Chương 13

"Tôi ăn gì cũng được." Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Ngon là được."
"Vậy lát nữa cậu xem thực đơn, xem có thích món nào không."
"Được."


Ăn cơm xong, Sở Thành liền mang theo Quý Khinh Chu rời đi trước. Anh có việc cần tới công ty một chuyến, cho nên trước tiên đưa Quý Khinh Chu về nhà, dặn dò, "Buổi tối chắc là tôi không về ăn cơm, cậu không cần chờ tôi, nếu tôi về sẽ gửi wechat trước cho cậu."
"Ok."
"Đi đây." Sở Thành nói xong, liền lái xe đi.


Quý Khinh Chu về tới nhà Sở Thành, lại tiếp tục đọc kịch bản.
Cuối tháng tiến tổ, vết thương trên mặt Quý Khinh Chu đã sớm lành, Sở Thành hỏi cậu, "Lần này cậu đi quay mất bao lâu?"
"Một tháng đi." Quý Khinh Chu nói, "Phần diễn không nhiều, quay không lâu đâu."
"Quay ở đâu?"


"Cơ sở mới của Đại học X, phim lấy bối cảnh vườn trường."
"Chỗ đó khá xa." Sở Thành cảm khái, "Từ bên đó lái xe về đây cũng phải mất gần hai tiếng."
"Cho nên tôi ở lại khách sạn với đoàn phim, 1 tháng này không có về."


"Được rồi." Sở Thành không có ý kiến gì, "Có thời gian tôi đi tham ban cậu."
"Được."
"Chờ đã," Sở Thành nhìn cậu, "Tôi thấy cậu bây giờ, không chút lưu luyến nào, định trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy à?"


Quý Khinh Chu nhìn anh, suy nghĩ một chút, hỏi, "Lẽ nào anh muốn hai ta cầm tay mắt đẫm lệ nhìn nhau, nghẹn ngào không nói nên lời sao?"
Cậu hỏi xong, đem đồ trên tay tạm thời thả xuống, hai tay vươn ra ngoài, "Cầm tay không?"
Sở Thành: "... Cậu bây giờ ở chỗ tôi, thực sự là càng ngày càng không câu nệ gì."


available on google playdownload on app store


Quý Khinh Chu nhìn ann, nghĩ mình lần này vừa đi liền đi hẳn 1 tháng, hai người đã nói rõ là chậm rãi tiến lên, hiện tại chỉ còn lại chậm rãi không có cách nào tiến lên, đối với Sở Thành có chút không công bằng. Cậu kéo tay Sở Thành, lấy lòng nói, "Tôi sẽ nhớ anh mà."
"Nhớ có ích gì?"


"Lúc không quay phim, tôi sẽ gọi video hoặc gọi điện thoại cho anh."
"Để cho tôi nhìn được ăn không được?"
"Không phải mà." Quý Khinh Chu bất đắc dĩ nở nụ cười, "Vậy anh nói làm sao bây giờ?"
"Hay là trước khi cậu đi chúng ta "lái xe" đã?" Sở Thành đề nghị.
Quý Khinh Chu:...
"Cậu thấy sao?"


"Tôi thấy tôi nên xuống lầu thì hơn, người đại diện cũng sắp đến rồi." Quý Khinh Chu nắm tay anh, chân thành nói, "Hiện tại thời gian quá gấp, thời gian ngắn như vậy, nhất định không đủ để anh khởi động động cơ, càng khỏi nói là lên đường*, cho nên vẫn là lần sau đi, chờ lần sau có nhiều thời gian hơn chúng ta nói tiếp."


*Chịt chịt đó
Sở Thành nắm chặt lại tay cậu, cười trêu nói, "Không sao, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ gọi cho Chu Thành Phong, để anh ta đợi thêm mấy tiếng."
"Vẫn là lần sau đi." Quý Khinh Chu nói.
"Lần sau, biết bao nhiêu lần." Sở Thành nhìn cậu.


"Dù sao tôi cũng bay không khỏi Ngũ Chỉ sơn của anh mà." Quý Khinh Chu lắc lắc tay anh, "Sẽ lên đường, sẽ đua xe, hết thảy đều sẽ có, yên tâm đi."
Sở Thành nhìn cậu một bộ ngoan ngoãn, cảm thấy cậu bây giờ còn có chút chọc người thương, "Được rồi, cậu thu thập đi, chốc nữa tôi đưa cậu xuống."


Quý Khinh Chu gật đầu, thả tay anh ra tiếp tục dọn hành lý.
Chu Thành Phong nhìn thấy Sở Thành cùng Quý Khinh Chu cùng nhau đi xuống, yên lặng nghiêng đầu quay đi, nhưng mà Sở Thành không chút nào thông cảm cho hắn dụng tâm lương khổ, gõ gõ cửa sổ xe, làm hắn phải mở cửa sổ xe ra.


"Sở thiếu." Chu Thành Phong khách khí hướng anh vấn an.
Sở Thành nhìn một vòng người trong xe, Chu Thành Phong, một tài xế, còn có một người hẳn là trợ lý, "Chỉ 3 người các anh?" Anh hơi ngạc nhiên, "Tôi thấy Dư An Nghi ra ngoài quay phim không phải ít nhất có 6, 7 người sao?"


"Dư tiểu thư đang hot, lại là tiểu hoa, nên người bên cạnh sẽ nhiều hơn. Khinh Chu bây giờ còn chưa có danh tiếng, chưa cần dùng tới nhiều người như vậy."


Sở Thành gật đầu, "Được rồi. Anh là người đại diện của cậu ấy, ra ngoài nhớ để ý đừng để cậu ấy bị người ta khi dễ. Nếu gặp phiền phức gì thì gọi điện cho tôi."


Chu Thành Phong nghe anh căn dặn, chỉ cảm thấy đau đầu,  hai người này đừng nói là người yêu thật đi, hắn nghĩ tới đây, lại nhớ tới ông chủ Sở Tín của mình mà thấy mệt tâm vl, thấy mình đừng nên quan tâm thì hơn.
"Vâng." Chu Thành Phong đáp.


Sở Thành quay đầu lại nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Được rồi, cậu đi đi, chăm sóc bản thân cho tốt."


Quý Khinh Chu thấy anh như này giống gia trưởng đưa con đi học, trước khi đi còn muốn căn dặn người quen, chỉ lo con trai mình ở bên ngoài bị bắt nạt. Cậu nghĩ tới đây, lại nhớ tới mấy ngày nay cùng Sở Thành ở chung, hơi không nỡ xa anh.


Quý Khinh Chu thấy mình kỳ thực khá may mắn, cậu ngày ấy lúc mới xuyên qua, lựa chọn Sở Thành chỉ là hành động bất đắc dĩ do cùng đường mạt lộ, cậu không muốn cùng Phương Diệu Tuyên có dính dáng gì. Cậu nợ tiền Sở Thành, cậu cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là thay nguyên chủ tiếp tục đoạn quan hệ tiền tài giao dịch này, nhưng Sở Thành thật ra là một người rất tốt.


Ít nhất, trong thời gian ở chung ngắn ngủi này luôn đối với cậu rất tốt.
"Tôi đi đây." Cậu nói.
Sở Thành gật đầu, "Tự chiếu cố mình cho tốt, có việc gì cứ gọi cho tôi."
"Ừm." Quý Khinh Chu nhớ kỹ lời mình nói ban nãy, "Có thời gian sẽ gọi điện thoại cho anh hoặc gọi video."
"Cậu nhớ là được rồi."


Quý Khinh Chu nhìn anh, suy nghĩ một chút, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy anh, Sở Thành hơi kinh ngạc, hỏi cậu, "Làm sao vậy?"
"Không có gì," Quý Khinh Chu thấp giọng nói, "Tôi phải đi một quãng thời gian mà, cho nên đây là lần cuối chậm rãi tiến lên trước khi đi."


Sở Thành nở nụ cười, "Còn tưởng rằng cậu không nỡ xa tôi đấy."
Có một chút, Quý Khinh Chu nghĩ, có điều cậu cũng không nói gì, thu tay lại, hơi mỉm cười nói, "Tôi đi đây, anh cũng tự chiếu cố mình cho tốt, tôi chờ anh tới tham ban."
Sở Thành gật đầu, "Đi đi."


Quý Khinh Chu lúc này mới leo lên xe bảo mẫu, liếc mắt nhìn anh, vẫy vẫy tay, đóng cửa xe lại.
Sở Thành nhìn cậu đi rồi, xoay người lấy xe tới công ty.
Trong xe một màn yên tĩnh, Quý Khinh Chu liếc mắt nhìn thanh niên đầu trọc cậu không quen, không rõ đây là ai, nhìn về phía Chu Thành Phong.


Chu Thành Phong giới thiệu, "Đây là trợ lý của cậu, Tiểu Tiền."
Hắn nói xong, liền hướng Tiểu Tiền nói, "Cậu sau này theo Khinh Chu, lanh lợi chút, có gì không biết thì tìm hiểu thêm."
Tiểu Tiền gật đầu như giã tỏi, "Em biết rồi."


"Cậu hiểu là được." Chu Thành Phong nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Sau này có việc gì có thể để Tiểu Tiền giúp cậu làm, lúc tôi không có mặt, cậu ấy sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu."
"Được."
"Thuộc kịch bản chưa?" Chu Thành Phong hỏi.
"Thuộc rồi, nhân vật cũng đã tìm hiểu." Quý Khinh Chu trả lời.


Chu Thành Phong hài lòng, "Vậy thì tốt, biểu hiện tốt một chút, cố lên."
"Yên tâm." Quý Khinh Chu cười cười.


Quý Khinh Chu lần quay này là quay phim thần tượng cải biên từ một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, cậu diễn nam 3 Trang Hướng Dương, là học trưởng của nữ chính Tưởng Vi Vi kiêm đối tượng thầm mến. Nhân vật này phần diễn cũng không nhiều, nhưng thiết lập tính cách rất được, nam thần vườn trường, ôn văn nhĩ nhã, còn là học bá. Chu Thành Phong cũng chính vì coi trọng nhân thiết này, mới giúp Quý Khinh Chu tiếp nhân vật này.


Hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu đang cúi đầu xem kịch bản, mặt mày như tranh vẽ, mơ hồ mang theo chút thanh lãnh cùng xa cách, một gương mặt như vậy, chỉ cần diễn một nhân vật không sai biệt lắm, Chu Thành Phong tin tưởng nhất định sẽ hot.


Xuống xe bảo mẫu, Quý Khinh Chu cùng Chu Thành Phong đi chào hỏi, tham gia xong nghi thức khởi động, liền chuẩn bị đóng phim. Mặc dù là IP cải biên, mà IP này không quá nổi, vừa bắt đầu đã định vị xong là phim chiếu mạng, cho nên bộ phim này bố trí không được tính là quá tốt, đóng vai nữ chính Tưởng Vi Vi là tiểu hoa tuyến 3 Chu Linh, đóng vai nam chính Trương Phỉ là tiểu sinh hạng 2 Trần Ký Nguyên, hai người địa vị không lớn lắm, fans cũng không coi là nhiều, có điều so với fan bằng 0 như Quý Khinh Chu thì là đại bài rồi.


Thợ chụp ảnh cho cậu xem ảnh chụp, Quý Khinh Chu thấy cũng không tệ lắm, lấy điện thoại di động chụp một tấm trong ống kính, hỏi hắn, "Ngày hôm nay đăng lên sao?"
"Dĩ nhiên không rồi, đoàn phim post theo trình tự, đầu tiên là nam nữ chính sau đó là nam 2 nữ 2, tiếp theo mới tới cậu."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Ra là vậy."


"Trước khi post lên, còn phải  sửa lại ảnh đây, đừng vội." Thợ chụp ảnh ôn hòa nói.
"Cực khổ rồi, cảm ơn."


"Công việc cả." Thợ chụp ảnh nhìn bức ảnh trong ống kính, có hơi tiếc hận, rõ ràng so với nam chính đẹp trai hơn nhiều, kết quả lại chỉ có thể làm vai phụ, trong cái giới này, quả nhiên là xem vận khí.
Hắn không đem lời trong lòng nói ra, để Quý Khinh Chu đi trước, Quý Khinh Chu cũng không nói nhiều, trở lại chờ diễn.


Buổi tối hôm đó, Quý Khinh Chu đem bức ảnh tuyên truyền cậu chụp lại gửi cho Sở Thành, hướng anh báo cáo, "Ngày hôm nay chụp ảnh định trang, nhìn đẹp không?"
Sở Thành cách một hồi lâu mới trả lời, "Rất đẹp, nhưng mà hơi mờ, không có ảnh HD sao?"


"Không có, đây là ảnh tôi lấy điện thoại chụp lại, HD còn chưa có. Nhưng hai ngày nữa tuyên truyền sẽ có ảnh HD, tới đó sẽ gửi cho anh."
"Ừm. Cậu quay xong rồi à?"


"Xong rồi," Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Nói chính xác thì hôm nay không có đến phiên tôi quay, trước tiên tăng cường quay nam nữ chính, vai phụ chúng tôi chưa tới lượt."
"Vậy cậu nghỉ ngơi trước," Sở Thành nói, "Phía tôi bên này vừa hết bận, chuẩn bị về nhà, chờ một lát đến nhà sẽ cùng cậu nói tiếp."


Quý Khinh Chu đoán anh hẳn là phải lái xe, vội vàng nói, "Được, anh đi đường cẩn thận, bye bye."
Sở Thành gửi lại cho cậu một cái emoji, không nói nữa.
Quý Khinh Chu nhân lúc này đi tắm rửa sạch sẽ, chờ cậu tắm xong đi ra, lại xem qua phần quay mấy ngày sắp tới của mình, Sở Thành điện thoại mới gọi tới.


"Anh đến nhà rồi?"
"Ừm."
"Ăn cơm chưa?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
"Ăn rồi, cậu hôm nay ở đoàn phim thế nào? Không ai bắt nạt cậu đi?"


Quý Khinh Chu nghe anh hỏi câu này, cảm thấy Sở Thành còn thực sự coi cậu là con nít, cư nhiên còn lo lắng người khác bắt nạt cậu, cái này không phải là chuyện chỉ có ba mẹ mới đi lo à?
"Không có," cậu nói, "Yên tâm đi papa."


Sở Thành thình lình bị cậu gọi một tiếng papa, nhất thời bị nghẹn một chút, "Cánh cứng rồi, ỷ bây giờ không có ở trước mặt tôi, còn dám đùa giỡn papa cậu?"
"Dĩ nhiên không phải," Quý Khinh Chu cười nói, "Biểu đạt sự sùng kính đối với anh nha."
"Papa không cần cậu sùng kính, papa chỉ cần cậu và papa vỗ tay*."


*Aka chịt chịt: vỗ tay nghe tiếng giống đang chịt chịt
Quý Khinh Chu: "..."
"Chỉ có vậy, tùy tiện nói hai câu liền không dám lên tiếng, còn dám đùa tôi," Sở Thành cười một tiếng, "Đừng để ngày nào đó tự mình đào hố chôn mình."


Quý Khinh Chu bĩu môi, hết cách rồi, quyền sinh sát nằm trong tay người khác, cậu cũng chỉ có thể kinh hãi.
"Sao không nói chuyện?" Sở Thành hỏi cậu, "Tôi nói không đúng à?"
"Không, tôi đang kiểm điểm chính mình đây."
"Cậu còn biết kiểm điểm chính mình?"


"Đương nhiên rồi, tôi là một người rất giỏi kiểm điểm."
"Dũng cảm kiểm điểm, ch.ết cũng không hối cải?"
Quý Khinh Chu cạn ngôn, "Papa, anh cứ như thế mà tán gẫu chuyện gì cũng bị anh nói đến sa mạc lời luôn."
"Tôi tán gẫu làm gì, tôi chỉ muốn tán cậu." Sở Thành cười nói.


Quý Khinh Chu đột nhiên bị anh tán tỉnh, bị ghẹo tới mức ngậm miệng lại, cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Cố tình Sở Thành còn ở bên kia cảm khái nói, "Gió thổi, trời cao, tiếng vượn kêu rầu rĩ*, ổ chăn không cậu tôi tâm suy a."
*Cửu Nhật Đăng Cao của Đỗ Phủ, sau dấu * là Sở papa phịa ra.
Quý Khinh Chu:...


Quý Khinh Chu yên lặng cúi đầu, cảm thấy lỗ tai hơi nóng.






Truyện liên quan