Chương 34
Chủ nhiệm giáo dục bị tiếng hét của người phụ nữ làm cho bị đau đầu giống như bị kim châm.
"Vị phụ huynh này, xin hãy bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh cái gì? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, ông kêu tôi bình tĩnh kiểu gì?"
Nói rồi kéo Alpha mặt mũi bầm dập đến cho chủ nhiệm giáo dục xem.
"Trường học nếu không có cho chúng tôi giải thích chính đáng, chỉ có thể đi báo cảnh sát rồi thể theo pháp lý mà làm."
Trong văn phòng có nhiều phụ huynh đang đứng, khuôn mặt mỗi người đều đầy căm phẫn.
Người phụ nữ cầm đầu nói chuyện đang mặc một cái đầm giá trị cao, cổ tay cầm túi sách hàng hiệu thương hiệu nổi tiếng. Cả người toát ra sự vênh váo tự đắc, giống như gà trống sẵn sàng cùng người khác đánh nhau.
Vương Trung Hải chủ nhiệm lớp bảy đứng một bên, miệng giống như bị may lại, không nói tiếng nói.
Mấy tên Alpha cùng Beta này thấy phụ huynh tới thì không còn chột dạ như lúc nãy giằng co với Tạ Ninh.
Phần lớn học sinh ở Dư Hải cao trung đều có gia cảnh giàu có. Tuy rằng con cái gây hoạ nhưng khuỷu tay không có khả năng hướng ra ngoài.
Đột nhiên văn phòng chủ nhiệm giáo dục biến thành hội họp, Omega kia vẫn tiếp tục chỉ trích thầy giáo cùng Omega vô tội, lời nói như súng bắn liên thanh.
Chủ nhiệm giáo dục không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ đập mạnh lên bàn vài cái, "Đùng đùng..." một trận tiếng ồn vang lên văn phòng mới có hơi an tĩnh lại.
Lưu lão sư mang học sinh cùng phụ huynh bước vào.
Ngay khi tiến vào, liền nhận ánh nhìn từ nhiều người.
Tạ Trường Hằng mặt mày sắc bén quét một vòng văn phòng. Học sinh tham gia đánh nhau mỗi người đều mặt mũi bầm dập. Có thể nói so với Tạ Ninh còn thảm hơn một chút. Trong mắt hắn lại vô cùg hài lòng.
Dường như chưa bẻ gãy tay và chân của bọn họ là còn hời cho bọn họ rồi.
"Tạ đổng?!"
Có một người phụ huynh nam thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy Tạ Trường Hằng.
Một tiếng Tạ đổng không lớn không nhỏ, đủ để dập tắt hết chiến tranh ngôn từ giữa phụ huynh từ các phía.
Tạ Ninh tiến vào, những ánh mắt như sói phóng tới chỗ cậu, dường như hận không thể nhai nát cậu.
Tạ Trường Hằng đĩnh đạt đem Tạ Ninh che ở phía sau. Dù hắn là chủ tịch lớn nhưng rất tự giác dẫn Tạ Ninh lại chiếc ghế dài duy nhất trong phòng để cậu ngồi xuống trước.
Những phụ huynh đến sớm đều tập trung la mắng, không ai để ý đến chiếc ghế dựa.
Hiện tại thấy hai cha con Tạ gia ngồi xuống thì cảm thấy giận dữ.
Dường như Tạ Ninh là đầu xỏ của bạo lực học đường.
"Mày dựa vào cái gì mà ngồi? Có hiểu hay không tôn trọng người khác. Con trai mày ở trường bắt nạt ẩu đả cùng bạn học mày có biết không?"
Móng tay sơn đỏ tươi của nữ nhân kia giận dữ chỉ vào Tạ Trường Hằng. Thư ký nhíu mày.
Lá gan to!
Dám chỉ vào lão đổng nhà cô!
Vì chức nghiệp tu dưỡng khiến thư ký đứng lên ngăn cản ngón tay thô lỗ kia.
"Mong bà chú ý lời nói và hành động!"
Nữ nhân kia vừa nghe được thì gương mặt diễm lệ dần trở nên vặn vẹo. "Tôi chú ý? Người khác đang nói chuyện còn chen vào, cô lịch sự nhỉ?"
Thư ký: "Lúc nãy bà đã nói xong..."
"Đừng có mà nói những thứ vô tích sự đó. Cô làm sao biết tôi còn muốn nói gì tiếp?"
Thư ký: "..." Cô đến tột cùng là vì cái quỷ gì mà muốn cùng nữ nhân này nói đạo lý!?
"Con trai lại đây, để bọn họ xem con bị đánh thành cái dạng gì?"
Nói rồi kéo Alpha kia tiến lên, một bộ dáng như muốn nói hôm nay không giải thích rõ ràng thì cũng đừng nghĩ rời đi.
"Con trai tôi từ nhỏ là đứa trẻ chăm học, lại hiểu chuyện. Xếp hạng trong top 100 của kỳ thi tháng của trường. Là một người thành thật quá nên mới bị Omega khi dễ thành như vậy. Nhà các người giáo dục con em hay quá, làm thế nào mà có thể giáo dục một Omega thành như thế?!"
Một kích này kích động hàng ngàn tầng sóng, khiến nhiều phụ huynh khác cũng bắt đầu hoà nhịp, mồm năm miệng mười nói:
"Là một Omega còn cư nhiên đánh người. Đây là nhà nào mới có thể dạy ra?"
"Ỷ vào mình là Omega bắt nạt bạn học, cũng thật là gia giáo."
Mấy người Alpha cùng Beta kia đều ngẩng cao đầu.
Có một Alpha cũng muốn nói vài từ để xả giận, ai ngờ còn chưa mở miệng đã bị cha mình cho ăn một tát.
Alpha kinh ngạc bụm mặt, "Ba, sao ba đánh con? Con trai ba ở trường bị đánh mà cha còn không bênh vực?"
Người đàn ông hận rèn sắt không thành thép nhìn con trai, hận không thể nhét hắn vào bụng mẹ. "Thằng láo toét, mày có biết người đang ngồi kia là ai không? Mày mẹ nó có biết hôm nay mày đánh ai không?"
Alpha kia bối rối. Không nghĩ tới mình bị thương còn bị cha đánh.
Rồi hắn phải đi đâu để nói lý lẽ đây?
Thấy con trai một biểu tình không hiểu mô tê gì, người đàn ông tức giận muốn đánh cho hắn thêm vài lần. "Người kia là chủ tịch của công ty niêm yết trên sàn, mày đánh chính là Thái tử của Tạ Gia. Mày đánh cậu ấy, ngày hôm sau nhà ta không biết có còn giữ được hạng mục làm ăn không. Sao tao có thể sinh ra thứ hỗn đản như mày!"
Tạ Trường Hằng là ai? Người ngoài giới không biết nhưng người trong giới thì đều rõ như ban ngày.
Mấy năm trước Tạ lão gia tử mất hết quyền lực, Tạ thị tràn ngập nguy cơ. Ai nấy đều nghĩ sẽ thu mua, kiếm chén canh.
Ai biết Tạ Trường Hằng người đi du học nước ngoài đột nhiên bị Tạ lão gia tử gọi về rồi giao cục diện rối rắm này giao cho hắn quản.
Lúc ấy ai cũng có nhiều nghi vấn về năng lực của Tạ Trường Hằng. Năm đó, Tạ Trường Hằng bởi vì Omega mà nháo với gia đình một trận, bỏ đi nước ngoài tự gây dựng sự nghiệp.
Ở hải ngoại mấy năm cũng không liên hệ cùng người trong nhà. Nhưng Tạ lão gia cử có thể đột nhiên kêu người trở về thu thập công ty hỗn độn.
Theo lý mà nói Tạ Trường Hằng lúc ấy đã có sự nghiệp riêng. Nếu làm tốt thì tương lai cũng không cần lo lắng. Nhưng không biết Tạ lão gia tử dùng biện pháp gì khiến vị đại thiếu gia này cam tâm tình nguyện trở về nhà.
Có người đồn là Tạ lão gia tử đáp ứng cho Tạ Trường Hằng cưới Omega kia nếu hắn về. Cũng có người nói là Tạ phu nhân lấy cái ch.ết bức hắn trở về.
Nhưng mà bất luận là lý do gì, cũng không thể giải quyết được nguy cơ lúc đó.
Dĩ nhiên khi ấy cũng không ai để Tạ Trường Hằng vào mắt.
Nhưng người đàn ông này như nghé con mới sinh không sợ cọp. Giống như một con cáo già trong ngành. Chọn hạng mục lớn mà làm. Vốn không đủ thì liền cầm cố bất động sản cho ngân hàng để vay tiền.
Không có người nguyện ý cùng Tạ thị nói chuyện hợp tác liền đưa ra điều khoản hợp đồng hấp dẫn với mức lợi ích lớn nhất.
Không ai tin tưởng vào dự án mà Tạ thị đề ra. Đều nói Tạ Trường Hằng chỉ là tiểu tử, không biết cái gì, chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ giá thị trường của hạng mục không quá nổi bật này lại tăng vọt chỉ sau một đêm. Cuối cùng thúc đẩy hợp đồng cùng vốn mà Tạ gia đàm phán sau này. Tạo nên một bước ngoặt đáng kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ đến một người đàn ông còn trẻ có thể đánh một canh bạc tuyệt vời đến thế, cứu lấy Tạ thị trong cơn hấp hối.
Sau này Tạ thị làm ăn càng ngày càng tốt, có hẳn một phòng ban chuyên phát triển, khai phá các hạng mục trong nhiều ngành, từ một công ty sắp đóng cửa trở thành công ty đứng thứ hai tại Dư Hải.
Ngay cả nhà giàu số một ở Dư Hải, Cố lão gia tử cũng không thể không tỏ vẻ cảm thán với Tạ Trường Hằng.
Thế nên hiện tại Tạ Trường Hằng có đi đâu nói chuyện hợp tác, dù đối phương có giàu đến đâu thì cũng phải nhường ba phần.
Người đàn ông hiện tại hận không thể hung hăng đánh con trai. Nếu Tạ Trường Hằng tức giận, doanh nghiệp nhà hắn sẽ mất đi một cái hợp đồng lớn đơn giản như vậy.
Phỏng chừng cũng đừng mong ở lại Dư Hải thêm nữa.
Alpha kia biểu tình dần hoảng loạn lên. Trên diễn đàn trường không phải nói nhà Tạ Ninh bất quá chỉ có ít tiền, là kiểu nhà giàu mới nổi sao?
Người đàn ông đem Alpha kéo tới một góc, thấp giọng cảnh cáo: "Mày thành thật cho tao. Đợi chút nữa theo tao đi nhận lỗi, phải thừa nhận lỗi sai với ngài Tạ có biết chưa?"
Alpha gật đầu: "Con biết, con biết..."
Dứt lời liền nhìn Tạ Ninh đang ngồi trên ghế sofa, cậu đang nhìn con vịt của mình.
Tức khắc mồ hôi lạnh đổ ra...
Trách không được lúc trước Tạ Ninh làm trái nội quy, không tuân thủ tác phong mà không hề sợ hãi, trường hợp cũng không xử phạt...
Nguyên nhân là do có gia đình chống lưng.
Trong văn phòng một mảnh ồn ào, nhìn nữ nhân kiêu ngạo trước mặt cùng phụ huynh ngang ngược vô lý, chủ nhiệm giáo dục cùng Lưu lão sư không thể khuyên giải được.
Tạ Trường Hằng ngã người về sau, cả người dựa vào sofa bọc da, rũ mắt nhìn con vịt đã được khâu lại trong tay Tạ Ninh.
Sau đó nhìn về phía nữ nhân cầm đầu, "Mấy người cảm thấy con mình bị đánh oan uổng?"
"Mày cũng biết con trai tao bị đánh oan uổng. Không chỉ có con trai ta mà những học sinh khác cũng đều vô tội. Mày nói xem mày giáo dục con như nào..."
Nữ nhân nói cho mình còn không quên mang theo những người khác. Muốn kéo theo người đông thế mạnh. Chẳng sợ không chiếm lý, việc này cũng là tốt cho bọn họ!
"Phải không?" Tạ Trường Hằng nhướng mày, "Đó cũng là con trai bà đáng bị như vậy."
Nói rồi quét mắt trong văn phòng một vòng, âm thanh lạnh băng: "Đều xứng đáng."
"Mày khinh người quá đáng!"
"Bởi vậy nên Omega kia mới thành như vậy. Không có giáo dưỡng nguyên lai là do phụ huynh cũng không phải thứ tốt gì!"
Một câu "đều xứng đáng" này nháy mắt khiến sự phẫn nộ dâng cao. Tạ Ninh không ngẩng đầu mà tiếp tục cúi đầu nhìn "nhi tử vịt".
Cậu sợ mình ngẩng đầu thì sẽ bị phun nước miếng đầy mặt...
Tạ Trường Hằng lại không nghĩ vậy, giống như lời nói khó nghe bên tai không ảnh hưởng gì, "Mấy người nói vết thương của con mình đều do con trai tôi đánh?"
"Bằng không thì sao, chính mày nhìn xem. Con ta cùng các bạn học đều bị đánh thành dạng gì!"
"Đúng, chính là như thế."
Các gia đình giống như bắt được lý, điều này khiến Tạ Trường Hằng cười to.
Nụ cười này không hiểu nguyên do, khiến các phụ huynh còn lại càng giận hơn. Con như vậy, hắn còn không xấu hổ mà cười.
Chỉ nghe sau đó, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Con trai tôi là một Omega mà có thể đánh thắng một đám kia." Nói rồi nhìn các học sinh kia, "Trước không nói chuyện đánh Omega có bao nhiêu tệ hại, nhưng thể lực này mà đi tự nhận là Alpha cùng Beta thì cũng đủ mất mặt."
Lời vừa nói, cả văn phòng khó có được yên tĩnh.
Một nhóm Alpha cùng Beta lại đánh một Omega đã không phải là gì tốt rồi. Lại còn kết bè mà đánh không thắng một Omega thì cũng nói đủ nhục.
Thư ký lúc nãy đang cùng đối phương chửi nhau nghe xong cũng không nhịn cười ra tiếng.
Bên phía đối diện không biết xấu hổ còn khoe con cái mình ở trường tốt thế nào, giờ thì ra chỉ là một lũ cùi bắp.
"Mày... mày không xấu hổ mà còn tự hào đúng không, bọn tao sẽ gọi điện cho cảnh sát."
Thư ký phản bác, "Các người tự chửi mình à, đánh Omega mà còn kiêu ngạo vậy. Có bản lĩnh liền báo xem ai chiếm lý. Đã không biết xấu hổ mà còn càn quấy."
"Cô cô..."
Tạ Ninh ngồi một bên xem kịch. Hoá ra nữ nhân cãi nhau cũng có thể kịch liệt như thế.
"Đừng có khinh người quá đáng, mà biết cha của con tao là ai không mà dám nói vậy?"
Thư ký nghe xong đôi mắt xoay tròn.
"Tôi nói cho cô biết cha của con trai tôi chính là Vương tổng của tập đoàn Hoà Nhã. Tôi sẽ gọi cho cảnh sát, tôi muốn các người phải chịu trách nhiệm."
Vài phụ huynh nghe nói báo cảnh sát liền không lên tiếng, để lại nữ nhân một mình solo.
Tạ Trường Hằng: "Con trai cô tên Vương Thạc?"
Nữ nhân kiêu ngạo nói: "Tư thế vừa rồi đâu rồi? Nghe tên Vương tổng liền nịnh bợ?"
Thư ký nghe xong hận không thể tiến lên đấm cho bà ta hai đấm khiến bà ta câm miệng lại!
Lão nam nhân họ Vương dầu mỡ béo phì kia cùng tập đoàn Hoà Nhã của lão còn có hai hạng mục muốn nói chuyện cùng Tạ thị. Không chừng không còn nữa rồi.
"Bà chính là tình nhân được Vương Kỳ nuôi dưỡng bên ngoài?"
Sau đó nhìn người phụ nữ từ trên xuống: "Cũng chẳng ra gì, phỏng chừng là nịnh nọt lão ta!"
Người phụ nữ kia lập tức đỏ mặt tía tai, không nghĩ nam nhân này sẽ đem sự tình mình làm tì,nh nhân bên ngoài nói ra.
Lời vừa nói, những phụ huynh cùng chiến tuyến nhất thời tránh xa, đôi mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Alpha tên Vương Thạc cũng thẹn quá hoá giận. Dù phụ thân lợi hại đến đâu thì hắn sinh ra cũng chỉ là con ngoài giá thú.
Tạ Trường Hằng cho thư ký một ánh mắt, thư ký nháy mắt lấy di động ra chụp vài bức hình của người phụ nữ và con trai kia.
"Cô làm gì?" Nữ giận kia giận dữ muốn đoạt di động.
Ai ngờ thư ký trốn về phía sau.
"Còn có thể làm gì? Chính bà không biết xấu hổ đi làm tìn,h nhân của người ta thì cũng phải nghĩ đến hôm nay."
Tạ Ninh vẻ mặt sùng bái nhìn thư ký, miệng độc này so với Kỷ Dương còn đỉnh hơn nhiều.
Tạ Trường Hằng lười nói lời vô nghĩa cùng nhóm người này: "Gửi một bức cho Bà Vương, coi như làm việc thiện."
"Mày dám... mày không sợ Vương tổng trả thù à!"
Tạ Trường Hằng trong mắt đầy khinh thường: "Chỉ bằng ông ta? Ông ta còn không biết doanh nghiệp trên tay có còn không."
Nói rồi nhìn thư ký bên cạnh, "Gọi cảnh sát, đồng thời báo Vương Kỳ đến cục cảnh sát luôn."
"Vâng."
Nữ nhân kia hoàn toàn khủng hoảng. Không nghĩ đến người này còn có thể sai bảo Vương Kỳ, khẳng định địa vị không nhỏ, tức khắc mồ hôi như mưa.
Một vài phụ huynh bên cạnh vừa rồi khí thế bừng bừng cũng nguội ngắt. Nếu gọi cảnh sát, phải lập án. Vừa rồi chỉ thuận miệng nói lúc tức giận, không nghĩ sẽ thực sự báo cảnh sát.
"Này chỉ là bọn trẻ đánh nhau, sao phải báo cảnh sát làm gì?"
"Đúng vậy, không phải sẽ làm tổn thương hoà khí sao?"
"Cũng cần cần báo cảnh sát đâu."
Thư ký lấy di động gọi 110. Ai cùng các người hoà khí? Vừa rồi không phải mở miệng chửi không biết gia giáo sao? Không biết lão đổng nhà cô không phải người bình thường muốn chửi sao thì chửi.
Phì!
Chủ nhiệm giáo dục cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng việc này nói chung cũng một phần do lỗi nhà trường.
Vốn tưởng nam nhân báo cảnh sát sẽ rời đi nhưng hắn vẫn ngồi vững chắc trên sofa.
"Lưu lão sư, ai là chủ nhiệm lớp trước kia của Tạ Ninh trước khi chuyển lớp?"
Lưu lão sư chỉ Vương Trung Hải người đang đứng một góc xem náo nhiệt.
Vương Trung Hải lập tức thay đổi sắc mặt. Không có việc gì gọi hắn làm chi?
Tạ Trường Hằng nhìn thấy nói, "Con trai tôi ở trường chịu bạo lực học đường một thời gian dài. Bạn học cười nhạo khi dễ. Là một người lão sư không làm tròn nghĩa vụ. Đương nhiên người làm cha như tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ khởi tố ông!"
Thu hồi ánh mắt nói, "Mấy ngày nay về nhà nhớ kiểm tr.a hộp thư."
Vương Trung Hải thay đổi sắc mặt, "Dựa vào cái gì khởi tố tôi? Thật vô lý!"
Tạ Trường Hằng: "Giáo viên không có hành động nào trong thời gian dài làm tổn thương tinh thần con trai tôi. Tôi chỉ cần tố cáo, ông trốn không thoát đâu."
"Mày..."
Trong chốc lát cảnh phát liền phái người tới, vì Tạ Ninh phải đưa lời khai nên phải đi theo.
Trải qua một phen điều tra, Alpha cùng Beta cùng nhau đánh Omega, đã thế còn ăn cắp tài sản.
Khi Vương Kỳ béo mập đến Cục cảnh sát liền đánh nữ nhân một bạt tai.
Lực đạo lớn, nữ nhân trực tiếp ngã xuống mặt đất, khóc rống lên.
Vương Kỳ nhìn Tạ Trường Hằng với vẻ mặt lấy lòng, "Tạ đổng hiểu lầm. Hà tất phải làm lớn chuyện."
Tạ Trường Hằng nhìn hắn một cái, "Xác thực không cần thiết, dự án của Hoà Nhã cùng Tạ thị cũng ngưng hẳn là vừa."
Vương Kỳ: "Tạ đổng... này..."
Tạ Trường Hằng không cho hắn cơ hội nói xong, xoay đầu mang Tạ Ninh đi lấy khẩu cung xong ra khỏi cục cảnh sát.
Tức khắc ở cục cảnh sát gà bay chó sủa, âm thanh nhục mạ cùng nức nở vang lên.
Tạ Trường Hằng vẫn không an tâm mang Tạ Ninh đi bệnh viện kiểm tr.a một phen, chẩn đoán chỉ bị thương ngoài mới yên tâm.
Tạ Ninh ngồi trong xe, nhất thời không khí có chút xấu hổ, Tạ Ninh muốn xé rách cải thảm của Louvre.
Tạ Trường Hằng nói tài xế quay về nhà trước, để Tạ Ninh vào nhà rồi mới trở lại công ty.
Nhìn con trai ở bên cạnh không nói lời nào, nhất thời Tạ Trường Hằng không biết mở miệng ra sao, nghẹn nửa ngày mới hỏi ra một câu, "Miệng vết thương còn đau không?"
"Không đau nữa ạ."
Nói xong lại không biết nói gì nữa.
Chờ tới Tạ gia, Tạ Ninh mở vửa xe bước xuống. Trước khi rời đi nói với Tạ Trường Hằng, "Cảm ơn."
Câu "cảm ơn" này nghe vào tai Tạ Trường Hằng có thể nói là giết người xuyên tâm.
Chính mình đi giải quyết phiền muộn cho con trai, nhưng Tạ Ninh chỉ như có như không nói cảm ơn.
Như thế nói, cảm ơn ngài hôm nay bỏ qua trăm công ngàn chuyện đến đây giúp đỡ. Thực sự cảm ơn ngài.
Loại cảm tạ này vốn không nên tồn tại giữa cha con nhưng lại diễn ra trước mắt họ.
Tạ Trường Hằng xoa xoa giữa mày nói: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Sau đó ngồi xe rời đi.
Tạ Ninh không biết Tạ Trường Hằng trong lòng suy nghĩ gì. Rốt cuộc cậu không phải nguyên thân, từ nhỏ đã không nhận được thân tình.
Thậm chí sự tình hôm nay diễn ra, cùng là do sự quan tâm của Tạ Trường Hằng đến quá trễ.
Nếu sớm hơn một chút, có thể nguyên thân đã không vì hấp dẫn sự chú ý của người nhà mà làm sự tình ngu xuẩn, cũng không có làm ra việc hoang đường. Cũng khiến bản thân không ai thích. Tạ Ninh tự thôi miên chính mình.
Tạ Ninh trở lại phòng lấy tiểu vịt vàng ra. Tuy rằng đã khâu lại khiến mông nhỏ hơn trước không ít nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Tìm chút tiền lẻ bỏ vào bụng "nhi tử vịt", lúc này Tạ Ninh mới yên tâm.
- -
Sau chuyện buổi sáng, Cố Hành Chu không đến lớp mà trực tiếp trở về nhà.
Vừa vào nhà liền đụng phải Phương Uyển chuẩn bị ra khỏi cửa đi đánh bài.
Cố Hành Chu: "..."
Phương Uyển nhìn thấy Cố Hành Chu đột nhiên trở về, không biết vì sao có chút chột dạ.
Nhìn bộ dáng mẹ mình, Cố Hành Chu biết cô lại muốn ra ngoài đánh bài với người khác.
"Mẹ, mẹ định đi đâu đó?"
Thiếu niên cao lớn đứng trước cửa, chặn kín mít đường ra.
Phương Uyển chột dạ nhìn quanh, "Còn có thể làm gì, đi mua sắm."
Rồi đột nhiên giống như tìm được điểm đột phá. "Không đúng, sao con trở về? Lúc này vẫn là buổi sáng, tiểu tử thúi con trốn học?"
Cố Hành Chu: "..."
Bị mẹ mình xoay chuyển tình thế khiến thiếu niên có chút nói không nên lời.
Phương Uyển nhìn thời gian có chút trễ, vội vàng kéo Cố Hành Chu ra.
"Con mau về phòng tự cảnh tỉnh chính mình. Mẹ cần ra ngoài đi mua sắm!"
"..."
Nói xong, Phương Uyển mặt không đỏ tâm không ngứa ra khỏi cửa, như thể chính mình thực sự đi dạo phố.
Cố Hành Chu cũng không có biện pháp, ở huyền quan đổi giày định về phòng.
"Oh, tiểu thiếu gia đã trở lại?!"
Lão quản gia bước từ trong bếp ra.
"Chung thúc."
"Tiểu thiếu gia chờ một chút."
Nói ròi liền bước tới chỗ kệ phòng ăn lần trước lấy cái hộp xuống.
Giống như cái hộp lần trước tặng Phương Uyển vào sinh nhật mới đây.
Lão quản gia đưa nước hoa cho Cố Hành Chu: "Tiểu thiếu gia đây là nước hoa lần trước cậu yêu cầu, đã đến rồi."
Cố Hành Chu duỗi tay tiếp nhận, thấy Chung thúc một bố dáng hiếu kỳ dường như muốn hỏi anh sẽ đưa ai.
Lần này Cố Hành Chu không cho Chung thúc cơ hội. Nói mình mệt liền hai ba bước lên lầu. Chung thúc nhìn bóng lưng Cố Hành Chu.
Giới trẻ bây giờ suy nghĩ nhiều lắm phải không?
Cố Hành Chu trở lại phòng tắm rửa một cái, từ phòng tắm bước ra ngửa người trên giường.
Ngẩng đầu nhìn thấy hộp nước hoa cách đó không xa.
Tự dưng có một chút bực bội gãi gãi đầu, sau đó duỗi tay đem hộp nước hoa lại đây.
Có hơi thô lỗ mở hộp, lấy ra bên trong chai lọ, tổng cộng ba chai.
Cố Hành Chu do dự một lát, cầm một lọ xịt vào không khí.
"Xì" một tiếng, nước hoa tản ra trong không khí.
Giây tiếp theo, cái mũi Cố Hành Chu suýt nữa mất cảm giác.
Mùi hương tưởng tượng không giống, có thể nói hoàn toàn khác hương vị trên cơ thể Tạ Ninh.
"Khụ..."
Cố Hành Chu đưa bàn tay với khớp xương to ở không trung vẫy vẫy, có ý đồ đem phân tán nước hoa ra xa.
Rồi lại nhìn hai bình còn lại.
Khả năng nước hoa mà Tạ Ninh nói chính là một trong hai cái còn lại.
Cố Hành Chu cầm hai bình còn lại phun vào không khí, tiếp theo đó là thảm hoạ của lỗ mũi.
Trong phòng hương nước hoa quá nồng, làm anh phải đi mở cửa sổ.
Phòng có cửa sổ lớn sát đất, Cố Hành Chu vừa tắm xong một thân trần trụi đi mở vửa sổ, vừa lúc đó ở một biệt thự cách vách có quý bà già có đang nhìn qua.
Cố Hành Chu: "..."
Đối diện mới ánh mắt của phú bà, giây tiếp theo, Cố Hành Chu thô lỗ kéo màn, chắn lại xuân sắc.
Nhìn mấy bình nước hoa ngã trái ngã phải. Cố Hành Chi quơ tay vứt hết vào thùng rác.
Đây không phải là hương vị anh muốn.
Giơ tay nắm giữa mày.
Không nghĩ tới tiểu hỗn đản kia cư nhiên lừa mình...