Chương 94
Khi Thẩm Mộ Quân xách theo đồ đi qua nhà cũ Thẩm gia, liền phát hiện Tết nhất mà nhà cũ Thẩm gia lại im lìm quạnh quẽ.
Hắn đã rất lâu chưa trở lại nơi này, nhìn cái sân cùng dãy phòng ốc quen thuộc, trong một chốc ngắn ngủi, chút cảm xúc hoài niệm chợt dâng lên trong lòng.
Nếu như trước kia hắn đối với nơi này còn có hồi ức, có yêu, có hận, thì hiện tại trong lòng Thẩm Mộ Quân đã không còn bao nhiêu cảm giác.
Hắn mang khuôn mặt vô biểu tình nhấc chân đi vào trong viện, vừa đi vừa cất giọng gọi đôi vợ chồng già ở gian phòng đầu tiên : "Cha, nương."
Khi bà nội Thẩm nghe thấy giọng của Thẩm Mộ Quân, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Bà vội vàng từ trong phòng đi ra, khi thấy rõ ràng thật sự là Thẩm Mộ Quân lại đây, bà lập tức vui vẻ đi qua đón.
Bà nhìn đứa con trai cả cao lớn đĩnh bạt, trong chốc lát nhịn không được liền đỏ hốc mắt.
Bà biết bọn họ đều thua thiệt một nhà thằng cả, trong lòng thằng cả ghi hận bọn họ cũng là đương nhiên.
Cho nên lúc này đột nhiên thấy Thẩm Mộ Quân lại đây, trong lòng bà vừa vui vẻ lại vừa khẩn trương.
"Thằng cả tới hả con, vợ con với hai đứa nhỏ đâu ? Sao không tới?"
Thẩm Mộ Quân: "Cô ấy còn ở nhà bận làm cơm tất niên, nhà con có chuyện gì cũng vào tay cô ấy, cho nên không có thời gian đi theo con qua đây.
Mấy thứ này là chút quà Tết Thanh Thanh chuẩn bị cho cha nương, nói là tặng cha nương mừng năm mới."
Kỳ thật Thẩm Mộ Quân không muốn nhiều lời làm gì, nhưng mấy thứ này xác thật là Lý Khanh Khanh bảo hắn mang qua.
Hôm nay nếu không phải Lý Khanh Khanh bảo hắn lại đây, Thẩm Mộ Quân thật sự không muốn đến.
Không phải hắn không quan tâm đến ơn dưỡng dục của cha mẹ, mà khi hắn vừa bước vào nơi này, liền sẽ nhịn không được nhớ lại quá khứ bất kham.
Tất cả những hồi ức thống khổ của hắn, tựa hồ đều ở trong cái viện này.
Nơi đây, ngôi nhà hắn từng trân trọng nhất, gia đình từng hắn bảo vệ nhất, đồng thời cũng là nơi cho hắn nhiều tuyệt vọng nhất.
Bất luận là đời thứ nhất hay là đời thứ hai, hắn đều nỗ yêu thương cái gia đình này, nhưng tất cả những gì bọn họ hồi đáp cho hắn, lại mỗi lần một tàn nhẫn, tổn thương hơn.
Cha mẹ coi thường, anh em trai, em gái thì ích kỷ, mấy đứa em dâu thì ác độc......
Từ sau khi Thẩm Mộ Quân bước vào nơi này, từng màn hồi ức cùng với sắc mặt của bọn họ giống như đèn kéo quân chạy qua, trình diễn trong đầu hắn.
Thẩm Mộ Quân cảm thấy ngực có chút hít thở không thông, hắn giao đồ vật trong tay cho nương hắn xong, liền muốn xoay người rời khỏi nơi này.
Lại không nghĩ rằng hắn vừa mới định xoay người, đã bị nương hắn giữ chặt cánh tay hắn một phen.
Bà kéo cánh tay Thẩm Mộ Quân nói: "Thằng cả à, nếu như con đã tới, không bằng buổi tối dẫn theo vợ con cùng hai đứa nhỏ qua đây ăn Tết đi."
Thẩm Mộ Quân vừa định muốn mở miệng cự tuyệt, thì mấy cửa phòng khác đang đóng chặt đột nhiên liền mở ra.
Người dẫn đầu chạy ra đúng là Thẩm Lệ Nghiên sắc mặt tàn tạ.
Thẩm Lệ Nghiên vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Quân tới, lập tức vui vẻ chạy về hướng Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Lệ Nghiên: "Anh cả, anh đã đến rồi? Thật tốt quá, em đã lâu rồi không có nhìn thấy anh."
Khi Thẩm Lệ Nghiên nói như vậy, liền duỗi tay ôm lấy cánh tay kia của Thẩm Mộ Quân.
Trước đây Thẩm Lệ Nghiên thường xuyên ôm hắn như vậy, nhưng lúc này Thẩm Mộ Quân lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn không thể duỗi tay đẩy người mẹ tuổi già của hắn, nhưng lại có thể dùng sức rút một cái tay khác từ trong lòng ngực Thẩm Lệ Nghiên ra.
Thẩm Lệ Nghiên sửng sốt một chút, có hơi không vui nhấp nhấp môi, nhưng lại không dám bùng nổ lên giống như trước kia.
Bởi vì gần đây Thẩm Lệ Nghiên mới hiểu được, không có anh trai cô ta chống lưng và yêu thương, Thẩm Lệ Nghiên cô ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp thì chả có gì dùng.
Trước kia Lưu Tình Hoa cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với cô ta, nhưng từ khi hôn sự của cô ta cùng Dương Từ thất bại, Lưu Tình Hoa liền bắt đầu châm chọc mỉa mai cô ta.
Vốn dĩ Thẩm Hiệu Quân sẽ bênh vực cô ta, nhưng mà vì khoảng thời gian trước phát hiện Lưu Tình Hoa mang thai, Thẩm Hiệu Quân cũng không quá muốn đứng về phía cô ta.
Thẩm Lệ Nghiên không còn được mấy người anh em chống lưng, cũng không có Dương Từ yêu thương, nên gần đây cô ta cứ cảm thấy làm cái gì cũng không hài lòng.
Đặc biệt là khi đối mặt với Đồng Phàm Phàm kia, Đồng Phàm Phàm của hiện giờ quả thực đã trở thành bản thân cô ta của ngày trước.
Thẩm Mộ Quân cũng không có để ý đến cảm xúc của Thẩm Lệ Nghiên, mà chỉ kiên nhẫn nhìn nương hắn, nói: "Thanh Thanh đã làm xong cơm tất niên rồi, cho nên năm nay chúng con không qua ăn cơm được."
Nói xong, Thẩm Mộ Quân liền muốn kéo tay bà ra, nhưng không đợi hắn được tự do, một giọng nói khác liền truyền lại đây.
Thẩm Hiệu Quân: "Anh cả, nếu như chị dâu đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, vậy nhà chúng ta đi qua bên đó ăn Tết cũng được mà.
Mọi người đều là người một nhà, người một nhà ở bên nhau, mới gọi là sum họp đón năm mới chứ."
Lưu Tình Hoa đứng bên cạnh Thẩm Hiệu Quân cũng nói: "Đúng vậy, cha nương chúng ta đã lớn tuổi rồi, bắt bọn họ vất vả làm cơm tất niên cho chúng ta cũng khó coi lắm."
Thẩm Mộ Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt như nhìn đồ ngốc mà nhìn về phía hai người.
"Các người cũng biết cha mẹ lớn tuổi ? Vậy chuyện làm cơm tất niên không phải nên do phận làm con như mấy người làm sao?"
Lưu Tình Hoa sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ.
Nhưng cô ta nghĩ đến mình cũng đang mang thai, lập tức ưỡn eo nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Anh cả, không phải em không muốn hỗ trợ, nhưng mà hiện giờ em vừa mới mang thai......!Nôn nghén dữ lắm, có lòng nhưng cũng không có sức mà......!Hơn nữa hiện tại chị dâu thứ cũng đi rồi, chỉ còn hai người đàn ông, biết nấu cơm nấu nước gì ?"
Thẩm Mộ Quân lười để ý đến cô ta đang cố làm ra vẻ, ánh mắt lạnh băng dừng lại trên người Thẩm Hiệu Quân, ngữ khí vừa lạnh nhạt lại xa cách.
"Không biết thì học.
Không có pháp luật nào quy định đàn ông không thể nấu cơm."
Lưu Tình Hoa nghe vậy, không vui nói: "Anh cả à, ngươi nhìn khắp thôn chúng ta mà xem, có đàn ông nào vào nhà bếp chứ ? Người ta nói cái gì quân tử xa nhà bếp gì đó, em cảm thấy......"
Tầm mắt Thẩm Mộ Quân đột nhiên dừng lại trên người cô ta, Lưu Tình Hoa sợ đến mức lời sắp nói ra liền kẹt ở cổ họng.
Cô ta nhìn hai tròng mắt đen kịt của Thẩm Mộ Quân, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ một chút.
Con ngươi đen kịt của Thẩm Mộ Quân nhìn chằm chằm Lưu Tình Hoa, phảng phất như ngay sau đó liền có mực đen nhánh chảy ra từ đôi mắt, hắn nhìn màn sương mù màu đen chung quanh Lưu Tình Hoa, ngữ khí trào phúng nói: "Em dâu đây muốn đi nhà chúng tôi ăn cơm như vậy, có phải còn nhớ thương chuyện phải dập đầu với chị dâu, đúng không ?"
Sắc mặt Lưu Tình Hoa nháy mắt trắng bệch, vẻ mặt cô ta không thể tin nhìn Thẩm Mộ Quân, hoàn toàn không nghĩ tới người như Thẩm Mộ Quân lại nói ra lời như vậy.
Thẩm Lệ Nghiên đứng kế bên nhìn bộ dáng cô ta như vậy, trong lòng vừa cảm thấy thật đã ghiền, vừa lại nhịn không được ghen ghét Lý Khanh Khanh.
Nếu như là trước đây, nếu cô ta chịu ủy khuất, Thẩm Mộ Quân cũng sẽ bảo vệ cô ta như vậy.
Đáng tiếc......!Cũng không biết có chỗ nào xảy ra vấn đề, Thẩm Mộ Quân đột nhiên lại xa cách cô ta như vậy.
Thẩm Hạ Quân đứng trước cửa phòng mình, khi nghe được Thẩm Mộ Quân vừa mới nói, đôi mắt đầy tơ máu cũng nhìn về phía Lưu Tình Hoa.
Tống Thanh Mân sở dĩ ra đi dứt khoát như vậy, trong đó cũng có nguyên nhân là do con khốn Lưu Tình Hoa này.
Cô ta một mực chắc chắn Tống Thanh Mân cùng người khác thân mật, thậm chí không tiếc đánh cuộc với chị dâu cũng quyết chí bôi đen Tống Thanh Mân.
Thẩm Hạ Quân kỳ thật có hơi hiểu Tống Thanh Mân, ngay cả chồng mình còn không tin mình trong sạch, còn có một đứa em dâu ác độc một lòng muốn mình ch.ết, nếu Tống Thanh Mân còn tiếp tục ngây ngốc ở lại nơi này, cuối cùng nói không chừng ngày nào đó bị người hại ch.ết cũng không biết.
Thẩm Hạ Quân nhịn không được bước qua, sau đó giơ tay bắt được cánh tay Lưu Tình Hoa, sau đó vẻ mặt đầy phẫn hận nhìn Lưu Tình Hoa nói: "Lưu Tình Hoa, lúc trước không phải cô thề son thề sắt nói chị dâu thứ cô cùng người thân mật sao? Nếu đã dám đánh cuộc với chị dâu cả, không bằng nhân dịp hôm nay đi qua đó dập đầu tạ lỗi với chị dâu cả đi."
Thẩm Hiệu Quân thấy thế hoảng sợ, hắn vội duỗi tay cản Thẩm Hạ Quân, vẻ mặt cầu xin nhìn Thẩm Hạ Quân nói: "Anh Hai, chuyện này không phải chúng em đã xin lỗi rồi sao? Chuyện này xác thật là Tình Hoa không đúng, nhưng hiện tại cô ấy đang có thai, anh nể tình đứa cháu trai anh trong bụng cô ấy, có thể buông tha cho cô ấy lần này hay không ?"
Thẩm Mộ Quân dùng sức nhắm mắt lại, vẻ mặt bực bội xoay người rời đi.
Bà nội Thẩm nhìn Thẩm Mộ Quân cứ như vậy đi rồi, vốn còn muốn tiến lên đi cản hắn, nhưng vì Thẩm Hạ Quân và Thẩm Hiệu Quân đang xông vào đánh nhau, bà chỉ có thể từ bỏ chuyện đuổi theo con trai cả, mà đầy mặt lo lắng khuyên bảo hai đứa con còn lại.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân dẫn theo Trương Đại Nương trở về, Lý Khanh Khanh vừa nghe thấy trước tiền viện có động tĩnh, liền mang một đầu tóc ngắn đến vai đi ra.
Tâm tình Thẩm Mộ Quân vốn đang rất không tốt, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lý Khanh Khanh, liền bị kiểu tóc mới này của cô phân tán lực chú ý.
Hắn đỡ Trương Đại Nương vào nhà chính, nhìn Lý Khanh Khanh bưng một cái chậu than lại đây, nhịn không được mở miệng hỏi : "Em......!Sao em cắt tóc rồi ?"
Lý Khanh Khanh hướng về phía Thẩm Mộ Quân chớp chớp mắt một chút, nhìn cô với kiểu tóc nghịch ngợm này, cả người thoạt nhìn vừa trẻ lại hoạt bát.
Thẩm Mộ Quân bị Lý Khanh Khanh làm cho cứng đờ một chút, nhịn không được liền nhích nhích lại gần Lý Khanh Khanh, bị Lý Khanh Khanh bất mãn duỗi tay đẩy một phen, lúc này hắn mới nhớ tới bên cạnh còn có trưởng bối đang ở đây.
Trương Đại Nương thấy thế khụ một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ làm gì cả, cười cười hỏi hai đứa nhỏ trong nhà đâu rồi ?
Lý Khanh Khanh nghe vậy, cười trả lời: "Bọn nó ở hậu viện chơi với chó con đó, lát nữa con kêu bọn nó lại đây nói chuyện với dì."
Trương Đại Nương vội vẫy vẫy tay, "Không cần không cần, con nít thích chơi đùa như vậy mới hoạt bát, bảo chúng nó lại ngồi đây với bà già như dì cũng nhàm chán lắm."
Thẩm Mộ Quân nói: "Không nhàm chán đâu, để con nói bọn nó ra ngoài nhà chính chơi, bên này ấm áp hơn."
Thẩm Mộ Quân nói xong liền đi về hướng hậu viện, Lý Khanh Khanh nhìn theo thân ảnh Thẩm Mộ Quân đi xa, liền cười cười ngồi xuống bên cạnh Trương Đại Nương trò chuyện với bà.
Giống như Lý Khanh Khanh đã phỏng đoán trước, Trương Đại Nương vốn đang thui thủi trong nhà một mình, liền nhịn không được bắt đầu nhớ lại lúc khi Trương Đình Nghiệp còn nhỏ, lúc đó bà đang có chút khổ sở trong lòng, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Thẩm Mộ Quân.
Mỗi lần tới nhà Trương Đại Nương, Thẩm Mộ Quân đều cố ý dậm mạnh bước chân một chút, hắn sợ mình đi đường tiếng động quá nhỏ, nếu không có dấu hiệu mà đột nhiên xuất hiện trước mặt bà, không cẩn thận dọa Trương Đại Nương tuổi cao một phen khó thở.
Thực mau, Thẩm Mộ Quân liền dẫn theo hai đứa nhỏ, một con chó con, một con thỏ béo tới.
Còn con nhím nhỏ kia, Thẩm Nhạc Hương đã cho Đại Tráng rồi, hiện giờ đang nuôi ở nhà Đại Tráng đấy thôi.
Trong căn nhà chính hơi trống trải vì hai đứa nhỏ đến mà tức khắc trở nên ầm ĩ lên.
Trương Đại Nương ngồi trên ghế trải đệm mềm, cười cười nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa trong nhà chính.
Đột nhiên cảm thấy nếu con trai ruột bà vẫn còn sống, thì chắc cuộc sống của bà chưa hẳn đã được như lúc này.
Nếu hiện tại Trương Đình Nghiệp còn sống, trong nhà bà nói không chừng vẫn quạnh quẽ như thế.
Lấy hiểu biết của bà đối với Trương Đình Nghiệp, nếu nó còn sống, tuyệt đối sẽ không an phận ở trong nhà, nhất định còn bôn ba bên ngoài phấn đấu vì sự nghiệp.
Thẩm Gia Hảo đuổi theo chó con chạy đã mệt, liền chạy về chỗ Trương Đại Nương dựa vào chân bà, để Trương Đại Nương sửa sang quần áo xốc xếch của nó lại.
Trương Đại Nương duỗi tay sờ sờ trán Thẩm Gia Hảo, nhịn không được nhìn Lý Khanh Khanh đứng một bên làm vằn thắn, nói: "Con đừng làm vằn thắn nữa, còn lại giao cho dì đi, con dẫn thằng bé đi thay bộ quần áo khác đi, Gia Hảo nó chạy chơi nãy giờ, người đầy mồ hôi rồi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy vội lau lau tay đứng lên, cô vói tay sờ sờ quần áo Thẩm Gia Hảo, quả nhiên sờ ra một tay mồ hôi.
Lý Khanh Khanh lại bắt lấy Thẩm Nhạc Hương đang nhảy lóc chóc cùng con thỏ con, sau đó liền phát hiện trên người con gái cũng đều là mồ hôi.
Lý Khanh Khanh lúc này mới nhớ tới trong phòng đang đốt chậu than, thế mà vừa rồi cô đã quên cởi áo lạnh hai đứa nhỏ ra.