Chương 43
Liên Cảnh Hành cảm thấy hắn đúng là càng sống càng thụt lùi, chuyện đơn giản vậy cũng không hiểu được, "Cậu là Dư An Nghi à? Không cần trải qua thời kỳ của người mới, đóng phim xem tâm trạng, vừa debut đã đóng chính mới có thể nói ra những lời ngây thơ như này. Thôi quên đi, nói vậy là làm nhục Dư An Nghi, Dư An Nghi thông minh hơn cậu nhiều."
Mạnh Nguyên Bạch:...
Liên Cảnh Hành về phòng, cầm thẻ phòng quẹt, khuyên bạn mình một câu: "Về đi, ăn nhiều hạch đào vào."
Mạnh Nguyên Bạch:...
Mạnh Nguyên Bạch bày tỏ uổng công quá mà!
Quý Khinh Chu không nghĩ là Liên Cảnh Hành lại suy nghĩ cho cậu như vậy, còn đóng cửa nhắc nhở cậu lâu thế. Thực ra anh ta có thể bảo cậu "Đừng kêu tôi là đàn anh" ngay lúc cậu vừa gọi, nhưng Liên Cảnh Hành không làm vậy mà ngầm đồng ý với cách xưng hô này còn kiên nhẫn giải thích rõ với cậu sau. Quý Khinh Chu cảm thấy con người của Liên Cảnh Hành tốt tính hơn so với lời Chu Thành Phong và Sở Thành nói, cậu có hơi vui, nghĩ mình cũng may thật.
°
May mắn đến tận lúc chia team vào hôm thứ hai ghi hình, cậu và Liên Cảnh Hành một đội, còn có Dư An Nghi, Ứng Niên, Bối Uyển Dao với 2 vị khách mời Thạch Mặc và Ngô Phong.
Dư An Nghi rất vui vẻ, nói nhỏ với Quý Khinh Chu, "Vậy 3 người công ty chúng ta chung một đội rồi."
Quý Khinh Chu gật đầu.
"Cố lên," Dư An Nghi nói, "Chúng ta nhất định phải thắng."
Nội dung tập 1 tổ tiết mục đặt ra là escape room, chia ra hai nhóm vào mật thất, mỗi ải có 5 cấp độ, phá được một ải sẽ được cộng 1 điểm, đến cuối đội nào nhiều điểm hơn có thể lựa chọn hạng mục tiếp theo.
Team Liên Cảnh Hành đều nhất trí việc anh ta làm đội trưởng, dưới sự hướng dẫn của anh ta tiến vào mật thất. Mà bên team khác, nhân khí Mạnh Nguyên Bạch tương đương với La Dư Tân, địa vị cũng thế, La Dư Tân chú ý việc mình là người mới trong show nên mở miệng nói trước, "Nguyên Bạch làm đội trưởng đi."
Mạnh Nguyên Bạch thấy hắn nói vậy, cũng không từ chối, tiếp nhận chức đội trưởng này, dẫn team mình theo sau bọn Liên Cảnh Hành vào mật thất.
Ải đầu là một căn phòng khá trống trải, chỉ có một cái tủ, một cái bàn trà, một cái ghế sô pha với một tủ thuốc Bắc không lớn lắm.
Liên Cảnh Hành nói, "Tìm manh mối xung quanh xem."
Mọi người lập tức hành động.
Quý Khinh Chu thấy Liên Cảnh Hành đi mở tủ, cậu tới giữa tủ thuốc mở thử thì phát hiện có vài ngăn không mở được.
"Ở đây có một cái hộp." Liên Cảnh Hành nói.
Dư An Nghi nhanh chóng chạy qua, "Khóa mật mã, bốn chữ số."
Liên Cảnh Hành gật đầu, "Tìm xem có đồ gì liên quan tới mật mã không."
"Trên ghế sô pha có quyển vở." Ứng Niên mở ra nhìn thử, "Hôm nay là ngày 3 tháng 3, đã là ngày thứ 7 tôi tới đây, tôi chắc chắn mình không thể thoát ra được, tôi hy vọng ghi chép của tôi có thể giúp cho những người đến sau..."
"Ngày 3 tháng 3," La Dư Tân suy nghĩ một chút, "Nếu đã đến đây 7 ngày thì người đó tới nơi này vào ngày 25 tháng 2 hoặc 26 tháng 2, anh Liên anh thử 0225 hoặc 0226 xem."
Liên Cảnh Hành thử nhập vào, "Không được, không phải cái này."
"Ứng Niên, đọc tiếp phần dưới." La Dư Tân nói.
Ứng Niên gật đầu, "Nhóm chúng tôi có 7 người cùng nhau tới tìm kho báu. Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi đến đây, một số người đã lần lượt biến mất. Đầu tiên là lão Vương, ông ấy biến mất trong một đêm, lúc tôi phát giác đã là 11:30 tối..."
"1130." La Dư Tân nói.
Liên Cảnh Hành thử lại, "Vẫn không đúng."
Quý Khinh Chu nhìn tủ thuốc Bắc trước mặt, tự hỏi công dụng của mấy ngăn kéo này là gì đây? Tại sao có ngăn mở được có ngăn lại không mở được? Khoan đã, nếu những ngăn khác mở được vậy theo lý mà nói những ngăn không mở được cũng có thể mở, chỉ là không có chìa khóa, vậy chìa khóa sẽ để ở đâu? Có khi nào bỏ trong cái hộp kia. Nếu như bỏ trong hộp thì không chừng mấy ngăn bị khoá này chính là mấu chốt.
Quý Khinh Chu nghĩ, nhìn kỹ mấy ngăn kéo không mở được, phát hiện chúng hơi khác với mấy ngăn không bị khoá, những ngăn kéo này có những vết xước khác nhau. Mật mã có 4 số vậy nói cách khác sẽ có 4 ngăn kéo bị xước, cậu đếm mấy ngăn bị khoá, có 3 ngăn thiếu 1 ngăn.
Quý Khinh Chu nhanh chóng tìm thấy ngăn kéo thứ tư có vết xước, đếm vết xước trên từng ngăn rồi nói với Liên Cảnh Hành, "3145, thử cái này xem."
Liên Cảnh Hành nhấn thử, lần này chiếc hộp được mở ra, La Dư Tân lén nhìn nhìn Quý Khinh Chu một cái, Dư An Nghi hưng phấn nói, "Oa, đúng thật này, Quý Khinh Chu sao anh biết vậy?"
Quý Khinh Chu đi tới, nhìn thấy trong hộp quả nhiên có 4 cái chìa khóa, cậu liền lấy chìa khóa ra, giải thích suy đoán của mình cho Dư An Nghi rồi giơ chìa khóa trong tay lên, "Mấy cái chìa này để mở mấy ngăn tủ bị khóa đằng kia."
Dư An Nghi gật đầu liên hồi, nói với cậu, "Anh mau mở ra xem đi."
Quý Khinh Chu đi tới tủ thuốc, mở ngăn kéo ra, thấy có 2 ngăn tủ trống, 2 ngăn còn lại 1 ngăn đựng một cây bút tia cực tím và ngăn còn lại đựng chìa khoá.
"Cái chìa này dùng để mở ổ khóa nào?" Dư An Nghi hỏi cậu.
Quý Khinh Chu nhìn xung quanh, cuối cùng đi tới cánh cửa đóng chặt, cậu cắm chìa khóa vào, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở ra.
"Dễ thế." Dư An Nghi hơi kinh ngạc.
"Mấy cửa sau chắc sẽ khó lên," Quý Khinh Chu nói, "Dù sao cũng mới cửa đầu, còn 4 cửa nữa."
Dư An Nghi lên tinh thần, vỗ cậu mấy cái, nói: "Vậy nhanh lên, em muốn xem thử mấy cửa sau khó cỡ nào."
Vừa nói, cô vừa bước qua cánh cửa thứ hai trước, những người khác theo sau.
La Dư Tân nhìn bóng lưng Quý Khinh Chu, nhớ tới việc lúc sáng đạo diễn nói với hắn, "Nội dung tập đầu là escape room, đây là trò chơi thử thách trí óc, cậu đảm nhận vai trò IQ cao của show, theo lý mà nói đây là sân nhà của cậu, cậu muốn biết trước vài điểm mấu chốt không, vậy cũng tốt cho việc xây dựng thiết lập IQ cao của cậu hơn."
La Dư Tân xem thường loại thủ đoạn gian lận này nên từ chối. Trước giờ hắn đều thấy bản thân mình thông minh, không cần dựa vào kịch bản, chỉ là vì để phòng hờ lỡ như, lúc cuối hắn hỏi đạo diễn thông tin mấu chốt ải cuối cùng. La Dư Tân nghĩ tới đây, tâm trạng gấp gáp vừa nãy nhanh chóng xẹp xuống, chẳng sao, coi như Quý Khinh Chu phá được cửa đầu thì làm sao, cửa đầu dễ, cậu ta may mắn thôi, còn ải cuối cùng nhất định sẽ là mình phá giải, giờ cứ để cậu ta đắc ý chút đi.
La Dư Tân cười cười, tiến vào ải thứ 2 với đội của mình.
°
Căn phòng thứ 2 lớn hơn căn phòng đầu tiên, có một chiếc đồng hồ treo trên tường ở phía bên tay trái, bên dưới là ba chiếc tủ có kich thước khác nhau, bên phải cũng có mấy cái tủ, bên trong hộc tủ có đồng hồ cát, một nén nhang đã cháy hết một phần hai và một nửa tách trà. Trên bức tường đối diện bọn họ, có 9 vạch ngang khảm các ô vuông có thể di chuyển, bên trên viết mười con số từ 0 đến 9.
Dư An Nghi chạy đi mở tủ, kết quả phát hiện có cái mở được có cái không mở được, "Vẫn phải tìm chìa khóa của mấy ngăn tủ này với cánh cửa kia."
Do ảnh hưởng của Quý Khinh Chu trong ải đầu tiên nên lần này rất nhiều người nghiêm túc nghiên cứu ngăn tủ.
Liên Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện cái đồng hồ này không hoạt động, anh ta chợt nhớ tới câu đọc được trong căn phòng đầu tiên, "Lúc tôi phát giác đã là 11:30 tối". Lập tức đạp lên tủ, cầm đồng hồ chỉnh thành 11 giờ 30.
"Oành" một tiếng, một ngăn kéo bật ra từ ngăn tủ phía bên phải, Quý Khinh Chu chạy đến, thấy một chiếc hộp và một cuốn sách bên trong, cậu với tay lấy nó đụng trúng tay Thái Lị, Thái Lị giật tay ra nhìn cậu một cách tức giận.
Quý Khinh Chu bị cô ta nhìn như vậy chẳng hiểu ra sao nhưng cũng không rảnh để ý, cầm hộp và cuốn sách mang ra.
"Khóa mật mã, 3 chữ số." Cậu nói.
Cậu lật qua lật lại sách trong tay, "Không có chữ? Trống trơn?" Quý Khinh Chu nhanh chóng nhận ra cái gì, cầm cây bút tia cực tím từ ải trước lên soi, quả nhiên hiện ra vài chữ, "378."
Cậu thử số này, chiếc hộp được mở ra, thấy một chiếc chìa khóa bên trong.
Quý Khinh Chu đưa chìa cho Dư An Nghi, Dư An Nghi mở một ngăn tủ bên cạnh ra, bên trong là một con thú nhồi bông và một chiếc hộp.
Cô nhìn thú nhồi bông, "Con gì đây? Sói à? Chắc không phải husky đó chứ."
Quý Khinh Chu nhìn chiếc hộp trong tay cô, "Cái hộp này cần có chìa khóa để mở."
"Vậy tìm chìa khóa đi." Mạnh-cảm tưởng như đang tàng hình-Nguyên Bạch mở miệng.
Quý Khinh Chu nghe vậy liền vội đi tìm tủ, không chú ý lại đụng phải Thái Lị, Thái Lị quay đầu lườm cậu, khuôn mặt như đang cố nhịn.
Quý Khinh Chu thấy thái độ cô ta đối với cậu hơi quái, nói tiếng xin lỗi, "Xin lỗi."
Nhưng Thái Lị phớt lờ cậu.
Quý Khinh Chu đành phải thôi, tiếp tục tìm chìa khóa.
Liên Cảnh Hành nhìn đồ đạc trên tủ, quay đầu hỏi Ứng Niên, "Quyển vở ban nãy cậu tìm được đâu?"
Ứng Niên đưa cho anh ta, trên đó viết, "Sau đó tiểu Lý, lão Trương cũng lần lượt biến mất, đây là thời gian lúc tôi phát hiện không thấy họ nữa, 7:10 phút sáng, 2:25 buổi trưa, 8:15 buổi tối, hừng đông 4:00, buổi tối 10:30."
Liên Cảnh Hành đọc, thầm tính trong đầu, " , 5, 8, 11, 3, 12."
Anh ta bước đến bức tường có viết những con số, ấn số tương ứng với từng ô vuông. Khi gặp số có hai chữ như số như 11 liền xếp thành hai hàng trên dưới.
Kết quả là số 2 vừa được ghép lại thì nghe thấy một tiếng "Oành", một ngăn kéo khác bị khoá đã bật ra. Dư An Nghi vội vàng chạy tới lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, mở chiếc hộp trong tay, vui vẻ nói: "Cũng là chìa khóa, chắc chiếc này là để mở cửa cho chúng ta."
Cô nói rồi đi đến trước cửa, quả nhiên, mở được cánh cửa thứ 2.
Dư An Nghi kinh hỉ nhìn về phía Liên Cảnh Hành, "Anh giỏi vậy."
Liên Cảnh Hành cười cười, không nói gì.
Mạnh Nguyên Bạch hỏi anh ta, "Là như nào đấy?"
Liên Cảnh Hành hất cằm ra hiệu với những đồ vật đặt trên tủ, "Ba thứ này có chức năng chung là dùng để đo thời gian. Sau khi chúng ta tiến vào mở ngăn tủ đầu tiên đã khởi động được cơ quan, cho thấy cơ chế của căn phòng này có thể có liên quan đến thời gian. Khinh Chu mở hộp lấy được chìa khóa đầu tiên là nhờ chiếc bút tia cực tím mà cậu ấy nhận được từ ải trước, cho thấy giữa mỗi ải đều có sự liên kết. Bức tường này được thiết lập đặc biệt, chắc chắn là mấu chốt để phá được ải này nên tôi nghĩ nếu liên quan đến ải trước và liên quan đến thời gian, thì chỉ còn 12 giờ thôi."
"Thời cổ đại không phải có nói thời gian uống cạn chén trà là một nén nhang sao? Đó là thông tin về thời gian cũng chính là về số giờ mà chủ quyển vở trên tay Ứng Niên ghi lại thời điểm biến mất của mỗi người, đổi thời gian từng người biến mất thành canh giờ thời cổ đại, cái đầu là 11:30, 11:30 là giờ Tý, giờ Tý xếp ở vị trí thứ nhất, cho nên là 1, cứ thế mà suy ra, chính là 1, 5, 8, 11, 3, 12."