Chương 15
Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc bị hắn nói như vậy mới nhớ tới, ngày hôm qua khi Cố Triều Từ tránh né người khác, vạn nhất bị người chụp được nhìn thấy cái gì thì làm sao bây giờ.
” Ngày hôm qua Cố tiên sinh có bị ai thấy không?”
Xưng hô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn Cố tiên sinh là thích hợp nhất.
Vẻ mặt Hoa Tự Cẩm như cậu không cần quan tâm: ” Tôi hỏi thăm rồi, ngoại trừ đạo diễn Trần ra, hẳn là không có ai khác… Không đúng, Thẩm Bằng Lan hẳn cũng biết anh ta, những người khác chỉ sợ không biết. Cố tiên sinh là người khiêm tốn như vậy, nếu không phải lúc trước tôi biết tên anh ta, anh ta chỉ xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không biết anh ta là ai, cho nên hai người thật sự đang yêu đương?”
” Không phải, không có, chính là có chút việc cần hắn hỗ trợ, quan hệ của chúng ta thuần khiết!”
Thuần khiết đến giường cũng đã lên, hiện tại mỗi ngày sớm tối hai lần hôn…
Nói ra cậu đều cảm thấy chột dạ.
Không muốn nói với Hoa Tự Cẩm về vấn đề này, Dung Ngọc trực tiếp kết luận: ” Nếu có chuyện gì, tôi sẽ nói trước với anh.”
” Vậy tôi yên tâm rồi.” Hoa Tự Cẩm gật gật đầu, thuận thế nói, ” Ngày hôm qua là có huyện gì xảy ra vậy?”
Nói xong khoa tay múa chân về phía ngực mình, làm cho Dung Ngọc vốn tưởng rằng đề tài này có thể chấm dứt quay đầu nhìn hắn, Hoa Tự Cẩm không hiểu chớp chớp mắt, Dung Ngọc một hơi uống hết nước chanh trong ly: ” Chính là gần đây có thể thời tiết khô ráo, dễ bị bốc hỏa, trái tim không thoải mái lắm, nhưng đã không có việc gì, yên tâm đi.”
Đưa cho hắn chiếc cốc rỗng: ” Nhanh lên đi, Trần đạo bên kia hẳn là chờ lâu rồi.”
Cậu đã đọc kịch bản trước, sáng nay cậu có một cảnh cần phải treo trên không.
Hoa Tự Cẩm cầm ly nước trong tay, nhìn người nói xong câu đó liền đi thẳng về phía trước, luôn cảm thấy thằng nhóc này đang biến tướng che dấu cái gì đó.
Chỉ là hắn cũng không phải muốn nhìn trộm sự riêng tư của cậu, biết cậu không có việc gì là được.
Khi bọn họ đi qua, Thẩm Bằng Lan và Cổ Lộ Trần vừa quay xong một cảnh.
Cổ Lộ Trần nhìn thấy cậu trực tiếp nghênh đón: ” Dung Ngọc cậu tới rồi, vừa rồi đạo diễn còn hỏi cậu tới chưa đấy!”
” Phải không, anh không nói tôi đến trễ chứ?” Dung Ngọc tựa tiếu phi tiếu nghênh đón gã đi qua, Cổ Lộ Trần tựa như không nghĩ tới cậu lại nói như vậy, lập tức nói: ” Làm sao có thể, tôi nói cậu đi WC.”
” Vậy thit tốt rồi, cám ơn.” Dung Ngọc đi ngang qua bên cạnh gã không dừng, trực tiếp cười hướng gã chặn đầu, đi qua cùng Trần đạo báo cáo, lại đi trang điểm.
Cổ Lộ Trần dừng ở đó nhìn theo cậu đi qua, Dung Ngọc đối với gã có cái gì đó, mỗi lần gã nói chuyện, Dung Ngọc cũng sẽ cười đáp lại, nhưng thỉnh thoảng làm cho gã có một loại kỳ lạ nói không nên lời.
Gã luôn cảm thấy, từ ngày Dung Ngọc trở về, có chỗ nào đó trở nên không giống trước kia.
Mà loại không giống này, làm cho đáy lòng gã dâng lên một cỗ bất an.
Trần Thị Kim nhìn thấy cậu tới, trực tiếp nói: ” Mau đi trang điểm, tranh thủ buổi sáng đem đoạn kia quay xong, có tin tưởng hay không?”
Dung Ngọc cười lớn tiếng đáp: ” Có! ”
Trần Thị Kim cũng mỉm cười: ” Được, đi đi!”
Từ ngày hôm qua Dung Ngọc quay phim tìm được trạng thái, thái độ của đoàn làm phim đối với cậu đều thay đổi.
Dung Ngọc trước đi trang điểm, gặp được La Kỳ Sinh trang điểm xong từ bên trong đi ra, là đệ nhất hộ pháp của ma giáo trong kịch bản, phim vừa vặn có đoạn giao thủ của hai người, trước kia nguyên chủ cùng Cổ Lộ Trần lẫn lộn cùng một chỗ, tận lực cô lập La Kỳ Sinh cùng bọn họ xuất đạo cùng thời điểm.
Nhìn thấy cậu, La Kỳ Sinh biểu tình rất nhạt, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, liền lướt qua, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, Dung Ngọc sờ sờ mũi, nghĩ đây đều là nợ của nguyên chủ, kết quả vừa vặn liền nhìn thấy cúc áo sau của đối phương không cài, theo bản năng mở miệng: ” La Kỳ Sinh nút áo sau bị mở kìa.”
Dứt lời người đã đi qua: ” Cậu đừng động tôi giúp cậu cài lại.”
La Kỳ Sinh dừng ở cửa quay đầu nhìn cậu, tựa hồ đang phán đoán cậu có phải có chủ ý gì hay không, Dung Ngọc hướng hắn cười, đưa tay giúp hắn buộc lại nút áo phía sau, thuận thế nói: ” Xin lỗi lúc trước tôi không hiểu chuyện lắm, làm một ít chuyện chọc cậu mất hứng, về sau sẽ không như vậy.”
Cậu đột nhiên nói như vậy, trong mắt La Kỳ Sinh nghi hoặc càng lớn, con ngươi đen lạnh lùng đảo qua cậu: ” Tốt nhất là được như cậu nói.”
Hoa Tự Cẩm ở một bên kinh ngạc nhìn Dung Ngọc, ánh mắt mở to, Dung Ngọc nhìn La Kỳ Sinh bỏ lại câu cảnh cáo này rời đi, quay đầu nhìn về phía hắn: ” Mắt anh làm sao mở to như vậy, có cần kinh ngạc như vậy không?”
” A, bây giờ cậu sao…” Ngoan như vậy, ngoan đến mức làm cho hắn hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, tiểu thiếu gia trước kia lấy lỗ mũi nhìn người bỗng nhiên hiểu chuyện, lực trùng kích lớn như vậy sao?
” Trước kia tôi có bao nhiêu chán ghét, tôi cũng không phải không biết, hiện tại không muốn như vậy, còn không được sao?”
” Được, sao không được, nếu cậu có thể duy trì được, vậy thật sự quá tốt.” Hoa Tự Cẩm vội vàng nói, tựa như sợ nói chậm, Dung Ngọc liền đổi ý, kết quả đối phương trực tiếp duỗi cánh tay khoác lên vai hắn cười nói với hắn: ” Anh Hoa, kỳ thật tôi cũng phải cùng anh nói một tiếng xin lỗi, sau này tôi sẽ thật tốt, cho nên sau này liền nhờ anh.”
Hoa Tự Cẩm sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp của Dung Ngọc, chỉ cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện như vậy, cười như vậy, sẽ không ai có thể kháng cự khuôn mặt này của cậu.
” Ây, chỉ cần cậu quay phim cho tốt, không làm yêu, anh cam đoan sẽ nâng cậu!”
” Một lời đã đinh!”
La Kỳ Sinh sau khi đi ra ngoài ngồi ở một bên chờ quay phim, Cổ Lộ Trần tiến lại gần như vô tình nói: ” Dung Ngọc cùng cậu nói cái gì?”
La Kỳ Sinh nghiêng đầu nhìn gã, con ngươi hắn có chút nhạt nhẽo, lúc nhìn người liền có vẻ đặc biệt lạnh lùng, lúc này càng lộ ra một cỗ thờ ơ: ” Dung Ngọc cùng tôi xin lỗi, hắn nói trước kia chọc tôi mất hứng, rất hối hận, về sau sẽ không như vậy.”
Cổ Lộ Trần theo bản năng nói: ” Làm sao có thể, Dung Ngọc mà nói những lời như vậy, cậu nằm mơ còn tương đối nhanh một chút.”
La Kỳ Sinh cười nhạo một tiếng, quay đầu không nhìn gã: ” Có tin hay không tùy.”
Ánh mắt nhìn phương xa, trong đầu lại nhịn xuống nghĩ đến bộ dáng Dung Ngọc cùng hắn nói những lời kia, đôi mắt thiếu niên trong suốt, bên môi lộ ra nụ cười ôn nhu, cả người thoạt nhìn xinh đẹp sáng sủa lại thanh sảng, tuy rằng trước kia biết Dung Ngọc lớn lên tốt, nhưng ánh mắt luôn lộ ra một cỗ cao ngạo không ai bằng, mà hiện tại người này phảng phất như thay hồn đổi xác, cả người giơ tay nhấc chân, đều tựa như sẽ phát sáng.
Có chỗ nào đó thực sự khác với trước đây.
Cổ Lộ Trần ngồi bên cạnh, không có rời đi cũng không mở miệng, lúc này trong lòng đã bắt đầu từng vòng từng vòng rối loạn, bản thân gã không tin lời của La Kỳ Sinh, dù sao Dung Ngọc là ai, người khác không biết, gã còn có thể không biết sao?
Dung gia tứ thiếu, tiểu thiếu gia bị chiều hư, muốn dựa vào mình ở trong giới giải trí lăn lộn nổi tiếng, không biết hiện tại hết thảy đều là ỷ vào gia thế đạt được, cái loại cảm giác ưu việt trong lòng này, chưa bao giờ giả bộ, thế cho nên nói chuyện, làm việc sẽ không thông cảm cho người khác, người như vậy sẽ chủ động xin lỗi sao, hướng La Kỳ Sinh vẫn luôn xem thường xin lỗi?
……..
Dung Ngọc trang điểm xong, Hoa Tự Cẩm lại giúp cậu pha một ly nước chanh: ” Lát nữa treo dây, cậu thử một chút, nếu như cảm giác không được, chậm một chút cũng không sao, lần đầu tiên của cậu Trần đạo cũng có thể thông cảm.”
Nói xong lại nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: ” Cậu không sợ độ cao chứ?”
Trước khi xuyên tới nơi này, Dung Ngọc đã có chút danh tiếng, nhìn thoáng qua Hoa Tự Cẩm quan tâm: ” Hẳn là không sợ độ cao, tôi sẽ cẩn thận.”
Cậu lúc trước không sợ độ cao, ai biết thân thể này có thể hay không cái gì cũng không hợp.
Cảnh quay này là Thẩm Giác một mình xông vào ma vực giải cứu sư đệ Thẩm Thanh bị nhốt, cũng là qua trận này, Thẩm Thanh biết được bí ẩn diệt môn ——
Dung Ngọc mặc một bộ bạch y, tóc đen buông vai, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt giống như bạch ngọc, lạnh như hàn sương.
Chỉ dựa vào sức mình, tàn sát nửa tòa ma thành, vạt áo bào trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Người giống như trích tiên, lại nhiều thêm vài phần yêu khí.
Trần Thị Kim ngồi phía sau máy quay, đầu ngón tay nổi lên tê dại, ánh mắt luyến tiếc dời màn hình dù chỉ một chút.
Dung Ngọc lúc này nhấc tay giơ chân lộ ra cảm giác cùng Thẩm Giác trong lòng hắn chồng chéo lên nhau.
Công tử như ngọc, có thể tĩnh mịch, có thể ồn ào náo nhiệt, có thể giết chóc.
Yên tĩnh như tùng bách, di chuyển như một tảng băng!
Phật chắn giết Phật, ma lai trảm ma, một người một kiếm vừa là đạo vừa là ma.
Bên bờ sông Ma Thủy, La Kỳ Sinh và Thẩm Giác cách nước nhìn nhau: ” Cuồng vọng, ngươi coi đây là địa phương nào, có thể để cho một mình ngươi kiêu ngạo!”
” Ta cần Thẩm Thanh.”
Dung Ngọc bất vi sở động, chân đạp hư không, từng bước một hướng La Kỳ Sinh đi tới, phảng phất không hề bị ma khí trên bầu trời bên bờ sông Ma Thủy quấy nhiễu.
Đồng tử La Kỳ Sinh khẽ co lại, trong lòng bị Dung Ngọc biểu hiện ra khí địa chấn động, thật sự rất khó nhìn ra người này là lần đầu tiên treo trên dây, chính là điểm thất thần này bị Trần Thị Kim nhìn chằm chằm máy quay nháy mắt bắt được.
” La Kỳ Sinh, thất thần cái gì, đoạn này quay lại!”
La Kỳ Sinh lấy lại tinh thần, một lần nữa ấp ủ cảm xúc ——
Bên bờ sông Ma Thủy, đại chiến vừa bắt đầu, Thẩm Giác rút Phong Tuyết kiếm ra, cách không vung lên một đường kiếm hoa xinh đẹp, rất nhiều người nói, kiếm chiêu của Thẩm Giác là đẹp nhất thiên hạ này, đáng tiếc hơn phân nửa người nhìn thấy đều đã ch.ết, may mắn chứng kiến, lại cả đời khó quên.
Tuyết trắng rơi xuống, mang theo phong sương, mang theo chấp niệm.
La Kỳ Sinh giơ ma vương lĩnh lên, có thể dẫn mười vạn ma chúng: ” Thẩm Giác, hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không lui?”
” Ta muốn Thẩm Thanh.”
La Kì Sinh: ” Không lui, liền cùng hắn ở lại chỗ này làm một đôi cô hồn dã quỷ đi!”
……
Trần Thị Kim hô cut, thuận thế dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Dung Ngọc từ dây treo đi xuống, đối với Bạch Nguyệt Bán bên cạnh: ” Thế nào, hiện tại cậu còn muốn đổi người sao?”
Bạch Nguyệt Bán bị chọc vào ngực, vừa rồi ở bên cạnh, Dung Ngọc có biểu hiện gì, gã tự nhiên nhìn toàn bộ, cũng làm cho mặt gã lại bắt đầu đau. Mở miệng nói: ” Cậu ấy có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, tại sao trước đây không biểu hiện ra?”
” Có lẽ là tổ sư gia hiển linh, đột nhiên liền thông suốt, lại đây xem kiếm hoa này xinh đẹp biết bao.”
Trong ống kính, cổ tay mảnh khảnh của Dung Ngọc nhẹ nhàng run lên, trường kiếm ở trong tay cậu chuyển động như trở nên nhẹ nhàng, lại không lộ ra chút khí chất nữ tính nào, cho dù còn chưa trải qua xử lý hậu kỳ, nhưng đã mang theo khí tràng gió lạnh thấu xương.
” Cái này cậu ta chuyên môn luyện qua sao?” Bạch Nguyệt Bán theo bản năng hỏi ra miệng, liền nhìn thấy đáy mắt Trần Thị Kim trêu tức, trong lòng run lên, thở dài, ” Chuyện này Trần đạo có thể bỏ qua hay không, tôi biết bây giờ cậu ấy được rồi, ngài cũng đừng níu kéo tôi không buông được không?”
Trần Thị Kim và gã không phải là lần đầu tiên hợp tác, quan hệ tốt đến mức không có gì không thể nói: ” Muốn hỏi cậu một câu, mặt đau không?”
Bạch Nguyệt Bán run rẩy mỡ trên má: ” Đau!”
” Đau là được.” Trần Là Kim cười ha hả đứng lên, ” Dung Ngọc, La Kỳ Sinh cảnh này quay không tệ, nghỉ ngơi, lại tiếp tục!”
Dung Ngọc quay đầu cười rộ lên, tháo dây treo trên người, quay lưng lại đối diện với Hoa Tự Cẩm nhíu mặt lại.
Hoa Tự Cẩm thấy cậu vậy vội vàng nói: ” Đau không?”
Dung Ngọc gật đầu, bắt lấy tay Hoa Tự Cẩm, lúc mới quay phim còn chưa cảm thấy, lúc này tinh thần vừa thả lỏng, hai cái chân nóng bỏng đau đớn, không cần nhìn cũng biết nhất định là rách da.
Thân thể này da mịn thịt mềm, khi nào phải chịu tội như này.
Hoa Tự Cẩm nhìn hai chân cậu đi hai hàng, giống như một con chim cánh cụt, nhịn không được cười: ” Cậu có được không, như vậy một hồi còn có thể quay sao?”
” Một hồi đều là đối thoại, không sao, tôi nghỉ ngơi một chút.”
Dung Ngọc chống chân ngồi trên ghế, tiếp nhận nước chanh Hoa Tự Cẩm đưa tới, hung hăng uống nửa ly mới cảm thấy dễ chịu không ít, buông ly xuống, liền thấy La Kỳ Sinh đi tới, không đợi cậu mở miệng, đối phương đưa cho cậu một chai thuốc mỡ: ” Cái này bôi qua một chút, có thể giảm bớt.”
Nói xong cũng mặc kệ Dung Ngọc không rõ, trực tiếp thả xuống, quay đầu đi.
Hoa Tự Cẩm nhìn hắn, nói với Dung Ngọc: ” Người này thật sự là…”
Dung Ngọc cầm lấy thuốc mỡ trên bàn chống ghế đứng lên, hướng Hoa Tự Cẩm cười lắc lắc thuốc mỡ trong tay: ” Hóa can qua thành ngọc bạch*, đây chính là ngọc, tôi đi toilet, anh đừng đi theo.”
*Biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.)
Mười giờ tối sau khi kết thúc công việc, Dung Ngọc chuẩn bị về nhà vừa vặn nhận được điện thoại của Cố Triều Từ, có chút ngoài ý muốn khi người đàn ông gọi điện thoại cho cậu, Dung Ngọc nhận được liền nghe bên kia nói: ” Khi nào trở về?”
” Lập tức về, đang đi đến bãi đậu xe, thật ngại quá hôm nay hơi muộn.”
” Ừm, tôi ở cửa chính bãi đậu xe, vẫn là xe trước.”
Nói xong không cho Dung Ngọc mở miệng hỏi vì sao, trực tiếp cúp điện thoại, Dung Ngọc sửng sốt một chút, quay đầu nói với Hoa Tự Cẩm: ” Lát nữa không cần đưa tôi, có người đến đón tôi.”
” Ai?”
Hoa Tự Cẩm theo bản năng hỏi, liền thấy Dung Ngọc trên mặt hiện lên mất tự nhiên, nhất thời hiểu rõ: ” A, được, sáng mai tôi đi đón cậu đi, cậu mỗi ngày bắt xe tới đây cũng không phải chuyện tốt gì.”
” Mới hai ngày thôi.” Qua một thời gian cậu tốt lên, có thể ở lại đoàn làm phim, không cần chạy hai đầu.
Hoa Tự Cẩm lại cho rằng cậu không muốn hắn biết nơi cậu đang ở.
Thức thời không hỏi nhiều.
Dung Ngọc đi qua liền nhìn thấy Maybach đang chờ ở đó, cúi đầu chạy tới, lên ghế phụ.
Sau khi ngồi xuống liền nhịn không được nói: ” Anh làm sao lại cố ý tới đây?”
” Thuận đường.” Cố Triều Từ nhìn thẳng về phía trước, thoạt nhìn không thể bình thường hơn, Dung Ngọc lại cảm thấy những lời này anh nói có chút cố ý.
” Mặc kệ có phải hay không đều cảm ơn anh.” Nói xong liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng do dự, mở miệng, ” Hai ngày nay diễn có chút vội vàng, ngày mai thời gian kết thúc công việc có thể sẽ càng muộn, cho nên buổi tối sau khi trở về, có thể hôn thêm một chút hay không?”
**********************