Chương 44: Chương 41
Hà Hiểu Vân vừa đan xong khăn quàng cổ cho Ngụy Viễn Hàng thì tuyết rơi.
Sáng hôm đó lúc cô tỉnh dậy phát hiện ngoài cửa sổ sáng hơn bình thường thì còn tưởng mình dậy trễ, chờ kéo màn cửa sổ ra mới phát hiện, chỉ trong vòng một đêm mà thế giới bên ngoài đã trở nên trắng xóa, các kiến trúc cao thấp xa gần, cây cối trên núi, thảm cỏ ruộng đồng đều biến thành màu trắng.
Ngụy Kiến Vĩ đẩy cửa vào, anh luôn dậy sớm nhất nhà, còn xách nước nóng về.
Hà Hiểu Vân nhìn thấy anh thì hưng phấn nói: "Tuyết rơi rồi!"
Anh nói: "Hôm nay khá lạnh, em phải chú ý giữ ấm."
"Ưm ưm." Hà Hiểu Vân miệng thì đáp lại nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài, cảm thấy trong lòng rục rịch.
Đời trước cô cũng là người phía nam, đến hai mấy tuổi cũng chỉ gặp một trận tuyết rất nhỏ, chỉ là trên đỉnh núi lấm tấm chút trắng, đây là lần đầu tiên thấy nhiều tuyết như vậy, lập tức liền muốn chạy ra ngoài chơi một trận.
"Đừng chơi tuyết, sẽ nứt da." Ngụy Kiến Vĩ đâm thủng suy nghĩ tốt đẹp của cô.
Hà Hiểu Vân vô thức nhìn nhìn hai tay mình.
Cô còn nhớ rõ có một năm hai đầu ngón tay út bị nứt da, lúc thời tiết hơi ấm lại thì loại cảm giác vừa đau vừa ngứa hận không thể cào rách da đó làm cô tắt ngúm nhen nhóm trong lòng.
"Thôi được rồi..." cô lưu luyến không rời nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ một lần nữa mới kéo màn cửa lại, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chờ Ngụy Viễn Hàng rời giường, nhìn thấy tuyết, lập tức ngạc nhiên chạy tới hỏi cô: "Mẹ!Mẹ! Bên ngoài là cái gì?"
"Là tuyết."
Đứa nhỏ nghiêng nghiêng đầu, hỏi tiếp: "Tuyết là cái gì?"
Hà Hiểu Vân không biết nên trả lời như thế nào, thế là trả lời vô lại: "Chính là thứ màu trắng ở bên ngoài đó."
Ngụy Viễn Hàng nhăn nhăn mày, không hài lòng với câu trả lời này lắm, "Vậy tuyết là từ đâu đến?"
"Trên trời rơi xuống, giống như mưa vậy."
"Vì sao nhà chúng ta không có tuyết?"
Hà Hiểu Vân biết thằng bé đang nói Thanh Thủy Hà: "Bởi vì nhà chúng ta không đủ lạnh, lúc trời rất lạnh mới có thể có tuyết, không lạnh thì sẽ có mưa."
Tiểu Bàn Tử cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ăn xong bữa sáng Ngụy Kiến Vĩ đi tới doanh khu, Ngụy Viễn Hàng thì bám vào bên cửa sổ, vừa hiếu kỳ vừa trầm trồ nhìn tuyết bên ngoài.
Không bao lâu sau Vương Đức Vinh bình bịch chạy qua, thấy Ngụy Kiến Vĩ không ở nhà liền lớn gan, hét to: "Tiểu Hàng Tiểu Hàng, chúng ta xuống dưới đánh trận tuyết đi!"
Ngụy Viễn Hàng liền vèo cái muốn chạy đi, Hà Hiểu Vân vội vàng túm thằng bé lại: "Cứ như vậy đi ra ngoài coi chừng lạnh cóng luôn đó."
Con nít tốc độ trao đổi chất nhanh, thân nhiệt cao, huyết quản không dễ đông, chỉ ra chơi một lát không cần quá lo bị nứt da.
Nhưng mà cô vẫn tìm ra bộ quần áo dày nhất thay cho thằng bé, lại quấn khăn quàng cổ, đeo bao tay, cả người bao kín mít rồi mớt thả nó đi.
"Chơi một lát thôi rồi về nghe không."
"Con biết rồi!" Hai đứa bé lập tức chạy xa.
Hà Hiểu Vân đứng ở bên cửa sổ quan sát, nhìn thấy dưới lầu đã có mấy đứa nhỏ, cả đám đều mặc như quả bóng, chạy lung la lung lay trên mặt tuyết, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ ngã bùm vào trong tuyết, giống như mấy con chim cánh cụt hậu đậu, nhìn đáng yêu không chịu được.
Cô nhìn một lát rồi lại trở về bắt dầu đan khăn quàng cổ.
Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Viễn Hàng đều đã có, còn phải đan cho cô một cái.
Than nấu bữa sáng còn chưa tắt, cô đặt lên lò một ấm nấu nước trà, ngồi ở bên cạnh, có cảm giác cô cùng thanh thản bình yên.
Không bao lâu sau Hứa Lan Hương làm xong việc nhà cũng cầm áo len đã đan được một nửa đến tìm cô nói chuyện.
"Thời tiết này xem ra hai này nữa phải bắt đầu muối dưa chua.
Năm nay em định muối bao nhiêu?"
Hà Hiểu Vân không hiểu ra sao, "Hả?"
"Làm dưa chua đó, sao, mấy đứa mấy năm qua không làm sao?" Hứa Lan Hương hỏi.
Hà Hiểu Vân thế này mới nhớ ra, phương bắc đúng là có tập tục trữ dưa chua.
Bởi vì trời rất lạnh, đến mùa đông cơ bản không có rau để ăn, không giống phía nam một năm bốn mùa đều có rau xanh, khi nào muốn ăn thì ra hái rau tươi là xong.
Cô không có chút kinh nghiệm nào, nếu không phải Hứa Lan Hương hỏi thì nói không chừng mùa đông năm nay nhà bọn họ sẽ không có rau ăn, chỉ có thể ăn cơm khô.
"Chỗ bọn em không làm dưa chua, em cũng không biết, khi nào chị làm thì gọi em một tiếng em học theo chị."
"Rất đơn giản, không cần học đâu." Hứa Lan Hương nói.
"Nhưng mà em phải chuẩn bị một cái vại lớn mới được, hai ngày nữa nghỉ bảo lão Vương đi với lão Ngụy làm chuyện này trước đi đã."
"Vâng, vậy em cảm ơn chị trước." Hà Hiểu Vân gật đầu lia lịa.
Giữa trưa Ngụy Kiến Vĩ có việc trong doanh nên không về ăn cơm, đợi tối đến Hà Hiểu Vân mới nói chuyện này với anh.
Cả nhà đã ăn xong cơm tối, đang vậy quanh lò sưởi ấm, trên lò nướng ba củ khoai lang.
"Chị dâu nói bảo lão Vương hỗ trợ, nhà chúng ta trước tiên cần phải mua cái vại lớn muối dưa chua."
"Ừ." Ngụy Kiến Vĩ đáp.
"Em cũng không nghĩ tới phải muối dưa chua, lần sau phải hỏi chị dâu phải chuẩn bị thêm cái gì để chuẩn bị đủ, nếu không chờ thêm một trận tuyết nữa thì ngay cả cửa cũng không ra được."
"Không sao," Ngụy Kiến Vĩ nói, "Sau nay anh đi mua đồ ăn."
Hà Hiểu Vân tưởng tượng một chút, nghĩ tới cảnh anh trả giá với người bán, sau đó mua ba cọng hành, bốn tép tỏi liền không nhịn được bật cười.
"Mẹ ơi, có thể ăn chưa?" Ngụy Viễn Hàng ngồi giữa hai người, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khoai lang trên lò, thèm nhỏ dãi không thôi.
Vị thơm ngọt đã lan tỏa khắp nơi, Hà Hiểu Vân cầm chiếc đũa chọc khoai lang một chút, thấy còn chưa thể đâm thấu thì nói: "Còn thiếu một chút, con chờ chút nữa."
Ngụy Viễn Hàng nuốt nước bọt một cái, ngoan ngoãn nói: "Vâng."
"Quần áo mùa đông của anh đủ mặc không? Có cần đan thêm cái áo len không? Gần đây em đang học với các chị dâu." Hà Hiểu Vân hỏi Ngụy Kiến Vĩ.
Lúc cô và Ngụy Viễn Hàng đến vì không mang theo được quá nhiều hành lý nên quần áo mùa đông là gửi tới.
Nhưng áo bông phương nam ở phương bắc mặc không đủ, cô đang chuẩn bị đan cho mình thêm hai cái quần len mặc ở bên trong.
Ngụy Kiến Vĩ gật gật đầu, "Đủ rồi.
Trong ngăn kéo có hai tấm phiếu vải, em với con mua thêm áo bông mặc."
Hà Hiểu Vân định nói không cần nhưng lại không biết phương bắc sẽ lạnh tới cỡ nào, sợ chuẩn bị không đủ đến lúc đó không biết làm sao, hỏi Ngụy Kiến Vĩ sẽ hỏi không rõ ràng, một người đàn ông như anh sẽ không sợ lạnh như cô và đứa nhỏ, thế là nói: "Ngày mai em hỏi chị dâu thử xem có cần hay không."
"Mặc kệ có cần hay không đều lo trước khỏi hoạ." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Cô nghĩ nghĩ, đúng là đạo lý này, dù sao cũng là năm đầu tiên qua mùa đông ở đây, chuẩn bị đầy đủ một chút cũng không thừa, "Được rồi, vậy lần sau em đi mua."
Ngụy Viễn Hàng trông mong nhìn chằm chằm khoai lang một hồi, thấy mùi càng ngày càng nức mũi, nhịn không được lại hỏi: "Mẹ, bây giờ ăn được chưa?"
Nhìn thằng bé như con mèo ham ăn, Hà Hiểu Vân cười nói: "Rồi rồi, chúng ta lấy củ nhỏ ra xem xem."
Cô lấy tay đụng đụng vào củ khoai lang, cảm thấy không nóng lắm thế là cầm lên, không nghĩ tới một hai giây sau cảm giác bỏng mới truyền đến, cô la khẽ một tiếng, vội buông củ khoai xuống, thổi thổi ngón tay, "Nóng quá."
Ngụy Kiến Vĩ để sách xuống, nắm lấy tay cô, cầm ngón tay trẳng trẻo thon dài của cô nhìn.
Hễ đến mùa đông là tay chân Hà Hiểu Vân lại trở nên lạnh buốt, mà tay của anh thì không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn ấm áp.
Được bàn tay ấm áp ấy bao bọc lấy tay cô thực ra thì cũng rất thoải mái, nhưng bên cạnh còn có một Tiểu Bàn Tử đang nhìn chằm chằm đâu, Hà Hiểu Vân không tự nhiên lắm rút tay ra: "Không sao, không bị rộp nước."
Ngụy Kiến Vĩ không cho cô chạm vào nữa, tự mình bẻ khoai ra thành hai nửa, để nguội một chút rồi chia cho cô và con trai mỗi người một nửa.
Ngụy Viễn Hàng oàm gặm một cái, nóng đến hít vào một hơi, lại không nỡ phun ra, vẫn còn nói mơ hồ không rõ: "Thật là ngon."
"Ăn từ từ, coi chừng nghẹn." Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy tay quạt gió vào miệng thằng bé.
Ăn xong khoai lang, thấy đã tới giờ, cô bảo thằng bé lên giường dỗ nó ngủ, sau đó mình lại về chỗ lò đọc sách.
Quanh lò để ba cái ghế, vốn là Ngụy Viễn Hàng ngồi giữa, sau khi thằng bé ngủ thì chỗ này liền trống.
Ngụy Kiến Vĩ vỗ vỗ cái ghế không, nói với cô: "Em ngồi lại đây."
Hà Hiểu Vân liếc anh một cái, không nhúc nhích, "Làm gì?"
Thấy thế, Ngụy Kiến Vĩ tự mình đổi chỗ, ngồi vào bên cạnh cô.
Cái ghế để khá gần, anh vừa ngồi vào thì trên cơ bản nửa người sẽ chạm vào nhau.
Không gian bỗng nhiên chật chội hơn hẳn, Hà Hiểu Vân nhích nhích chân: "Sáp lại gần như vậy làm gì?"
Ngụy Kiến Vĩ không trả lời mà lại kéo lấy cánh tay không cầm sách của cô, nắm vào lòng bàn tay: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn thoáng qua giường, thấy đứa nhỏ đã ngủ mới an tâm quay lại: "Trời sinh đã như vậy, làm việc xong sẽ ấm hơn chút, không bao lâu lại lạnh buốt."
"Lạnh không?"
"Sẽ không." Cô lắc đầu.
Anh không buông tay cô ra mà duy trì tư thế này tiếp tục đọc sách.
Hà Hiểu Vân cảm thấy hơi lúng túng, nhưng thấy bộ dạng anh thản nhiên thì cả thấy nếu mình kiên quyết rút ra có vẻ quá kỳ cục, đành phải tùy anh.
Qua chừng hơn mười phút tay cô đã ấm áp Ngụy Kiến Vĩ mới buông ra, nói: "Đổi tay kia."
Hà Hiểu Vân nhìn anh: "Đổi thế nào?"
Hai người ngồi cạnh nhau, hai tay cạnh nhau nắm lấy thì tay kia miễn cưỡng còn có thể lật sách đọc, nếu tay kia đưa tới cho anh nắm thì chẳng lẽ vặn cả người luôn sao?
Ngụy Kiến Vĩ có vẻ như nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó vỗ vỗ chân mình, nói: "Ngồi lên đây."
Biểu cảm trên mặt anh vô cùng bình thường, giống như không hề nói ra yêu cầu người khác ngồi lên đùi anh vậy.
Nhưng Hà Hiểu Vân lại nhớ tới một câu kinh điển: ngồi lên trên, tự mình động.
Nội tâm cô cực kỳ lúng túng, mặt cũng trở nên nóng bừng: "Không cần đâu, em ngồi đây là dược rồi."
Ngụy Kiến Vĩ hơi bất đắc dĩ: "Ngồi lên anh làm ấm tay cho em."
Hà Hiểu Vân vẫn lắc đầu lia lịa: "Không cần không cần, em không lạnh."
Anh nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn là tự mình hơi cúi người sang, đưa tay ôm lấy vai cô, ôm lấy cả người vào trong ngực, bàn tay thuận theo cánh tay tìm tới bàn tay cô, nắm vào trong tay mình.
Hà Hiểu Vân giống như con thỏ cứng ngắc, ở trong lòng so sánh nửa ngày, là ngồi trên đùi anh xấu hổ hơn là ôm như vậy xấu hổ hơn?
Tình huống bây giờ hẳn là tốt hơn một chút...!nhỉ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hà Hiểu Vân: Cái đó, em là người đứng đắn!
Ngụy Kiến Vĩ: Thật khéo, anh cũng vậy..