Chương 57

Quý Khinh Chu xoay qua gõ chữ hỏi Tiểu Tiền: Fan đàn anh tên Đài Sen à?
"Vâng." Tiểu Tiền trả lời cậu, "Anh Quý nghĩ tên cho fan đi."
Quý Khinh Chu suy nghĩ một lúc, nhất thời cũng không nghĩ được tên gì thích hợp nên tạm cho qua, lướt topic tiếp.


Vì có fan Liên Cảnh Hành tham gia nên topic này không bị fan Trần Ký Nguyên lái đi, lại nhanh chóng quay về topic PR.


Quý Khinh Chu thoát topic, mở Weibo lên xem thử thì thấy poster tuyên truyền của mình và Liên Cảnh Hành đã hơn 100.000 lượt share, trong đó hơn 70.000 lượt share lại từ Weibo của Liên Cảnh Hành. Quý Khinh Chu bấm vào xem là thấy ngay fan đang gào "A a a a", "Oppa đẹp trai quá đi à, sắc đẹp thần tiên dì zậy nè, quả là người yêu lý tưởng của em."


"Douma cặp anh em nài, ngại quá, tui muốn..."
"Không, thím kia, thím không muốn!"
"Cô ơi, tui cũng muốn..."
"Chị em tỉnh lại đi, cái poster này nhìn vô là biết bị ngược rồi, bỏ liền!"
"Ngược trong phim, ngọt ngoài đời, #CP Hành Chu# chào đón bạn!"
°


Hôm sau đoàn phim tổ chức buổi gặp gỡ truyền thông đợt đầu tiên, cho phép giới truyền thông đến đoàn phim phỏng vấn và quay chụp.


Nhiều phóng viên từ các phương tiện truyền thông và đài truyền hình mới được mời đến, Liên Cảnh Hành và đạo diễn Trương là hai người nổi tiếng nhất trong đoàn, cầm 7 8 cái micro trả lời câu hỏi của phóng viên.


available on google playdownload on app store


Lúc phóng viên hỏi Liên Cảnh Hành "Có ấn tượng sâu sắc với diễn viên nào nhất" thì anh ta nhìn về phía Quý Khinh Chu, đáp, "Chắc là Khinh Chu, trong phim cậu ấy đóng vai em trai tôi, là người ảnh hưởng mạnh đến sự chuyển biến trong tính cách của tôi."
"Cảnh nào là khắc sâu nhất?"


"Cảnh ấn tượng sâu nhất vẫn chưa được quay, cảnh đó cũng là quay chung với Khinh Chu."


Đạo diễn thấy anh ta nhắc Quý Khinh Chu mãi, liền gọi Quý Khinh Chu qua luôn, đây là lần đầu Quý Khinh Chu đối mặt với nhiều truyền thông như vậy, bất giác thấy hơi sốt sắng, cũng may phóng viên không hỏi mấy câu khó, đều hỏi về phim nên cậu cũng dễ dàng trả lời.


Sau khi phỏng vấn xong, chiều hôm đó phóng viên đã đăng video lên, rất nhiều Đại V dồn dập share lại, Chu Thành Phong cũng mua hot search cho Quý Khinh Chu và Liên Cảnh Hành.


Tâm trạng của fan Liên Cảnh Hành lúc thấy hot search có hơi phức tạp, nhưng sau khi bấm vào xem thấy Quý Khinh Chu luôn trả lời rất có chừng mực, trái lại là anh mình cứ cue Quý Khinh Chu mãi, mới không ý kiến gì. Có điều trong lòng lại thấy hơi kỳ, người mới này là như nào vậy? Sao hợp tác tận hai lần liền với anh mình? Mà hình như anh mình cũng thích cậu ấy lắm.


°
Lúc Sở Thành đi ăn với bọn Tần Học mới biết Quý Khinh Chu lên hot search, Tần Học đưa điện thoại cho anh, đốp chát, "Không phải cậu bước nửa chân vô giới giải trí rồi hả? Sao còn chẳng biết nhiều bằng tôi vậy."


"Tôi vô chơi thôi, chủ yếu là đi chọc tức người khác chứ có làm thật đâu." Sở Thành vừa nói vừa xem hot search, mới nhìn đã thấy có người gào to "#Hành Chu# is real! Liên oppa cưng Chu Chu quá trời!"


Tuy Sở Thành không xài Weibo nhưng cái gì nên biết cũng biết, anh bấm vào xem, phát hiện cả đống người đang nói gì mà:
"Liên oppa với Chu Chu đẹp đôi quá à!"
"Liên oppa chưa tốt với ai vậy đâu, đây là lần đầu đó!"
"Không ổn rùi, phỏng vấn ngọt quá, tui phải đi xem poster, double ngọt để làm gì."


"Poster ngược sml luôn á má?! Ngọt chỗ nào chời!"
"Đứng cạnh nhau là ngọt rồi!"


Sở Thành đọc một loạt comment, kéo xuống một tí thì thấy poster mà fan nhắc tới. Poster tuyên truyền có tổng cộng 3 bức, bức thứ nhất là hai người Liên Cảnh Hành và Quý Khinh Chu đang ngồi, Quý Khinh Chu nhắm mắt dựa vào anh ta. Bức thứ 2 là hai người ngồi trên giường chơi đoán số, Quý Khinh Chu cười rất vui, Liên Cảnh Hành dịu dàng nhìn cậu. Bức thứ 3 xung quanh một màu đen như mực, chỉ có một tia sáng chiếu vào người Quý Khinh Chu, Liên Cảnh Hành đưa tay ra muốn chạm vào cậu với vẻ mặt đau khổ nhưng hình bóng Quý Khinh Chu đã nhạt dần.


Sở Thành nhìn 3 tấm poster, nhất là hai tấm đầu cộng với comment của fan "Liên oppa chưa tốt với ai vậy đâu, đây là lần đầu đó!" Bỗng thấy hơi nghi ngờ.
Anh cúi đầu gửi Wechat hỏi Dư An Nghi: Liên Cảnh Hành thẳng hay cong vậy?


Dư An Nghi vừa tập nhảy xong đang uống nước, nghe tiếng thông báo Wechat vang lên, cầm điện thoại lên nhìn thử, xém tí phun hết nước ra ngoài.
"Đương nhiên thẳng rồi!!!"
Sở Thành: Em chắc không?
Dư An Nghi: Ảnh mà cong em theo họ anh!
Lúc này Sở Thành mới yên tâm, trả điện thoại lại cho Tần Học.
°


Loáng một cái lại qua ba ngày, hôm nay vừa hay Sở Thành có việc phải tới thành phố S một chuyến, anh làm xong việc, nghĩ cũng đã đến thành phố S rồi thôi tiện đường đi thăm Quý Khinh Chu luôn, cho cậu một niềm vui bất ngờ.


Mới nghĩ tới đây là gần như anh đã nghĩ được cảnh Quý Khinh Chu vui vẻ thế nào khi thấy anh, bất giác trong mắt nhuộm lên vài phần ý cười. Nhưng Sở Thành không nghĩ tới, anh còn chưa kịp cho Quý Khinh Chu một bất ngờ, Quý Khinh Chu đã cho anh một "bất ngờ".


Sở Thành nhìn hai người cách đó không xa, bốn mắt nhìn nhau chứa đầy tình ý còn không nỡ tách ra, trong lòng vang lên một âm thanh: Dẹp mẹ dục cầm cố túng đi, rõ ràng Quý Khinh Chu đang giở lại trò cũ, muốn "hồng hạnh xuất tường"* sau lưng anh!
*Ngoại tình


Flashback về nửa tiếng trước, Quý Khinh Chu xem lại kịch bản lần cuối, mặc áo phông trắng và quần jean chuẩn bị quay phim. Cảnh này là cảnh quan trọng nhất trong phim —— Lâm Lạc Phong say rượu mơ thấy Lâm Lạc Dương.


Mùa đông trời rất lạnh, cũng may trong nhà mở máy sưởi nên khá ấm, mặc hơi mỏng cũng không bị lạnh. Quý Khinh Chu đứng ở góc tường, lúc đạo diễn hô "action" mới chậm rãi đi về phía trước.


Liên Cảnh Hành nằm trên giường, mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy em trai mình đứng cách đó không xa, anh ta mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu thấy anh đang nhìn mình, khẽ mở miệng như định gọi một tiếng "Anh hai", rồi lại im lặng không nói gì, trong mắt ngập tràn buồn bã.


Liên Cảnh Hành không dám tin mà nhìn cậu, xốc chăn lên muốn đi về phía cậu nhưng bị vướng chân, Quý Khinh Chu đi tới đỡ anh, Liên Cảnh Hành ngây người nhìn, sau đó giơ tay ôm lấy cậu.


Giờ phút này anh ta rất thảm hại, say xỉn thời gian dài, râu không cạo, tóc tai rối bời bẩn thỉu, thậm chí mặt còn hơi sưng lên, Quý Khinh Chu nhìn anh, không khỏi xót xa, đôi mắt ửng đỏ.


Liên Cảnh Hành thấy mắt cậu đỏ lên, vội dỗ cậu, "Dương Dương đừng khóc, đều là lỗi của anh, anh không nên làm cảnh sát, anh không nên nhận vụ án này, anh không nên để em ở nhà một mình, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh."


Quý Khinh Chu lắc đầu, nhưng Liên Cảnh Hành lại như cái bể đã tích tụ lâu ngày cuối cùng đã tìm được lỗ thoát nước, anh ta ôm lấy em mình, một lần lại một lần xưng tội, một lần lại một lần nói đều là lỗi của anh ta, Quý Khinh Chu muốn khuyên anh nhưng hé miệng lại không nói ra lời. Cậu nhìn người anh đã từng rất hăng hái của mình lại biến thành bộ dạng chật vật bất kham như bây giờ, không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.


Liên Cảnh Hành thấy cậu khóc, vươn tay muốn lau nước mắt cho cậu nhưng tay vừa chạm tới mặt cậu thì nước mắt anh cũng trào ra. Quý Khinh Chu chưa từng thấy anh mình khóc thế này bao giờ, giơ tay ôm lấy đầu Liên Cảnh Hành, để anh giấu tiếng khóc vào vai cậu.


Cậu kéo tay Liên Cảnh Hành qua, viết xuống từng chữ trong lòng bàn tay anh: Không trách anh.
Liên Cảnh Hành cắn răng, nắm chặt tay cậu, Quý Khinh Chu dịu dàng ôm anh, giống như lúc anh ôm cậu khi bọn họ còn bé.


Cả hai người trong cảnh này đều rất tốt, một lần là qua, kỹ năng diễn xuất của Liên Cảnh Hành đã đến trình độ tự kiểm soát được, đạo diễn vừa hô "Cắt", anh ta liền đi ra từ nhân vật Lâm Lạc Phong. Anh ta ngồi trên ghế, để chuyên gia trang điểm giúp mình tháo trang sức, nhìn qua thấy Quý Khinh Chu ngồi bên cạnh, hai mắt đỏ hoe không nói gì.


Liên Cảnh Hành búng tay cái bóc trước mặt cậu, Quý Khinh Chu quay lại, ngoan ngoãn nhìn anh ta.
"Chưa thoát vai à?" Liên Cảnh Hành hỏi cậu, "Hoàn hồn đi, nhóc đàn em."


Nhưng Quý Khinh Chu vẫn còn trong tình cảm của Lâm Lạc Dương, nhìn anh ta là thấy xót xa đau lòng, Liên Cảnh Hành bị ánh mắt tràn đầy tình cảm của cậu nhìn, nhất thời cũng không biết nên làm gì.


Anh ta thấy chỗ bọn họ ngồi không mở máy sưởi, có hơi lạnh, lại không thấy Tiểu Tiền với Chu Thành Phong đâu, liền tự mình đi tới choàng áo khoác cho Quý Khinh Chu, dụ dỗ nói, "Mặc đồ vào trước đã."


Quý Khinh Chu khẽ gật đầu, Liên Cảnh Hành cảm thấy cậu như này có hơi đáng yêu, cười vươn tay xoa đầu cậu.
Quý Khinh Chu đang trong cảm xúc của Lâm Lạc Dương, thấy anh ta cười cũng cười theo.
Rồi bị Sở Thành nhìn thấy.


Tiểu Tiền còn đang nói với Sở Thành, "Anh Quý đang quay phim, hay chúng ta qua đây chờ đi, bên đó..."
Cậu ta còn chưa nói xong đã thấy Sở Thành sải bước về phía Quý Khinh Chu.
Tiểu Tiền ngậm miệng lại, nuốt câu "Không qua được" xuống, cấp tốc đuổi theo.
"Mặc đồ vào nhanh đi." Liên Cảnh Hành nhìn Quý Khinh Chu.


Lúc này Quý Khinh Chu mới cúi đầu bắt đầu mặc áo khoác vào, dây kéo áo khoác này bị kẹt, Quý Khinh Chu kéo cả buổi cũng không được, Liên Cảnh Hành thấy vậy, đến gần định kéo cho cậu nhưng tay còn chưa đụng tới dây kéo đã bị đẩy ra.


Liên Cảnh Hành quay đầu lại, đang định quở trách người tới, thì ngay khoảnh khắc nhìn thấy Sở Thành liền bị giật mình, "Sở thiếu."
Anh ta vừa dứt lời, Sở Thành còn chưa đáp lại đã nghe thấy Quý Khinh Chu vui vẻ gọi, "Sở Thành."


Liên Cảnh Hành quay đầu, phát hiện trong mắt Quý Khinh Chu tràn đầy vui mừng, đôi mắt vừa khóc cũng hơi sáng lên.
Cậu ấy thoát vai rồi, Liên Cảnh Hành thầm nói, vừa mới thấy Sở Thành đã dễ dàng thoát vai.


Liên Cảnh Hành hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta còn chưa ngạc nhiên xong thì thấy Sở Thành quay đầu trừng Quý Khinh Chu một cái, Quý Khinh Chu không rõ tại sao anh lại trừng mình nhưng được gặp anh cậu thấy rất vui nên cứ cười nhìn anh.
Sở Thành giơ tay kéo dây kéo cho cậu, hỏi, "Quay xong chưa?"


Quý Khinh Chu gật đầu, còn hiếm khi nói chuyện trong trường quay, "Xong rồi."
"Vậy được," Sở Thành gật đầu, "Đi, về khách sạn."
Quý Khinh Chu đã lâu không gặp Sở Thành, nghe vậy cũng muốn ở riêng với anh một lúc nên quay đầu nói với Liên Cảnh Hành, "Đàn anh, em đi..."


Cậu còn chưa nói hết đã bị Sở Thành kéo đi.
"Tôi chưa nói xong mà." Quý Khinh Chu tranh luận với Sở Thành.
"Cậu ta cũng không phải người ngu, còn không biết cậu định nói gì à."
"Sao anh lại nói chuyện như thế," Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói, "Đàn anh nghe thấy không vui giờ."


"Cậu cũng nghĩ cho cậu ta quá ha," Sở Thành nhìn cậu, "Cậu ta vui không liên quan gì cậu."
Quý Khinh Chu nghe ngữ khí đầy mùi thuốc súng của anh, yên lặng lựa chọn ngậm miệng.


Quý Khinh Chu rất chắc chắn, tâm trạng papa cậu đang không tốt, chắc là do tâm trạng không tốt nên mới không ngại chạy từ xa tới tìm cậu an ủi. Hầy, Quý Khinh Chu thở dài trong lòng, quyết định để đàn anh mình chịu thiệt trước đã, dỗ Sở Thành vui quan trọng hơn.


Cậu ghé sát vào Sở Thành nhỏ giọng nói, "Ừ, không liên quan, anh vui vẻ quan trọng hơn."
Sở Thành cười lạnh một tiếng, "Thế chắc cậu phải thất vọng rồi, bây giờ papa cậu đang rất không vui!"
"Tôi biết," Quý Khinh Chu dụ dỗ nói, "Nên tôi sẽ cố làm anh vui."


"Cậu còn mặt mũi nói cậu biết!" Sở Thành khó có thể tin, "Hừ, tôi khuyên cậu lo cho mình trước đi."
Quý Khinh Chu không rõ, "Tôi làm sao cơ?"
"Cậu nói xem cậu làm sao cơ?" Sở Thành mỉm cười nhìn cậu, "A Hạnh?"
°
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Giải thích chút đi


Chu Chu: Đàn anh giúp tôi kéo dây kéo thôi
Sở Thành: Dây kéo dạ quang à?
*Dừa lòng anh chưa anh Thành 💁 xanh phát sáng theo ý anh nè
Chu Chu: Anh nghĩ nhiều rồi
Sở Thành: Hah






Truyện liên quan