Chương 83
Cuối cùng Sở Thành vẫn nhờ Tiểu Tiền hỗ trợ mở weibo cho anh, anh theo dõi Quý Khinh Chu xong liền chia sẻ trailer 《Một Tấm Thơ Tình》. Sau đó lại bảo Quý Khinh Chu chia sẻ weibo của anh, cùng nhau tương tác.
Đối với yêu cầu này của anh, Quý Khinh Chu đã sớm đoán được từ đầu, ngay trước mặt anh, cậu chọn một tấm hình từ trong album, là tấm hình trước kia Tiểu Tiền chụp cho cậu và Sở Thành khi hai người diễn chung, đăng lên, bên cạnh còn viết: #Một Tấm Thơ Tình hậu trường 1, Sở Thành.
Sở Thành lập tức chia sẻ đăng thêm một bức ảnh: hậu trường 2.
Fans Quý Khinh Chu liền theo weibo chạy qua, lưu hình bình luận: Cảm ơn anh nha.
Sở Thành nhìn khu bình luận của anh đang không ngừng gia tăng bình luận, liền tìm kiếm siêu thoại CP về hai người bọn họ, thế nhưng kết quả vẫn như cũ là: Xin lỗi, không tìm được kết quả tương ứng.
Sở Thành:…… Hiệu suất làm việc kém quá vậy, đã mười phút rồi, mà vẫn chưa có người nào lập siêu thoại CP là sao!
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Tiểu Tiền, “Lại đây, cho cậu một nhiệm vụ.”
“Cậu chủ Sở, ngài nói đi.”
Sở Thành chỉ vào siêu thoại CP #Liên Chu đang đứng ở vị trí hàng đầu, “Tôi cũng muốn một cái y như này.”
Tiểu Tiền:……
Tiểu Tiền cảm thấy có lẽ cậu nên ở dưới gầm xe mới phải, cậu không nên ở đây, cho cơm chó vỗ lung tung vào mặt thế này.
“Hơn nữa, còn phải xếp cao hơn cái này.”
Tiểu Tiền:……Yêu cầu của ngài đúng là không thực tế chút nào!
“Cậu chủ Sở à, tôi tạo cho ngài một siêu thoại CP trước đã ha, còn lại chúng ta cứ từ từ mà tiến.”
“Cậu không làm được ư?” Sở Thành nói trúng tim đen.
“Không phải là làm không được, mà là quá giả tạo!” Tiểu Tiền muốn cạn lời luôn rồi, “Ngài chỉ là một nhân vật nhỏ bé mơ hồ, còn anh Liên thì lại là lưu lượng đỉnh cao, nếu muốn CP của ngài và anh Quý vượt qua anh ấy và anh Quý, thì chuyện này rất vô lý.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Tiểu Tiền nói rất đúng.”
Sở Thành liếc nhìn cậu một cái, “Cậu đang cùng trận tuyến với ai?”
“Với anh nha.” Quý Khinh Chu lắc lắc điện thoại, trên màn hình vẫn còn một loạt bình luận cậu nhắn cho Sở Thành trong khu bình luận, gì mà “Anh ơi anh đẹp quá, hôm nay tim cũng loạn nhịp vì anh đó nha”, rồi “Xông lên anh trai, để cho toàn thế giới đều biết anh là người tốt nhất.”
Sở Thành: “Ở đây cậu hô hào trông vui quá nhỉ, ngày thường sinh hoạt sao tôi chẳng thấy cậu gọi tôi là anh trai vậy.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, rất biết vâng lời nói, “Vậy bây giờ tôi sẽ gọi, anh ơi!”
Nói xong, còn không quên nịnh nọt, “Anh ơi cố lên, anh là ngôi sao sáng nhất trên toàn thế giới!”
Sở Thành cảm nhận được một đòn ngay tim, “Cậu nên im lặng đi.”
Quá ngọt, mẹ nó ai mà chịu được chứ!
Quý Khinh Chu cười hì hì nhìn anh.
Tiểu Tiền:……
Tiểu Tiền bắt đầu trầm tư, tại sao cậu lại ở đây vào lúc này chứ.
Sau đó, rốt cuộc Sở Thành cũng từ bỏ yêu cầu phi thực tế là cho CP #Thừa Chu vượt mặt CP #Liên Chu, anh chỉ nói với Tiểu Tiền, “Mỗi ngày cậu phải ngoi lên siêu thoại, làm sao cho thứ hạng phải lên cao càng sớm càng tốt, thấp hơn #Liên Chu còn chưa nói, sao lại thấp hơn cả #Ấn Tích vậy, còn có gì mà #Tức Ngư nữa, sao cũng có fan CP với Dư An Nghi vậy? Cái giới này làm sao vậy, chỉ cần tương tác với nhau là có fans CP liền sao?”
*Tức Ngư (鲫鱼 – jì yú) phát âm gần giống với Quý Dư (季余 – jì yú): cá trích
*Thừa Chu (乘舟 – chéng zhou) phát âm gần giống với Thành Chu (诚舟 – chéng zhou): con thuyền
“Không phải tương tác với nhau là có CP đâu ạ.” Tiểu Tiền nói, “Fans mà, thích người nào là liền gán ghép người đó, mỗi người khác nhau đều thích những thần tượng khác nhau, nên các CP cũng khác nhau, đó là điều bình thường.”
“Phải không?” Sở Thành nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Vậy cậu là fan của CP nào?”
Câu hỏi này quả nhiên là câu hỏi tặng điểm, Quý Khinh Chu liền đưa ra đáp án tiêu chuẩn nhất, “Đương nhiên là Thừa Chu rồi, bởi vì anh là thần tượng của tôi mà.”
“Xem như cậu hiểu chuyện.” Sở Thành vừa lòng nói.
Quý Khinh Chu lập tức vỗ ngực nói tiếp, “Lời nói thật lòng.”
Sở Thành nhìn cậu cười cười, không nói gì.
Trưa hôm đó, 《Chá Cô Thiên》chính thức bắt đầu quay phim. 《Chá Cô Thiên》nói về thiếu niên thiên tài xuất thân thế gia Thẩm Kiều, trong một lần tỷ thí trúng phải gian kế, bị phế tu vi, sau đó cả nhà đều bị giết hại, Thẩm Kiều dựa vào thông minh tài trí của bản thân thoát được một kiếp, thiếu niên thề muốn báo thù, không ngừng tu luyện bản thân trở nên cường đại hơn, bên cạnh đó cũng phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa khi điều tr.a về nguyên nhân cái ch.ết của gia tộc mình.
Phần lớn mọi xung đột của bộ phim này đều xoay quanh trên người Thẩm Kiều, vì thế kịch bản của Quý Khinh Chu dày hơn những người khác rất nhiều, nên cậu vẫn luôn làm việc rất nghiêm túc, đôi lúc vì bận học thuộc lời thoại, cậu còn không có thời gian để nói chuyện với Sở Thành. Đôi khi Sở Thành cũng sẽ cố ý trêu ghẹo cậu, nhưng phần lớn thời gian, hai người đều là ai bận việc nấy.
Dương Phàm thấy hai người thân mật, anh cũng từng hỏi Sở Thành rằng Quý Khinh Chu có quan hệ gì. Sở Thành vẫn như cũ dùng câu trả lời có lệ khi trả lời câu hỏi của Khương Nam trước kia, chỉ là anh em họ hàng xa thôi.
Cũng trong lúc này, Sở Thành đã hỏi rõ ràng chuyện của Ứng Niên. Anh không có hứng thú với Ứng Niên, nhưng vì Ứng Niên tìm đến Quý Khinh Chu, và một lòng muốn tiến vào Tây Ngu nên anh mới chú ý đến. Mặc kệ là Quý Khinh Chu hay là Tây Ngu, đối với anh mà nói đều có mối liên quan chặt chẽ, Quý Khinh Chu ngại ngần hỏi Ứng Niên, Sở Thành cũng đơn giản không hỏi nữa, bảo người điều tr.a giúp mình.
Không tr.a không biết, vừa tra, Sở Thành liền hiểu được khó trách trước kia Ứng Niên nói đã từng gặp anh. Đúng là Ứng Niên có cơ hội nhìn thấy anh, dù sao Ứng Niên cũng là người của Đường Dục, tuy Đường Dục và anh không chung một vòng, nhưng cả hai đều xuất thân là hào môn, nên cũng biết nhau đôi chút. Vì thân phận của Đường Dục vẫn còn ở đó, nên khi hai người bọn họ yêu nhau, tự nhiên hết thảy sẽ luôn tốt đẹp, một khi không yêu nữa, Ứng Niên muốn tách ra, nào tách ra dễ dàng như ý muốn.
Ứng Niên căn bản không thể đấu lại Đường Dục, công ty của anh là do năm đó Đường Dục hỗ trợ liên hệ, so với anh, người đại diện và chủ tịch đều hướng về Đường Dục. Đương nhiên anh có thể rời khỏi công ty quản lý này vào công ty quản lý khác, nhưng với thân phận của Đường Dục, nếu anh ta muốn can thiệp vào sự nghiệp phát triển của Ứng Niên, thì tất cả mọi người đều sẽ nể mặt anh ta….trừ Tây Ngu.
Chủ tịch đương nhiệm của Tây Ngu là Sở Tín, Sở Tín khác với Sở Thành, Sở Thành hiền hoà, nhưng Sở Tín thì theo hướng lạnh lùng hơn, anh chỉ dành toàn bộ vỏn vẹn sự dịu dàng của anh cho người thân và bằng hữu, còn lại mọi cảm xúc khác đều đặt ở trên sự nghiệp của anh. Anh sẽ không vì một người như Đường Dục mà đi chèn ép nghệ sĩ của anh, anh cũng không cần phải nể mặt Đường Dục, Đường Dục cũng càng không dám làm trò ở trước mặt anh. Thế nên, đối với Ứng Niên mà nói, Tây Ngu đúng là lựa chọn tốt nhất. Đó cũng là cách duy nhất Ứng Niên nhìn ra được, để sự nghiệp không bị ảnh hưởng.
Còn về tại sao lại muốn thông qua Quý Khinh Chu, Sở Thành thầm nghĩ có lẽ là vì muốn nhờ quan hệ của Chu Thành Phong. Chỉ cần Đường Dục còn ở đó, cho dù Ứng Niên tung ra tin tức muốn hủy hợp đồng với công ty quản lý hiện tại, người đại diện của Tây Ngu cũng sẽ vì e ngại Đường Dục – người đứng ở giữa này, sợ rước lấy phiền phức không nên có, mà từ bỏ Ứng Niên. Cho nên Ứng Niên lựa chọn chủ động xuất kích, thông qua Quý Khinh Chu nói với Chu Thành Phong rằng bản thân muốn được ký hợp đồng với Tây Ngu, hy vọng Chu Thành Phong có thể nói tin này cho những người đại diện khác biết, để được những người đại diện đó xem trọng hơn.
Thật ra đây cũng không hẳn là chuyện phiền phức gì, thậm chí với địa vị bây giờ của Ứng Niên mà nói, chuyện hủy hợp đồng tiến vào công ty mới, là một chuyện hết sức đơn giản, nhưng khó ở đây chính là, Đường Dục nằm ở giữa, một Đường Dục có tiền có thế, cho nên mới có nhiều phiền phức như vậy.
Sở Thành thở dài, thật ra anh cũng không hiểu cho lắm, sao tình cảm đã đến bước tận cùng rồi còn phải làm đến thế. Anh không hiểu, thoạt nhìn ban đầu Đường Dục với Ứng Niên yêu nhau rất chân thành, nhưng về sau tại sao Đường Dục cứ luôn lừa dối Ứng Niên; anh không hiểu, Đường Dục đã lừa dối nhiều lần như vậy rồi, theo lý mà nói hẳn là không còn thích Ứng Niên nữa, nhưng tại sao khi Ứng Niên rời đi, Đường Dục lại ch.ết sống không cho đi; anh cũng không hiểu, tình yêu đang êm đẹp, tại sao cuối cùng lại kết thúc chật vật như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, anh nhận được vô số lời tỏ tình của nữ sinh, cũng gặp được một ít thổ lộ của các nam sinh can đảm, nhưng tất cả Sở Thành đều không đáp ứng. Anh nhìn đối phương, nội tâm không hề dao động. Sở Thành vẫn luôn cảm thấy tình yêu chính là một môn học, không thể nghi ngờ anh chính là người không thể đạt tiêu chuẩn môn học đó, bởi vì căn bản anh không có khát vọng về tình yêu.
Thời niên thiếu điên cuồng nhất, Thiệu Vĩnh theo đuổi giáo viên, Tần Học thì thích đàn em an tĩnh, ngay cả Diêu Tu Viễn cũng luôn ồn ào muốn yêu đương, chỉ có anh và Dư An Minh hệt như hai cái cây vạn tuế, mãi vẫn chưa thấy ra hoa. Sau khi tốt nghiệp, tâm tư yêu đương cũng theo đó càng ngày càng phai nhạt. Anh đã từng nghĩ tới nếu anh thích một người, người kia sẽ có dáng vẻ như thế nào, có lẽ lớn lên sẽ rất đẹp, rất thông minh, văn có thể bình định quốc, võ có thể chinh chiến sa trường, không lập dị quái đản, cũng không dính người, ngày thường ai bận việc nấy, bận xong có thể ngồi dựa vào nhau tán gẫu một số chuyện mà hai người hứng thú.
Được như vậy thật tốt.
Nhưng, mãi anh vẫn chưa gặp được người như vậy.
Sở Thành thở dài, nhưng nghĩ lại thì, nếu anh có thích người nào đó, nếu giữa hai người không có tình cảm, anh nhất định sẽ không dùng quyền thế của bản thân áp lực lên đối phương, anh sẽ thả cho đối phương đi, mọi người đều hảo tụ hảo tán, rời đi đàng hoàng.
Đột nhiên Sở Thành nghĩ tới Quý Khinh Chu, anh nhìn ngày trên lịch, sắp đến tháng 5 rồi, anh nhớ có lẽ vào tầm tháng chín năm trước hai người bắt đầu cuộc giao dịch này, điều đó cũng có nghĩa là, chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi, cuộc giao dịch này sẽ kết thúc, đến lúc đó Quý Khinh Chu cũng nên tách ra khỏi anh rồi.
Anh yên tĩnh nghiêm túc nhớ lại khoảng thời gian 9 tháng đã qua này, không thể không thừa nhận, ngoại trừ ban đầu Quý Khinh Chu giấu anh đi tìm đường ch.ết kia ra, khoảng thời gian còn lại, hai người ở chung với nhau rất hòa hợp. Thật ra Quý Khinh Chu là một người rất tốt, dịu dàng săn sóc, tính cách có hơi trẻ con dính người, mềm lòng và dễ dàng làm cho cảm động. Tính cách như này, thật ra cũng rất có hại, không biết sau này cậu sẽ gặp phải dạng người gì đây. Nhưng mặc kệ thế nào, Sở Thành hy vọng, sẽ là một người hiểu được và quý trọng cậu ấy.
Anh lại nhìn ngày trên lịch, quyết định tặng một món quà cho Quý Khinh Chu, khi đến cậu rất đẹp, toàn thân sạch sẽ, thanh thuần giống như một khối ngọc chân thật, khi đi rồi, Sở Thành hy vọng cậu vẫn sẽ như cũ, vẫn luôn thuần túy không nhiễm một chút hạt bụi nhỏ, xinh đẹp sạch sẽ rời khỏi anh.
Cuộc đời của cậu không có vết nhơ, cho dù bọn họ đã từng ở bên nhau một năm, nhưng cậu vẫn sẽ như cũ, sạch sẽ trong sáng, cậu cũng giống như bao người khác, giống như tất cả mọi người, có thể sống tốt, không cần ái ngại, vẫn nhiệt tình và vui vẻ, khi tình yêu của cậu đến, cậu sẽ ôm chầm lấy nó.
Đây mới là điều Quý Khinh Chu nên có được.
Sở Thành không nói chuyện của Ứng Niên cho Quý Khinh Chu nghe, sợ sau khi biết cậu sẽ nảy sinh đồng tình với Ứng Niên, do đó mỗi khi hai người ở chung anh vẫn không để lộ chuyện gì. Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Quý Khinh Chu, nếu cần cậu biết, Ứng Niên sẽ chủ động nói cho cậu hay. Ứng Niên không nói, chứng minh chuyện này không cần Quý Khinh Chu phải biết đến. Mà anh, cũng chỉ vì biểu hiện chấp nhất của Ứng Niên, lo lắng Ứng Niên vào Tây Ngu có mục đích riêng nên mới tìm người điều tra, chỉ thế mà thôi.