Chương 55
Hai chữ đó thành công khiến đôi mắt Lam Khả Hân mở to, cô ta kinh hoàng nhìn Lâm Lạc, không thể tin nổi.
Chuyện cô ta có linh tuyền, trên đời này chỉ có mình cô ta biết, chưa từng tiết lộ với ai. Làm sao Lâm Lạc có thể biết được?
Lam Khả Hân cố nén sóng dữ trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Cô muốn nói chuyện ở đâu?”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tiếc là âm thanh run rẩy đã bán đứng sự bình tĩnh giả vờ của cô ta.
Lâm Lạc dẫn Lam Khả Hân rời khỏi tường thành, tìm một góc khuất, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi biết linh tuyền của cô có thể phục hồi dị năng và thể lực. Tôi hy vọng cô có thể giúp căn cứ vượt qua nguy cơ này, mang linh tuyền ra cho những người cần nó.”
Lâm Lạc không đợi Lam Khả Hân từ chối, tiếp tục nói: “Tôi biết yêu cầu này rất khó chấp nhận và quá đáng, nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn căn cứ mà mình đã sống lâu nay bị hủy diệt, tận mắt chứng kiến những người quan trọng gặp chuyện phải không?”
Đôi mắt đen láy của Lam Khả Hân lặng lẽ nhìn Lâm Lạc, sau một lúc lâu mới từ từ hỏi: “Cô có thể cho tôi biết, làm sao cô biết về linh tuyền của tôi không? Tôi tự tin rằng mình đã giấu nó rất kỹ, trên thế giới này không ai biết cả.”
“Nếu tôi nói thì cô sẽ đồng ý với tôi chứ?”
Lam Khả Hân lắc đầu, đáp: “Cô cũng đã nói đây là một yêu cầu khó chấp nhận, tại sao tôi phải đồng ý chứ?”
“Tại sao ư, cô không sợ căn cứ này bị hủy diệt sao?”
“Liên quan gì đến tôi? Căn cứ này mất, tôi có thể đi đến căn cứ khác để tiếp tục sinh tồn.”
Lâm Lạc thất vọng. Cô quá ngây thơ khi nghĩ rằng ai cũng muốn bảo vệ căn cứ như mình, nhưng lại quên mất rằng không phải ai cũng coi nơi này là nhà.
“Xin lỗi là tôi đã quá đường đột, tạm biệt.”
Lâm Lạc nói xong liền quay người bước đi. Cô không có thói quen ép buộc người khác, linh tuyền là của Lam Khả Hân, cô ta có quyền quyết định chuyện lấy linh tuyền ra hay không. Nếu cô ta không muốn, Lâm Lạc sẽ tìm cách khác, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
Lam Khả Hân ban đầu tưởng rằng Lâm Lạc sẽ dùng bí mật này để uy h.i.ế.p mình đưa ra linh tuyền, nhưng không ngờ cô ấy lại từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, không hề tiếp tục đeo bám cô như trong suy nghĩ.
Lam Khả Hân không thể tin nổi, vội lên tiếng gọi Lâm Lạc lại.
“Đợi đã, cô sẽ không tiết lộ bí mật này chứ?”
Lâm Lạc quay lại, mỉm cười, nụ cười trong sáng và chính trực.
“Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”
Lam Khả Hân sững sờ, cảm thấy có chút không thực tế. Trong thế giới hậu tận thế đầy mưu mô này, thật sự có người đơn thuần như vậy sao?
Ngay cả cô cũng đã quen với việc tính toán, quen với việc tối đa hóa lợi ích. Lam Khả Hân nở một nụ cười đầy chua chát, ánh sáng trong mắt dần tắt.
Có lẽ đó chính là sự khác biệt giữa cô và Lâm Lạc, không chỉ về nhan sắc, mà cả tính cách, cô cũng không bằng Lâm Lạc.
Vì vậy, dù có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể có được sự ưu ái của Tiêu Thần, không được anh chú ý đến.
Lam Khả Hân ngẩng đầu lên, dường như đã quyết định điều gì đó, nói: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi có một điều kiện.”
Lâm Lạc ngạc nhiên nhìn Lam Khả Hân, vui mừng nói: “Cô nói đi.”
“Tôi muốn gặp riêng Tiêu Thần.”
Lâm Lạc sững sờ, cô tưởng rằng Lam Khả Hân sẽ đưa ra yêu cầu về quyền lợi hoặc lợi ích nào đó, không ngờ lại chỉ muốn gặp riêng Tiêu Thần mà thôi.
Ánh mắt Lâm Lạc thoáng hiện lên sự phức tạp, hỏi: “Cô chắc chứ?”
Lam Khả Hân gật đầu, kiên định nói: “Chắc chắn.”
Lam Khả Hân hiểu Lâm Lạc đang nghĩ gì, nhưng cô ta không quan tâm. Suy cho cùng, cô chỉ là không cam lòng, muốn thử lần cuối. Nếu vẫn không thành...
Nỗi buồn bã tràn ngập trong lòng Lam Khả Hân, nếu vẫn không được nữa thì buông bỏ thôi. Trên đời này cũng không chỉ có mỗi mình Tiêu Thần, không phải sao?
“Được thôi, cô đợi ở đây, tôi sẽ đi hỏi anh ấy.”
Nói xong, Lâm Lạc nhanh chóng chạy lên tường thành, tùy tiện hỏi một người về vị trí của Tiêu Thần rồi vội chạy tới.
Lúc này, Tiêu Thần đang chiến đấu, khi Lâm Lạc kéo lấy cánh tay anh, anh mới nhận ra cô đã đến.
Anh cau mày, kéo Lâm Lạc ra phía sau.
“Sao em lại tới đây, nguy hiểm lắm, ngoan, trở về chờ anh.”
Lâm Lạc lắc đầu, nói: “Anh ơi, em muốn anh gặp một người.”
“Ai?” Tiêu Thần nghi hoặc.
“Lam Khả Hân.”
Nghe đến tên Lam Khả Hân, sắc mặt Tiêu Thần lập tức tối sầm lại, vừa định từ chối thì bị Lâm Lạc ngắt lời.
“Anh hãy nghe em, chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Anh chỉ cần gặp cô ấy, có thể nguy cơ lần này sẽ sớm được giải quyết. Xin anh hãy tin em, được không?”
Tiêu Thần càng nghe càng khó hiểu, không biết Lâm Lạc đang giở trò gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh tin tưởng cô.
Tiêu Thần suy nghĩ một lúc, anh không nỡ từ chối yêu cầu của Lâm Lạc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thấy Tiêu Thần đồng ý, Lâm Lạc vui mừng khôn xiết, liền kéo anh đi về phía Lam Khả Hân.
Nhìn thấy Lâm Lạc vui mừng như vậy khi biết anh đồng ý gặp một cô gái khác, sắc mặt Tiêu Thần ngay lập tức liền trở nên khó coi.
Anh cười lạnh, thầm ghi nhớ chuyện này để sau này tính sổ với cô sau.
Lâm Lạc đưa Tiêu Thần đến nơi gặp Lam Khả Hân, sau đó dưới ánh mắt đầy áp lực của anh, cô liền chạy trốn khỏi hiện trường.
Tiêu Thần chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của Lâm Lạc mới thu lại ánh nhìn, quay sang nhìn Lam Khả Hân.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lam Khả Hân cố gắng che giấu sự kích động khi gặp Tiêu Thần, cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười đẹp nhất, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Thần, anh có biết không? Từ lần đầu tiên anh cứu tôi, tôi đã thích anh rồi.”
Lam Khả Hân phớt lờ cái nhíu mày ngày càng sâu của Tiêu Thần, tiếp tục chậm rãi bộc bạch những tình cảm không thể nói ra của bản thân. Cô muốn nói rõ hết tất cả, để không còn điều gì hối tiếc.
“Tiêu Thần, anh tin vào định mệnh không? Từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy anh chính là người định mệnh của tôi.”
“Tôi đã cố gắng để trở nên xuất sắc hơn, trở nên xinh đẹp hơn, chỉ để ánh mắt của anh có thể dừng lại trên tôi một chút.”
“Nhưng anh chưa bao giờ nhìn tôi một cách nghiêm túc, trong mắt anh chỉ có Lâm Lạc. Tôi muốn biết tại sao.”
“Là do tôi không đủ xuất sắc, hay không đủ xinh đẹp?”
“Tiêu Thần, xin anh hãy nói cho tôi biết, tôi phải trở thành như thế nào thì anh mới thích tôi?”
Nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi trong mắt Lam Khả Hân. Cô đau đớn nhận ra tình cảm của mình dành cho Tiêu Thần sâu đậm đến mức nào.
Tiêu Thần không chút d.a.o động, bình tĩnh trả lời: “Dù cô có trở thành như thế nào, tôi cũng sẽ không thích cô.”
“Và, không có gì gọi là định mệnh, chỉ có yêu hay không yêu. Cả đời này, tôi chỉ yêu mình Lâm Lạc.”
Nghe những lời vô tình của Tiêu Thần, Lam Khả Hân thống khổ nhắm mắt lại, để mặc nước mắt rơi xuống.
Cô nở một nụ cười đầy cay đắng, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi hiểu rồi, từ nay tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Lam Khả Hân lấy ra mấy chục thùng nước linh tuyền đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Tiêu Thần: “Đây là thứ tôi đã hứa với Lâm Lạc. Tôi đã thực hiện xong lời hứa. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, Lam Khả Hân mạnh mẽ quay lưng bỏ đi, giữ lại chút tự tôn cuối cùng.