Chương 1
Edit – beta: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc một tay chống tường một tay cởi nút áo sơ mi, cơ thể càng ngày càng nóng, đại não cũng bắt đầu mê man, nhưng cũng không cản trở cậu phán đoán.
Muốn ch.ết hơn nữa chính là tên ngu xuẩn này không chỉ bỏ thuốc trong nước của nam chính, ngay cả chính mình cũng không buông tha.
Nhưng người chịu đựng phản ứng của thuốc lại là cậu.
Cơ thể càng ngày càng nóng, tầm mắt cũng bắt đầu mông lung, bên tai mơ hồ truyền đến vài âm thanh trong trẻo lạnh lùng, Dung Ngọc theo bản năng tìm chỗ lảng tránh, đột nhiên tay chạm vào một cánh cửa phòng.
Nhịn xuống sự xao động trên cơ thể, cậu đi vào phòng tắm vừa tìm được. Khi nước lạnh rơi xuống, cả người cậu thoải mái hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh cái loại lửa nóng sôi trào này lại lần nữa cắn trả trở về, cậu cởi bỏ quần áo trên người……
Cố Triều Từ từ thang máy đi ra, chỉ cảm thấy cơ thể nóng muốn ch.ết, ngay cả tầm mắt cũng có chút mơ hồ, không kiên nhẫn tháo cà vạt ra, nghĩ đến mấy phút trước, Hạ Kinh Hồng đưa rượu cho anh, ánh mắt âm trầm hẳn lên.
Đã nhiều năm không ai dám tính toán trên đầu anh.
Duy trì lý trí mở cửa, một giây sau trong ngực ấm áp bị người ôm chặt lấy…
……
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm che chiếu vào người đang ngủ trên giường lớn.
Dung Ngọc bị ánh mặt trời chiếu tỉnh, theo bản năng giơ tay lên che mắt, đau đớn từ thắt lưng truyền đến làm cho cậu nhịn không được kêu lên, trong nháy mắt xoay người lại cậu cứng đờ, bên cạnh có một người đàn ông đang ngủ, ký ức đêm qua như thủy triều tràn vào trong đầu cậu.
Hình ảnh quá đẹp, đến mức có chút không dám nhớ lại.
Người đàn ông đang ngủ say tóc ngắn lộn xộn trên gối, lông mi cong dài, ở dưới mí mắt hình thành một mảnh bóng tối nhỏ đáng yêu, đôi môi mỏng dưới cái mũi cao thẳng, nhẹ nhàng mím lại, lúc ngủ khẽ nhíu mày, người này chắc là không dễ chọc vào nhỉ?
Ánh mắt chạm tới bả vai người đàn ông lộ ra bên ngoài, hô hấp liền dừng lại.
Mặc dù không có nhiều đường nét vẫn có thể nhìn thấy đó là một hình xăm.
Cậu không phải đã ngủ với một tên xã hội đen đó chứ?
Ngước mắt nhìn về phía mặt người đàn ông lần nữa, chỉ thấy một đôi mắt đen sâu nhìn cậu: ”!!!! “
Cố Triều Từ nhìn thiếu niên bên cạnh đột nhiên mở to mắt, trong mắt cậu xuất hiện bối rối, cơ thể bởi vì kinh sợ theo bản năng lui về phía sau, điều này làm cho người vốn đang ở bên mép giường cơ thể lắc lư một chút, rơi xuống phía dưới.
Khoảnh khắc khi rơi xuống Dung Ngọc theo bản năng đưa tay muốn nắm lấy cái gì đó, đáng tiếc căn bản không có gì để nắm. Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu trở về, mà đồng thời mũi cậu cũng tiếp xúc thân mật với lồng ngực người đàn ông.
Trong nháy mắt cảm giác chua xót trào ra, đau đến khóe mắt đều đỏ lên.
Hai người không kịp phản ứng, liền nghe thấy: ” Cậu ơi, các người…”
Dung Ngọc bị một tiếng cậu này làm cho có chút mơ hồ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bậc cửa cách đó không xa, không biết từ lúc nào xuất hiện một người thanh niên, ngũ quan tuấn tú, lúc này trong đôi mắt đen lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới mở cửa sẽ nhìn thấy một màn kiều diễm như vậy.
Dung Ngọc ý thức được tư thế của mình và người đàn ông có chút vấn đề, nhẹ nhàng đẩy một cái, Cố Triều Từ buông tay ra, nói với thanh niên ở cửa: “Kinh Hồng con đi ra ngoài trước đi.”
Kinh Hồng!
Hạ Kinh Hồng?
Nam chính của tiểu thuyết
Dung Ngọc mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn nam chính đang ngây ngô đi ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Nếu như hắn là nam chính Hạ Kinh Hồng, vậy người đàn ông hắn vừa gọi là “cậu” là……
Nói cách khác, anh ta chính là người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện tên, lại chưa từng được miêu tả cụ thể trong tiểu thuyết – người giàu nhất Nam thành, Cố Triều Từ!
Cậu đã ngủ với người giàu nhất Nam thành!!!
Cố Triều Từ nhìn vẻ mặt thiếu niên bên cạnh biến tới biến lui, trầm giọng nói: “Bao nhiêu tiền?”
Thanh âm người đàn ông trầm thấp lộ ra một chút khàn khàn, cũng không nghiêm túc, ngược lại có thêm vài phần lười biếng.
Dung Ngọc từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, nghe thấy những lời này, đôi mắt mèo tròn xoe đột nhiên mở to, phảng phất không thể tin được người đàn ông sẽ nói ra ba chữ này: “Anh nói cái gì, anh xem tôi là cái gì?”
Quấn chăn lại, Dung Ngọc nghiêng người tức giận đứng lên, cầm lấy điện thoại trong phòng, kêu người đem đến một bộ quần áo, trần trụi cãi nhau với đối phương như vậy, thật sự là không có khí thế gì hết!
Quay đầu nhìn về phía đối phương: “Tôi nói cho anh biết, tôi không cần tiền của anh, tôi cũng không phải làm loại chuyện đó, đêm qua chính là vào nhầm phòng, tất cả đều là ngoài ý muốn, chúng ta coi như mỗi người đều cần… Anh, anh đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên thấy người đàn ông đứng lên, Dung Ngọc ôm chăn theo bản năng lui về phía sau.
Tóc Cố Triều Từ vẫn rối bời như trước, đôi mắt hoa đào trầm lặng nhìn cậu, giống như một con sư tử đang ấp ủ thời cơ, phảng phất như xem lúc nào thì vươn móng vuốt sắc bén về phía cậu, bắt được con mồi mà mình muốn.
Dung Ngọc không muốn trở thành con mồi của anh ta.
Đôi mắt không dấu vết quét qua hình xăm trên vai người đàn ông.
Cậu không nghĩ ra một người giàu nhất vì sao lại có hình xăm thanh long giống như xã hội đen.
“Tiên sinh, quần áo của ngài…”
Đột nhiên nghe thấy thanh âm ngoài phòng khách, Dung Ngọc trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, xoay người đi tới, tiếp nhận quần áo trong tay đối phương nói một tiếng cảm ơn.
Mặc quần áo xong, thuận tiện tìm được ví tiền và điện thoại di động trong phòng tắm, Dung Ngọc một bên cài nút áo sơ mi từ dưới lên trên, một bên nhìn về phía Cố Triều Từ đứng ở cửa, người đàn ông thấy cậu đi ra, đưa một tấm chi phiếu trống tới trước mặt cậu: “Giá cả tùy cậu điền!”
Bị câu nói làm cho tức giận, động tác trên tay Dung Ngọc đều dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt mèo tròn trịa như được mạ một tầng màu vàng mỏng, xinh đẹp lại lộ ra yêu khí, một tay chống lên vách tường bên cạnh người đàn ông, đem Cố Triều Từ vây giữa mình và vách tường, đôi môi đỏ mọng mỏng khẽ mở ra: “Khụ, vị tiên sinh này, anh có tiền thì rất giỏi sao?”
Giọng nói dừng lại, rút chi phiếu ra khỏi tay người đàn ông, xé nát và ném nó lên không trung trước mặt người đàn ông: “Tôi không thèm!”
Đôi mắt đen của người đàn ông lộ ra cảm giác lạnh lùng: “Cậu không cần tiền, vậy cậu muốn cái gì?”
Dung Ngọc một tay đút vào trong túi: “Tôi cái gì cũng không cần, không cần tiền cũng không cần phụ trách, cả hai đều là đàn ông, huống chi đêm qua anh còn ở trên đó, muốn nói chịu thiệt hẳn là tôi, anh đột nhiên bỏ tiền ra ý là sao? Người có tiền như các người cũng nên học được tôn trọng người khác, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước, sau này cũng sẽ không gặp lại, mỗi người đều an ổn!”
Nghĩ đến quan hệ giữa Cố Triều Từ và Hạ Kinh Hồng, Dung Ngọc chỉ muốn nhanh chóng cùng người đàn ông xóa sạch quan hệ.
Nếu đêm qua cậu biết né tránh ổ sói lại vào hang hổ, cậu nhất định sẽ lựa chọn báo cảnh sát.
Cho dù mất mặt, cho dù bị mọi người cười nhạo, cho dù ch.ết bên ngoài, cậu cũng tuyệt đối không muốn cùng bọn họ có liên quan!
Lúc xoay người cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, một giây sau cậu bị người đàn ông ấn vào tường, chỉ thấy Cố Triều Từ rũ mắt nhìn cậu, trong con ngươi màu đen không lộ ra ánh sáng, làm cho người ta có một loại áp lực vô hình: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Tôi không thích người tham lam.” Cố Triều Từ buông tay ra, từ trong ví móc ra một cái thẻ đen, vươn tới trước mặt Dung Ngọc.
Dung Ngọc cảm thấy mình tức muốn nổ phổi, cân nhắc nhận tấm thẻ này rồi thoát khỏi người đàn ông, hay là đem người đàn ông đánh một trận giải tỏa rồi nói sau?
Nhưng rất nhanh cậu đã có lựa chọn, điện thoại di động của Cố Triều Từ bỗng nhiên vang lên, Dung Ngọc quay đầu nhìn vào bên trong: “Điện thoại di động của anh reo kìa, trước tiên nghe điện thoại đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Dung Ngọc trừng mắt mèo tròn xoe, bộ dáng vô hại, chọc Cố Triều Từ một cái.
Dường như không cảm giác được sự nghiêm túc của người đàn ông, cậu nhếch khóe môi hướng anh nở nụ cười vô tâm vô phế, chờ Cố Triều Từ xoay người cầm lấy điện thoại di động, liền nghe “cạch” một tiếng, quay đầu lại, làm gì còn người nào ở đây!
Hùng hổ từ khách sạn chạy ra, cậu trực tiếp lên xe taxi đậu ở cửa.
Ngồi trên xe sắp xếp lại tình huống hiện tại, cậu hiện tại đã trở thành bia đỡ đạn trong tiểu thuyết bị người nhà chiều hư, nghĩ đến ba chữ bia đỡ đạn, Dung Ngọc liền đau dạ dày.
Dung gia là một trong tứ đại hào môn trong Cố Hạ Dung Thẩm ở Nam thành, có nghĩa là gia thế hiển hách, hơn nữa làm con út trong nhà, không chỉ có cha mẹ yêu thương, ba anh trai phía trên cũng cưng chiều cậu, có thể nói chỉ cần cậu không tìm ch.ết, là có thể nằm chơi đến ch.ết.
Nhưng mà vì bị nhân vật chính cướp đi nam chính nguyên chủ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nguyên chủ dưới sự xúi giục của bạn bè, đầu tiên là bỏ thuốc chọc giận nam chính, sau lại không biết hối cải khắp nơi cùng nhân vật chính đối nghịch, lại càng ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ anh trai trong nhà, làm ra chuyện bắt cóc nhân vật chính, đáng tiếc tiểu thuyết còn dang dở, không biết kết cục phía sau…
Nhưng loại bia đỡ đạn khuyết tật trí tuệ này, sống thì lãng phí không khí, khẳng định sẽ không có kết quả tốt!
Dung Ngọc đời trước là cô nhi, không thể cảm nhận được tình thân, nghĩ không ra vì sao người này rõ ràng có được tất cả, lại có thể làm đến mức cuối cùng trắng tay, bị cô lập hoàn toàn.
“Đến rồi.”
Nghe được thanh âm của tài xế, phục hồi tinh thần lại, Dung Ngọc quét mã xuống xe, hiện tại cậu chỉ muốn tắm rửa thật tốt, Cố Triều Từ có khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại kiểu người sống chớ gần, phía sau cậu hiện tại vẫn còn đau đây!
Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Dung Tuyền đứng ở cửa chính.
Đối phương nhìn thấy cậu trở về, nhíu mày: “Em không phải đang quay phim ở đoàn làm phim sao…Em bị cái gì vậy?”
Đột nhiên âm cuối bị phá vỡ cùng với động tác vươn tay kéo cổ áo cậu ra, dọa Dung Ngọc giật nảy mình, theo bản năng rũ mắt nhìn về phía chỗ Dung Tuyền chỉ. Chỉ thấy vị trí bên cạnh xương quai xanh có một dấu vết màu đỏ, mà vị trí kia tuyệt đối không phải chính cậu có thể cạp được.
“……” Dung Ngọc muốn quay đầu lại tìm Cố Triều Từ đánh nhau một trận: “Anh hai, em nói đây là muỗi đốt anh tin không?”
“Anh tin em mới có quỷ, nhanh chóng khai báo, người đàn ông kia là ai?”
“Anh, làm sao anh biết là đàn ông?”
“Quả nhiên là đàn ông!”
Dung Ngọc: “……”
Dung Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bại lộ, đang muốn tìm lý do gì để giải thích, chỉ cảm thấy từ khi không hiểu sao xuyên đến nơi này, hình như chuyện xui xẻo gì cũng cậu cũng có thể gặp phải. Rốt cuộc cũng không biết có phải tâm tình dao động quá lớn hay không mà trái tim đột nhiên co rút đau đớn.
Bỗng nhiên nhìn thấy Dung Ngọc đỡ tường che ngực, khom lưng vẻ mặt thống khổ.
“Đừng giả vờ với anh!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn theo bản năng bước nhanh qua xem tình huống của cậu.
Khi nhìn thấy Dung Ngọc nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt thống khổ, Dung Tuyền hoàn toàn hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy cậu: “A Ngọc đừng sợ, anh ở đây, anh là bác sĩ…”
**********************