Chương 63: Tên của thiếu niên hẳn là, Lê Triệt
Edit: Tiểu Màn Thầu
Sau khi ăn xong lẩu, bốn người ngồi chơi một lúc, đến tận khuya Ngô Thiệu Trạch và Diêu Băng mới rời đi.
“Cậu nhớ đưa Băng Băng trở về nha.” Bùi Chân đứng ở cửa tiễn bọn họ, nói với Ngô Thiệu Trạch.
Ngô Thiệu Trạch vỗ ngực một cái: “Yên tâm đi, đây là bạn gái của em em nhất định sẽ đưa về tận nhà.”
Bùi Chân vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ: “Ngày mai gặp lại!”
Bùi Chân đóng cửa lại, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt trong veo sáng ngời, trên khuôn mặt tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, dường như có chuyện gì đó muốn nói với cô. Hơn nữa, chuyện này còn rất quan trọng.
Cô lập tức đi đến đó ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối nghiêm túc nói: “Có chuyện gì sao? Nói đi.”
Lê Khí kể chuyện buổi chiều hôm nay gặp Lê Đằng cho Bùi Chân nghe, thiếu nữ sửng sốt thật lâu, mới lẩm bẩm nói: “Nói cách khác, Lê Đằng chính là ba ruột của anh? Anh đã biết từ sớm?”
Tác giả không dành quá nhiều câu chữ để miêu tả nhân vật nam phụ phản diện, cho nên trong truyện hoàn toàn không đề cập đến những chuyện này.
Vậy từ nhỏ đến lớn cậu luôn biết rõ boss lớn trong giới kinh doanh thường xuyên xuất hiện trên truyền thông chính là ba ruột của mình sao?
Cô nghĩ đến kết cục trong truyện Lê Khí ch.ết do tài nạn xe ngoài ý muốn, khi đó bà Lục đã qua đời, cho đến khi ch.ết cậu vẫn lẻ loi trơ trọi một mình, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
“Vậy anh nghĩ như thế nào?” Bùi Chân hỏi thiếu niên, “Anh có muốn nhận người ba này không?”
Thiếu niên im lặng nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Anh không biết.”
“Anh đã từng rất hận ông ấy. Hận ông ấy vì sao lại bỏ rơi anh, vì sao lại mặc kệ anh. Nhưng hiện giờ — những điều này không còn quan trọng nữa.”
“Lúc anh cần ông ấy nhất ông ấy không xuất hiện, bây giờ anh đã đủ lớn mạnh rồi, anh không cần một người ba bảo vệ anh nữa.”
Nghe ý tứ của thiếu niên, trong lòng cậu chính là từ chối.
“Nhưng vừa rồi nghe anh nói, chuyện này cũng không phải là lỗi của Lê Đằng, ông ấy không biết sự tồn tại của anh. Em cảm thấy sau khi ông ấy biết chuyện này cũng rất có thành ý.” Bùi Chân suy nghĩ, “Có lẽ chúng ta nên thay đổi góc độ suy nghĩ một chút.”
Lê Khí nhìn về phía cô, muốn nghe cô nói tiếp.
Bùi Chân nói tiếp: “Nếu, không phải anh cần ông ấy mà là ông ấy cần anh thì sao?”
Một người như Lê Đằng, cả đời này huy hoàng đều có đủ cả rồi, nhưng chuyện này chính là chỗ đau duy nhất của ông ấy.
So với thiếu niên cần một người ba, ngược lại cô cảm thấy Lê Đằng càng cần một đứa con trai hơn. Hơn nữa, còn cần một đứa con trai ưu tú như Lê Khí vậy.
Trái lại điểm này thiếu niên chưa từng nghĩ đến, trên mặt lộ vẻ sửng sốt, lại nhìn thấy thiếu nữ nở nụ cười nghiêng người về phía mình, một đôi mắt sáng long lanh: “Anh xem, lúc trước hai chúng ta đều không ba không mẹ, đến lúc kết hôn phải làm sao bây giờ? Ngay cả một trưởng bối trong nhà cũng không có, đến lúc hôn lễ em phải kính trà ai đây?”
Cô nói xong cả khuôn mặt đỏ bừng. Kết hôn cái gì? Kính trà cái gì? A Khí có cảm thấy mình nóng vội quá hay không?
Vừa rồi thần sắc của thiếu còn lạnh lùng hờ hững dần dần trở nên ấm áp hơn, khóe môi cũng cong lên đồng ý: “Nói cũng có đạo lý.”
Thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng, tìm cho mình một bậc thang đi xuống: “Đúng không?”
“Như vậy, khi nào chúng ta kết hôn?” Lê Khí mỉm cười liếc nhìn cô.
Đây là một câu hỏi khó trả lời, thiếu nữ không thể trả lời, cô chỉ ừ à muốn nói sang chuyện khác, nhưng lại bị thiếu niên đè trên ghế sô pha hôn một trận.
…..
Ngày hôm sau Lê Khí nhận được điện thoại của Lê Đằng. Thủ hạ của ông ấy đã điều tr.a suốt một đêm, phát hiện ra một số chuyện.
Lợi Anh và Lợi Cầm là hai chị em sinh đôi, nhưng cha mẹ mất từ sớm, cho nên một người sống với ông bà nội, người còn lại sống với ông bà ngoại, hoàn cảnh trưởng thành của hai người khác nhau, tính cách cũng không giống nhau.
Lúc Lê Khí ba tuổi Lợi Anh ngã bệnh qua đời, sau đó cậu sống với Lê Cầm. Dựa theo lời hàng xóm nói, Lợi Cầm rất chán ghét đứa con của người chồng trước, nhưng không biết tại sao cô ta vẫn luôn không đi tìm ba đẻ của đứa bé.
Thiếu niên vừa nghe, vừa hơi thất thần.
Cho nên – Mẹ của cậu không phải là người phụ nữ tàn bạo thành tính, chơi ma túy, mà là người phụ nữ mỉm cười dịu dàng động lòng người trong tấm ảnh kia sao?
Nghe Lê Đằng nói, người phụ nữ tên Lợi Anh đó lúc cậu ba tuổi mới mang về nhà nuôi, cũng có nghĩa là cậu không phải do bà ta sinh ra?
Cậu đã từng được người phụ nữ kia dịu dàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hát đồng dao ru cậu chìm vào giấc ngủ sao? Lúc cậu khóc thút thít người phụ nữ ấy có lau nước mắt trên mặt cậu, ôm cậu vòng lòng không? Lúc cậu sinh bệnh, có phải có một người luôn rất lo lắng cho cậu đúng không?
Chỉ cần nghĩ đến mình cũng là đứa trẻ được mẹ yêu thương, trong nội tâm của thiếu niên có một cảm xúc không rõ đang cuồn cuồn, những chỗ trống bấy lâu nay từng chút từng chút được lấp đầy….
Lê Đằng nói cho cậu biết, tên của cậu vốn không phải là “Lê Khí”, mà là sau này Lợi Cầm đã sửa lại.
Tên của thiếu niên hẳn là, Lê Triệt.
Mùa xuân phương Nam năm đó, người phụ nữ mặc váy trắng chậm rãi đi trên con đường thôn quê nở đầy hoa cúc, giọng nói nhẹ nhàng: “Hy vọng sau này con của chúng ta sạch sẽ trong veo, tựa như một dòng suối nhỏ.”
“Vậy gọi là Lê Triệt nhé.” Một người đàn ông dáng vẻ thư sinh đang đẩy xe đạp, “Ngồi lên không? Anh chở về nhà, Anh Anh.
……
Thiếu niên suy nghĩ rất lâu, quyết định nghe theo lời Bùi Chân, buông bỏ khúc mắc, nhận Lê Đằng làm ba của mình.
Đương nhiên cậu không nói rõ, nhưng Lê Đằng lại phái người đến tặng một số lễ vật gì đó, cậu không từ chối nhận nó, thậm chí có đôi khi cậu còn tặng lại một ít quà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng 10.
Vụ án Bùi Giai đẩy thiếu nữ xuống sông đã được tòa tuyên án, luật sư mà Lê Khí tìm rất giỏi, khiến cho cô ta bị phán tội danh cố ý giếŧ người, xét thấy cô ta chưa đủ mười tám tuổi, mức án được giảm xuống, nhưng Bùi Giai cũng phải ăn cơm tù mấy năm.
Cuối cùng cuộc thi toán học toàn quốc mà Bùi Chân luôn quan tâm cũng đến. Vào đêm bảng xếp hạng được công bố, tuy Lê Khí không đạt được vị trí đầu tiên, nhưng số điểm khá cao đủ để bước vào những trường top đầu cả nước mà người khác phải tranh nhau cướp lấy. Bùi Chân giành được vị trí 56 cả nước, không được tiến cử vào trường đại học mà cô yêu thích, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Trên đường về nhà, cô nhắc nhở Lê Khí: “Có muốn gọi điện thoại cho ông ấy không? Ông ấy biết nhất định rất cao hứng đó.”
Thiếu niên biết rõ cô đang ám chỉ Lê Đằng, do dự trong chốc lát, cậu vẫn lựa chọn bấm gọi.
Sau khi Lê Đằng biết tin vô cùng vui vẻ, liên túc nói: “Tốt quá, tốt quá.” Một lúc sau, ông ấy nói tiếp, “Ngày mốt ba sẽ đến thành phố H, nếu thuận tiện chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm nhé, có thể dẫn bạn gái theo, ba rất muốn nhìn thấy con bé.”
Cúp điện thoại, Lê Khí nhìn thấy thiếu nữ đang đeo tai nghe xem cuốn tạp chí có bài phỏng vấn của mình. Trên trang bìa, thiếu niên làn da trắng như tuyết, rõ ràng mang cảm giác mười phần của tuổi trẻ, nhưng ánh mắt lại như biển rộng, sâu thẳm vô cùng.
Bùi Chân yêu thích không thôi, cầm cuốn tạp chí với trang bìa có hình thiếu niên lên vừa áp lên mặt vừa hôn, trực tiếp khiến Lê Khí nhìn đến ngây người.
“Em làm gì vậy? Bẩn lắm.” Thiếu niên rút cuốn tạp chí trong tay cô ra, chỉ nhẹ lên má mình, “Người thật ở đây nè.”
Thiếu nữ tiến đến gần cậu, cố ý hạ giọng: “Người thật về nhà lại muốn hôn à. Ồ, vừa rồi ba của anh nói thế nào?”
“À, ông ấy muốn gặp em.”
“Cái gì?!” Bùi Chân bối rối, há to miệng, “Gặp, gặp em!!”
“Ừ.” Lê Khí nhìn thấy phản ứng của Bùi Chân, có hơi buồn cười.
“Gặp em làm gì? Tại sao phải gặp em? Lúc nào thì gặp?”
Thiếu nữ rõ ràng đang luống cuống, liên tục ném ra rất nhiều câu hỏi.
Thiếu niên cười nửa miệng, “Khẩn trương như vậy làm gì?”
Có thể không khẩn trương sao?! Đây không phải là gặp mặt trưởng bối trong truyền thuyết ư?! Lê Đằng cấp bậc boss lớn đó, số người gặp nhiều không đếm xuể, ánh mắt nhất định rất hà khắc, vất vả lắm mới tìm được con trai ruột, khẳng định ông ấy rất quý trọng cục cưng này, hẳn là yêu cầu đối với con dâu tương lai vô cùng cao đúng không?
Bùi Chân sống nhiều năm như vậy, chưa từng có giây phút nào không tự tin giống như bây giờ.
Cô cảm thấy điểm nào của mình cũng không tốt: Vóc dáng hẳn là phải cao hơn một chút, đôi mắt phải to hơn một chút, à, còn có khi cô cười lộ ra hai cái răng thỏ, Lê Đằng sẽ không chán ghét răng thỏ chứ?
Nếu ông ấy biết ba me của cô ở thế giới này chính là Bùi Hồng Đạt và một người mẹ không có trách nhiệm, có phải ông ấy sẽ xem thường cô không? Có phải sẽ giới thiệu cho Lê Khí một người con gái khác đúng không? Kiểu người xinh đẹp có nhiều tiền lại biết cố gắng….
Còn có, thành thích của cô chưa đủ tốt….
Bùi Chân đang lo nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp đặt trên vai cô, là Lê Khí.
Đôi mắt của thiếu niên hơi híp lại, giọng điệu nghiêm túc: “Chân Chân, nếu như trong hai người chúng ta có một người không xứng với người kia, vậy nhất định chính là anh không xứng với em.”
Cậu thực sự đoán ra được suy nghĩ của cô….
Thiếu nữ lập tức phản bác: ‘’Anh làm sao không xứng với em? Anh là tốt nhất tốt nhất.”
“Đối với anh mà nói em cũng như vậy. Không chỉ là tốt nhất, mà là duy nhất.” Lê Khí xoa đầu cô, “Đừng quá lo lắng, ông ấy nghĩ như thế nào cũng được. Điều này không quan trọng.”
Nói thì nói như vậy, vào ngày hẹn gặp mặt hôm đó, thiếu nữ gần như suốt đêm không ngủ, dậy từ rất sớm. Cô đứng trước tủ quần áo chọn cả buổi, cuối cùng chọn được một chiếc váy xem như khá hài lòng, kiểu dáng bảo thủ phần eo suông dài đến đầu gối.
Trong lòng cô rất loạn, nghĩ đến việc đi tay không như vậy không ổn lắm, cho nên cô đã làm một ít điểm tâm ngọt, nhưng thời điểm xuất phát cô lại suy nghĩ, người như Lê Đằng có lẽ những món sơn trân hải vị gì đều đã ăn qua đúng không? Làm sao có thể để ý đến ít điểm tâm ngọt mà cô tiện tay làm này.
Không nên mang nó theo, đến lúc đó còn để lại ấn tượng xấu nữa.
Cô cứ như vậy một đường lo lắng không yên đi theo thiếu niên vào phòng bao.
Thiếu niên vén rèm lên, Bùi Chân đã nhìn thấy Lê Đằng khoanh chân ngồi ở đó chậm rãi uống trà. Trong lúc nhất thời đại não của cô trống rỗng, vẫn là thiếu niên nắm lấy tay cô bước vào.
Lê Khí vốn chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó giới thiệu: “Đây là Bùi Chân, bạn gái của con.”
Lê Đằng cười híp mắt: “Con chính là Chân Chân à, mau ngồi xuống đi.”
Bùi Chân cực kỳ khẩn trương, thốt lên: “Xin chào ba!”
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì, sau đó càng khẩn trương hơn, nói lắp bắp: “Dạ, cháu không có ý này, cháu, cháu… Xin lỗi….”
Lê Đằng nghe được từ “Ba”, cười đến mặt mũi tràn đầy hiền từ: “Không sao đâu, gọi ba rất đúng, về sau đều là người một nhà.”
Ông ấy đưa một phong bì đỏ cực to lại dày đến đó: “Đây là cho Chân Chân.”
Kích thước cái phong bì đỏ này còn to hơn đầu của Bùi Chân, cô thoáng liếc nhìn qua thiếu niên, không dám nhận lấy. Chỉ thấy thiếu niên nhẹ gật đầu với cô, cô mới kinh sợ nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn ba…Chú!”
Phong bì này so với cục gạch còn dày hơn, vừa nặng vừa cứng. Lê Đằng nói: “Mở ra xem đi.”
Cô cẩn thận từng li từng tí mở nó ra, phát hiện bên trong có một cục vàng lớn sáng chói!
Cái này….Giá trị ít nhất cũng hơn mười vạn đó!
Thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm, cầm thỏi vàng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn thấy Lê Khí lấy ra một hộp điểm tâm: “Cái này buổi sáng hôm nay Chân Chân tự tay làm cho ngài.”
Bùi Chân thầm kêu, không ổn rồi! Không phải cô đã vứt nó đi rồi sao? Tại sao nó lại được A Khí mang đến đây?!
Vừa mới gặp mặt người nọ đã tặng hơn mười vạn, cô đáp lễ chỉ có mấy khối điểm tâm, điều này có chút không thể nào nói nổi mà!
Không đợi cô lên tiếng ngăn cản, Lê Đằng nhận lấy ăn hết một khối bánh, nhắm mắt nếm thử: “Ừ, tay nghề không tệ. Chân Chân làm bánh rất ngon.”
“….”
Một khối bánh đổi lại một cục vàng lớn!
Loại hình kinh doanh mà mọi người đang đổ xô giành giật này, quả thực khiến cho khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
———–//–//———–
*Tác giả có lời muốn nói:
Lê Đằng: Một cục vàng đã tính là gì, chờ sau này gả đến nhà chúng ta, ba còn chuẩn bị mấy trăm triệu làm của hồi môn.
Bùi Chân: Không được ạ không được đâu….
Lê Khí (Lạnh mặt) mấy trăm triệu nhiều lắm sao? Anh lập tức có ngay.