Chương 38
Chờ đến khi đám người đại đội trưởng tới nơi, Lý Khanh Khanh đã giúp một lớn một nhỏ băng bó vết thương đơn giản rồi.
Đại khái là linh thực có hiệu quả, vết thương của hai người đều đã không còn đổ máu.
Vết thương Thẩm Gia Hảo tương đối nhỏ, dùng linh thực của Lý Khanh Khanh đưa xong, nóng rát đau đớn lúc đầu liền biến mất.
Thằng bé cảm thấy nương nó thật là lợi hại, cho nó thảo dược, lập tức liền trị hết vết thương của nó.
Lý Khanh Khanh không dám động đậy di chuyển Trương Đại Nương là vì cô nhìn ra thương thế của bà không nhẹ, bằng không Lý Khanh Khanh cũng sẽ không tùy tiện lấy linh thực ra.
Sở dĩ Lý Khanh Khanh có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra nặng nhẹ trên thương tích của Trương Đại Nương cũng phải nói là nhờ vào mấy năm lăn lộn trong đội chữa bệnh ở mạt thế.
Với tuổi này của Trương Đại Nương, cùng với trọng thương như thế, nếu tuỳ tiện di chuyển sẽ dễ làm thương thế nặng thêm.
Lý Khanh Khanh thập phần cảm kích Trương Đại Nương, nếu không phải bà xả thân che chở Thẩm Gia Hảo, Thẩm Gia Hảo tuyệt đối không chỉ chịu vết thương ngoài da như thế này.
Tưởng tượng đến đó, trong lòng Lý Khanh Khanh liền nhịn không được nghĩ lại mà sợ.
Từ sau khi ba mẹ cô ra đi, đã thật lâu rồi cô không có loại cảm giác này.
Hiện giờ một lần nữa tìm về thứ cảm giác quen thuộc lại xa lạ, trong chốc lát, lòng Lý Khanh Khanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tuy rằng cô không phải mẹ ruột của Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, nhưng trải qua khoảng thời gian này ở chung, Lý Khanh Khanh thật sự rất thích hai đứa nhỏ này.
Cô ở mạt thế cô đơn gần 5 năm, vốn tưởng rằng sớm đã quen với cô độc vô biên như vậy.
Nhưng khi lại lần nữa có được người nhà, Lý Khanh Khanh mới phát hiện, kỳ thật cô cũng rất khát khao tình thân.
Đặc biệt là hai đứa nhỏ trước mắt này, một đứa vừa kiên cường lại hiểu chuyện, một đứa khác cũng đáng yêu lại ngoan ngoãn.
Hai đứa nhỏ như vậy, chính là những đứa con lý tưởng trong lòng Lý Khanh Khanh.
Những đứa bé như vậy, vốn phải nên được người lớn càng yêu thương mới đúng.
Sắc mặt đám người đại đội trưởng xanh mét nhìn Trương Đại Nương cùng Thẩm Gia Hảo, tình trạng Thẩm Gia Hảo còn tính đỡ một chút, nhưng Trương Đại Nương lại ngất đi rồi.
Trương Đại Nương vẫn luôn là thành phần tiên tiến trong đại đội bọn họ, còn là người nhà liệt sĩ.
Cấp trên vô cùng quan tâm đến người nhà liệt sĩ, mỗi năm đều sẽ phái người tới các đại đội một chuyến, thay các vị lãnh đạo phía trên thăm hỏi an ủi bọn họ.
Đây cũng là vì sao Trương Đại Nương không làm việc, trong nhà không có một nam đinh nào, nhưng ngày tháng trôi qua vẫn thong thả được như vậy.
Nhưng mà hiện tại Trương Đại Nương lại xảy ra chuyện, chuyện này nếu xử lý không tốt, đại đội khác sẽ cho rằng thôn Hòa Sơn bọn họ dung túng xã viên khi dễ gia đình liệt sĩ không chừng.
Khi đám người đại đội trưởng tới, vì nghe nói thương thế của Trương Đại Nương không nhẹ, liền gọi theo cả Xích Cước đại phu trong thôn.
Xích Cước đại phu của thôn Hòa Sơn là một người đàn ông trung niên không mấy thích nói chuyện, cái lần Lý Khanh Khanh mang theo hai đứa con đi qua chỗ hắn, đại phu chỉ im lặng khám bệnh, chưa hề mở miệng nói câu dư thừa nào với ba mẹ con Lý Khanh Khanh.
Hắn thoáng nhìn Trương Đại Nương vẫn còn nằm trên mặt đất, bước nhanh tới kiểm tr.a thương thế của bà, sau khi xác định vết thương của bà đã được xử lý tốt, lúc này hắn mới nâng đôi mắt lên nhìn Lý Khanh Khanh một cái.
Sau đó Xích Cước đại phu liền phát hiện, vết sẹo trên mặt Lý Khanh Khanh đã nhạt đến không thể lại nhạt hơn, ngay cả làn da vốn dĩ thô ráp của cô cũng đã trở nên mịn màng trắng nõn.
Thấy Xích Cước đại phu đánh giá, Lý Khanh Khanh không hề sợ hãi nhìn lại, hoàn toàn không sợ ánh mắt phức tạp cùng tìm tòi nghiên cứu của hắn.
Thương thế của Trương Đại Nương nghiêm trọng nhất là ở trên đầu, còn có một vết thương hơi nhẹ hơn chút trên cổ tay.
Thương trên đầu bà thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, nhưng mà hiện tại đã không còn đổ máu, còn bị được Khanh Khanh xé một cái khăn, làm băng bó cấp cứu thập phần đơn giản.
Còn vết thương trên cổ tay Trương Đại Nương, một cái xương nhỏ ở cổ tay bà bị gãy, đã được Lý Khanh Khanh dùng hai cái nhánh cây tương đối chắc cố định, bó lại.
Người già xương cốt đều tương đối giòn, ngày thường đi đường ngã một cái đều có khả năng té gãy chân, càng miễn bàn đến bà là từ phía trên sườn núi lăn xuống.
Xích Cước đại phu kiểm tr.a miệng vết thương xong, ngước mắt nhìn Lý Khanh Khanh một cái nói: "Cô xử lý thực không tồi, cô từng học y?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, thập phần bình tĩnh nói dối: "Vì chồng tôi từng bị trọng thương, lúc trước tôi có học qua một chút ở bệnh viện tỉnh."
Lý Khanh Khanh mặt không đỏ tâm không nhảy nói, hoàn toàn không cảm thấy áy náy khi đem Thẩm Mộ Quân ra làm bia đỡ đạn.
Xích Cước đại phu hơi gật gật đầu, rồi quay đầu nhìn đại đội trưởng phía sau nói: "Tuy rằng thương thế đã ổn định, nhưng mà vẫn nên đưa đi sở vệ sinh công xã thì tốt hơn."
Đại đội trưởng cũng đang có ý này, nghe vậy liền lập tức thu xếp người, để bọn họ đi tìm Lưu Lực tới.
Bởi vì trên đùi Thẩm Gia Hảo cũng bị thương, chờ đến khi máy kéo tới, Lý Khanh Khanh liền ôm Thẩm Gia Hảo cùng đi công xã.
Vì không để cho Thẩm Mộ Quân ở nhà lo lắng, Thẩm Nhạc Hương liền không đi theo bọn họ, mà đi về nhà trước một chuyến để nói cho Thẩm Mộ Quân nghe.
Thẩm Mộ Quân lúc này đang nói chuyện với Tiểu Tống ở trong viện, hai người đang đàm luận chuyện xây nhà mới.
Rốt cuộc nhà bọn họ đây thật sự quá rách nát, lỡ như xui xẻo gặp thời tiết bão táp, cái nhà này phỏng chừng lập tức bị thổi bay.
Lúc trước sức khoẻ Thẩm Mộ Quân không tốt, căn bản không có tinh lực đi suy nghĩ chuyện khác.
Hiện giờ thân thể hắn đã rất tốt, không bao lâu liền có thể làm phẫu thuật, rồi lại lần nữa đứng lên, Thẩm Mộ Quân liền cảm thấy đây đúng là thời điểm nên xây nhà lại.
Kỳ thật với số tiền trong tay Thẩm Mộ Quân, hơn nữa còn tiền trong tay Lý Khanh Khanh, đã có thể xây một cái nhà thực không tồi.
Bất quá Lý Khanh Khanh thích đi một bước nhìn trước mười bước, cô vẫn cảm thấy tích cóp thêm nhiều tiền một chút nữa thì an tâm hơn.
Chờ đến khi bọn họ xây xong nhà ở rồi, còn dư được chút đỉnh mua đồ đạc trong nhà hay gia cụ gì đó.
Thẩm Nhạc Hương một chân bước vào trong viện, dọa cho Thẩm Mộ Quân cùng Tiểu Tống một cú sốc.
Bởi vì một đời này Thẩm Mộ Quân không có ly hôn với Lý Khanh Khanh, rất nhiều chuyện đã không còn giống như đời trước
Cho nên Thẩm Mộ Quân căn bản không biết chuyện sẽ xảy ra hôm nay ở thôn Hòa Sơn.
Khi hắn thấy con gái cả người là bùn với máu, mới bị bộ dáng chật vật này của Thẩm Nhạc Hương làm cho hoảng sợ.
Tiểu Tống: "Đây......!Đây không phải là con gái lớn của đại ca sao?"
Tiểu Tống lúc trước từng giúp Tôn Diệu Thành điều tr.a tình hình Thẩm Mộ Quân, cho nên hắn cũng biết Thẩm Mộ Quân có một đưá con gái và một đứa con trai.
Thẩm Nhạc Hương vừa nhìn thấy cha ngồi trên xe lăn, con bé vẫn luôn ra vẻ kiên cường đột nhiên khóc lên chạy về phía Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân giăng hai tay đón được con gái, sau đó liền ôm con bé vào trong lòng ngực mình.
Đời trước, Thẩm Nhạc Hương vì chiếu cố Thẩm Mộ Quân, vì không để Thẩm Mộ Quân một mình cô đơn, liền ngậm nước mắt lựa chọn ở lại bên cạnh hắn.
Nó rõ ràng cũng giống như em trai, thích nương nó hơn, càng muốn đi theo nương rời khỏi thôn Hòa Sơn hơn, nhưng lại bởi vì đau lòng Thẩm Mộ Quân mà cắn răng lưu lại.
Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương rớt nước mắt, trái tim vốn lạnh băng liền nhịn không được mềm lại theo nước mắt của nó.
Thẩm Mộ Quân nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Nương con không phải đi tìm các con sao?"
Nếu nói Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy Lý Khanh Khanh, lập tức như tìm được người tâm phúc, thì khi nó gặp được Thẩm Mộ Quân, giống như tìm được chỗ dựa của mình.
Cho dù hiện tại Thẩm Mộ Quân ngồi trên xe lăn, bị rất nhiều mấy đứa nhỏ trong thôn cười nhạo là kẻ tàn phế, nhưng trong đầu con bé, Thẩm Mộ Quân vẫn là chỗ dựa của nó.
Thẩm Nhạc Hương hít hít cái mũi đỏ ửng, sau đó thuật lại chuyện phía trước đã nói cho Lý Khanh Khanh lại một lần.
Biểu tình Thẩm Mộ Quân vẫn luôn không dao động, chỉ khi nghe được Trương Đại Nương cùng Thẩm Gia Hảo bị thương, đôi mắt đen sâu thẳm liền lạnh đi vài phần.
Thẩm Mộ Quân nghe xong Thẩm Nhạc Hương kể, duỗi tay sờ sờ mái tóc rối tung của con bé, nói: "Lại là cả nhà Lâm gia kia?"
Bởi vì chuyện của Thiết Đản Nhi năm đó, quan hệ của Thẩm Mộ Quân cùng Lâm gia cũng rất căng thẳng.
Người Lâm gia biết là Thẩm Mộ Quân ra mặt, tìm cán bộ công xã đem Thiết Đản Nhi đi.
Mấy năm nay tuổi Thiết Đản Nhi càng lúc càng lớn, người Lâm gia thập phần hối hận đã để Thiết Đản Nhi rời đi.
Nếu Thiết Đản Nhi chưa có rời đi Lâm gia bọn họ, hiện tại đều có thể bắt đầu làm việc giúp trong nhà kiếm công điểm.
Cho nên khi Thẩm Mộ Quân xảy ra chuyện, đại đa số người đều lo lắng cho vì gia đình Mộ Quân, chỉ có cả nhà Lâm gia là mang tâm tình tốt nhất trong đó.
Lâm Ngũ Bảo lúc ấy còn đứng trước mặt Thẩm Gia Sinh nói: "Ai bảo hắn năm đó đem đứa ở nhà ta đi? Đây rõ ràng là gặp báo ứng."
Thẩm Gia Sinh cũng không phải còn nhỏ tuổi như Thẩm Gia Hảo, nó nghe Lâm Ngũ Bảo nói xong liền hung hăng đánh cho một trận, cũng đem chuyện Lâm Ngũ Bảo nói Thiết Đản Nhi là đứa ở nhà nó đi tuyên truyền với bên ngoài.
Cái niên đại này là chủ trương đánh địa chủ, càng không nhạy cảm với quan điểm phong kiến kiểu cũ, ăn nói không cẩn thận bị người cử báo, có thể bị quy thành thành phần tàn dư phản động.
Trải qua chuyện đó, Lâm Ngũ Bảo bị cha nó hung hăng mắng cho một trận, từ đó về sau nó cũng không dám đi trêu chọc Thẩm Gia Sinh nữa.
Thẩm Nhạc Hương nói: "Cha, bà nội Trương có khi nào xảy ra chuyện không?"
Lúc đó nó chính mắt thấy bà nội Trương chảy thật nhiều máu, hiện tại hồi tưởng lại, liền nhịn không được thấy lạnh cả người.
Thẩm Mộ Quân vỗ vỗ lưng Thẩm Nhạc Hương, sau đó không nhanh không chậm nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng.
"
Nếu Xích Cước đại phu đã nói thương thế ổn định, hiện giờ lại được đưa đến sở vệ sinh công xã, như vậy chuyện sẽ không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
Thẩm Mộ Quân nghĩ tới kết cục đời trước của Lâm gia, trừ bỏ cái cô bé Lâm Tứ Nha kia, hình như kết cục của mỗi người đều không tốt, đặc biệt là Lâm Nhị Nha đầu óc đầy âm mưu kia......
Bên kia, Lưu Lực lái máy kéo khá ổn, hơn mười phút liền tới công xã đại đội.
Khi bọn họ đưa Trương Đại Nương đến sở vệ sinh, Lý Khanh Khanh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, hiện tại đã hơn 5 giờ chiều.
Lý Khanh Khanh biết thương thế của Trương Đại Nương đã ổn định, cũng liền không theo mọi người cùng nhau vây lấy Trương Đại Nương, mà mang Thẩm Gia Hảo đi rửa sạch miệng vết thương một chút.
Linh thực Lý Khanh Khanh đưa có hiệu quả chữa trị rất mạnh, vết thương trên đùi Thẩm Gia Hảo rất nhỏ cũng không sâu, qua hôm nay phỏng chừng là có thể kéo mài.
Vì không để cho người khác chú ý, với để chừa lại bằng chứng để cùng Lâm gia tính sổ, Lý Khanh Khanh vẫn để hộ sĩ băng bó một chút.
Kỳ thật đối với mấy chỗ như bệnh viện thế này, trong lòng Thẩm Gia Hảo thập phần mâu thuẫn và sợ hãi.
Bởi vì nó từng đi bệnh viện tỉnh thật to thật lớn, sau đó gặp được cha nó bị trọng thương hôn mê.
Thẩm Gia Hảo vĩnh viễn không quên được tất cả tuyệt vọng cùng khủng bố vào giây phút nó nhìn thấy cha nó cả người băng bó trắng xoá, đang hôn mê bất tỉnh.
Lúc ấy vẻ mặt nương nó cuồng loạn, ông bà nội nó thì khóc đến ngất, ngay cả cô Ba luôn luôn bình tĩnh tự nhiên cũng mất hồn mất vía.
Thảm trạng của Thẩm Mộ Quân mang đến cho thằng bé bóng ma tâm lý nghiêm trọng, dẫn tới khi nó nhìn thấy bác sĩ hộ sĩ ở sở vệ sinh, theo bản năng nhịn không được liền run run lên.
Lý Khanh Khanh cảm giác được đứa bé trong lòng ngực khẩn trương bất an, theo bản năng duỗi tay ôm chặt nó hơn nữa.
Người hộ sĩ trẻ giúp Thẩm Gia Hảo băng bó vết thương thấy thế, nhịn không được liền nhỏ giọng dỗ Thẩm Gia Hảo, nói: "Bạn nhỏ à, đừng sợ hãi, một chút cũng không đau nga."
Bởi vì gần đây Thẩm Gia Hảo ăn ngon mặc tốt, khuôn mặt nhỏ rốt cuộc cũng thêm được một chút thịt, cộng với cặp mắt nai con vừa to lại đen láy của nó, thằng bé thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Hộ sĩ trẻ kia thấy bộ dáng muốn khóc lại không khóc của nó thật quá dễ thương, cô ta liền móc trong túi mình ra một viên kẹo, sau đó đưa tới trước mặt Thẩm Gia Hảo.
Hộ sĩ: "Bạn nhỏ à, em đừng khóc nha, chị cho em kẹo ăn, em phải làm một đứa bé trai thật dũng cảm nha."
Trong đôi mắt Thẩm Gia Hảo vốn đã rươm rướm nước mắt, lúc này đột nhiên thấy kẹo trong tay cô hộ sĩ trẻ, nó liền nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, liền nhịn không được há miệng nhỏ khóc to lên.
Cô hộ sĩ bị nó khóc cho hoảng sợ, đầy mặt không biết làm sao nhìn Lý Khanh Khanh một cái.
Cô vốn chỉ muốn dỗ cho nó vui vẻ, ai biết không chỉ không dỗ được, mà còn chọc nó khóc lên luôn rồi?
Lý Khanh Khanh có hơi buồn cười nhìn đối phương một cái, thấy đối phương thật sự áy náy, vì thế liền giải thích với hộ sĩ trẻ này: "Hôm nay nó với bà nó bị thương, chính là vì một viên kẹo mà ra."
Cô hộ sĩ trẻ tuổi tác không nhiều lắm, nghe Lý Khanh Khanh nói sửng sốt một chút, ngay sau đó nhịn không được phụt một tiếng cười ra.
Lý Khanh Khanh vốn dĩ muốn trị cho người Lâm gia một trận, nên để những chuyện mình sẽ làm sau này có chính danh chính nghĩa, liền đem chuyện hôm nay xảy ra kể cho hộ sĩ trẻ nghe.
Dù sao chuyện này cũng giấu không được bao lâu, mọi người đều là xã viên cùng một công xã, cô còn đang đợi cho sự tình càng truyền càng lớn lên, tốt nhất là mấy người khác của đại đội cũng cùng nhau lên án công khai người Lâm gia.
Đến lúc đó......!Lý Khanh Khanh cô căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần lạnh mắt đứng một bên nhìn, sẽ có những người khác giúp cô báo thù rửa hận.
Khi mấy người Lý Khanh Khanh còn chưa về thôn, thì bên kia Lâm gia đã tự mình náo loạn một trận.
Khi mấy đứa con nhà Lâm gia cùng Trương Đại Nương, Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Gia Hảo lộn xộn thành một đoàn, cũng không có ai chú ý tới là ai đẩy Thẩm Gia Hảo.
Trong nháy mắt Lâm Ngũ Bảo nhìn thấy bọn họ lăn xuống sườn núi, liền sợ tới mức té ngã lộn nhào chạy về nhà.
Tuy rằng nó cảm thấy không phải là nó đẩy, nhưng mà lỡ như bọn họ ăn vạ nó thì làm sao bây giờ?
Lâm Ngũ Bảo vừa về đến nhà liền la to lên, nó cầm gậy gỗ hung hăng quất đánh mấy người chị của mình mấy cái, vừa đánh còn vừa phẫn nộ gào rống.
"Đều là do mấy đứa ngu xuẩn chúng mày, nếu không phải chúng mày nhào lên ngăn tao, lúc sau cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Hiện tại thì hay rồi......!cái bà già Trương gia tuyệt tự đó, nhất định sẽ ăn vạ nhà chúng ta!"
Lâm Nhị Nha bị Lâm Ngũ Bảo dùng gậy gỗ đánh vào trên mặt, trên má tức khắc bị vẽ ra một vết máu.
Cô ta đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng hận ch.ết hai đứa nhà Thẩm gia kia, cũng tràn đầy oán hận đối với Lâm Ngũ Bảo.
Lâm Nhị Nha thấy Lâm Ngũ Bảo lại muốn đánh lại đây, vội há miệng gào to lên: "Ngũ Bảo, Ngũ Bảo, Ngũ Bảo khoan đánh đã! Chúng ta......!Chúng ta....hiện tại quan trọng nhất, vẫn nên tìm cách nào giải quyết mới đúng."
Khi Lâm Tứ Nha trở về, vừa vặn liền nghe thấy lời Lâm Nhị Nha vừa mới nói.
Cái người chị hai này của nó nha, cái khác thì không giỏi giang gì, chỉ có từ nhỏ đến lớn giỏi nhất vẫn là bản lĩnh "giải quyết" này.
Lâm Tứ Nha nghĩ đến mấy chiêu trước kia Lâm Nhị Nha quen dùng, nếu chỉ có một mình Thẩm Gia Hảo còn có thể lừa gạt cho qua, nhưng mà lúc ấy còn có cả hai chị em Thẩm Nhạc Hương ở đó.
Càng quan trọng hơn chính là, nếu Trương Đại Nương tỉnh lại thì sao? Bà ấy khẳng định càng thêm thiên vị hai đứa nhà Thẩm gia kia......
Không đợi Lâm Tứ Nha tiếp tục miên man suy nghĩ, Lâm Nhị Nha bên kia liền tiếp tục nói: "Chị thấy bà già kia té cũng không nhẹ, người già mà ngã một cú như vậy, hầu hết đều không phải chỉ choáng váng là xong.
Ngẫm lại một chút, cái bà già nhà Trần gia trong thôn chúng ta, lúc trước còn không phải té ngã xong liền đi luôn sao? Chúng ta nhiều người, chỉ cần cắn ch.ết không nhận, thì bọn họ có thể làm được gì?"..