Chương 81
“Đúng vậy.” Người đại diện của Tôn Phụ kiên quyết nói.
“Được,” Dương Phàm gật đầu, “Vậy anh đi đi, bảo Tôn Phụ cũng đi luôn, chúng tôi chỉ là một cái miếu nhỏ, thờ không nổi bồ tát như anh, đi đi.”
Người đại diện của Tôn Phụ hoảng hốt, “Dương sản xuất, anh nghĩ kỹ rồi chứ, nếu như bây giờ chúng tôi không diễn, nhất định ngài sẽ không tìm được người thích hợp đâu. Hơn nữa, yêu cầu này cũng không quá đáng, vốn dĩ Tôn Phụ cũng có độ nổi tiếng cao mà, hiện tại cậu ấy muốn đứng ngang hàng mà cũng không được sao.”
“Không thì sao, tôi chỉ không thích người khác uy hϊế͙p͙ tôi mà thôi.” Dương Phàm nói, “Huống hồ, anh có biết vì sao lại chọn Quý Khinh Chu làm nam chính từ trước rồi không? Nhà đầu tư của bộ phim này vì cậu ấy mà tới, hiện tại nếu tôi cho Tôn Phụ đứng ngang hàng với cậu ấy, anh cảm thấy nhà đầu tư có chịu không?”
“Nhà đầu tư làm gì quan tâm đến mấy chuyện này.”
Dương Phàm cười cười, thầm nói người đó quan tâm không chỉ những chuyện này thôi đâu.
Dương Phàm cũng ký hợp đồng rồi mới biết Sở Thành chính là Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh, cho nên khi ký hợp đồng, anh đã kiên trì yêu cầu tác giả phải có quyền biên kịch kịch bản, cũng vì thế nên chi phí bản quyền của 《Chá Cô Thiên》rất thấp, mà Sở Thành lại đầu tư rất nhiều. Anh cùng biên kịch sửa kịch bản một lần rồi lại một lần, không ngừng trình bày các suy nghĩ và hành động của nhân vật cho biên kịch nghe.
Dương Phàm cảm nhận được, Sở Thành rất nghiêm túc với bộ phim này, anh hỗ trợ lớn nhất cho đoàn phim, đổi lại anh phải có quyền biên kịch và Quý Khinh Chu phải đảm nhận vai chính. Mấy chuyện ngang hàng này, căn bản Sở Thành sẽ không đồng ý, không chỉ vì Quý Khinh Chu, mà là vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với kịch bản của anh.
Dương Phàm không có thành kiến với các diễn viên lưu lượng, anh là một nhà sản xuất rất thành thục, cho nên từ trước đến nay khi đối xử với các diễn viên lưu lượng anh đều rất lý trí, cũng hiểu được tồn tại là hợp lý. Nhưng anh không thích diễn viên làm quá nhiều chuyện, đặc biệt là động cái là bỏ vai để gây áp lực. Tôn Phụ đưa ra yêu cầu vào khoảng thời gian này, đơn giản chính là đã lường trước được thời gian này nhất định sẽ không tìm được diễn viên thích hợp, nên mới dùng chuyện này để ép đoàn phim nhượng bộ.
Đúng là Dương Phàm cũng lo lắng vì chuyện này, nhưng rất nhanh anh đã thông suốt, có lẽ anh không tìm được, nhưng đằng sau Sở Thành còn có Tây Ngu, nhiều diễn viên như vậy, khẳng định sẽ có một người thích hợp.
“Được rồi, cứ như vậy đi, anh cũng đừng nói nữa, tôi sẽ chiêu mộ diễn viên một lần nữa.” Anh nói xong, nhìn về phía người đại diện của Trác Hân, “Còn anh thì sao, anh có yêu cầu gì nữa không?”
“Không có,” người đại diện cùa Trác Hân nghe được động tĩnh bên Tôn Phụ nên mới chạy sang đây, “Tôi ủng hộ quyết định của đoàn phim, tôi chỉ cảm thấy dù sao Tiểu Hân cũng là nữ chính, không thể đứng ở phía sau thôi.”
“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Anh nói xong, đi ra ngoài, thuận đường báo việc này cho Sở Thành nghe.
Sở Thành nghe vậy, lạnh lùng cười một tiếng, “Nghĩ rất hay, còn muốn ngang hàng, sao anh ta không nói muốn lên vị trí đầu luôn đi, thật chẳng có tí sức ép gì cả.”
Dương Phàm thầm nghĩ ngài nghĩ anh ta không muốn sao?
“Loại diễn viên này, diễn quá nhiều, sau này không chừng còn gây thêm chuyện nữa, cho đi là tốt nhất, không phải chỉ là diễn viên thôi sao, ngày mai tôi sẽ đề cử mấy người qua chỗ anh thử kính.”
Dương Phàm nói chuyện này cho anh nghe, là vì đang chờ những lời này, anh cười nói, “Vậy vất vả Sở tổng rồi.”
“Không có gì, anh phải quay bộ phim này cho thật tốt, cần gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi nói rồi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần quay tốt một chút là được.”
“Đó là đương nhiên rồi.”
Thế nhưng, điều khiến Sở Thành và Dương Phàm không ngờ đến chính là, khi Sở Thành đang cân nhắc người nào ở Tây Ngu sẽ thích hợp với nhân vật nam hai dưới ngòi bút của anh, thì đã có người chủ động liên hệ với Quý Khinh Chu, tự đề cử mình nguyện ý nhận nhân vật Mao Toại này.
“Ý của anh là anh muốn diễn nam hai của bộ phim này?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói.
Ứng Niên trả lời, “Đúng vậy, không được sao?”
“Đương nhiên là được, nhưng mà……” Quý Khinh Chu không hiểu cho lắm, “Chắc anh cũng biết diễn bộ phim này sẽ bị tôi đè vị trí đúng không? Thời gian anh ra mắt dài hơn tôi, địa vị cũng cao hơn tôi, anh không ngại sao?”
Nghiêm túc mà nói, Ứng Niên cùng Tôn Phụ cũng đều ở tuyến 1.5, thậm chí Ứng Niên còn nổi tiếng hơn Tôn Phụ một chút, vì cớ gì bây giờ lại đến làm nền cho cậu?
“Nếu nói không ngại thì không hẳn là không có, bởi vì trên poster tuyên truyền của 《Quyết Chiến 48 Giờ》, vị trí của tôi đứng ở đằng trước cậu mà. Thế nhưng,” Ứng Niên tạm dừng một chút, “Cậu có thể xem như đây là giấy chứng nhận biểu quyết của tôi đi.”
“Có ý gì?”
“Quý Khinh Chu, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Là việc gì?”
“Quản lý của tôi sắp hết hạn hợp đồng rồi, tôi không muốn gia hạn hợp đồng nữa, tôi muốn đi ăn máng khác, tôi muốn cậu giúp tôi tiến vào Tây Ngu.”
*Giấy chứng nhận biểu quyết (投名状): vào thời của các lãnh chúa, giấy này thể hiện như một sự trung thành với tổ chức sắp gia nhập.
Ở đây Ứng Niên dùng để thể hiện sự trung thành với Tây Ngu
Quý Khinh Chu có chút hoang mang, “Tôi không hiểu, Ứng Niên, mức độ nổi tiếng của anh không thấp, anh muốn tới Tây Ngu, đâu cần phải làm mấy chuyện này đâu, chỉ cần anh thả tin tức này ra, nhất định người đại diện của Tây Ngu sẽ chủ động tìm đến anh, ký hợp đồng với anh.”
Ứng Niên bật cười, “Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.”
“Có chuyện gì sao?”
“Sau này tôi sẽ nói cậu nghe.” Ứng Niên nói, “Thế nhưng đúng là sẽ có một ít phiền toái, cho nên tôi mới tìm cậu, hy vọng cậu có thể giúp được tôi, được không?”
Quý Khinh Chu có ấn tượng không tệ về anh, vài lần ở chung với anh đều rất vui vẻ, hơn nữa trước kia Ứng Niên còn chủ động nhắc nhở cậu chuyện liên quan đến Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân, thế nên cậu gật đầu nói, “Được, tôi sẽ nói giúp anh. Nhưng chuyện này không phải chuyện lớn gì, anh không cần phải tự hạ thấp giá trị con người để diễn nam hai cho tôi đâu, anh tới Tây Ngu đối với Tây Ngu cũng là chuyện tốt, không cần phải làm chuyện này.”
Ứng Niên cảm thấy cậu đúng là đơn thuần thiện lương, “Vô công bất thụ lộc, lễ thượng vãng lai, cậu giúp tôi một lần, tôi cũng sẽ giúp cậu một lần. Cứ như vậy đi, tôi nói trước một tiếng cho cậu biết thôi, để cậu đỡ kinh ngạc khi gặp nhau trong đoàn.”
*Vô công bất thụ lộc, lễ thượng vãng lai: không công không có thưởng, có qua có lại.
“Anh khách khí quá.”
“Không,” Ứng Niên nói, “Quý Khinh Chu, chuyện lần này rất quan trọng đối với tôi, nếu tôi không vào được Tây Ngu, có khả năng tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, tôi không muốn rời khỏi giới giải trí nhanh như vậy, cho nên tôi cần phải làm chút gì đó, để khiến bản thân yên tâm, cậu hiểu không?”
Cái này Quý Khinh Chu hiểu được, giấy chứng nhận biểu quyết này của Ứng Niên, không phải đưa cho cậu, mà là Ứng Niên tự đưa cho chính mình.
Anh gặp phiền phức, anh muốn Tây Ngu tạo đường lui cho anh, nhưng hiện tại anh không ở Tây Ngu, cho nên anh mới đặt hy vọng ở chỗ cậu. Anh không thể không làm gì chờ cậu trả lời được, bởi vậy anh mới chọn ứng cứu đoàn phim, tự hạ thấp giá trị con người làm nền cho cậu, dùng phương thức này để đổi lấy một mảnh yên tâm.
Quý Khinh Chu rất tò mò, rốt cuộc anh đang gặp phải phiền phức như thế nào? Vì sao nói không vào được Tây Ngu thì phải rời khỏi giới giải trí? Cậu rất nghi hoặc, nhưng lại ngại là đang soi mói chuyện của người khác, nên cậu đã tường thuật lại chuyện này cho Dương Phàm và Sở Thành, nói rằng Ứng Niên muốn nhận nhân vật này.
Bởi vì mới xảy ra chuyện của Tôn Phụ, nên với diễn viên nổi tiếng hơn Quý Khinh Chu như Ứng Niên, Dương Phàm có chút bóng ma tâm lý, lo lắng Ứng Niên sẽ không chấp nhận được sự thật bị Quý Khinh Chu chèn ép vị trí, liền hỏi, “Cậu nói chuyện vị trí cho cậu ta chưa?”
“Tôi nói rồi, anh ấy vẫn nhận.”
Lúc này Dương Phàm mới nhẹ nhàng thở ra, trả lời: Vậy thì được.
Sở Thành nghe vậy, quay đầu nhìn cậu một cái, “Ứng Niên là người lần trước hẹn cậu ăn cơm đúng không?”
“Đúng vậy.” Quý Khinh Chu gật đầu.
“Hình như cậu ta nổi tiếng hơn cậu mà, sao lại nguyện ý diễn vai nam hai cho cậu?” Sở Thành đánh giá Quý Khinh Chu từ trên xuống dưới, “Sức hấp dẫn của cậu không tệ ha, quay một bộ phim Phương Diệu Tuyên liền nguyện ý tự hạ thấp giá trị con người để diễn nam ba cho cậu, giờ đến bộ này thì có Ứng Niên nguyện ý diễn nam hai, chậc chậc, không tệ nha.”
Quý Khinh Chu quả thật bị ngữ điệu âm dương quái khí này của anh chọc cười, “Anh là mì chua cay thành tinh sao? Sao chua vậy?”
“Tôi chua?” Sở Thành khinh thường cười một tiếng, “Tôi là người sinh ra đã là người thắng cuộc thì chua làm gì, chua với một diễn viên nhỏ bé tuyến số hai ư?”
“Ở trong lòng anh tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé tuyến số hai thôi ư?” Quý Khinh Chu nhìn anh, “Tôi tưởng ở trong lòng anh tôi là Jack Sue chứ, Phương Diệu Tuyên muốn theo đuổi tôi, Ứng Niên cũng có ý không an phận với tôi, chỉ cần là người tôi gặp qua, đều không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của tôi, không phải trong lòng anh tôi là hình tượng này sao?”
*Jack Sue: là một nhân vật hư cấu, là nam chính vô cùng hoàn hảo, dân cư mạng TQ đã dùng tên này dựa vào Mary Sue và tiểu thuyết cùng tên.
Sở Thành:……Thật không biết xấu hổ, đúng vậy, tôi chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như thế này!
“Sao cậu có thể không biết xấu hổ nói ra được mấy lời này vậy?”
“Không phải anh tự tạo tính cách nhân vật cho tôi rồi sao? Anh không biết xấu hổ nghĩ ngợi, thì tôi có gì phải ngại nói chứ.”
Sở Thành lắc lắc đầu, “Cậu đã không còn là Chu thanh thuần thẹn thùng năm đó nữa rồi.”
“Cho nên cái vé tàu cũ kỹ này của anh cũng không leo lên được chiếc du thuyền xa hoa này của tôi đâu.”
Sở Thành khó có thể tin nhìn cậu, “Hiện tại cái gì cậu cũng dám nói nhỉ! Không leo lên được ư? Tôi sẽ cho cậu thấy tôi có lên được hay không!”
Anh vừa nói xong, liền trực tiếp đẩy Quý Khinh Chu xuống giường, Quý Khinh Chu không nhịn được bật cười, nháo loạn cùng anh, hai người nháo một hồi liền nháo vào trong chăn.
Sở Thành lăn lộn người ta xong, anh hỏi: “Leo lên được không? Tấm vé tàu cũ kỹ này của tôi có leo lên được chiếc du thuyền xa hoa của cậu không?”
Quý Khinh Chu ở trong lòng anh khẽ hừ hừ hai tiếng, chọc chọc cánh tay anh, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, Sở Thành dùng tay thay chức năng lái tự động đã lâu như vậy rồi, sao giờ vẫn chưa chịu chuyển qua lái tự động nữa. Chẳng lẽ anh đang chờ gom đủ thẻ người tốt rồi mới chính thức lái tự động sao? Vậy có phải cậu nên nhanh chóng phát thẻ người tốt cuối cùng cho anh không?
“Nghĩ cái gì vậy?” Sở Thành cúi đầu nhìn cậu.
“Không có gì.” Quý Khinh Chu đè xuống nghi hoặc trong lòng, “Tôi muốn nói chuyện này với anh.”
“Nói nghe xem.”
“Vừa rồi không phải anh hỏi tôi vì sao Ứng Niên lại nguyện ý làm nền cho tôi đúng không? Thật ra là vì anh ấy muốn đi ăn máng khác. Anh ấy muốn ký hợp đồng với Tây Ngu, nhưng hình như anh ấy đang gặp phải một ít chuyện phiền toái, không thể ký hợp đồng dễ dàng được, cho nên anh ấy mới muốn bán một nhân tình cho tôi, để tôi giúp anh ấy.”
“Cậu ta gặp phải chuyện phiền toái gì?” Sở Thành hỏi.
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Anh ấy chưa nói, tôi hỏi, nhưng anh ấy nói sau này sẽ kể cho nghe, nhưng anh ấy có nói nếu anh ấy không vào được Tây Ngu, có lẽ anh ấy sẽ rời khỏi giới giải trí này.”
“Vậy à?”
“Ừ, tôi cảm thấy Ứng Niên cũng không tệ, mức độ nổi tiếng cũng không tồi, nếu Tây Ngu ký hợp đồng với anh ấy, cũng không lỗ, cho nên nếu được thì anh giúp anh ấy đi. Anh nói chuyện, khẳng định sẽ có tác dụng hơn là tôi.”
“Được.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cười hôn anh một cái, “Cảm ơn anh.”
“Chuyện này còn nói cảm ơn, giả khách khí.” Anh nói xong, hôn hôn Quý Khinh Chu, rồi nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”
Quý Khinh Chu gật đầu, nhưng vẫn thầm cân nhắc trong lòng, nếu Sở Thành thật sự tính thu thập đủ bảy thẻ người tốt rồi mới chính thức lên đỉnh Haruna với cậu, thì nhất định cậu phải chọn thời gian thật tốt để phát tấm thẻ cuối cùng này mới được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thể nghiệm sinh mệnh hòa hợp, nên chọn một ngày mà bản thân cậu thích đi. Cậu nghĩ như vậy liền có chút xấu hổ, yên lặng dựa vào ngực Sở Thành.
Rất nhanh Ứng Niên đã đến thử kính, trước khi khởi động máy chính thức bước vào đoàn phim.
Giữa tháng 4, đoàn phim đúng giờ bắt đầu quay phim, cùng ngày khởi động máy, cũng chính thức tuyên bố dàn diễn viên.
====================