Chương 38: Có một người vẫn hi vọng
Dinh phủ của Tần gia nằm trong Hương Lăng thành, một thành trì nằm ở khá gần Bạch Phong phái, đoàn xe của thế tử Tần gia từ từ di chuyển vào thành.
Lần này Tần công tử của Tần gia đã mang vinh quang là quán quân của Dạ Minh hội, có lẽ sau khi thử Hỏa Liên hoa có lẽ sẽ giúp y Kết Anh ngay lập tức.
Tần gia có Tần Thiên Dật làm thế tử, có thể nói là khác một trời một vực so với Tần gia có Tần Cảnh Dạ.
Dân chúng trong thành đứng hai bên đường nô nức đón thế tử, vài tiểu cô nương không giấu nổi say mê. Từ khi thế tử về Tần phủ hơn mười năm trước đã câu hồn không biết bao mĩ nhân bởi sự tài năng và dung mạo của mình.
Tiêu Vũ ngồi trong cùng xe ngựa với Tần Thiên Dật, ánh mắt như xuyên qua rèm cửa bên ngoài, nội tâm ngạc nhiên kịch liệt.
Không ngờ pháo hôi Tần Thiên Dật lại có một danh tiếng tốt đẹp như vậy?
Thấy vẻ mặt của nam nhân trước mắt, Tần Thiên Dật bật cười:
- Sư thúc không cần làm vẻ mặt đó, ta đã không còn là tên tiểu tử nhí nhố năm nào nữa rồi. – Nói đến đây giọng hắn thoáng đượm buồn, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ còn ở Bạch Phong phái …, Tần Thiên Dật cúi đầu, khóe môi cười cười, dường như đang liên tưởng tới một người nào đó, khuôn mặt bất chấp tối sầm, thoáng chút căm phẫn. – Ai rồi cũng sẽ trưởng thành mà.
Tiêu Vũ im lặng, nội tâm nặng nề không sao tả xiết.
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, chuyện gì đã định đều sẽ xảy ra?
Người ấy rồi vẫn ra nhập vào ma đạo, tất cả, đều là lỗi của hắn!
- Sao sư thúc không trở về Bạch Phong phái?
Tiêu Vũ không nói gì chỉ lắc đầu, bây giờ hắn trở lại cũng không biết giải thích thế nào với Tiêu Thừa, chắc chắn huynh ấy đã rất lo lắng.
Tiêu Thừa.. có lẽ luôn dành một sự mặc cảm tội lỗi với Tiêu Vân vì đã không thể bảo vệ y từ hồi nhỏ.
Mãi nghĩ, đoàn xe ngựa đã dừng trước đại môn Tần phủ.
Tần Thiên Dật trước khi xuống xe ngựa liền lấy ra một cái mũ gắn mạng che mặt đưa cho Tiêu Vũ:
- Sư thúc đeo vào đi, người ta nhận ra thì khổ!
Tiêu Vũ gật đầu đội mũ che mặt lên.
Rèm xe được vén lên, bước xuống đầu tiên là Tần Thiên Dật soái khi ngất trời, các cô nương đứng bên đường không ngừng tung khăn lụa lên thẹn thùng, náo nức gọi tên hắn.
Nhưng ngay lúc này tầm rèm lại được nhấc lên, một bạch y nhân mang mạng che bước ra, dáng dấp và khí chất đều là cao quý vô độ, tuy không nhìn được mặt nhưng ai cũng nhủ trong lòng đây ắt hẳn là một hảo mĩ nhân.
Tần Thiên Dật đưa tay đỡ bạch y nhân xuống xe, động tác không hiểu sao trong mắt các cô nương là thập phần dịu dàng và yêu chiều.
Ngày lập tức một vị tiểu thư đã nức nở khóc lên:
- Tần công tử vậy mà đã có ý trung nhân rồi!!!
Ngay sau đó là hàng loạt nử tử khác cũng thương tâm rống lên. Lúc này hạ nhân Tần gia chạy ra tiếp đón Tần Thiên Dật vậy mà nghe được tiếng thê lương kia không tin được nhìn công tử nhà mình, chốc lại liếc sang “mĩ nhân” bên cạnh.
Tần Thiên Dật giật giật khóe miệng cố nín cười, lắc đầu ngầm bảo hạ nhân đừng để ý, một đường dẫn Tiêu Vũ đi vào.
Vẻ mặt Tiêu Vũ dưới tấm mạng đã đen thành than, không thể ngờ mình bị nhầm thành nữ tử, cảm giác cả cục tức nghẹn ứ trong cổ họng không thôi, muốn thổ huyết a!!!!
Bước vào tiền viện Tần phủ, lúc này vị quản gia của Tần gia mới không nén nổi tò mò nhỏ giọng hỏi:
- Thế tử, vị này là …?
Tần Thiên Dật quay đầu nhìn bạch y nhân bên cạnh, mỉm cười nói:
- Một vị bằng hữu.
Tần quản gia lén nhìn bạch y nhân che mặt, trong lòng nghi hoặc, không lẽ thực sự là ý trung nhân của thế tử? Nhịn cơn bát quái trong lòng lại mà cúi người:
- Vậy để tiểu nhân liền đi chuẩn bị phòng ốc cho vị … ừm, bằng hữu này.
Tần quản gia phút chốc liền chạy đi lẹ, có lẽ là còn phải tức tốc bát quái tin này cho toàn phủ nghe.
Tiêu Vũ dưới mạng che khẽ hừ một cái coi như xả giận nãy giờ.
Tần Thiên Dật một vẻ mặt nghiêm nghị trưng ra nhưng bên trong đã cười đến lăn lộn.
- E hèm, vậy giờ sư thúc tính làm gì? Trở về Bạch Phong phái hay là ở lại Tần gia một thời gian?
- Ta muốn tìm Thẩm Huyền Vũ.
Nghe được câu trả lời liền khiến Tần Thiên Dật mình, ngay lập tức nghiêm trọng từ trong ra ngoài.
- Vậy sư thúc định tới Ma giới? Nếu vậy thì sư thúc phải giấu thật kĩ thân phận mình. Kể từ đại huyết phục thù năm đó, danh giới giữa nhân tộc và ma tộc càng căng xa, nếu nói trước đây chỉ là không vừa mắt không muốn nhìn thấy, thì bây giờ có lẽ đã trở thành tất gặp tất sát, căm ghét ngút trời.
Tiêu Vũ lắc đầu, hắn cũng chưa định đi ngay, hắn cần phải tìm hiểu một vài điều.
- Ta trước đó cần ở Tần gia một thời gian, mượn cái Tàng Thư các của các ngươi dùng tạm được không?
- Không vấn đề, miễn là sư thúc không đụng tới kho sách cấm thuật của Tần gia là được.
Tiêu Vũ gật đầu chấp thuận, vậy là liền tới mấy ngày tiếp theo “vị ý trung nhân của Tần thế tử” cả ngày chôn mình trong Tàng thư các, không hề biết tin đồn về mình đã bay xa.
…
Ma giới, ma đạo cung.
Trong cung điện tăm tối nhưng không thể che khuất đi sự xa hoa diễm lệ ngoài sức tưởng tượng, trên ngai vàng được gắn bởi hàng ngàn bích ngọc trân quý.
Có một nam nhân tuyệt mĩ lặng lẽ ngồi.
Trên người y mặc một bộ hắc cẩm y bào vô cùng tinh xảo, từng lớp từng lớp trang phục mơ hồ đã thể hiện sự cao quý và kiêu ngạo của chủ nhân chúng, khuôn mặt y dóc cạnh, đường nét mê hồn khiến chúng sinh đảo điên, điều yêu mị hơn cả là mái tóc trắng bạc kì lạ của nam nhân trẻ tuổi.
Mái tóc bạc buông thỏng càng tạo nên một khí chất kinh người.
Nam nhân đang ngồi, bàn tay mân mê một viên ngọc, ánh mắt như sao trời chỉ xoay quanh bảo vật trên tay.
Đúng lúc này, cánh cửa đại điện mở ra, Vu Lệ Cơ yểu điệu bước vào, nhìn nam nhân ngồi trên ngai vàng thì cung kính cúi đầu:
- Thiếu chủ.
- Chuyện gì? – Thẩm Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn mĩ nữ trước mắt, chờ đợi thông báo của nàng.
Vu Lệ Cơ cười khanh khách, giọng điệu đắc ý nói:
- Binh đoàn ma tu của Ngụy hộ pháp đã hoàn toàn sát phạt phía Nam, chỉ chờ ngày thống nhất tứ phương trở lại, ngôi vị tôn chủ sẽ trở lại vào tay Thẩm gia mà thôi.
Năm xưa Thẩm Thanh Thừa là tôn chủ của toàn bộ Ma giới, thống lĩnh tứ phương bát hoang.
Nhưng ngay khi vị tôn chủ si tình quyết tuẫn táng cùng nương tử Liễu Yên Hà, các thế lực ở Ma giới bắt đầu rục rịch tạo phản.
Trong số đó còn có trợ thủ đặc lực của Thẩm Thanh Thừa đó là Hứa Dĩ Châu- một trong hai hộ pháp của y, người còn lại dĩ nhiên là Ngụy Lăng Chiêu.
Một mình Ngụy Lăng Chiêu và những thuộc hạ thân cận phải dốc lòng mười mấy năm để lật đổ Hứa Dĩ Châu, nhưng lúc này đã nổi lên vô số thế lực khác cùng nhau xâu xé Ma giới. Mười hai năm trước khi Thẩm Huyền Vũ trở về, bên cạnh việc tích cực tu luyện, tìm kiếm cơ duyên tu hành, liên tục đột phá, thì y cũng ngay lập tức lên kế hoạch chinh phạt, thống lĩnh lại tất cả vùng đất của bè lũ phản nghịch.
Bấy giờ tin tức chiến thắng từ phía Nam của Ngụy Lăng Chiêu truyền về quả là quả ngọt, trên vùng đất rộng lớn của Ma giới này, chỉ còn một vùng thống trị phía Đông của Yêu vương. Theo đà này, không bao lâu Thẩm Huyền Vũ sẽ thực sự trở thành tân Tôn chủ Ma giới.
Thẩm Huyền Vũ đứng dậy, cẩn thận treo ngọc bội- chính là viên Vân Quang ngọc trước kia lên đai lưng.
- Có chuyện gì nữa sao? – Thấy Vu Lệ Cơ vẫn chưa lui, y nghi hoặc hỏi.
- Thần cũng không biết việc này có nên đáng để nói không- Chưa dứt lời thì Vu Lệ Cơ đã nghe tiếng chấp thuận của Thẩm Huyền Vũ, bèn dè dặt nói.
- Mấy ngày gần đây, tu sĩ đang bàn tán về hôn sự của thế tử Tần gia.
Thẩm Huyền Vũ nhướn mi, hơi cau mày,thần sắc lộ rõ vẻ không vui:
- Tên tiểu tử họ Tần đó cưới thê thì liên quan gì tới ta?
Vu Lệ Cơ cẩn thận nhìn sắc mặt thiếu chủ trước mặt, tiếp tục nói:
- Nhưng nghe nói vị ý trung nhân của Tần thế tử kia là một bậc mĩ nhân tuyệt sắc, luôn mặc bạch y và đeo mạng che, khí chất ngời ngời như một vị trích tiên.
Thẩm Huyền Vũ khựng lại trong giây lát, dường như nhịp tim bị trễ một nhịp, y hoàn toàn không muốn tạo cho mình một hi vọng nào, bởi suốt mười hai năm qua, y đã từng hi vọng quá nhiều.
Bất kì một tin tức nào, dù nhỏ, dù lớn, Thẩm Huyền Vũ cũng đã hi vọng quá nhiều.
Người ấy … thực sự đã bỏ rơi y mười hai năm rồi.
Lời tác giả: Đêm qua có một con ad rảnh nợ thức cả đêm để đăng bài lên twitter với hashtag #aplogizeToVietNam, kết cục cả ngày này biến thành gấu trúc:). Mọi người có ai dở hơi như ad k