Ngũ gia nhìn cậu em vợ đang vui sướng khi người gặp họa, cũng không nói gì, thế nhưng nghe lời bước vào trong xe.
Kỷ Lâm đứng nhìn ở một bên, không thể không thừa nhận người đàn ông này đối xử với chị gái rất tốt.
Tư Vũ đã lâu không được ở riêng với Kỷ Lâm, thời gian rảnh rỗi của cô gần như đều bị Lục Ngũ gia bá chiếm. Vì thế thỏ trắng vô cùng vui sướng dắt Kỷ Lâm đi thẳng đến siêu thị. Hai người mua một đống nguyên liệu, Tư Vũ xắn tay áo tự mình xuống bếp, nấu đầy một bàn đồ ăn.
Cô vẫn ở căn nhà cũ không chịu dọn đi. Tất nhiên khu chung cư này từ trong ra ngoài đều có người của Lục Ngũ gia — người đàn ông có bệnh chiếm hữu cực cao này quyết tâm muốn dọn sạch những nhân tố mà hắn cho là nguy hiểm, đương nhiên tính cả đội paparazzi liên tục chầu chực ở bên ngoài. Bởi vậy nhà cô chính là nơi an toàn nhất, Kỷ Lâm cũng không cần phải ngụy trang, dù gì không có phóng viên nào có thể bước vào cửa khu chung cư này.
Ngoại trừ đồ ăn, Tư Vũ còn lấy ra một chai rượu. Bản thân cô không thể uống rượu, hmm, có thể là Lục Ngũ gia tiện tay mang tới đây chăng? Trông có vẻ rất đắt tiền, vì thế thỏ trắng hỏi em trai có muốn uống không.
Tuy nói Kỷ Lâm đã trưởng thành, nhưng ngày thường hắn cực kì hạn chế, chưa từng uống rượu bao giờ. Chẳng qua Kỷ 3 tuổi sĩ diện cực kì, không muốn nói với chị gái là mình không biết uống rượu, vì thế hắn rót đầy một ly, nốc một hơi hết sạch.
Một phút đồng hồ trôi qua, Tư Vũ trơ mắt nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của em trai, hắn thì ngây ngốc nhìn cô cười, trong mắt chứa đầy sự mê mang cùng mờ mịt.
"Chị, chị...vẽ rất đẹp, nhưng mà, tại sao gần đây chị lại không vẽ em nữa?" Kỷ Lâm nằm xuống bàn, mơ mơ màng màng lầu bầu, hoàn toàn không biết bản thân đang nói gì:"Có phải chị hết yêu em rồi đúng không. Rõ ràng lúc trước chỉ vẽ một mình em, bây giờ lại vẽ cả Hàn Điềm Điềm ợ, Sở Song Nghiên ợ... Chị thà vẽ bọn họ cũng không chịu vẽ em! Em, em mỗi ngày đều vào Weibo của chị bình luận, nhấn like, còn, còn là trưởng Fans Club nữa chứ!......"
Kỷ Lâm hồ ngôn loạn ngữ một lúc lâu. Có bao nhiêu uất ức trong lòng đều nói ra hết sạch, lại không thèm tự hỏi người ngồi trước mặt hắn là ai, những lời này có nên nói ra hay không.
Mà đối tượng bị Kỷ Lâm oán giận, bị cho là "Di tình biệt luyến" - Tư Vũ cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô thẫn thờ ngồi trên ghế không biết đang suy nghĩ điều gì.
Miêu: Xin lỗi mọi người T^T, trong nhà có chút chuyện nên không thể thực hiện lời hứa.