Chương 58

Còn chưa đến Tết thì nhà họ Vệ đã bị bao vây, một đám người, tất cả đều là quan lại trong triều đình bao vây trước cửa chính của nhà họ Vệ để đòi giao Giang Lâm ra.
Đám hạ nhân nhà họ Vệ đã bắt đầu cầm vũ khí, chuẩn bị liều mạng bảo vệ Thiếu phu nhân của họ.


Giang Lâm lại không cuống quýt chút nào: “Sợ cái gì, Thiếu phu nhân của các ngươi còn có nhiều chị em tốt như vậy cơ mà, họ sẽ đến cứu ta.”
Giang Lâm bảo Thường An đi ra ngoài từ cửa sau, báo tin cho các chị em tốt của cậu để họ tới làm mỹ nhân cứu anh hùng.


Thường An không hiểu tại sao, Thiếu gia nhà y chỉ dùng một cái miệng mà lại lôi kéo được nhiều người như vậy cơ chứ? Các vị phu nhân này vừa thông minh vừa đanh đá, sao lại khăng khăng làm chị em tốt với Thiếu gia nhà y cơ chứ?


Thường An ngơ ngác hỏi, Giang Lâm ngồi trên xích đu lắc lư, nghe thấy Thường An hỏi như vậy thì cậu bật cười rồi nói: “Thiếu gia nhà ngươi có phải nói bậy nói bạ gì đâu, ngươi không thấy mỗi nhà ta lại bày một kế khác nhau hay sao?”


Giang Lâm duỗi ra hai ngón tay: “Thứ nhất là phải hiểu rõ nhu cầu của họ, thứ hai là hiểu rõ giới hạn của họ. Việc không khó nhưng phải biết mức độ, khi họ vừa ý thì mọi người chính là chị em tốt rồi.”


Giang Lâm nói xong thì đẩy Thường An một cái: “Đi nhanh lên, không đi các vị đại nhân bên ngoài kia sẽ phá cửa vào đấy, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn họ đi vào ăn tươi nuốt sống Thiếu gia nhà ngươi hả?”


available on google playdownload on app store


Đương nhiên là Thường An không muốn nên vội vội vàng vàng chạy, còn vừa chạy vừa kêu: “Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn người tới cứu Thiếu gia.”
Người không biết còn tưởng Giang Lâm sắp trở thành vong hồn dưới đao của người khác cũng nên.


Thường An đi rồi, quản gia đến xin chỉ thị của Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, có cần sai người ta đi gọi Đại thiếu gia trở về không?”
Giang Lâm vội vã xua tay: “Đừng, không cần, hắn mà trở về thì nhất định sẽ bị đám người kia phun nước bọt ch.ết đuối cho xem.” Vậy thì quá thảm.


Giang Lâm nghĩ mình cũng chỉ có một phu quân là Vệ Vân Chiêu nên chẳng nỡ lòng nào.
Cậu không chỉ không gọi Vệ Vân Chiêu về mà còn bảo quản gia sai người đi bảo Vệ Vân Chiêu về muộn một chút, không nên quấy rầy chị em tốt của cậu tới cứu cậu.


Sự thực chứng minh phu nhân ngoại giao của Giang Lâm đúng là không tệ, trong lòng các chị em tốt của cậu thật sự có cậu, Thường An còn chưa đến nhà mời thì chính họ đã nhận ra có điều bất ổn từ trước rồi, tất cả ngồi xe ngựa chạy tới nhà họ Vệ.


Vì những tháng ngày khổ không thể tả gần đây mà không hiểu sao các vị đại nhân lại có chút sợ chính thê, đặc biệt là mấy người từng bị véo tai ở nhà đã theo phản xạ đau tai nhũn chân rồi.


Không biết sao phu nhân ôn nhu dịu dàng trước kia lại như đột nhiên biến thành người khác vậy, đúng là dũng mãnh hơn người mà.
“Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy hả? Ai cũng muốn gây chuyện đúng không?”


Đám nữ nhân này vừa xuống xe ngựa đã bắt đầu chống nạnh, không quan tâm đối phương có thân phận, cấp bậc gì mà mắng bất chấp luôn.
Dù sao những người đến cửa nhà họ Vệ gây chuyện với Giang Lâm đều là người ở nhà không thể cãi lại chính thê mà thôi.


“Cho ngươi cưới tam thê tứ thiếp, cho ngươi chui ổ chăn của hồ ly tinh, xong bà đây cũng không quản cái nhà rách nát này của ngươi nữa thì ngươi còn bất mãn cái gì mà dám chạy đến gây sự với Giang muội… Giang đệ đệ, da mặt của ngươi có thể để ở biên quan xây tường công sự đấy!”


“Bây giờ mới mấy ngày mà các ngươi đã không chịu được à, nhưng tỷ muội chúng tôi có ai sống không khổ đâu, nhiều năm như vậy cũng không thấy các ngươi nói một câu đau lòng, các ngươi đã đủ xấu xa rồi, sao nào, bây giờ còn muốn làm người càng xấu xa hơn, không chịu cho chúng tôi sống dễ chịu một chút được hả?”


“Tôi nhổ vào! Cái thứ gì, vừa nhìn đã biết là chưa từng tự kiểm điểm xem mình sai ở chỗ nào rồi? Được lắm, hôm nay các ngươi ai dám động vào Giang đệ đệ thì tỷ muội chúng ta sẽ đánh gãy chân hắn!”


Vung tay lên hô, nghìn người nghe lời, các đại thần trong triều đều bị khí thế kia dọa sợ, còn mạnh hơn khí thế họ ở ngoài cửa gọi Giang Lâm ra nhiều.
Phụ nữ mà lên cơn thì còn đáng sợ hơn đàn ông nhiều, đến họ cũng không dám nhận phu nhân của mình.


Bên trong, Giang Lâm lại lần nữa cảm thán, không hổ là chị em tốt của cậu, thực sự là nữ trung hào kiệt, mày liễu không thua mày râu, nhất định phải khen ngợi một phen mới được.


Giang Lâm bảo quản gia mở cửa, cậu đi ra ngoài chắp tay chào các vị đại thần đang đứng ngoài cửa, sau đó ngọt ngào cười vẫy tay với các vị phu nhân đứng ở phía sau: “Các tỷ tỷ, tiểu đệ đã chuẩn bị vài món tráng miệng, hay là mọi người đi vào ngồi một chút uống chén trà nhé.”


Món tráng miệng đúng là mê người, sau tiệc ngắm tuyết ở nhà họ Chu lần trước thì nhà họ Đỗ lại tổ chức một bữa tiệc ngắm mai, các vị phu nhân ăn một bữa cơm trưa tại tiệc ngắm mai – cũng là Giang Lâm dẫn theo nha hoàn nhà họ Vệ làm – ăn cực kì hài lòng.


Vào lúc này vừa nghe có món tráng miệng thì các vị phu nhân lập tức vui vẻ ra mặt, đàn ông nào quan trọng bằng món tráng miệng được, các vị phu nhân  vừa mắng hăng say đã trực tiếp bỏ lại đám đàn ông rồi đi theo Giang Lâm vào nhà.


Các vị đại nhân ở ngoài nhìn nhau, lúc này họ cũng nhận ra là ở trong lòng phu nhân, mình còn không quan trọng bằng một món tráng miệng.
Không biết là ai ngửa mặt lên trời bi thương kêu: “Ta không sống như vậy được nữa.”


Câu nói này được rất nhiều người tán thành, nhưng còn có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự hòa ly chính thê hay sao? Như vậy mất mặt không nói, hơn nữa thê tử mà những người này cưới cũng có xuất thân không thấp, không phải cứ muốn bỏ là bỏ được.


Nghĩ vậy thì trong lòng hình như còn khổ sở hơn.
Họ không chỉ không thể gây sự với Giang Lâm được mà còn bị mắng cho một trận, cuối cùng không thể không rời khỏi cửa nhà họ Vệ, bóng lưng trong gió rét có chút hiu quạnh.


Bên trong nhà họ Vệ lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Giang Lâm không chỉ chuẩn bị món tráng miệng mà còn làm trà sữa nóng cho các vị phu nhân này uống, món ăn mới lạ mà mùi vị cũng tốt nên những người này liên tục khen Giang Lâm.


Còn có người bắt đầu hâm mộ Vệ Vân Chiêu, nói sao người đàn ông tốt như Giang Lâm lại gả cho Vệ Vân Chiêu cơ chứ, nếu như cậu cưới vợ thì không biết vợ cậu sẽ hạnh phúc đến mức nào nữa?


Giang Lâm thuận theo đề tài này nói đến việc giáo dục con cái, đề nghị các vị phu nhân dạy dỗ con trai mình thành một người đàn ông tốt thâm tình, chung thủy, không phải nếu trên đời này đàn ông tốt không cưới thê thiếp nhiều hơn thì cô nương nhà mình mới có thể sống tốt hơn hay sao?


Trong nhà các vị phu nhân ở đây đều có cô nương chưa gả đi, họ vừa nghe lời này của Giang Lâm thì trong lòng cũng nhen nhóm ý định như vậy.
Còn có người muốn Giang Lâm làm quen với con trai mình, dạy dỗ mấy đứa con trai vô dụng của họ cho tốt.


Giang Lâm khiêm tốn cười, không dám nhận lời, nhỡ gặp phải người mà nguyên thân từng quyến rũ trong quá khứ thì làm sao bây giờ, sẽ tiêu đời mất.


Sau khi các chị em tốt của cậu ăn uống no say thì Giang Lâm còn mang thêm một phần món tráng miệng cho họ: “Sau khi trở về gặp vị kia thì mọi người xem thử thái độ của họ ra sao, nếu như dịu dàng biết sai thì cho hắn ăn món tráng miệng này. Nếu như vừa về đã nổi cáu với mọi người, đá thúng đụng nia thì thứ này có cho chó ăn cũng tuyệt đối không thể cho họ ăn.”


Có người nói với Giang Lâm: “Ta không nỡ cho loại đàn ông không biết điều này ăn bánh ngọt ngon như vậy đâu, cho chó ăn thì lại càng không nỡ, ta sẽ ăn một mình.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý, nói cảm ơn Giang Lâm rồi rời đi.


Người nào nhà ở cùng đường thì ngồi chung một chiếc xe ngựa, họ ở trên xe ngựa nói chuyện trong khoảng thời gian này: “Từ sau khi gả đi, ta chưa từng sống vui vẻ như thời gian này, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần chỉ biết quan tâm đàn ông, quan tâm con cái giống như lúc trước, chuyện gì cũng phải lo nghĩ.”


“Đúng vậy.” Người còn lại nói tiếp, còn đưa tay sờ lên mặt của mình: “Trong lòng vui vẻ nên ngay cả dung mạo cũng tốt hơn nhiều.”
“Giang đệ đệ nói rất đúng, nữ nhân phải sống vì chính mình một lần mới mới biết cái gì là thoải mái, cái gì là cuộc sống thức sự.”


Bây giờ, địa vị của Giang Lâm ở trong lòng các vị phu nhân này đã vượt xa gã đàn ông xấu xa trong nhà rồi, họ càng nói về Giang Lâm với người khác thì lại càng thấy cậu tốt.


Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người thích cậu, đều đồng ý cho Giang Lâm tham gia vào chuyện tình cảm của phu thê họ, ví dụ như Thanh Hà quận vương phi.


Bà ta cũng nhận được thiếp mời của bữa tiệc ngắm tuyết do Chu phu nhân  tổ chức, tuy Thanh Hà quận vương đã không được coi trọng như lúc trước nhưng vẫn là quận vương, Chu phu nhân vẫn phải nể mặt thân phận quận Vương phi này.


Lúc đầu, Thanh Hà quận vương phi còn khen ngợi Chu phu nhân an bài thỏa đáng, bánh ngọt ăn ngon, thoại bản cũng không tệ. Nhưng chờ đến khi bà ta biết Chu phu nhân tổ chức bữa tiệc ngắm tuyết này là vì giới thiệu Giang Lâm cho các vị phu nhân thì khó chịu như ăn phải con ruồi vậy.


Thanh Hà quận vương phi vẫn chờ cười nhạo Giang Lâm, sau khi biết Trương phu nhân nghe lời Giang Lâm cãi nhau với phu quân còn mắng Trương phu nhân ngu xuẩn. Phu quân của mình bị Hoàng thượng trách cứ, sau này nếu muốn thăng quan thì sợ là sẽ khó khăn, nữ nhân gây ảnh hưởng xấu đến việc thăng quan của nam nhân thì chắc chắn sẽ bị bỏ.


Nào ai nghĩ đến, không chỉ Trương phu nhân không bị bỏ mà Trương đại nhân còn đổi tính, hai phu thê nhà bọn họ lại trở nên ân ái, đại thần trong triều cũng có cái nhìn tốt hơn với Trương đại nhân, khác hoàn toàn với những gì mà Thanh Hà quận vương phi đoán trước.


Sau đó còn có càng nhiều kẻ ngu xuẩn nghe lời Giang Lâm mà làm ầm ĩ khiến gia đình không yên, lúc Thanh Hà quận vương phi nghe nói các đại thần trong triều chạy tới nhà họ Vệ hỏi tội Giang Lâm thì trong lòng cực kì vui vẻ, lúc này Giang Lâm không bị nuốt sống cũng phải bị lột một lớp da. Thanh Hà quận vương phi chờ xem kịch vui, xem Giang Lâm sẽ thê thảm đến mức nào, nhưng bà ta không nghĩ tới đám nữ nhân ngu xuẩn kia lại chạy tới giải vây cho Giang Lâm.


Sau đó, các đại thần ủ rũ mà về, Giang Lâm chẳng làm sao cả, Thanh Hà quận vương phi thấy kết quả này mà tức giận đến suýt nữa nghiến nát cả răng.


Bà ta đi đi lại lại ở trong phòng, cảm thấy như vậy không được, tuyệt đối không thể để mặc Giang Lâm tiếp tục làm bậy thêm nữa, bằng không các vị phu nhân ở Thịnh Kinh đều sẽ bị tẩy não mất.


Bà ta suy nghĩ hồi lâu rồi nghĩ đến một ý kiến hay nên nhanh chóng đi tìm Thanh Hà quận vương: “Vương gia, ngài đã nghe nói chuyện ở cửa nhà họ Vệ hôm nay chưa?”
Có nhiều đại thần chặn cửa nhà họ Vệ như vậy cũng không phải là việc nhỏ nên đương nhiên là Thanh Hà quận vương biết.


Thanh Hà quận vương nhìn bà ta: “Sao, nàng cũng muốn học họ gây chuyện với bản quận vương hả?”


Thanh Hà quận vương chỉ từng có một người thiếp, nhưng sau khi người thiếp này mưu hại Tưởng Nhu đã bị Thanh Hà quận vương phi giết ch.ết rồi. Từ đó về sau, Thanh Hà quận vương không nạp thiếp nữa mà chỉ có nàng hầu mà thôi, còn đều là do chính Thanh Hà quận vương phi đưa tới.


Việc này vốn là Thanh Hà quận vương phi không có lý nên cũng không làm gì được, quan trọng nhất là bà ta hoàn toàn không muốn gây chuyện.


“Không, thiếp thân là muốn phu quân đi tố cáo Vệ Vân Chiêu, phu nhân của hắn khiến dư luận Thịnh Kinh xôn xao, còn xui khiến nữ tử ngang nhiên phản kháng nam nhân, đây là tội lớn. Mặc dù không phải Vệ Vân Chiêu làm nhưng hắn cũng có trách nhiệm quản giáo không nghiêm, Hoàng thượng vốn đã bất mãn với Vệ Vân Chiêu rồi nên không chừng chức Hữu thị lang hắn vừa mới có được sẽ bị thu lại cũng nên?”


Thanh Hà quận vương phi càng nói càng hưng phấn nhưng Thanh Hà quận vương bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn có chút lạnh lùng: “Bản quận vương còn tưởng rằng nàng có tiến bộ, không nghĩ tới lại càng ngày càng ngu xuẩn.”


Quận vương phi vốn nghĩ mình có ý kiến hay lại bất thình lình bị mắng, lúc này bà ta cảm thấy rất bối rối: “Phu quân, ngươi...”


Thanh Hà quận vương đứng dậy: “Nàng gây chuyện còn chưa đủ hả, nàng xem lại xem bây giờ phủ quận vương đã thành cái dạng gì rồi còn muốn trêu chọc tên sát thần kia? Có phải nàng cảm thấy ta ngồi trên cái ghế quận vương này chắc chắn lắm rồi đúng không?”


“Gây chuyện? Ngài nói là ta gây chuyện ư?” Thanh Hà quận vương phi nghe thấy lời này cũng phát cáu lên: “Ngài đã quên là Nhu Nhi của chúng ta còn đang ở trong miếu ăn chay niệm Phật làm ni cô sao? Tất cả những chuyện này đều là do hai tiện nhân của nhà họ Vệ này làm hại.”


“Câm miệng!” Thanh Hà quận vương quát mắng: “Nếu không phải nàng chiều chuộng cho nó làm ra loại chuyện không thể nói được kia thì sao lại tới mức này hả?”


Thanh Hà quận vương thất vọng nói: “Ta cứ nghĩ nàng đã hối lỗi, biết sai rồi, hóa ra nàng vẫn muốn gây chuyện với nhà họ Vệ, đúng là không thể nói lý được.”
Thanh Hà quận vương nói xong thì giận dữ phất tay áo mà đi.


Thanh Hà quận vương phi không cam lòng gọi với theo ông ta: “Ta có không thể nói lý cũng tốt hơn loại người vô tình, vô nghĩa không để ý đến con gái như ngài, ngài không chịu bênh vực Nhu Nhi thì ta sẽ tự mình làm, ta cũng không tin ta không làm gì được một nhà họ Vệ nho nhỏ.”


Thanh Hà quận vương nghe bà ta nói như thế thì lửa giận trong lòng càng tăng lên, ông ta nói thẳng với quản gia: “Phái người trông giữ nơi ở của phu nhân, nếu bản vương không cho phép thì phu nhân không được bước ra khỏi đó một bước, càng không cho phép bất cứ người ngoài nào lảng vảng tới đó.”


Quản gia nhận lệnh mà đi, Thanh Hà quận vương phi bị phạt cấm túc phản ứng càng kịch liệt, không phối hợp một chút nào cả, quản gia không thể không sai nha hoàn kéo bà ta nhốt vào trong phòng. Tuy Thanh Hà quận vương phi cũng là chủ nhân nhưng đến cùng thì phủ này cũng là do Thanh Hà quận vương định đoạt, Thanh Hà quận vương đã nói không cho thì chính là không cho.


Thanh Hà quận vương phi bị giam lại cũng không an phận, bà ta ở trong phòng đập đồ mắng chửi ầm ĩ, thậm chí còn tuyệt thực, nhưng Thanh Hà quận vương đều không để ý đến bà ta.


Quận vương phi không thấy rõ thế cục nên mới cảm thấy Giang Lâm đắc tội với người khác, còn quấy nhiễu khiến dư luận xôn xao, nhưng thực ra cậu càng làm bừa như vậy thì lại càng an toàn.


Giang Lâm đắc tội càng nhiều người, Hữu thị lang Vệ Vân Chiêu làm việc càng khó khăn, tất cả triều thần đều có ý kiến với hắn thì mới là tình hình mà Hoàng thượng muốn thấy. Lúc này đi tố cáo nhà họ Vệ thì không chỉ không có lợi mà ngược lại còn sẽ bị mắng là lòng dạ nhỏ mọn, thua kém cả đàn bà.


Thanh Hà quận vương tự nhận là tuy không hoàn toàn rõ ràng nhà họ Vệ đang đi nước cờ như thế nào, nhưng cũng đoán được bảy, tám phần mười. Vị Trương phu nhân bị Giang Lâm xúi bẩy thành công đầu tiên kia có phu quân – Trương đại nhân- chính là Ngự sử, cũng chính là người lúc trước từng tố cáo Vệ Vân Chiêu làm nhục mệnh quan triều đình, Giang Lâm muốn xả giận cho Vệ Vân Chiêu nên mới ra tay với ông ta đầu tiên.


Giang Lâm người này thù dai lại có thù tất báo, nếu lúc này Thanh Hà quận vương đi tố cáo Vệ Vân Chiêu thì chỉ sợ là Giang Lâm sẽ lập tức xui khiến đám phu nhân nhà quan kia gây sự với phủ Thanh Hà quận vương họ mất. Lúc trước, Quận vương phủ chọc giận Hoàng thượng nên hiện tại đều không thể mời đại phu chữa bệnh được, nếu còn đắc tội với một đám phu nhân nữa thì đúng là không cần sống nữa rồi.


Chỉ cần Giang Lâm không gây sự với ông ta thì Thanh Hà quận vương không có ý định nhúng mũi vào chuyện vô bổ này.


Thanh Hà quận vương ngồi yên trong thư phòng nửa ngày rồi gọi quản gia tới căn dặn: “Trông giữ chỗ phu nhân chặt chẽ một chút, đừng để xảy ra sự cố gì, nói cho phu nhân biết là đừng hành động theo cảm tính, nếu khiến Nhu Nhi phải ở lại trong miếu cả đời thì hối hận cũng không kịp đâu.”


Ngoài Thanh Hà quận vương phi muốn nhân cơ hội gây sự với Giang Lâm thì cũng có người khác cũng không nhàn rỗi.


Sáng sớm, Vệ Vân Chiêu còn chưa ra khỏi nhà tới Binh Bộ làm việc thì đột nhiên lại có vài nha dịch đến nhà họ Vệ, họ nói có người kiện Giang Lâm, phủ doãn gọi cậu tới nha môn để hỏi rõ.


Nói tới phủ doãn Thịnh Kinh thì người nhậm chức hiện tại này đã là người thứ ba trong năm nay rồi. Tuy Nhị hoàng tử chịu trách nhiệm hoàn toàn chuyện tạo phản, không liên luỵ đến những người khác, nhưng Trường Đức Đế cũng dựa vào mấy trăm mạng người ở mỏ đá để đuổi đi và giáng chức khá nhiều người.


Tiền phủ doãn Thịnh Kinh là Triệu Thế Xuyên đứng mũi chịu sào, vậy nên bây giờ phủ doãn Thịnh Kinh lại đổi người rồi, chỉ là không phải chính thức mà do Doãn Kỵ tạm kiêm chức phủ doãn, cũng coi như phần thưởng với việc ông ấy điều tr.a vụ án mỏ đá.


Tuy có lẽ bản thân Doãn Kỵ cũng không muốn phần thưởng này.
Giang Lâm ngơ ngác, cậu hỏi Vệ Vân Chiêu: “Chẳng lẽ là những vị đại nhân kia vẫn còn khúc mắc trong lòng nên chạy tới nha môn kiện ta à?”


Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Hẳn không phải là họ đâu, nếu những người này muốn kiện ngươi cũng sẽ trực tiếp dâng tấu cho Hoàng thượng mà không phải tới nha môn.”
“Vậy là chuyện gì nhỉ, gần đây ta có phạm tội đâu?”


Vệ Vân Chiêu nghe vậy thì bật cười: “Lời này của phu nhân nghe có vẻ rất biết mình là ai đấy, hai chữ “gần đây” dùng rất tốt.”
Giang Lâm đẩy hắn về cửa lớn: “Chà, cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện thế này, ta cẩn thận nên mới nói như vậy.”


Chờ gặp được người, nghe được đối phương nói cái gì thì Giang Lâm mới cảm thấy cậu còn chưa đủ cẩn thận, cậu nên dùng từ “hai ngày qua” mới đúng.


Hóa ra, người kiện cậu là Nhậm Đăng Cao, Giang Lâm nghĩ thầm cho dù là cậu đánh gãy chân Nhậm Đăng Cao thì hơn một tháng qua cũng đã gần khỏi hẳn rồi.
Hiện tại mới kiện cậu thì có phải là đã quá muộn rồi hay không?


Nhưng cho dù thế nào thì Giang Lâm cũng phải tới nha môn một chuyến, Vệ Vân Chiêu hỏi cậu: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”
Giang Lâm lắc đầu: “Không cần, ngươi cứ đi làm việc của mình đi, ta đến nha môn nói rõ ràng rồi sẽ về.”


Giang Lâm vẫn rất thả lỏng, ba người cậu và Chu Thành Vọng, Đỗ Ngọc Linh ra tay với Nhậm Đăng Cao khá ác, nhưng vị trí đánh lại rất kín, Nhậm Đăng Cao có đau ch.ết thì đại phu cũng sẽ không nói được là do hắn bị thương quá nặng.


Hơn nữa, thời gian dài như vậy, cho dù có dấu vết cũng đã mất gần hết rồi.
Chờ đến nha môn thì Giang Lâm mới thấy được Nhậm Đăng Cao, vừa nhìn một cái là cậu đã xoay người rời đi rồi nói: “Ăn vạ, ăn vạ quá đáng luôn, việc này không liên quan gì đến ta hết!”


Doãn Kỵ sai người ngăn cậu lại rồi vỗ mạnh kinh đường mộc một cái: “Giang Lâm, Nhậm Đăng Cao kiện ngươi đánh hắn ta đến mức trọng thương như thế này, ngươi có gì muốn nói hay không?”


Giang Lâm chắp tay với Doãn Kỵ: “Đại nhân, nếu ta nói vết thương của hắn ta hoàn toàn không liên quan đến ta thì ngài có tin không?”


Nhậm Đăng Cao nhìn rất thảm, rất rất thảm, thân thể bị bó như nhộng, mặt sưng phù như đầu lợn, không có miếng thịt nào lành lặn cả. Giang Lâm thậm chí còn tò mò, rốt cuộc là ai còn hận người này hơn cả cậu mà ra tay mạnh như thế?


“Nhưng Nhậm Đăng Cao nói tối hôm qua ngươi dẫn người đến gần nhà hắn ta rồi đánh hắn ta đến mức này, thậm chí còn có người nhà hàng xóm làm chứng, ngươi giải thích như thế nào?”
Giang Lâm chỉ vào Nhậm Đăng Cao, không thể tin nói: “Hắn ta như vậy mà còn có thể mở miệng sao?”


Doãn Kỵ: “...”
“Là hạ nhân nói thay hắn ta.”
“À.” Giang Lâm lạnh lùng: “Ta không làm, tối hôm qua ta còn bận tình chàng ý thiếp với phu quân, làm sao có thời giờ đi đánh thứ này được, hắn ta không xứng!”
Doãn Kỵ ho một tiếng: “Khụ, nói chuyện cẩn thận.”


Giang Lâm nhún vai, vẻ mặt vô tội.
Doãn Kỵ hỏi dò: “Nếu tối hôm qua ngươi ở trong phủ thì có ai có thể làm chứng cho ngươi không?”
Giang Lâm đáp: “Toàn bộ mọi người trong nhà họ Vệ đều có thể làm chứng.”


Giang Lâm vừa nói xong thì Nhậm Đăng Cao bắt đầu điên cuồng chớp mắt ám chỉ tiểu tư, tiểu tư của hắn ta mở miệng phản bác Giang Lâm: “Ngươi là chủ nhân thì hạ nhân nhà họ Vệ đều phải nghe lời ngươi, tất nhiên ngươi nói cái gì thì là cái đó rồi, họ không thể làm nhân chứng được.”


Giang Lâm cười: “Sao nào, hạ nhân của Nhậm gia các ngươi có thể làm chứng ta đánh Nhậm Đăng Cao, hạ nhân nhà họ Vệ ta lại không thể làm chứng ta không ra khỏi cửa, trước khi nói chuyện ngươi dùng não một chút có được không?”


Tiểu tư kia ngẩn ra một chút rồi mạnh miệng nói: “Ta… Là hàng xóm của Thiếu gia nhà ta có thể làm chứng.”
“Ồ, vậy gọi người hàng xóm này tới đi, chúng ta ba mặt một lời luôn.”


Doãn Kỵ phá án nhiều năm, có một số việc ông ấy chỉ cần liếc qua là đã có thể nhìn ra vấn đề rồi, Giang Lâm thái độ bình tĩnh, không sợ chút nào, nhìn đúng là không giống người ra tay.


Mà bên nhà họ Nhậm thì Nhậm Đăng Cao không thể nói chuyện, tiểu tư nói chuyện thay nhưng lời nói lại rất khó chiếm ưu thế.
Giang Lâm nói xong, Doãn Kỵ lập tức tuyên bố dẫn người làm chứng đến, bên nhà họ Vệ cũng gọi người đến rồi.


Hàng xóm nhà họ Nhậm vừa bước vào đã chỉ vào Giang Lâm nói: “Là người này, là người này, chính là người này, tối ngày hôm qua chúng ta nhìn thấy rõ ràng, người này dẫn theo vài người đến đánh Nhậm thiếu gia.”


Chờ những người này lung ta lung tung nói một hồi thì Doãn Kỵ đập kinh đường mộc xuống: “Yên lặng, các ngươi chắc chắn người này chính là người đã đánh Nhậm Đăng Cao chứ?”
Các hàng xóm đều nói đúng.


Doãn Kỵ: “Tốt lắm, bản quan hỏi các ngươi, tối hôm qua là khi nào nhìn thấy, các ngươi nói cho bản quan.”
Lúc này thì họ bắt đầu sai lầm, có người nói trời tối, có nói trời vừa tối, còn có người nói chưa tối, sau khi phát hiện không đúng lại vội vàng đổi giọng, chưa từng thống nhất với nhau.


“Vấn đề thứ hai, tiểu tư nhà họ Nhậm trả lời, nếu nói là tối hôm qua, không quan tâm trời có tối hay không thì đều đã không còn sớm, vì sao giờ này mà Thiếu gia nhà ngươi còn ở ngoài để Giang Lâm tìm được cơ hội đánh hắn ta?”


Nếu là ra tay ở trong ngõ hẻm thì không thể là Giang Lâm dẫn người kéo Nhậm Đăng Cao từ trong nhà ra ngoài được rồi, nếu có thể đi vào thì chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay ở nhà luôn.


Tiểu tư ấp úng nói: “Tối hôm qua Thiếu gia nhà ta ở lại thư viện lâu một chút, lúc về đã muộn, đúng lúc gặp phải Giang thiếu gia.”


Doãn Kỵ: “Nơi Thiếu gia nhà ngươi bị đánh cách nhà cũng không xa, vì sao không quay về gọi người đến giúp đỡ mà lại để Giang Lâm đánh hắn ta thành   như vậy?”
Tiểu tư: “Ta... lúc đó ta sợ quá, không, không phản ứng kịp.”


Doãn Kỵ nhìn chằm chằm tiểu tư kia một chút rồi nói: “Người đâu, gỡ vải trắng trên người Nhậm Đăng Cao ra, mời đại phu đếnkiểm tr.a vết thương.”


Nhậm Đăng Cao lắc đầu theo phản xạ, tiểu tư cũng vội vàng ngăn cản: “Không thể gỡ ra được, đại nhân, Thiếu gia nhà ta bị thương quá nặng, đại phu nói phải bọc như vậy một thời gian mới khỏi được.”


Giang Lâm nghe tiểu tư nói như vậy thì bật cười: “Đại phu mà các ngươi mời có thù oán gì với Thiếu gia nhà ngươi hay sao?”
Doãn Kỵ cũng nói: “Bọc lại vài ngày là muốn cho Thiếu gia nhà ngươi nhịn đại tiểu tiện mà ch.ết à?”


Nhậm Đăng Cao bó kín cả người từ cổ trở xuống, đến cử động cũng không được, bị bó như vậy mấy ngày thì không có chuyện cũng phải có chuyện.
Rõ ràng là Nhậm Đăng Cao cùng tiểu tư của hắn ta cũng không nghĩ đến điểm này, đúng là ngu dốt.


Nha dịch được dặn dò lập tức đi gỡ đám vải kia ra, tiểu tư không dám ngăn cản, Nhậm Đăng Cao giãy dụa cũng vô dụng. Sau khi gỡ sạch thì mọi người phát hiện là ngoài cái mặt giống đầu lợn ra thì trên người chẳng có một vết thương nào cả.
Lần này không cần thẩm vấn cũng biết là vu cáo rồi.


Giang Lâm vừa nhìn thấy tình huống này thì vội vàng kiện ngược lại Nhậm Đăng Cao, đòi Doãn Kỵ trả lại công bằng cho cậu.
Doãn Kỵ lại ngồi xuống rồi bắt đầu thẩm vấn Nhậm Đăng Cao: “Còn không mau thành thật thú tội, vì sao phải vu cáo Giang Lâm đánh ngươi?”


Doãn Kỵ nhìn lướt qua đám hàng xóm đến làm chứng cho Nhậm Đăng Cao: “Còn các ngươi có biết khai man là sẽ bị phạt roi hay không?”
Đám người kia lập tức phát hoảng lên, toàn bộ quỳ xuống xin tha, nói là nhận hối lộ của nhà họ Nhậm nên mới đến làm chứng.


Nếu đã phạm sai lầm thì Doãn Kỵ trực tiếp sai nha dịch kéo xuống cho  mỗi người mười roi, coi như là hình phạt cho việc khai man.
Còn Nhậm Đăng Cao vốn là kẻ nhu nhược sợ ch.ết, Doãn Kỵ vừa uy hϊế͙p͙ thì hắn ta đã lập tức khai sạch.


“Là... là có người sai tiểu sinh làm như vậy, đại nhân minh giám, tiểu sinh cũng là bất đắc dĩ mà thôi, tiểu sinh không sai.”






Truyện liên quan