Chương 100

"Anh Ninh Miễn——"
Dư Tương cẩn thận nắm lấy ngón tay anh, Ninh Miễn dừng lại, đứng đó không hề động đậy.
Đầu ngón tay của cô gái mềm nhũn, lực đạo dường như có mà như không có.
"Làm gì vậy?"
Giọng anh hơi khàn, đồng thời anh nhẹ nhàng đẩy tay Dư Tương ra.


Bên đường không có ai, Dư Tương như thể không cam lòng bị anh buông ra, liền nắm lấy tay anh lần nữa, hai tay thon gầy, khớp xương rõ ràng, hơn nữa bởi vì gầy, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.


Dư Tương nắm lấy không tha, trên mặt có chút men say: "Anh Ninh Miễn, nếu anh đã không còn ghét em nữa rồi tại sao vẫn còn đối xử lạnh lùng với em như vậy chứ? Em, em vẫn luôn thích anh. Vì anh, em làm gì cũng cẩn trọng giữ kẽ, anh có thể thích em không? Chúng ta kết hôn đi? Em nhất định sẽ tốt với anh mà, em chỉ muốn gả cho anh thôi.”


Đây là cách nhanh nhất cô có thể nghĩ ra để hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống Trường Phong chỉ nói là muốn Ninh Miễn vượt qua một lần khó khăn thử thách sau đó sẽ ở thành đôi với Dư Lộ. Vậy nên cách này của cô chỉ là bản đơn giản hóa nội dung trong nguyên tác thôi, bởi vì đúng thật là chuyện ngăn trở duy nhất đối với Linh Vũ đó là gặp nguyên thân này.


Ninh Miễn trong nguyên văn rất ghét nguyên thân đi đâu cũng tính kế rắp tâm hại người, vậy cô đành bọc bên ngoài cái vỏ như thế, cô chọn đúng lúc Ninh Miễn không ghét cô nữa mà điên cuồng tỏ tình, như vậy trong mắt Ninh Miễn đây lại là một sự lừa dối có động cơ thầm kín, cho dù cô không hận cô đến cùng, thì từ nay về sau cũng cho cô vào danh sách đen.


Hệ thống Trường Phong sốt ruột muốn khiến Ninh Miễn phải trải qua mọi tai họa, thậm chí không tiếc việc đẩy nhanh thời gian, vậy hãy thử xem hậu quả sẽ ra sao.
Ninh Miễn lẳng lặng nghe Dư Tương thổ lộ, bên tai tràn ngập lời ngon ngọt, nhưng không bỏ qua sự tính toán và chút căng thẳng khẩn trương trong mắt cô ấy.


available on google playdownload on app store


“Anh Ninh Miễn, ​​sao anh không nói gì?"
Dư Tương có chút sốt ruột.
Đáy mắt Ninh Miễn tràn ngập bóng tối, chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt vừa rồi khiến anh thả lỏng tâm tinh đồng thời nhịn không được mà tin lời nói phi lí này của cô: "Dư Tương, rốt cuộc cô đang…….”


Đang nói, Dư Tương đột nhiên đứng ở trước mặt hắn, ôm khuỷu tay hắn kiễng mũi chân nhắm chặt mắt sống c.h.ế.t một phen chuẩn xác đặt lên môi hắn một nụ hôn.


Đôi môi của cô gái vừa ấm vừa lạnh, có chút nồng nặc mùi rượu. Đến gần, mùi thơm ngọt kia càng nồng hơn, Ninh Miễn một tay giơ lên không không biết làm gì, sau đó từ từ nắm chặt eo của cô.


Một giây sau, Dư Tương đắc ý nói: “Anh Ninh Miễn, ​​nếu trưởng bối biết chúng ta như thế này nhất định sẽ cho chúng ta yêu nhau đúng không?"
Ninh Miễn lập tức mở mắt ra, một lần nữa thu hết những tính toán cùng đắc ý kiêu ngạo của cô vào trong mắt.
...


Khoảnh khắc Dư Tương ôm chặt Ninh Miễn, Khương Duệ Quân đang đứng bên cạnh quan sát, giây phút đó cậu ta không thể tin được bịt miệng lại, sợ rằng mình sẽ hét lên, sau đó quay người chạy về phía Ninh gia.
Bà Ninh à! Năm nay hãy cho cháu một phong bao lì xì thật to để đón Tết Nguyên Đán đi!!


Vì thể nào cháu cũng có thôi!!
……
Dư Lộ và Lâm Thanh Lan nói chuyện xong thì không thấy Dư Tương và Khương Duệ Quân đâu, cô ta liền cười tinh tế một lúc: "Anh ơi chị và anh Duệ Quân đang làm gì vậy?"
"Họ hình như đã đến sân tập đó!"


Tiệc bên phía bàn ăn của người lớn đã tới lúc tàn, ngoài bốn ông chuyển hướng tới thư phòng ra, chỉ có hai người Dư Lộ và bà ngoại Lâm nhẹ nhàng tản bộ về phía sân tập.


Dưới ánh sáng mịt mờ của đêm tối, hai người cứ thế đi từng bước mềm mại uyển chuyển, cho tới khi nhìn thấy hai người đang đứng phía trước, người nữ kiễng cao chân hôn người đàn ông, bóng hai người lồng lại với nhau.
"Đó là... "


Một cặp đôi ở ngã tư đường bên kia lúc đó cũng đi tới nhìn thấy khoảnh khắc "ôm hôn" của cặp nam nữ kia. Người phụ nữ trung niên nhìn chồng và chỉ về phía trước: "Ơ kia kia... "
Cái người đang say tình kia chẳng phải là con trai của bà sao?
Rất có triển vọng đó! Được quá chứ nhở!


Cha Ninh khụ khụ đằng hắng một cái
...
Giọng nói của Dư Tương rất nhẹ nhàng, nhưng vừa nói xong cô liền nghe thấy một tiếng khụ khụ đằng hắng mang hàm ý ám chỉ, cô theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Dư Lộ và bà ngoại Lâm tràn đầy kinh ngạc đứng đó.


Bên kia còn có một cặp vợ chồng già đi tới.
Người phụ nữ khẽ gọi, giọng điệu tràn đầy hy vọng nhẹ giọng nói: "Tiểu Miễn?"
Dư Tương nuốt nước bọt cái ực, trong lòng bất lực mắng chửi.


Ninh Miễn thu lại tất cả những thần sắc biểu cảm hiện giờ của Dư Tương, khi cô buông tay anh ra theo bản năng, anh lại bất ngờ bắt tay lại.


Lực đạo mạnh tới mức khiến Dư Tương nhíu mày. Dư Tương nhìn thấy vẻ mặt của anh, thấy huyết sắc trên mặt nhanh chóng biến mất, nhìn bộ dạng này bây giờ thì Ninh Miễn không phải là người ứng kiếp, ngược lại cô mới là người phải ứng kiếp.
Trường Phong à, nhiệm vụ thất bại rồi!






Truyện liên quan