Chương 37: Chương 36

Đường dài mệt nhọc, đêm này ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, tia sáng xuyên thấu từ cửa sổ ngoài hành lang vào phòng.
Hà Hiểu Vân ôm chăn ngồi dậy, ngồi ngốc một lát mới dần dần tỉnh táo, nhớ ra bây giờ mình đang ở đâu.


Cô nhìn qua bên cạnh, Ngụy Viễn Hàng còn đang ngáy khò khò, Ngụy Kiến Vĩ đã dậy nhưng không ở trong phòng, xem ra cô quả thực ngủ rất say, tiếng động lúc anh dậy cũng không đánh thức cô.
Đúng lúc này cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Ngụy Kiến Vĩ đi vào.


Anh đã ăn mặc chỉnh tề, một tay cầm bình nước nóng, một tay cầm lồng cơm.
Hà Hiểu Vân hoàn toàn tỉnh táo, vội dậy sửa soạn bản thân: "Có phải rất trễ rồi không?"
"Không trễ." Ngụy Kiến Vĩ nói.


Thực ra thì sau khi anh dậy đã đi tới doanh khu một chuyến nhìn tình huống tân binh luyện tập, sau đó lại đi tới nhà ăn bộ đội mua bữa sáng về.
Hà Hiểu Vân kéo Ngụy Viễn Hàng rời giường, giúp thằng bé mặc quần áo rửa mặt, Ngụy Kiến Vĩ thì mở đồ ăn mua về ra.


Đứa nhỏ còn hơi mơ mơ màng màng, mắt cũng chưa mở, nói với mẹ: "Mẹ, con mơ thấy chúng ta đi tìm ba..."
Hà Hiểu Vân buồn cười: "Chúng ta đã tìm tới ba rồi, con có phải còn chưa tỉnh ngủ không?"


Chờ rửa mặt xong Ngụy Viễn Hàng mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhảy nhót tới lui trong "nhà mới", nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia.
Bữa sáng là cháo hoa và bánh màn thầu bắp, kèm chút dưa muối.


available on google playdownload on app store


Tối hôm qua Hà Hiểu Vân đã biết đại khái, bộ đội phân nhà ở, phòng tắm và phòng vệ sinh dùng chung, ở hai đầu hành lang.
Trong nhà có thể nấu cơm nhưng không thể chụm củi như ở nông thôn mà dùng lò than.


Tất cả dụng cụ trong phòng bếp Ngụy Kiến Vĩ chuẩn bị rất đầu đủ, chỉ không có nguyên liệu nấu ăn.
Hà Hiểu Vân tính toán, tối qua bọn họ ăn đồ ăn được người nhiệt tình tặng, sáng nay ăn đồ nhà ăn bộ đội, trưa nay làm sao cũng phải tự nấu.
"Gần đây cho chợ không?" Cô hỏi Ngụy Kiến Vĩ.


"Có," Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, đứng dậy lấy mấy thứ từ trong ngăn kéo ra cho cô, có bản lương, các loại phiếu và tiền: "Một lát chị dâu đi với em, buổi sáng anh có việc trong doanh."


"Anh làm việc của anh đi, công việc quan trọng, không cần phải để ý tới em." Hà Hiểu Vân tò mò đảo qua bản lương, sau đó mới nhớ ra hỏi: "Chị dâu anh nói là người tối qua sao?"
"Đúng vậy, chị ấy họ Hứa."
Hà Hiểu Vân vội nói: "Ai nha, vậy em phải nhanh lên, không thể để cho người ta chờ quá lâu."


Vừa dứt lời đã có người ở bên ngoài gõ cửa, "Em dâu, em dậy chưa?"
Ngụy Kiến Vĩ đi mở cửa, Hà Hiểu Vân cũng đứng lên.
"Lão Ngụy ở đây sao, chị tưởng cậu ở doanh khu, còn đang định gọi em dâu qua bên chị ăn sáng đâu."


Người đến là một phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, để tóc ngắn tới cổ, khuôn mặt tươi cười, nhìn rất thân thiện.


Cô vừa nhìn đã thấy Hà Hiểu Vân đang đứng cạnh bàn, ai u một tiếng, mấy bước đi tới, chậc chậc khen: "Đây là em dâu đúng không? Thật là xinh đẹp! Khó trách lão Ngụy một lòng chuyên tâm vào công việc, người khác ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, thì ra trong nhà có một cô vợ xinh đẹp như vầy đâu!"


Hà Hiểu Vân cười ngại ngùng, "Chị dâu quá khen, hôm qua em tới quá trễ nên cũng không tới cửa thăm hỏi, còn ăn một bữa cơm của chị."


"Khách khí cái gì," Hứa Lan Hương khoát tay, "Lão Ngụy nhà em với lão Vương, còn lão Lâm nữa đều như anh em ruột thịt, về sau hai nhà chúng ta ở cạnh nhau không phải càng thêm thân thiết hơn sao? Em mới tới có gì không biết thì cứ tới hỏi chị."


Hà Hiểu Vân gật đầu, trò chuyện thêm mấy câu rồi bảo Ngụy Viễn Hàng tới chào hỏi.
Hứa Lan Hương từ trong túi lấy ra một viên kẹo, "Em với lão Ngụy đều đẹp, sinh ra con cũng đẹp.
Tiểu Hàng đúng không nào? Tới dì cho kẹo ăn."


Ngụy Viễn Hàng nhìn cô ấy lại nhìn Hà Hiểu Vân, thấy cô gật đầu mới nhận lấy: "Cảm ơn dì."
"Thật ngoan." Hứa Lan Hương nhịn không được nói, "Nào giống như mấy con khỉ nhỏ nhà chị."


Cô vốn định gọi Hà Hiểu Vân qua ăn cơm, nhưng giờ thấy bọn họ đã sắp ăn xong mà nhà mình còn mấy đứa nhỏ không thể thiếu người lớn, thế là hẹn với Hà Hiểu Vân thời gian một lát đi ra ngoài xong thì vội về nhà mình.


Ăn sáng xong Ngụy Kiến Vĩ về doanh khu, đi tới cửa anh mới nhớ ra hỏi: "Buổi trưa anh mua cơm ở nhà ăn, em muốn ăn gì?"
Hà Hiểu Vân đi qua, cười nói: "Em còn đang định hỏi anh, một lát em với chị dâu đi chợ định mua chút thức ăn tự nấu cơm, anh có về ăn không? Anh muốn ăn gì?"


"Em không nghỉ ngơi mấy ngày sao?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi cô.
"Không cần," Hà Hiểu Vân lắc đầu, huơ tay múa chân với anh, "Tối hôm qua ngủ rất ngon, bây giờ em cảm thấy tinh lực dồi dào."
Thế là Ngụy Kiến Vĩ nói: "Em xem rồi làm, người ít có thể nấu ít chút."


"Người thì ít nhưng lượng cơm ăn của anh không ít chút nào, một người bằng hai người." Hà Hiểu Vân đùa.
Ngụy Kiến Vĩ cũng cười.
"Vậy...!trưa anh về sớm một chút?" Hà Hiểu Vân chần chờ nói, khó được có chút lưu luyến không rời.


Kỳ thật lý trí cô rất rõ ràng, tiễn anh đi ra ngoài không phải lần đầu, huống hồ không bao lâu người sẽ trở về, thật sự không cần thiết dính như vậy, nhưng dù sao thân ở địa phương xa lạ, trước mặt lại chỉ có một người quen thuộc, trên tình cảm khó tránh khỏi có chút ỷ lại, thấy anh phải đi thì cảm giác không nỡ liền trào ra.


"Ừ." Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, chân nhưng lại chưa bước, "Nếu như thấy chán thì em có thẻ đi xung quanh một lát, đừng đi quá xa.
Cách chợ không xa có tiệm sách, sát vách là cửa hàng bách hóa, đi xe thì ngồi xe số mười hai..."


Không chờ anh dặn dò xong thì đã bị lời nói chứa ý cười đánh gãy: "Chị nhìn hai đứa rất lâu rồi đó, còn nói nữa là mặt trời cũng lặn luôn.
Lão Ngụy cứ yên tâm đi doanh khu đi, chị sẽ không làm mất vợ cậu đâu mà lo."


Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Lan Hương đứng ở cửa ra vào nhà cách vách, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Mặt Hà Hiểu Vân hơi nóng, vội dùng Ngụy Viễn Hàng nói sang chuyện khác: "Hàng Hàng, nói tạm biệt với ba."
Ngụy Viễn Hàng chạy tới, ngẩng lên đầu nói: "Tạm biệt ba."


Ngụy Kiến Vĩ ừ một tiếng, nhìn hai mẹ con thêm lần nữa rồi gật đầu với Hứa Lan Hương xong mới rời đi.


Hứa Lan Hương cũng đang dắt một bé trai bốn năm tuổi, đi tới cười nói: "Chị chưa từng thấy bộ dạng lưu luyến như vầy của lão Ngụy bao giờ, hôm nay em làm chị mở rộng tầm mắt, tối chị nói cho lão Vương chắc chắn ảnh không tin."


Hà Hiểu Vân hơi bối rối, thấy được đứa bé bên cạnh cô thì hỏi: "Đây là bé út nhà chị sao?"
"Đúng vậy, trên nó còn có một anh một chị, đều đi học rồi, chừng hai năm nữa nó cũng đi là chị được yên tĩnh.
Tiểu Vinh, còn không chào đi?"


Khi người lớn nói chuyện thì hai đứa nhỏ đã nhìn nhau một lúc lâu, một lúc sau thì đứa lớn mở miệng trước: "Anh tên là Vương Đức Vinh, em là ai?"
"Tớ là Ngụy Viễn Hàng."*
"Ngụy Viễn Cáp?** Tên của em thật là kỳ lạ."
* /Wèi Yuǎn Háng/
** /Wèi Yuǎn Há/, Cáp: con cóc


"Là Ngụy Viễn Hàng! Mẹ nói có nghĩa là chí, chí...!chí hướng cao xa! Sau này tớ là người có tiền đồ!" Ngụy Viễn Hàng không vui lắm hếch bộ ngực nhỏ.


Mặc dù thằng bé không biết chí hướng cao xa là có ý gì, cũng không hiểu cái gì gọi là tiền đồ nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc nó khinh bỉ người khác.
"Ồ..." Vương Đức Vinh gãi gãi đầu, nghe không hiểu, "Vậy em có ná cao su không?"
"Cái gì là ná cao su?"


Lần này đến phiên Vương Đức Vinh ưỡn ngực, "Ba anh làm cho anh đó, anh của anh vèo một cái là có thể bắn được chim."
"Cậu biết bắn sao?" Ngụy Viễn Hàng một nhát thấy máu.
"Anh, anh bây giờ còn chưa biết nhưng rất nhanh thôi là biết! Anh có thể cho em mượn chơi."


Tiểu Bàn Tử nghe xong lập tức thu lại bộ dạng khinh bỉ vừa nãy, chụm đầu với bạn mới thì thì thầm thầm.
Hà Hiểu Vân chuẩn bị xong thì cùng với Hứa Lan Hương dắt đứa bé đi ra ngoài.
Như Ngụy Kiến Vĩ nói, từ khu nhà đến chợ phải đi một chuyến tàu điện.


Hôm qua trời tối nên cũng chưa kịp nhìn, hôm nay mới chính thức cảm nhận được sự phồn hoa náo nhiệt của thủ đô là điều là huyện thành nhỏ ở quê nhà không cách nào có thể so sánh.
Sau khi xuống xe Hà Hiểu Vân nắm chặt tay Ngụy Viễn Hàng, dặn dò thằng bé không thể chạy lung tung.


Đứa nhỏ đã sớm nhìn hoa cả mắt, hiển nhiên một nhà quê, nếu không phải được cô kéo đi thì cũng không biết bị đoàn người xô đẩy tới đâu rồi.


Buổi sáng nhiều người lại có đứa nhỏ nên Hà Hiểu Vân không có tâm tư đi dạo, dưới sự chỉ dẫn của Hứa Lan Hương cô mua được thứ mình cần, chỉ là lương thực như gạo, bột mì các thứ bởi vì quá nặng xách không nổi nên cô chỉ mua đủ ăn cho mấy ngày.


Hứa Lan Hương cũng mua đồ ăn, trên đường về nói với cô: "Ngày mốt có phiên chợ, nông dân ngoại thành bán đồ ăn tự trồng, tươi ngon hơn trong chợ, nếu em muốn đi thì tới lúc đó chị gọi em."


"Vâng, hai ngày này ít nhiều nhờ chị giúp đỡ, chờ thu xếp xong em mời mọi người tới nhà ăn cơm." Hà Hiểu Vân nói.


Lời này đều không phải là khách sáo, buổi tối hôm qua ăn cơm Hứa Lan Hương đưa tới cô đã nghĩ qua mấy ngày chờ thích ứng tốt rồi thì tìm thời gian mọi người có rảnh, mời chiến hữu giao hảo với Ngụy Kiến Vĩ và người nhà của họ tới ăn cơm, xem như chính thức gặp mặt mọi người.


"Vậy chị đợi bữa tiệc thịnh soạn của em." Hứa Lan Hương cũng không từ chối, cười nói.
Về đến nhà, Hà Hiểu Vân bày hết đồ mua được lên bàn.


Cô mua nửa ký thịt, một con cá, mấy bó rau, hai mươi cái trứng gà và mấy gia vị không thể thiếu như dầu, muối, đường, bột mì các thứ, tổng cộng tiêu hết mấy đồng tiền.
Không quản lý việc nhà không biết củi gạo mắc, tiêu tiền mặc dù dứt khoát nhưng cũng rất xót.


Trước kia ở Thanh Thủy Hà, một tháng cũng không xài mấy mao tiền, hơn nữa rau là nhà mình trồng, củi là nhặt trên núi, còn ở đây thì cái gì cũng phải bỏ tiền ra mua.


Đương nhiên lúc ở nhà cũng không ăn cá ăn thịt gì, cô cũng không có ý định sau này sẽ xa xỉ như vậy, chỉ là nghĩ dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên nấu ở nơi này, nếu như coi trọng một chút thì còn được gọi là xông lò, ý nghĩa đặc biệt nên mới mua nhiều hơn một chút.


Buổi sáng Ngụy Kiến Vĩ đưa cô ngoại trừ các loại phiếu thì còn có ba tờ đại đoàn kết, lúc này đã xài mất hơn nửa tờ.
Hà Hiểu Vân nghĩ, cũng không biết tiền lương của anh là bao nhiêu, sau này nhưng phải tính toán tỉ mỉ chút.
Tính toán trong lòng xong thì cô vén tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.


Vương Đức Vinh chạy tới tìm Ngụy Viễn Hàng chơi, hai đứa nhỏ muốn xuống lầu.
Khu gia quyến bộ đội có cảnh vệ đứng gác nên Hà Hiểu Vân cũng không lo lắng vấn đề an toàn, nhưng vẫn dặn dò: "Đừng chạy xa, một lát mẹ gọi con về ăn cơm."


Ngụy Viễn Hàng đáp lại rồi ra ngoài, ra hành lang cái là bắt đầu chạy như điên.
Trước kia bạn chơi của thằng bé là Diễm Diễm, bé gái dù sao cũng ngoan ngoãn hơn, bây giờ đến đây có một bé trai nghịch ngợm giống mình, Hà Hiểu Vân đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sau này lật trời của hai đứa.


Không có đứa bé vướng tay vướng chân, cô ở trong phòng bếp làm quen một lát, nấu ra hai món mặn một món chay, lần lượt là thịt kho, canh cá, rau xào, còn nấu một nồi cơm.


Thấy thời gian không còn sớm, đang nghĩ có nên gọi thằng bé về không thì giọng nói của Hứa Lan Hương ở sát vách đã vang lên: "Vương Đức Vinh...!về ăn cơm!"


Hà Hiểu Vân để ý nghe, trên bậc thang rất nhanh truyền đến tiếng của hai người, còn vừa chạy vừa đùa giỡn, không bao lâu sau thì Ngụy Viễn Hàng đầu đầu đầy mồ hôi xuất hiện ở trước mặt cô.
"Coi như con thông minh, người ta về ăn cơm con cũng biết về." Hà Hiểu Vân vừa lau mồ hôi cho nó vừa nói.


Cũng không biết người còn lại có biết về nhà ăn cơm không.
Trong doanh khu, Ngụy Kiến Vĩ đang chuẩn bị rời đi, Lâm Nhạc Phi từ phía sau đuổi theo, "Lão Ngụy, nhà ăn ở bên kia, cậu đi đâu vậy?"
Ngụy Kiến Vĩ liếc anh một cái, "Về nhà ăn cơm."
Cái nhìn kia, im ắng lộ ra khinh bỉ.


Lâm Nhạc Phi sửng sốt một lát mới phản ứng lại, người nhà lão Ngụy đã tới, người ta bây giờ là người có thể về nhà ăn cơm, không giống với người chỉ có thể ăn cơm nhà ăn như bọn họ nữa!


"Này!" chỉ trong khoảnh khắc đó mà Ngụy Kiến Vĩ đã sắp đi xa, anh đành phải gọi với theo: "Tôi tới chỗ cậu ăn chực được không!"
"Không nấu cơm phần anh."
"Làm sao có thể không có cơm của tôi chứ, cùng lắm thì tôi ăn ít một chút, chỉ ăn ba bát thôi được không? Lão Ngụy? Lão Ngụy!"


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngụy Kiến Vĩ: Có một số người, một chút biết điều cũng không có..






Truyện liên quan