Chương 47

Đằng xa xa vẫn còn tiếng ồn ào huyên náo, Tô Hồi Ý giật mình ngẩng đầu lên, Tô Trì cúi đầu nhìn cậu, hai người cách nhau chừng một mét.
“Anh hai chúc mừng năm mới~”
Tô Hồi Ý chúc xong sờ sờ đỉnh đầu, “Mới nãy em có chọt trúng anh không?”


Ánh lửa pháo hoa trên đỉnh đầu rọi vào mặt Tô Trì khi sáng khi tối, sắc thái nơi đáy mắt không thấy rõ, “Thiếu chút nữa.”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng cười cười với hắn, “Chẳng trách thấy da đầu nong nóng.”
Một bàn tay xoa xoa cho cậu, “Chắc sắp trọc đầu rồi.”


Đã qua 0 giờ, ngày mai còn phải ra ngoài thăm người quen, Tô Trì bảo cậu đi ngủ, “Trước 8 giờ sáng mai phải dậy rồi, đừng thức nữa.”
Tô Hồi Ý đáp, “Anh hai ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”


Hôm sau, khi thức dậy đã gần 8 giờ, Tô Hồi Ý vừa mở mắt, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc vọng vào từ ngoài ban công. Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Tô Trì đứng ở ngoài cửa đã ăn mặc chỉnh tề.
“Rời giường.” Tô Trì cách cửa kính bảo cậu.


Tô Hồi Ý từ trong chăn thò tay ra giơ giơ, ống tay áo trượt xuống nách, cậu lại ha ha ha rụt về lại.
Tô Trì đứng yên hai giây rồi xoay người rời đi ngay tức khắc.


Chờ Tô Hồi Ý thay quần áo rửa mặt xong xuống lầu, cả nhà đã ngồi trên bàn ăn, cậu chào buổi sáng một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Trì, sau đó sữa bò và đồ ăn sáng được đẩy đến trước mặt.
“Cảm ơn anh hai.”


available on google playdownload on app store


Vu Hâm Nghiên thấy thế bật cười, “GIờ anh hai cũng biết chăm sóc người khác rồi.”
Tô Trì cụp mắt dùng bữa sáng, “Mỗi ngày một việc tốt.”
“…”
Ăn sáng xong cả nhà ngồi xe ra ngoài, chiếc xe chạy xuyên qua nửa thành phố, sau đó chậm rãi chạy vào đường núi ở ngoại thành.


Sau khi qua gần mười phút thì dừng trước một căn biệt thự, mọi người vừa xuống xe, ngoài cổng đã có một đôi vợ chồng trung niên ra đón, hình thể người nam hơi phình bề ngang, người nữ thì cao gầy tóc dài bới gọn.


“Lão Tô, chị dâu, trông mọi người lắm đấy. Lão Tô, người ngợm đã khỏe chưa?”
“Hạ Thành, em dâu.” Tô Kỷ Đông đáp lại một tiếng làm đệm, “Giờ thì không sao rồi, từ từ dưỡng bệnh.”


Lưu Hạ Thành nhìn về phía mấy anh em đứng đằng sau ông, “Vậy thì tốt, anh đúng là có phúc quá, mấy thằng con trai đứa nào cũng là nhân trung long phượng, nổi bần bật luôn.”
Tô Kỷ Đông cười ha ha, cả đoàn đi theo Lưu Hạ Thành đi vào trong viện.


Tô Hồi Ý đính kèm ở đằng sau cuối xa xa, nhỏ giọng nói, “Anh hai, chúng ta phải ở lại đây bao lâu?”
“Chơi đến xế chiều.”
“Vậy buổi trưa chúng ta còn phải ở đây ăn chực hả.”
“…” Tô Trì liếc mắt nhìn cậu, đã không thể phán xét cách tìm từ của cậu hơn nữa.


Cả nhà đi theo thẳng vào trong nhà, chưa đến phòng khách đã nhìn thấy một cô gái cao ráo chững chạc chạy ra đón, “Bác Tô, bác Vu!”
Vu Hâm Nghiên cười đáp một tiếng, “Khâm Lăng càng ngày càng đẹp ra.”


Lưu Khâm Lăng cười rạng rỡ, lại đi chào hỏi với bốn anh em đằng sau, đến Tô Hồi Ý thì cũng chào một tiếng, “Em Hồi Ý.”
Tô Hồi Ý hơi cân nhắc cách xưng hô một chút, “Chị Khâm Lăng.”


Hàng mày nhỏ nhắn của Lưu Khâm Lăng nhướng nhướng lên, “Wow, không gọi chị là chị Lăng Lăng nữa à?”
Hai chữ “Lăng Lăng” phía sau còn là giọng mũi vô cùng tiêu chuẩn Tô Hồi Ý hít sâu một hơi: Nguyên thân gọi thế á?


Cậu dừng hai giây để e thẹn, “Em đã là người lớn trưởng thành rồi.”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Lưu Hạ Thành dẫn mọi người tiến vào phòng khách ngồi, người làm bưng nước trà bánh ngọt lên, mọi người ngồi xuống bắt đầu hàn huyên.


Trong phòng khách bật nhạc nhẹ tao nhã, Tô Hồi Ý ngồi co ro ở ngoài rìa uống trà ăn bánh ngọt, vẻ mặt thích thú cứ như là âm thầm lẻn vào salon vậy.
Lưu Khâm Lăng ngồi ở đối diện bàn trà ngước mắt nhìn cậu mấy lần.


Tô Hồi Ý ăn hết một đĩa định lấy thêm đĩa khác, thì nghe thấy tiếng của Tô Trì bên cạnh truyền sang, “Cậu chưa ăn trưa à?”
Tự nhiên cậu được gợi ý, bèn đổi sang ăn bánh có vị chua.
Tô Trì, “…”


Hai gia đình ngồi trong phòng khách một lúc, Lưu Hạ Thành đã cua tay kêu Lưu Khâm Lăng dẫn khách ra vườn hoa sau nhà, “Cha mẹ nói chuyện của cha mẹ, mấy đứa con tự đi chơi đi.”


“Dã.” Lưu Khâm Lăng đứng dậy dẫn bốn anh em Tô Hồi Ý vòng qua sảnh bên hông đi ra vườn hoa sau nhà. Trong vườn hoa có xây một ngôi nhà hoa hướng dương, đặt một cái bàn trà đủ cho sáu người ngồi.


Tô Hồi Ý đi theo sau ngồi xuống, lại có người làm một lần nữa đưa nước trà bánh ngọt tới, Lưu Khâm Lăng đẩy về phí cậu, “Nè, em Hồi Ý, cái này em thích này.”
“Cảm ơn chị Khâm Lăng.” Tô Hồi Ý đang định lấy, một bàn tay từ bên cạnh với sang đè cậu lại.


Tô Trì cau mày, “Biết mình da giòn còn dám ăn nhồi thêm nữa?”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Đĩnh muốn ăn đòn nhón lấy một cái cho mình ăn, “Không sao hết, anh ăn giúp bé út nà~”
Tô Giản Thần không cam lòng bị bỏ lại phía sau, an ủi, “Uống nhiều nước ấm.”


Ánh mắt Tô Hồi Ý yếu ớt.
Tầm mắt Lưu Khâm Lăng đảo một vòng quanh bốn anh em nhà nọ, cảm thấy kinh ngạc: Cô nhớ lần trước gặp thì quan hệ của bốn anh em không thân thiết đến mức này.


Năm nào nhà họ Tô và nhà họ Lưu cũng sẽ tụ họp với nhau một lần, Lưu Khâm Lăng cũng không xa lạ gì với anh em nhà này. Tính cô khéo nói, lúc này quay sang hỏi chuyện học của Tô Đĩnh, “Thủ đô mới cho nghỉ đi về nhỉ, cậu còn tính học thêm mấy năm nữa?”
“Xem tâm trạng tôi đã~”


“Cứ là ghen với tính tùy ý này của cậu.”
Lưu Khâm Lăng hàn huyên một hồi lâu cùng Tô Đĩnh, Tô Giản Thần, trong lúc đó cô thấy anh hai nhà họ Tô và lão yêu nhà họ Tô thỉnh thoảng lại tới lui đôi câu.


Thậm chí cô còn nhìn thấy cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý chọc vào mặt Tô Trì, chẳng những không thấy hắn nổi giận, mà thành thạo thò tay chuyển hướng cho cọng tóc vểnh đó.
Lưu Khâm Lăng, “…” Chắc mình bị ảo giác rồi.


Tô Trì xoay xong thì lờ mờ uy hϊế͙p͙, “Còn chọc nữa tôi bứng nó luôn cho cậu.”
Tô Hồi Ý biện hộ, “Tại anh hai đốt cháy giai đoạn nên nó mới mọc cao như vậy, sao anh có thể chơi trò bẫy nhau vậy được?”
Tô Trì sửa lại cho cậu, “Cái này gọi là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà ( ).”


Lưu Khâm Lăng, “…” Không phải ảo giác, mà là tấu hài ( ).
Đến gần trưa người làm đến kêu bọn họ đi ăn cơm, mọi người cùng nhau đi rửa tay, Tô Trì đứng bên cạnh chờ ba tên em trai của mình rửa tay xong, quay sang nói với Lưu Khâm Lăng, “Em rửa trước đi.”


Tô Đĩnh đã ngửi mùi bắt cóc Tô Hồi Ý đi trước rồi, Tô Giản Thần theo sát phía sau.
Lưu Khâm Lăng không khách sáo, mở vòi nước vừa rửa tay vừa cảm thán, “Lần này gặp em Hồi Ý thấy nhóc đó thay đổi nhiều quá, con người cũng sáng sủa hơn, quan hệ của bọn anh cũng tốt hơn nữa.”


Tô Trì đứng bên, cụp mắt im lặng vài giây rồi đáp, “Trước đó là tại thằng bé học hành nhiều áp lực, giờ tốt nghiệp về nhà rồi, thì thay đổi thôi.”


Lưu Khâm Lăng bước ra khỏi bồn rửa, đứng bên đăm chiêu, “Có lý, rất nhiều đứa trẻ có mâu thuẫn với cha mẹ người nhà trong lúc còn đi học, tốt nghiệp rồi mới thân thiết.”
Tô Trì rửa tay xong lau khô, “Đi thôi.”


Hai nhà đã lâu không gặp liên hoan một buổi mãi đến hai giờ chiều mới kết thúc.
Tô Hồi Ý tăng hảo cảm cực mạnh với Lưu Khâm Lăng liên tục gắp đồ ăn cho mình, trước khi hai gia đình tạm biệt cậu còn thêm wechat với Lưu Khâm Lăng, “Cảm ơn chị Khâm Lăng đã chăm sóc em hôm nay ạ.”


Lưu Khâm Lăng rất thoải mái, “Lần sau lại dẫn cậu đi ăn đồ ngon!”
Tô Trì, “Lần sau em đừng gắp nhiều đồ ăn cho cậu ta như vậy, em gắp bao nhiêu là cậu ta ăn hết bấy nhiêu.”


“…” Lưu Khâm Lăng cảm thấy anh hai họ Tô cũng thay đổi rất nhiều, trước đây hắn nói chuyện với mình lúc nào cũng là khách khách sáo sáo.
Nhìn theo xe Tô gia chạy từ cổng biệt thự chạy đi, Lưu Khâm Lăng nhịn không được khẽ “đệt” một tiếng.
Anh hai họ Tô là một tên cuồng em trai hả!


Sau khi nhà họ Tô về nhà rồi thì không ra ngoài nữa, nằm ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Hồi Ý đi theo Tô Đĩnh đến phòng của hắn chơi mô hình, giữa chừng Tô Trì gõ cửa vào hỏi hai người họ đang làm gì, Tô Hồi Ý giơ chiếc tàu vẫn chưa thành hình trong tay mình lên, “Bọn em đang làm một cái thuyền đua!”


Tô Đĩnh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của anh mình, chợt cảm thấy mình mới là một cái hốt đua ( ).
Sau khi Tô Trì rời đi, hắn tóm chặt cọng tóc ngố không biết sợ nào đó, “Em út, cưng còn hố anh tư nữa, là anh tư không cứu được cưng đâu.”


Tô Hồi Ý cảm thấy tài năng trả đũa của mấy ông anh nhà mình chắc là truyền cả một dòng, “Anh tư không hố em là may rồi.”
Tô Đĩnh vui vẻ chấp nhận câu đó, “Nói thế cũng phải~”
“…”
Hai người chơi mô hình mãi đến giờ cơm.


Hôm nay là nguyên đán, má Ngô bèn làm bánh Tổ bánh sủi cảo tại gia, nhà họ Tô vừa thổi vừa ăn hết, Tô Kỷ Đông nói muốn ra cửa đi dạo, Tô Hồi Ý cùng Tô Đĩnh lắc đầu, “Thuyền đua của bọn con vẫn chưa lắp xong.”
Tô Kỷ Đông, “Anh hai anh ba thì sao?”


Tô Trì cũng nói không đi, Tô Giản Thần lập tức cộng một, cuối cùng chỉ có vợ chồng Tô Kỷ Đông ra ngoài đi bộ một vòng.
Bốn anh em chui rúc trong phòng Tô Đĩnh, cùng chơi đến 8 giờ mới người nào về phòng nấy


Tô Hồi Ý tắm rửa dọn dẹp xong xuôi lên giường nằm, lăn qua lộn lại vài vòng thấy bao tử mình hơi căng. Ban ngày cậu ăn nhiều quá, đến tối ăn bánh Tổ không tiêu được, mà còn không ra ngoài vận động, giờ lập tức xảy ra phản ứng.


Cậu tìm thuốc tiêu khắp cả nhà, sau khi tìm không thấy thì chạy ra ban công phòng Tô Trì. Kẽ hở của rèm cửa hơi hé lộ bên trong phòng, người ở trong vẫn chưa ngủ.
Tô Hồi Ý thăm dò kêu một tiếng, “Anh hai.”
Sau vài giây cửa ban công đẩy ra cái cạch, Tô Trì đứng ngay cửa ra vào, “Có chuyện gì thế?”


Cậu vuốt bụng, “Em ăn nhiều.”
Tô Trì kéo cậu vào, mặt không cảm xúc, “Tôi đã nói sự thật đó cho cậu biết ngay từ buổi sáng rồi.”
Tô Hồi Ý tự kiểm điểm lại mình, “Em sai rồi, tại em quá thiếu tự chủ.”
Tô Trì cười gằn, “Sau đó biết sai rồi sửa, sửa rồi lại tái phạm?”


Tô Hồi Ý giơ tay lên bảo đảm, “Với sai lầm của mình, nhất định em sẽ nhổ cỏ tận gốc, nhổ lông nhạn bay…”
Huyệt thái dương Tô Trì nhảy lên, không muốn dây dưa với cách phân tích nghĩa đen thành ngữ của cậu. Hắn kéo cậu đi tới bên giường, “Tựa vào đi, tôi ấn giúp cậu.”


Tô Hồi Ý lập tức được thương mà lo, dựa người vào nệm phơi bụng ra.
Tiếp đó có một bàn tay phủ lên, xoa ấn nhẹ theo chiều kim đồng hồ mấy lần, Tô Trì chống một tay còn lại bên giường cúi người hỏi, “Thế này còn khó chịu không.”


“Không khó chịu.” Tô Hồi Ý khen hắn, “Rất ấm áp rất tâm lý.”
“Tôi là Cảm Mạo Linh ba số 9 ( ) à?”


Lực ấn trên bụng không nhẹ không nặng truyền đến, làm vơi đi cảm giác khó chịu trong dạ dày. Phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ, người Tô Trì cản mất quá nửa ánh đèn, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cơn buồn ngủ của Tô Hồi Ý dâng lên.


“Anh hai chắc là anh là Cảm Mạo Linh thật rồi, xoa mà em buồn ngủ luôn.”
Bàn tay đặt trên bụng cậu dừng một chút, Tô Trì chống người bên trên cậu nhịp thợ chậm lại, “Một lát nữa về phòng của mình rồi ngủ.”


Tô Hồi Ý cũng cảm thấy tu hú chiếm tổ chim khách mà còn chiếm nhàn nhã như vậy thì không hay lằm, cậu cố gắng dựng mí mắt mình lên, “Dạ.”
Tô Hồi Ý căng mắt ra ngước lên nhìn Tô Trì bên trên, nửa gương mặt tuấn tú của hắn hòa vào trong bóng tối mờ sáng, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt tập trung.


Vào ngay lúc này cậu mới thật sự cảm nhận được Tô Trì là một con người hoàn mỹ đến thế nào.






Truyện liên quan