Chương 101
Diêu Tu Viễn cùng Thiệu Vĩnh đồng loạt muốn vỗ tay cho Tần Học, đúng vậy, chính là vấn đề này, sau khi ngồi nghe một hồi, hai người rất muốn lên tiếng hỏi câu này.
Sở Thành kinh ngạc nhìn tóc nhỏ của anh, “Ông nói bậy cái gì vậy?”
“Ông không thích cậu ấy, thì cớ gì ông lại lo lắng cho cậu ấy như vậy? Còn vì cậu ấy không nhận sự quan tâm của ông mà buồn bực nữa chứ.”
“Đúng vậy.” Diêu Tu Viễn phụ họa, “Chẳng lẽ ông không nhận ra, theo như lời ông nói thì có phải ông muốn đối xử tốt với cậu ấy, ông cảm thấy cậu ấy nên tiếp nhận, nhưng cậu ấy lại không muốn nhận không?”
“Hơn nữa,” Thiệu Vĩnh liền bổ sung, “Lúc ấy khi giao kèo, đã nói là không yêu đương, tách ra không được dây dưa, hiện tại Quý Khinh Chu hoàn toàn làm được, rời đi dứt khoát, không cần đồ của ông, cũng chẳng dây dưa với ông, thậm chí còn không cần ông quan tâm, không phải ông nên vừa lòng mới đúng sao?”
Sở Thành nhìn ba người họ, nhất thời có chút cạn lời, “Mấy người suy nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ cảm thấy, cho dù hai chúng tôi tách ra, thì chúng tôi cũng có thể là bạn bè, tôi vẫn có thể quan tâm cậu ấy, cậu ấy không cần phải liên tục đẩy tôi ra ngoài như vậy.”
Diêu Tu Viễn tằng hắng một tiếng, “Thứ tôi nói thẳng nha A Thành, suy nghĩ này của ông, nghe là đã thấy có vấn đề, sao ông không nghĩ đến chuyện chăm sóc cho tôi? Hai chúng ta cũng là bạn bè nè.”
Sở Thành lạnh lùng cười, “Ông á? Ông mà cần tôi chăm sóc sao? Cái gì mà ông không có, cần gì tôi phải nhọc lòng.”
“Vậy trên đời này, có rất nhiều người không có tiền không có quyền, cũng đâu thấy ông quan tâm sâu sắc đến những người đó đâu.”
“Đó là vì tôi không thân thiết với người ta, tôi ở chung với Quý Khinh Chu cả năm trời, mỗi ngày đều ngủ trên một cái giường, nuôi thú cưng cả năm trời còn có cảm tình, huống chi là người?”
“Vậy ông nên buông tay được rồi đó.” Tần Học bình tĩnh nói, “Tôi cảm thấy Quý Khinh Chu làm rất đúng, ngược lại là ông, có hơi dây dưa không rõ, làm phiền người ta đấy.”
Sở Thành khó có thể tin được nhìn về phía Tần Học, “Ông là gián điệp Quý Khinh Chu phái tới nằm vùng đúng không? Thế mà đứng về phía cậu ấy.”
Tần Học hạn hán lời nhìn anh, “Tôi hỏi ông nè, nếu Quý Khinh Chu không bài xích sự quan tâm của ông, ông tính sẽ quan tâm cậu ấy đến khi nào?”
“Phải xem thế nào, tùy tình huống chứ.”
“Xem gì mà xem? Ông cũng biết cậu ấy chỉ có mấy năm thanh xuân, vậy ông có từng nghĩ tới, ông sẽ ảnh hưởng thế nào đến cậu ấy không.”
“Tôi thì gây ảnh hưởng gì cho cậu ấy?”
Tần Học cảm thấy Sở Thành đúng là chẳng có một chút nhận thức gì về bản thân, “Chính ông là người có điều kiện thế nào ông rõ ràng, không chỉ ông, Quý Khinh Chu cũng rõ ràng. Đương nhiên ông có thể chăm sóc cậu ấy, quan tâm cậu ấy, nhưng đây là ông đơn phương chăm sóc cậu ấy, đơn phương nói hai người chỉ là bạn bè, nếu Quý Khinh Chu thích ông, thì cậu ấy phải làm sao đây? Ông có thích cậu ấy không? Ông có nguyện ý ở bên cạnh cậu ấy không? Ông có nghĩ đến chuyện này không?”
Sở Thành ngây ngẩn cả người.
Tần Học tiếp tục nói, “Ông nói rất đúng, cậu ấy chỉ vừa mới tốt nghiệp, sau này sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng từ khi ra trường, cậu ấy đã gặp được ông, trên đời này có mấy người có điều kiện tốt hơn ông đâu? Ngay cả nhóm chúng ta đây thôi, sinh ra ông đã là người thắng cuộc rồi, ông có tiền, lớn lên đẹp trai, còn đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sống dưới sự săn sóc mỗi ngày của ông, thì sau này, làm sao cậu ấy có thể yêu đương với người khác được nữa? Cậu ấy cũng là con người, là người thì sẽ luôn so sánh, so sánh vẻ bề ngoài, so sánh quyền lợi, so sánh tiền tài, còn so sánh có đối xử tốt với cậu ấy hay không, tất cả đều hội tụ ở ông, sau đó ông không ở bên cạnh cậu ấy nữa, bảo cậu ấy đi tìm người khác đi, ông không cảm thấy ông quá tàn nhẫn sao?”
“Cậu ấy không nhận đồ của ông, không nhận sự quan tâm của ông, bảo ông hãy thu ý muốn bảo vệ lại, bảo ông để sự quan tâm ấy cho chính bản thân ông, thì cậu ấy có gì sai? Đây không phải là giao kèo ban đầu ư? Sao người ta làm được, mà ông vẫn chưa hài lòng? Nói cách khác, cậu ấy không như vậy thì còn có thể thế nào? A Thành, ông là người mở đầu cuộc chơi, bởi vì ông là thiên chi kiêu tử, nhưng cậu ấy thì chỉ còn có cách là phải chơi với ông, bởi vì cậu ấy chỉ là một người bình thường. Ông bắc cho cậu ấy một cái thang mơ mộng, nhưng không có nghĩa là cả đời này cậu ấy phải sống trong giấc mộng đó, cho nên cậu ấy chỉ có thể dùng phương thức này tự mình bảo hộ mà thôi.”
“Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì! Đã đến Vu Sơn, chẳng nhìn mây. Nếu ông thật sự muốn nghĩ cho cậu ấy, muốn sau này cậu ấy vẫn có thể thích một người khác, thì ông đừng làm biển xanh của cậu ấy nữa, cách cậu ấy thật xa, nếu không yên lòng, có thể thầm giúp đỡ cậu ấy, nhưng đừng để cậu ấy biết. Nói cách khác, ông tự hỏi bản thân ông xem, ông có thích cậu ấy không? Ông có nguyện ý thích cậu ấy không? Nếu cậu ấy thích ông, ông có nguyện ý ở bên cạnh cậu ấy không?”
*Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì! Đã đến Vu Sơn, chẳng nhìn mây – bản gốc (曾经沧海难为水, 除却巫山不是云): trích “Ly tứ kỳ 4” (離思其四)
Sở Thành không nói gì, anh nhìn Tần Học, giây phút này đây, anh thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Lúc này Dư An Minh đến, anh đẩy cửa ra, thấy bên trong một mảnh yên lặng, bèn nghi hoặc hỏi, “Sao vậy? Sao yên tĩnh vậy?”
“A Thành đang tự hỏi nhân sinh.” Diêu Tu Viễn nói.
“Tự hỏi chuyện gì?” Dư An Minh tò mò.
“Tự hỏi xem bản thân có thích Quý Khinh Chu hay không, có nguyện ý thích Quý Khinh Chu không, nếu Quý Khinh Chu thích ổng, thì ổng có thể đón nhận và ở cùng với Quý Khinh Chu hay không.”
Dư An Minh nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Thành, “Không phải ông đã thích cậu ấy từ lâu rồi sao?”
Sở Thành khiếp sợ, “Ông nói bậy cái gì vậy!”
“Ông không thích cậu ấy sao?” Dư An Minh cảm thấy bản thân hẳn là không nhìn lầm, “Tôi thấy ông rất thích cậu ấy mà.”
“Tôi thích cậu ấy, như thích một tình nhân mà thôi.”
Dư An Minh bật cười, “Tuy tôi chưa ăn thịt heo bao giờ, nhưng tôi đã thấy heo chạy, tôi chẳng thấy con heo nào chạy giống như ông cả.”
Sở Thành:……
“Huống hồ,” Dư An Minh tiếp tục nói, “Tôi thấy ông chẳng có gì mà không tiếp nhận được chuyện ở bên cạnh Tiểu Quý cả, không phải hai người ở chung với nhau rất hòa hợp cả năm này sao? Chẳng lẽ ông không phát hiện, cả năm nay, mỗi khi chúng ta hội tụ, ông đều vắng mặt rất nhiều lần ư? Phần lớn thời gian, đều là khi Tiểu Quý không có ở đây mới thấy được bản mặt của ông, còn không thì ông toàn ở nhà với cậu ấy.”
“Thật……thật vậy sao?” Sở Thành không ý thức được.
Dư An Minh gật đầu, “Tôi cảm thấy ông rất thích cậu ấy, tuy tôi chỉ mới gặp cậu ấy được vài lần, nhưng trên cơ bản mỗi lần ông dẫn cậu ấy đến, ông đều rất nhân nhượng với cậu ấy, nói trắng ra là, hình thức hai người ở chung, chẳng giống với mối quan hệ bao nuôi gì cả, bằng không An Nghi có sơ ý đến đâu, thì cũng không có khả năng không hề hoài nghi đến quan hệ của hai người. Tôi tưởng ông và cậu ấy đã sớm ở bên nhau, chỉ là vẫn luôn mạnh miệng không nói với bọn tôi, chờ hợp đồng kết thúc là chuyển sang chính thức luôn chứ.”
Sở Thành quả thật không thể tin được, “Đâu có.”
“Vậy giờ ông có thể ngẫm lại.”
Ngẫm……ngẫm cái gì? Ngẫm xem anh có thích Quý Khinh Chu hay không? Sở Thành ngơ ra, anh chưa từng tự hỏi vấn đề này, “Cậu ấy không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi, tôi không thích loại người bám dính lấy mình như vậy, phải độc lập tự chủ, phải có sự nghiệp, có thể văn cũng có thể võ, có thể tự lực cánh sinh.”
“Ông đang mô tả ông đấy à?” Diêu Tu Viễn hỏi, “Ông là Narcissus à? Ông cũng muốn biến thành một đóa hoa thủy tiên?”
*Narcissus: theo thần thoại Hy Lạp, người này vô tình thấy được bóng của mình dưới nước, từ đó đem lòng yêu say đắm, cuối cùng bị biến thành một đóa hoa thủy tiên, luôn mọc trên mặt nước, tự soi bóng chính mình.
“Đâu phải tôi?” Sở Thành khó hiểu, “Đây là hình mẫu lý tưởng của tôi.”
“Khó trách ông vẫn luôn độc thân, ông lấy chính ông ra để tìm, chẳng phải là tìm hoài không thấy sao? Không bám người, tự thân độc lập, có sự nghiệp riêng, có thể văn có thể võ, tự lực cánh sinh, có cái nào mà ông không phù hợp, ông nói xem?”
Sở Thành:……
Thiệu Vĩnh nhìn anh, “Theo như lời ông nói, tôi cảm thấy tôi cũng rất phù hợp, A Thành, ông thích loại người như tôi à?”
“Tôi không thích người quá phong lưu.” Sở Thành nói.
“Tần Học, An Minh nữa nè, Tần Học và An Minh đều không phong lưu, thỏa mãn điều kiện của ông.”
Sở Thành:……
“Hay là, thật ra ông thích tôi?” Diêu Tu Viễn vô cùng không biết xấu hổ hỏi, “Không những tôi không phong lưu, mà còn rất hài hước nữa.”
Sở Thành:……
Sở Thành cảm thấy, ngày hôm nay, hình mẫu lý tưởng của anh, hoàn toàn tan biến.
Đêm đến, Sở Thành về có chút muộn, gần đây anh luôn có chút không muốn về nhà, một khi về đến nhà, nhìn căn nhà trống rỗng, anh sẽ không nhịn được nhớ đến Quý Khinh Chu, nhớ đến con trai bất hiếu mỗi ngày gần đây đều muốn độc lập ra ở riêng. Sở Thành không hiểu, độc lập có gì hay, độc lập thì không thèm nhận sự quan tâm của ba nữa sao? Không thể yên bình rỉa ông già này sao? Cũng không phải anh không cho cậu ấy rỉa. Lúc này, Sở Thành đã hoàn toàn quên mất hình mẫu lý tưởng của anh chính là độc lập tự chủ, không bám người.
Sở Thành thở dài, vô thức nghĩ đến vấn đề khi nãy, anh có thích Quý Khinh Chu không?
Anh vào nhà mở đèn, ánh đèn huỳnh quang màu trắng tỏa ra nhẹ nhàng, mềm mại vây quanh mỗi một góc, chiếu sáng cả căn nhà, anh nhìn xung quanh, trống rỗng, không hề có một chút sinh khí, anh tắt đèn, dần dần cất bước đi vào phòng ngủ.
Nói ra thì, căn nhà này của Sở Thành cũng không tính là lớn, khoảng 150m , bốn phòng ngủ và một phòng khách, đây là căn nhà anh mua khi vừa mới ra ở riêng, gây dựng sự nghiệp với Mạnh Thịnh.
Khi Sở Thành mua nó, anh cảm thấy căn nhà này rất thích hợp cho một người ở, khi đó anh vẫn đang trong thời kỳ niên thiếu điên cuồng, không hề câu nệ, sau khi được cha mẹ đồng ý, anh không đến căn nhà cha mẹ cho, mà là tự thân mua một căn nhà, cảm thấy như vậy bản thân có thể độc lập; sau này Quý Khinh Chu dọn vào ở, anh lại cảm thấy căn nhà này rất thích hợp cho hai người ở, hai người có thể dễ dàng tìm thấy đối phương, có thể cùng nhau xem điện ảnh, ăn cơm, rồi chơi trò chơi, Sở Thành cảm thấy như vậy vô cùng tốt, vô cùng ấm áp thoải mái.
Nhưng giờ Quý Khinh Chu dọn đi rồi, anh đột nhiên cảm thấy, căn nhà này không còn thích hợp cho một người ở nữa, cũng chẳng thích hợp cho hai người. Một người ở thì quá quạnh quẽ, hai người ở thì…… Hai người ở thì anh ở với ai? Ở với người yêu sau này của anh ư?
Đột nhiên Sở Thành hoang mang, sau này anh có người yêu, người yêu anh dọn vào sống trong căn nhà này, anh nên giới thiệu với người yêu anh như thế nào đây? Nơi này là phòng bếp, anh không thường dùng, bởi vì anh không thích nấu cơm, thế nhưng đã từng có một người thường xuyên sử dụng phòng này, cậu ấy sẽ nấu cơm cho anh, tay nghề cũng rất ngon, đôi khi còn khắc tỉa rau củ đủ hình dạng để làm trang trí, luôn luôn thay đổi đa dạng món ăn cho anh.
Hay là nói với người yêu anh, nơi này là phòng ngủ, đây là giường ngủ của anh, đã từng có một người con trai ngủ trên chiếc giường này, tuy tụi anh không làm đến bước cuối cùng, nhưng anh rất thích ôm hôn cậu ấy trên chiếc giường này. Thoạt nhìn bề ngoài cậu ấy có chút lạnh lùng, nhưng trên thực tế cậu ấy rất dịu dàng, mỗi lần thân mật đều rất thích anh hôn cậu ấy, có đôi khi còn biết làm nũng, đôi khi lại rất kiên cường, anh rất thích nhìn cậu ấy cười, cậu ấy vui vẻ thì anh cũng thấy vui vẻ, cậu ấy không vui, anh chỉ muốn làm cách nào đó để cậu ấy vui hơn.
Sở Thành cảm thấy không nên nói như vậy, cũng không nên sinh sống với người anh yêu trong chính căn nhà này – căn nhà mà anh và Quý Khinh Chu đã từng cùng nhau sinh sống, căn nhà này tràn ngập hơi thở sinh hoạt của anh và người khác, thế nhưng anh nên chuyển đi đâu đây? Chuyển về nhà hay là lại mua một căn nhà mới?
================