Chương 18: Một đêm trên Nguyệt Thế Xa
Bạc Cẩn Du sau khi được Cố Thanh Hoan hướng dẫn liền trở về phòng, xếp bằng trên tấm nệm mình chuẩn bị, ngó lơ hoàn toàn một Tần Thiên Dật theo sau.
Tần Thiên Dật nhảy lên giường êm một cái, khoái trá nhìn Bạc Cẩn Du:
- Bạc sư huynh, huynh không cần nằm giường sao? Huynh không ngủ sao?
Đáp lại hắn chỉ là im lặng.
Tần Thiên Dật trời sinh khốn kiếp mặt dày không biết xấu hổ là gì tiếp túc hỏi:
- Hay là vậy, đệ dù sao cũng là một bậc quân tử có tiếng, đệ có thể chia sẻ cái giường này với huynh.
Nghe vậy Bạc Cẩn Du mở mắt, nhướng mày nói:
- Quân tử? Nghe nói ngươi thi đấu với Chu Uy Nghiên… - Lời còn chưa nói hết Tần Thiên Dật đã la toáng lên:
- Ta không có, ta không có là sợ mình không thể lọt vào năm suất đi Dạ Minh hội nên mới nhờ sư phụ giở trò trong lúc bốc thăm đâu!!!
Bạc Cẩn Du: ….
Ra là vậy.
Tần Thiên Dật: …. – Hắn vừa nói gì ấy nhỉ?
- Hơ hơ hơ, sư huynh, lời vừa rồi là đùa thôi, đùa thôi, ta rất quân tử đó!
Bạc Cẩn Du tỉnh bơ trả lời:
- Ta nghe hết rồi.
- !!!.
Ngay lập tức, Bạc Cẩn Du cảm nhận được một bóng đen lao tới, chưa kịp phản ứng đã bị Tần Thiên Dật ôm chặt lấy eo, khóc lóc:
- Bạc sư huynhhhhhh, huynh là cha là nương của ta, xin huynh, xin huynh đừng nói cho ai biết nhất, nhất là Thẩm sư huynh và Cố đại sư huynh.
- Ngươi … ngươi buông ra.- Lần đầu tiên trong đời Bạc Cẩn Du bị người khác ôm chặt như vậy, y vô cùng không quen, cả người cứng lại, cảm giác trái tim bỗng đập thình thịch, không biết là vì bất ngờ hay vì quá kinh hãi.
Nhưng một mực Tần Thiên Dật nhất quyết không chịu buông, hai tay cứ ôm chặt lấy eo y, miệng không ngừng phun ra những câu từ đầy tủi hổ.
Nói rằng hắn mười năm nay bị bắt nạt như thế nào, bị Thẩm sư huynh đè đầu cưỡi cổ, bị Cố sư huynh răn dạy biết bao lần, bị Khúc sư huynh rủ rê lôi kéo làm bậy rồi đổ vấy hết trách nhiệm cho hắn, lại còn thêm một Hàn sư tỷ suốt ngày mỉa mai hắn.
Duy nhất có hắn không nói là tâm địa hắn thực sự chính là không quân tử, hồi nhỏ hết lần này tới lần khác bày kế hãm hại Thẩm Huyền Vũ, lúc đầu y cũng không quan tâm, nhưng nhiều lần quá đà làm y đem hắn ra giáo huấn một đường. Từ đó hắn ám ảnh mãi, quyết định trở thành tiểu đệ nhỏ của y.
Dĩ nhiên Tần Thiên Dật không nói thì không có nghĩa Bạc Cẩn Du không tự suy ra được.
Tên Tần Thiên Dật này là đại thiên tài có tiếng của Bạch Ngự Phong, ngặt mỗi cái lúc hắn được tuyển vào Bạch Phong phái là khi Bạc Cẩn Du y đang bế quan tu luyện, hoàn toàn không có một chút tiếp xúc. Mười năm qua đi, khi y xuất quan lần đầu tiên gặp Tần Thiên Dật cũng là khi hắn đã nhoi nhoi đứng cạnh Thẩm Huyền Vũ và Hàn Duẫn Kì trong ngày sát hạch để tử.
Không ngờ hắn lại chung phòng với y, càng không ngờ là hắn chính là một cái dính người, phiền phức, lải nhải lắm lời!!!
Bạc Cẩn Du cũng không có để ý tới việc Chu Uy Nghiên có phải hay không bị sắp xếp cố tình để đấu với Tần Thiên Dật hay không, bởi xét theo tu vi, nàng có đấu với ai thì cũng không thể chiến thắng. Nếu đấu với Tần Thiên Dật có khi cơ may thắng lại cao hơn, dù sao Tần Thiên Dật cũng có tu vi gần kề nàng nhất trong 8 người.
Vấn đề bây giờ là gỡ cái cục thịt dính người này xuống.
Tần Thiên Dật vẫn không ngừng bao lấy người Bạc Cẩn Du, y nhíu mày, vận sức một cái đẩy Tần Thiên Dật ra, nhưng dùng quá sức, cứ vậy theo quán tính ngã cùng.
Tần Thiên Dật bị ngã xuống nệm êm ái, chưa kịp cảm thấy đau đã cảm thấy thứ gì đó vừa chặn môi mình.
Mở bừng mắt ra, hắn liền thấy khuôn mặt không có khoảng cách của Bạc Cẩn Du.
Mà đang sợ hơn là hai người đang môi chạm môiiiii!!!
- AAAAA. – Tần Thiên Dật thất thanh mà la lên, hai tay đẩy Bạc Cẩn Du ra, lùi lùi lại phía sau tới khi lưng chạm tới thành giường đằng sau. Dang vẻ như thiếu nữ bị mất đi trong trắng, ủy ủy khuất khuất nói:
- Sư huynh… huynh, huynh làm vậy là khiến ta có lỗi với Thanh Diệp muội muội của ta, nàng vẫn đang còn ở Bạch Ngự phong ngày đêm tưởng nhớ ta … huynh. – Vừa nói Tần Thiên Dật ấm ứcc nhảy lên giường, đem tấm mền trùm cả lên người.
Bạc Cẩn Du vẫn chưa hoàn hồn, vừa rồi y hết sức choáng váng, đầu môi vẫn đang phảng phất tư vị mềm mềm mại mại kia, khóe môi bất giác cong cong.
Cùng lúc này ở Bạch Phong phái, Bạch Ngự phong.
Thanh Diệp tiểu sư muội nào đó bất giác hắt xì, miệng lẩm bẩm:
- Ai đang nhắc đên ta vậy nhỉ? – Tần ngần một lát nàng không để ý nữa, lưng chạm giường trúc tiếp tục công việc nghỉ ngơi. – Đang mơ thấy Thẩm Huyền Vũ sư huynh, thật đẹp a.
…
******
Đối lập với sự hỗn loạn cách vách giữa Tần Thiên Dật và Bạc Cẩn Du, tư phòng bên cạnh của Tiêu Vũ và nam chính quân lại vô cùng tĩnh lặng.
Tiêu Vũ vẫn ngồi ở bàn trà bên cửa sổ, ngắm nhìn trời sao.
Yến Tử không biết đã bay đi đâu vui đùa, dù sao ban đêm mới là thời của chim cú mà.
Thẩm Huyền Vũ mặt mày đáng thương, ủy khuất nói:
- Sư tôn, người nên lại giường nghỉ ngơi đi, đệ tử liền ở bàn trà tu luyện cũng được.
Tiêu Vũ cũng rất thoải mái mà đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống cạnh Thẩm Huyền Vũ.
Mặc dù hắn đã là cao thủ Hóa Thần, nhưng bản thân là một người hiện đại thế kỉ 21, việc thiếu đi giấc ngủ đối với hắn là rất tàn nhẫn!!!
Ở chung với sư phụ đã lâu, hiện nhiên Thẩm Huyền Vũ biết thói quen này của hắn, y còn biết hắn cũng rất hay ăn các thứ đồ phàm tục mà khi Trúc Cơ rồi không cần thiết nữa.
Tiêu Vũ nhìn nam chính, ôn hòa nói:
- Lần này phải dùng Nguyệt Thế Xa tới Ngọc Hồi thành để đẩy nhanh tốc độ, chưởng môn muốn vi sư tham dự một cuộc đấu giá.
- Cuộc đấu giá? – Thẩm Huyền Vũ nghi hoặc hỏi lại.
- Phải, đó là cuộc đấu giá Phong Đỉnh được tổ chức hằng năm tại Thanh Bách lâu, trong địa bàn của Liêm giản phái.
Thẩm Huyền Vũ mím môi một lát, nói vài câu thảo luận:
- Đệ tử biết, đây là cuộc đấu giá lớn nhất hằng năm giữa các tu sĩ, có lẽ dịp lần này tổ chức trùng với Dạ Minh hội nên náo nhiệt hơn?
Tiêu Vũ lắc đầu, bình tĩnh giải thích:
- Cách đây ba tháng, một bí cảnh ở gần vùng danh giới nhân tộc và ma tộc được mở, đây là một vùng biên giới rất nguy hiểm nên việc này chỉ có những người đứng đầu thế lực lớn mới biết. Bạch Phong phái khi đó cử Lý phong chủ và Diệp phong chủ cùng đi tham gia cuộc tiến vào bí cảnh đó. – Ngừng một lát, Tiêu Vũ thận trọng nói: - Thu hoạch đó là vô số trân phú dị bảo.
- Vậy … cuộc đấu giá lần này chính là …
Tiêu Vũ gật đầu, tiếp tục giảng giải:
- Một phần dị bảo của bí cảnh thu hoạch được sẽ trở thành phần thưởng của Dạ Minh hội, phần còn lại được Liêm Giản phái đứng ra mở đấu giá. Nhưng nói chính xác hơn, những thứ trân quý nhất, lại là trong buổi đấu giá đó.
- Vậy Tiêu chưởng môn là muốn lấy thứ gì?- Thẩm Huyền Vũ mặt lạnh nhẹ nhàng nhích lại gần sư phụ, rút ngắn khoảng cách của hai người.
Tiêu Vũ vẫn mải mê nói một chút cũng không biết tên đồ đệ vô sỉ nào đó đang sáp lại gần mình.
- Linh Dị bí tịch, là bản sao của cuốn Linh Dị công pháp mà Minh Vũ chưởng môn từng tu luyện. Mặc dù không ai biết vì cái gì bản sao của Linh Dị bí tịch lại xuất hiện trong bí cảnh, nhưng đã là đồ của Minh Vũ sư thúc thì đại ca sẽ hết lòng muốn đoạt lại.
Thẩm Huyền Vũ bỗng nghiêng hẳn người về phía Tiêu Vũ, nhỏ giọng hoi:
- Sư tôn, sao người lại kể chuyện này với đồ nhi?
Lúc này Tiêu Vũ mới giật mình, phút chốc quên mất phải lùi lại né tránh, cứ vậy trả lời:
- Vi sư muốn ngươi cùng ta đi đấu giá.
Nhận được câu trả lời mang theo hơi thở thanh lãnh phả vào mặt của sư phụ, Thẩm Huyền Vũ nhếch môi, thỏa mãn ngửa người về chỗ cũ.
Tiêu Vũ: …? - Hình như nam chính vừa sáp lại rất gần ta nhỉ?
Thôi, không quan tâm.
Thẩm Huyền Vũ đứng dậy, cúi đầu nói:
- Vậy sư tôn nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ rướn cổ nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam chính đại nhân dưới ánh sáng trong phòng.
Trong lòng cảm khái: Cao thật, cho dù hắn có đứng lên cũng vẫn thấp hẳn một cái đầu. Aaa, trả lại tiểu hài tử khả ái dễ thương kawaii ngày nào cho Tiêu Vũ hắn đi!!!
Oán than một lát rồi Tiêu Vũ cũng nằm xuống giường.
Thẩm Huyền Vũ ngồi xếp bằng trên bàn trà, chờ một lát liền nghe tiếng hít thở đều đều của người nọ.
Nhẹ nhàng rời khỏi chỗ đi tới giường.
Nếu là một cao thủ Hóa Thần khác có lẽ chỉ một tiếng nhón chân của y cũng khiến họ phát hiện.
Nhưng cố tình người này vẫn an an tĩnh tĩnh nằm đấy, phải chăng là người ấy có một sự tín nhiệm đặc biệt đối với khí tức của y?
Thẩm Huyền Vũ tự cười thầm như vậy, hoàn toàn không biết vốn dĩ sư phụ mình không giống một cao thủ Hóa Thần bình thường.
Dù sao tu vi Hóa Thần là vô cùng ít, muốn lôi ra so sánh cũng khó khăn.
Thẩm Huyền Vũ quỳ gối bên nhuyễn tháp, yên lặng ngắm nhìn dung nhan người năm trên.
Sư phụ có một khuôn mặt trường tồn với thời gian, gương mặt ấy vẫn mãi như vậy từ khi y Kết Đan.
Vẫn như vậy từ lần đầu gặp gỡ cách đây mười năm trước.
Đôi mắt đào hoa nhắm nghiền, hàng mi cong cong, sống mũi cao.
Thẩm Huyền Vũ đưa tay vuốt ve bờ má của Tiêu Vũ, làn da này thật trắng, trắng như ngọc, như cái phong thái của người này.
Cứ vậy vuốt ve, liền tới đôi môi đẹp như cánh hoa trên đỉnh Bạch Lăng.
Bỗng nhiên Thẩm Huyền Vũ trào dâng xúc động muốn chiếm hữu đôi môi ấy.
Thẩm Huyền Vũ nhón người, từ từ hạ thấp cơ thể xuống, từ từ, từ từ… cho tới khi hai mắt Tiêu Vũ mở ra.
Thẩm Huyền Vũ: …
Tiêu Vũ: - Ngươi đang làm gì vậy? – Giọng hói hắn pha chút lạnh băng.
Thẩm Huyền Vũ bình tĩnh đưa tay vòng qua cổ Tiêu Vũ tới phía góc của nhuyễn tháp, lòa xòa một lát liền lôi ra một cái lệnh bài.
Đây là lệnh bài của đệ tử thân truyền Bạch Lăng phong.
- Đồ nhi muốn lấy cái này, lỡ làm sư phụ thức giấc rồi sao? – Thẩm Huyền Vũ trả lời vẻ cực kì hối hận, cực kì thương tâm.
- … - Rốt cuộc ai mới là người bị phá giấc ngủ? Ngươi ra cái vẻ oan ức ấy cho ai xem?