Chương 29

Thẩm Mộ Quân nghe vậy chớp đôi mắt một chút, cụm sương khói quỷ dị vây chung quanh người Thẩm Hạ Quân liền lập tức biến mất không còn.


Thẩm Hạ Quân thấy ánh mắt anh cả đã khôi phục lại bình thường, liền duỗi tay kéo Tống Thanh Mân bên cạnh nói: "Anh cả, anh cũng biết em kỳ thật không có ý xấu gì, chỉ là thích chiếm lợi nhỏ này nọ, lâu lâu bày ra chút khôn vặt thôi.


Nhưng nếu nói là em có ác ý gì với.....anh cả và chị dâu đây, thì em thật sự một chút cũng không có......
Anh cả, lần trước anh cũng đánh em một trận rồi, lần đó trở về, em nghĩ nghĩ cũng cảm thấy mình không đúng.
Không nên biết rõ vợ mình làm sai, còn giúp cô ta lừa gạt giấu giếm cha mẹ......"


Thẩm Hạ Quân nói nói, dùng sức đẩy Tống Thanh Mân một phen, trong lòng Tống Thanh Mân tuy rằng thập phần không cam lòng, nhưng bản thân cô ta cũng có chút sợ hãi người anh chồng này.


Cô ta nhìn Thẩm Mộ Quân mặt vô biểu tình trước mắt, dùng sức tằng hắn một chút rồi nói: "Anh cả, còn có chị dâu, lần này là Tống Thanh Mân em hồ đồ rồi, em không nên tin vào lời em dâu út với cô ba trong nhà, làm ra chuyện bậy bạ như vậy.
Là chúng em sai rồi, chúng em ở đây xin lỗi hai người"


Tống Thanh Mân nói lời này xong, sắc mặt đỏ lên, đồng thời trong lòng càng thêm oán hận em dâu cùng Thẩm Lệ Nghiên.
Lúc trước cô ta vẫn còn lờ mờ chưa nhận ra, mãi đến sau khi Thẩm Hạ Quân phân tích lợi hại cho cô ta nghe xong, cô ta mới biết mình bị người khác lợi dụng.


available on google playdownload on app store


Đặc biệt là cô em chồng rõ ràng nhìn bề ngoài vô cùng tốt tính kia, không thể tưởng tượng được lại là một người nhiều âm mưu như thế.
Rõ ràng bản thân nó oán hận Lý Khanh Khanh thì thôi đi, lại kéo theo mấy người chị dâu ra mặt trả thù cho mình.


Thẩm Mộ Quân ngược lại nhìn về phía Thẩm Lệ Nghiên, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Còn cô?"
Thẩm Lệ Nghiên đương nhiên không muốn xin lỗi Lý Khanh Khanh, nhưng khi cô ta đối diện với hai mắt của Thẩm Mộ Quân, liền hiểu rõ chuyến này có trốn cũng không xong.


Cô ta nhịn không được chuyển mắt liếc một cái về phía Lý Khanh Khanh, trong lòng vừa ủy khuất lại không cam lòng.


Thẩm Lệ Nghiên không thể hiểu được, rõ ràng là Lý Khanh Khanh có lỗi với cô ta trước, cô ta chẳng qua chỉ dùng một chút mưu mẹo trả thù lại mà thôi, vì sao anh cả chỉ nhìn thấy Lý Khanh Khanh chịu ủy khuất, lại một chút cũng không nhìn thấy cô em gái như cô ta cũng ủy khuất?


Theo dòng hồi tưởng của Thẩm Lệ Nghiên, trong lòng cô ta liền nhịn không được càng thêm oán hận, làm cho ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Mộ Quân cũng lạnh lùng hẳn.


Dương Từ đứng một bên liếc thấy ánh mắt cô ta càng lúc càng lạnh, nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng kéo cô ta một cái, Thẩm Lệ Nghiên lúc này mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nói: "Anh cả, chị dâu, lần này là em gái quá đáng, em xin lỗi anh chị."


Thẩm Lệ Nghiên nhẹ nhàng xin lỗi một câu, liền làm thâm thù đại hận lúc trước mơ hồ đi, càng giấu đi những mưu kế và tâm tư ích kỷ của cô ta, nói thành chút ngỗ nghịch của cô em gái nhỏ.


Lý Khanh Khanh không thể không bội phục nhìn cô ta, một là vì khiếp sợ vì độ dày của da mặt, hai là một lần nữa đổi mới nhận thức của cô về vị nữ chính này.
Lưu Tình Hoa một bên thấy ngay cả Thẩm Lệ Nghiên tâm cao khí ngạo cũng đều xin lỗi, chỉ có thể dày mặt cúi đầu xin lỗi theo.


Mấy người bọn họ ngoại trừ đích thân lại đây, còn xách theo một ít trứng gà cùng gạo và mì tới.
Tuy rằng đồ vật đem tới cũng không nhiều, nhưng thái độ bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.


Nếu bọn họ đều đã xin lỗi, đồ vật đã lấy lúc trước cũng trả về gần đủ rồi, Lý Khanh Khanh cũng không tiện tiếp tục nắm mãi không buông, làm như vậy lại có vẻ như cô chiếm lý không tha người.


Lý Khanh Khanh cười cười giả lả nhìn mọi người nói: "Nếu các người đều đã xin lỗi, thì tôi và anh cả các người cũng không làm khó dễ nữa.


Nhưng mà về sau các người đừng lại đi trêu chọc nhà chúng tôi, tuy sức khỏe anh cả các người không tốt, cũng không có nghĩa là các người có thể tùy tiện khi dễ nhà chúng tôi."


Thẩm Hiệu Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chị dâu cả nói gì vậy? Chúng ta nói như thế nào cũng là người một nhà, lúc trước là chúng em không hiểu chuyện, về sau những chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra đâu."


Lưu Tình Hoa nghe vậy lập tức phụ họa nói: "Đúng đúng, lúc trước là bọn em bị ma xui quỷ khiến, mong anh cả và chị dâu đừng so đo với chúng em."
Khi Lưu Tình Hoa nói như vậy, lại nhịn không được thầm nghĩ trong lòng: Chỉ cần chuyện này có thể an ổn bóc quá, về sau Thẩm Mộ Quân vẫn là anh cả của bọn họ.


Lấy mấy mối quan hệ tốt đẹp của Thẩm Mộ Quân kia, nhà bọn họ về sau có việc gì cũng có thể thơm lây.
Tưởng tượng đến mấy thứ đồ vật trước kia của Thẩm Mộ Quân được nhận, Lưu Tình Hoa liền nhịn không được bắt đầu hối hận không thôi.


Cô ta không nên bị mấy món lợi nhỏ lúc phân gia che mờ mắt, bằng không thì hoặc ít hoặc nhiều, bọn họ đều có thể có được thứ tốt từ chỗ anh cả rồi.


Hiện tại thì hay lắm, không chỉ có phải trả hết đồ vật đã lấy trở về, còn vì chuyện này mà làm mối quan hệ với nhà anh cả căng thẳng hơn.


Lưu Tình Hoa có nghe những người khác nói, nhà của vị giáo sư kia thật ra rất hào phóng, tặng cho Thẩm Mộ Quân thật nhiều sữa mạch nha, đồ hộp, đồ khô, mấy thứ quý báu như vậy.
Tầm mắt Thẩm Mộ Quân lướt qua trên bộ mặt tham lam của Lưu Tình Hoa, trong lòng nhịn không được cảm thấy buồn cười một trận.


Bất quá hắn thấy Lý Khanh Khanh không có tâm tình ứng phó bọn họ, vì thế liền gật gật đầu ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Lưu Tình Hoa còn muốn lưu lại bồi đắp quan hệ với nhà bọn họ, đã bị Thẩm Hiệu Quân kéo cánh tay một phen lôi đi.


Thẩm Hạ Quân thấy nhà thằng út đã đi trước, vì thế cũng mang theo Tống Thanh Mân một trước một sau rời đi.
Chờ đến khi bốn người bọn họ đều rời khỏi, trong viện cũng chỉ còn lại mỗi Thẩm Lệ Nghiên, Dương Từ, cùng với Thẩm Tu Dương vẫn luôn đứng làm nền.


Thẩm Lệ Nghiên hiển nhiên còn có chuyện muốn nói riêng với Thẩm Mộ Quân, bất quá thấy bộ dáng Thẩm Mộ Quân lộ ra mỏi mệt, Thẩm Lệ Nghiên thấy thế, chỉ có thể đỏ mắt nói: "Nếu anh cả mệt mỏi, vậy em gái liền không quấy rầy."


Cô ta nói xong không đợi Thẩm Mộ Quân trả lời, liền đỏ mắt xoay người rời đi.
Dương Từ thấy thế thở dài một hơi, hắn hướng tới Thẩm Mộ Quân gật gật đầu cáo lỗi, liền cũng theo ra khỏi cửa viện.


Thẩm Tu Dương chờ đến khi bọn họ đều đi rồi, lúc này mới lấy một cái ghế nhỏ ra, ngồi xuống trước mặt Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh không có hứng thú nghe bọn hắn nói chuyện, liền mang theo Thẩm Gia Hảo cùng Thẩm Nhạc Hương đi ra ngoài bắt ve hầu.


Thẩm Tu Dương thấy Lý Khanh Khanh dẫn hai đứa nhỏ đi xa, lúc này mới hạ giọng nói: "Mộ Quân ca, về chuyện thanh niên trí thức Trần xảy ra chuyện, anh cảm thấy có khi nào là bút tích đặc vụ của địch không?"
Thẩm Mộ Quân đã sớm biết hắn muốn nói cái gì, nghe vậy, mắt đen bất động thanh sắc nhìn hắn.


Về chuyện Trần Văn Ngũ, lúc trước hắn cũng nghe Thẩm Nhạc Hương nói một chút.
"Nếu là đặc vụ của địch, người kia đã sớm đã ch.ết rồi."
Ấn tượng của Thẩm Mộ Quân đối với Trần Văn Ngũ rất không tốt, cho nên ngay cả tên của hắn cũng không muốn nhắc đến.


Thẩm Tu Dương nói: "Nếu không phải đặc vụ của địch, có người nào lại có thủ pháp như vậy? Lúc sáng em có dẫn người lên xem, anh biết không?Thanh niên trí thức Trần bị treo trên cái cây đặc biệt cao, một người đàn ông thành niên cũng không có cách nào nhẹ nhàng treo hắn lên đó được.


Còn nữa......!Chính là dấu chân dọc theo đường đi, chỉ có mỗi dấu chân của thanh niên trí thức Trần thôi......!Anh nói có tà môn không chứ?"
Thẩm Mộ Quân thấy hắn lo lắng sốt ruột, nhịn không được liền nhớ tới bộ dáng bình tĩnh của Lý Khanh Khanh ngày hôm qua.


Biểu tình của hai người này, thật đúng là vô cùng đối lập.
"Nếu như chú tin tưởng lời anh, chuyện này không cần tr.a xét nữa, người kia sẽ không làm chuyện gì có hại cho thôn."
Thẩm Tu Dương nghe vậy, đôi mắt tức khắc sáng ngời, hắn liền biết Thẩm Mộ Quân nhất định biết cái gì đó mà.


Hắn còn muốn tiếp tục hỏi liền nghe được Thẩm Mộ Quân lại nói: "Anh nhờ chú mấy ngày nay nhìn chằm chằm Thẩm Lệ Nghiên, có phát hiện gì không?"
Thẩm Tu Dương biết Thẩm Mộ Quân cũng không muốn nói nhiều, thậm chí trong lời còn có ý che chở người kia.


Trong lòng Thẩm Tu Dương lúc này tuy rằng thập phần kinh ngạc, bất quá hắn biết Thẩm Mộ Quân là người thế nào, nếu Thẩm Mộ Quân đã tin tưởng người kia đến như vậy, hắn cũng không tiện tiếp tục nắm lấy việc này không buông.


Thẩm Tu Dương: "Lúc trước nếu anh không nói với em, thật đúng là em cũng không phát hiện Thẩm Lệ Nghiên có gì kỳ lạ.


Người này nha, hình như có định kiến với chị dâu họ rất lớn, gần đây thường xuyên lấm lét chạy về hướng nhà anh bên nay, còn thỉnh thoảng cứ nhìn chằm chằm bóng dáng chị dâu họ nữa."


Đương nhiên mấy cái này đều không phải Thẩm Tu Dương tận mắt nhìn thấy, hắn bảo mấy đứa nhỏ trong thôn giúp hắn nhìn chằm chằm.
Đừng thấy bọn nó còn nhỏ tuổi, ngày thường trong thôn có chuyện gì, chúng nó đôi khi còn biết rõ hơn cả người lớn.


Mà cũng chính là vì tụi nó còn nhỏ tuổi, nên người lớn có nói chuyện đôi khi cũng chủ quan, không tránh bọn nó, cho nên quan sát của bọn nó đôi khi còn chính xác hơn người lớn nhiều.


Thẩm Mộ Quân đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, hắn nhìn Thẩm Tu Dương nói: "Chú tiếp tục cho người nhìn chằm chằm đi."
Cách ngày, đại đội lục tục lại bắt đầu làm việc.


Lý Khanh Khanh cũng giống lúc trước, mỗi ngày cố làm hết mười ba công điểm, mà mỗi ngày chỉ làm một buổi sáng thôi.
Lý do là trong nhà không tiện, cô phải chiếu cố chồng con trong nhà.
Đối với chuyện này, đại đội trưởng cùng với người trong thôn thật ra vô cùng thông cảm cho tình huống nhà cô.


Hơn nữa cho dù cô chỉ làm mỗi buổi sáng, thì mỗi ngày cô cũng có thể kiếm được sáu công điểm.
Mấy người phụ nữ trong thôn hoặc thanh niên trí thức, một ngày cũng chỉ nhiều lắm kiếm được bảy tám cái công điểm mà thôi.
Sáu công điểm, đối với Lý Khanh Khanh mà nói cũng không tính ít.


Huống hồ, Thẩm Mộ Quân bên kia còn có trợ cấp, cuộc sống nhà bọn họ cũng tính là không tồi.
Cuối tháng, Lý Khanh Khanh xin nghỉ hai ngày, định đi huyện thành một chuyến.
Cô muốn đem mấy cái phiếu sắp quá thời hạn kia dùng hết, sau đó lại đi chợ đêm huyện thành kiếm một ít tiền giấy trở về.


Tuy rằng hiện tại trong tay cô cũng có không ít tiền và phiếu, nhưng sau khi mua xe đạp cùng đồng hồ xong, lập tức phải mất hơn mấy trăm đồng.
Hơn nữa số tiền này đều là của Thẩm Mộ Quân, về sau nếu như cô ly hôn với Thẩm Mộ Quân, cũng không thể tiếp tục dày mặt xài tiền hắn.


Tuy rằng cô chiếu cố Thẩm Mộ Quân lâu như vậy, lại hỗ trợ trị liệu cho thân thể hắn, cho nên dù cô có xài tiền của hắn cũng không phải quá đáng.
Nhưng cô đã quen tự lập tự cường, vẫn cảm thấy tiền trong mình xài mới an tâm.


Hơn nữa bản thân vẫn luôn cẩn thận, đi một bước xem trước mười bước, trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ, an bài thỏa đáng, cũng đỡ về sau gặp sự tình gì, lại luống cuống tay chân.
Ngay từ đầu cô cũng không định mang theo người trong nhà đi, vì cô có rất nhiều chuyện muốn lén lút làm.


Nhưng Thẩm Mộ Quân muốn đi bệnh viện huyện làm kiểm tra, còn phải tìm một số thứ để người bạn bác sĩ của hắn giúp hắn làm phẫu thuật.


Lý Khanh Khanh biết chân Thẩm Mộ Quân chậm trễ là không được, đành phải gửi hai đứa nhỏ qua nhà Trương Đại Nương, gửi luôn đồ ăn cho bọn nó trong hai ngày này, sau đó liền mang theo Thẩm Mộ Quân cùng đi huyện thành.
Tuy mặt hai đứa nhỏ đầy luyến tiếc, vô cùng vô cùng muốn đi theo cha nương mình.


Nhưng mà bọn nó cũng biết mình chả giúp được gì, còn không chừng làm chậm trễ chuyện của cha nương.
Ngày đó đi huyện thành, Lý Khanh Khanh đem hết quần áo của nguyên chủ ra xem, sau đó chọn lựa nửa ngày, mới chọn một bộ quần áo không quá kỳ cục mặc vào.


Bởi vì Thẩm Mộ Quân cũng phải đi gặp bạn, Lý Khanh Khanh cố ý sửa soạn đơn giản cho hắn một chút.
Tuy bọn họ đều không để ý ánh mắt của người khác, nhưng đi ra ngoài gặp người vẫn là phải chú ý chút hình tượng.
Không thể không nói, Thẩm Mộ Quân xác thật có bề ngoài thật tốt.


Cho dù giờ phút này vẻ mặt hắn đầy bệnh trạng, nhưng vẫn không thể che đậy bộ dáng tuấn tú của hắn.
Thẩm Mộ Quân mặc một cái áo sơmi màu trắng ngắn tay, phía dưới lại mặc một cái quần đen dài đơn giản.


Hơn nữa với vẻ mặt bệnh trạng, hắn ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn tựa như một đại lão ốm yếu vậy.
Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đi công xã là đi nhờ xe máy kéo của đại đội.


Lái máy kéo là con trai trưởng của đại đội trưởng, kêu là Lưu Lực, là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, nhỏ con lại đen gầy.
Lưu Lực nghe cha hắn nói, vợ chồng Thẩm Mộ Quân muốn đi bệnh viện huyện làm kiểm tra, hôm nay cố ý chờ ở cửa thôn, chính là muốn hỗ trợ đưa bọn họ đi công xã.


Lưu Lực biết chân Thẩm Mộ Quân không tiện, còn cố ý đưa vợ chồng Thẩm Mộ Quân đến thẳng bến xe bus, giúp đỡ Lý Khanh Khanh đưa Thẩm Mộ Quân lên xe rồi mới rời đi.


Hôm nay người công xã bọn họ đi huyện thành cũng không nhiều, trên xe rải rác chỉ có vài người ngồi, hơn nữa đại đa số đều là thanh niên trí thức đi huyện thành mua đồ.
Lý Khanh Khanh thấy thế liền không xếp xe lăn bỏ vào cốp xe, mà trực tiếp xếp xe lăn bỏ gọn trên lối đi nhỏ ở băng cuối xe bus.


Chờ cô để xe lăn xong, liền phát hiện vị trí bên cạnh Thẩm Mộ Quân có người ngồi.
Lý Khanh Khanh thấy thế cũng không cố ý muốn đổi chỗ với người ta, mà chỉ mặt vô biểu tình ngồi xuống ở băng ghế sau lưng Thẩm Mộ Quân.
Sau khi xe bus đang khởi động, nhân viên bán vé liền bắt đầu thu tiền vé.


Khi Lý Khanh Khanh trả tiền, một cô gái trẻ cắt tóc học sinh liền nhảy nhào lên trên xe bus.
"Ai da, còn may đuổi kịp."
Tuổi tác cô gái này hình như không lớn lắm, đại khái chỉ khoảng mười sáu bảy tuổi, mặt cô ta khá tròn, kho nói chuyện giọng cũng hơi lớn.


Cô ta một mông ngồi lên băng ghế đầu tiên, liền bắt đầu hoảng lúi húi loạn choạng xoay người lấy tiền.
Ngay lúc cô ta đứng lên định đưa tiền cho nhân viên bán vé, đôi mắt tức khắc như ngừng lại trên người Thẩm Mộ Quân.
"Thẩm......!Thẩm đại ca? Là anh sao? Thẩm đại ca?"


Thẩm Mộ Quân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được tiếng cô gái này ồn ào như đang gào lên, mày nhịn không được hung hăng nhíu chặt lại.
Hắn cảm thấy cái giọng này nghe có vẻ quen tai, sau đó mở to mắt liền thấy một khuôn mặt tròn tròn.


Thẩm Mộ Quân cũng không lập tức nhận ra cô ta, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô gái đang ghé vào chỗ tựa lưng ghế.
Cô gái thấy hắn không nhận ra mình ngay, trong chốc lát, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Cô ta liền nói: "Thẩm đại ca, em là em gái anh Lâm Công đây, Lâm Khúc Ngọc đây.


Anh không nhớ em sao? Năm trước em còn từng đến công xưởng của các anh mà."
Thẩm Mộ Quân bên kia còn chưa kịp có phản ứng gì, người đang ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Quân liền ngẩng đầu lên, sau đó vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lâm Khúc Ngọc cùng Thẩm Mộ Quân.


Lâm Khúc Ngọc nhận thấy ánh mắt tò mò của đối phương, nhưng cô ta không chỉ không một tia tức giận còn cười nói: "Chị gái này, chúng ta có thể đổi chỗ với nhau được không? Em có quen biết với anh ngồi bên cạnh chị."


Cô gái bị Lâm Khúc Ngọc gọi là chị gái kia, bộ dáng cũng không có vẻ lớn hơn Lâm Khúc Ngọc, trong mắt cô gái nhìn Lâm Khúc Ngọc hiện lên một tia bất mãn, nhưng vẫn không tình nguyện đứng lên đổi chỗ với cô ta.


Lý Khanh Khanh buồn cười nghe ngóng động tĩnh phía trước, đầu tiên là một Trương Đình Liên đã lấy chồng còn chưa từ bỏ ý định, sau đó lại là một Lâm Khúc Ngọc trẻ trung đáng yêu......!Người cũng tàn phế rồi mà còn có người nhớ thương, vậy về sau chân hắn tốt rồi còn thế nào nữa?


Đúng rồi, nguyên chủ còn không phải vì gả cho hắn, không tiếc huỷ hoại dung mạo xinh đẹp của mình, huỷ luôn cả tình chị em plastic nhiều năm như vậy với Thẩm Lệ Nghiên, thà ch.ết thà sống cũng phải gả cho hắn sao?


Lý Khanh Khanh nhịn không được âm thầm chậc lưỡi, tuy rằng cô cũng cảm thấy Thẩm Mộ Quân đẹp trai đó, nhưng đẹp trai cũng đâu ăn thay cơm được?


Lâm Khúc Ngọc được như ý nguyện ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Quân, sau đó liền nhớ tới chuyện hai chân Thẩm Mộ Quân đã tàn phế, cô ta lập tức đỏ mắt dò hỏi: "Thẩm đại ca, chân của anh thật sự không thể trị sao? Hay là như vầy đi, em trở về hỏi thăm mấy anh trai em một chút, mấy anh ấy quen biết rộng rãi lắm, nói không chừng có bác sĩ nào tương đối lợi hại......"


Lâm Khúc Ngọc thiệt tình cảm thấy đáng tiếc cho Thẩm Mộ Quân, một người đàn ông có tài năng như Thẩm Mộ Quân vậy, nếu về sau đều phải tàn phế thì thực sự quá đáng tiếc.


Thẩm Mộ Quân mơ hồ đã nhớ tới người trước mắt này là ai, từ trước đến nay hắn không quá hiểu cách đối ứng với mấy cô gái thế này, có hơi đau đầu nhìn Lâm Khúc Ngọc nói: "Phiền cô có thể đổi chỗ cho vợ tôi một chút được không? Chân tôi hiện tại có chút không thoải mái, rất cần vợ tôi hỗ trợ."


Lâm Khúc Ngọc nghe vậy sửng sốt, cô ta theo bản năng định nói là cô ta cũng có thể hỗ trợ.
Nhưng thực mau cô ta liền hồi thần lại, vợ hả? Vợ của ai?
Lâm Khúc Ngọc có biết Thẩm Mộ Quân đã có vợ, cũng biết trên mặt vợ hắn có một vết sẹo to, còn đối xử với hắn và con cái hắn không tốt.


Lúc trước khi Thẩm Mộ Quân từ tỉnh bệnh viện trở về, vợ hắn náo loạn một trận túi bụi với người trong nhà, Lâm Khúc Ngọc đã từng chứng kiến sắc mặt của đối phương.
Lúc này nghe được vợ Thẩm Mộ Quân cũng theo tới, lập tức nhìn theo tầm mắt Thẩm Mộ Quân qua.


Ánh mắt đằng sát khí của Lâm Khúc Ngọc liền đối diện ngay với vẻ mặt phong đạm vân khinh của Lý Khanh Khanh.
Lâm Khúc Ngọc nhìn khuôn mặt nõn nà của Lý Khanh Khanh trước mắt, trong chốc lát không có biện pháp đem khớp được khuôn mặt này với khuôn mặt trong trí nhớ của cô ta.


Bởi vì Lý Khanh Khanh trước mắt hoàn toàn không giống chút nào với người phụ nữ mãn nhãn đều là oán hận trước kia.
Lâm Khúc Ngọc há miệng thở dốc nói: "Cô......!Cô là?"
Lý Khanh Khanh chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng dậy, sau đó chỉ chỉ Thẩm Mộ Quân giới thiệu nói: "Tôi, là vợ anh ấy."


Tuy rằng cô cũng không muốn thừa nhận chuyện này.
Lâm Khúc Ngọc đầy mặt không thể tin tưởng nhìn cô nói: "Sao có thể? Lúc trước tôi gặp cô rồi, trên mặt cô không phải có một vết sẹo rất đáng sợ sao?"


Lý Khanh Khanh duỗi tay chỉ vào vết sẹo nhợt nhạt trên mặt, lại nhờ Lâm Khúc Ngọc đứng dậy nhường chỗ cho cô, vừa tốt tính giải thích nói: "Vết sẹo lâu rồi cũng phải phai đi chứ, đúng không? Cho nên thoạt nhìn biến hóa rất lớn."


Lâm Khúc Ngọc lúc này còn đang ngơ ngác khiếp sợ, mơ mơ màng màng liền đổi chỗ ngồi cho Lý Khanh Khanh.
Chờ đến khi cô ta ngây ngốc ngồi vào vị trí ban nãy của Lý Khanh Khanh rồi, mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình đã nhường vị trí ra rồi?


Lâm Khúc Ngọc đang muốn mở miệng nói cái gì, liền nghe được Thẩm Mộ Quân nói với Lý Khanh Khanh: "Thanh Thanh, chân tôi có chút không thoải mái, em giúp tôi ấn ấn chút được không?"


Lý Khanh Khanh nghe vậy chần chờ nhìn hắn một cái, không quá xác định chân hắn có phải không thoải mái thật hay không, hay là vì thoát khỏi Lâm Khúc Ngọc mà cố ý nói vậy?


Theo đạo lý mà nói, chân Thẩm Mộ Quân hiện tại hẳn là không có tri giác gì mới đúng? Bất quá cô cũng không phải là Thẩm Mộ Quân, cũng không rõ ràng tình huống hiện tại của hai chân hắn.
Hai mắt Thẩm Mộ Quân bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt đen tựa hồ cất giấu một con dã thú đen nhánh.


Lý Khanh Khanh thực không thích ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả, làm trong lòng cô nhịn không được không thoải mái một trận.
Lý Khanh Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "thật phiền toái!", nhưng đôi tay vẫn nhẹ nhàng ấn ấn lên trên đùi hắn..






Truyện liên quan