Chương 57

Tô Trì ánh mắt sâu thẳm chăm chú, Tô Hồi Ý có một thoáng chốc choáng váng.
Tiếp đó mồ hôi lại bắt đầu rì rào đổ xuống: Đậu má, anh hai mình nhìn mình hắn làm gì… mọi người xung quanh đều đang nhìn đó!


Có hai ba đôi mắt theo tầm mắt của Tô Trì rơi vào người cậu, Tô Hồi Ý ngước mắt lên nhìn trở lại, đối diện với Chu Thanh Thanh còn sốt ruột hơn nữa —— hai người đang làm trò gì vậy!?
Tô Hồi Ý, “…”


Cậu nhanh chóng bưng cốc coca đá đưa đến trước mặt Tô Trì, “Anh hai có muốn mở họng trước khi nói không?”
Tất cả mọi người cũng im lặng trong khoảnh khắc. Ý nói là làm thanh giọng à…


Tô Trì cũng im trong thoáng chốc, hắn cầm ly coca uống một hớp, hết lòng trưng cầu ý kiến, “Tôi có cần đóng họng lại không?”
Tô Hồi Ý hơi hơi chiêm nghiệm lại cách dùng từ đầy sai sót của mình, ngượng ngùng cúi đầu.


Khúc nhạc đệm này sang trang theo tiếng “cạch” của ly thủy tinh chạm vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch. Tô Trì cũng hơi thẳng người lên nhìn về phía Phàn tiểu thư đưa ra câu hỏi xem như là tôn trọng cô.


Quần chúng hóng hớt xung quanh biết tới cảnh quan trọng rồi, tất cả đều vô thức ưỡn thẳng sống lưng, đến ngay cả Chu Thanh Thành ngửa mặt lên trời cũng phải hơi hóp bụng… chờ đợi Tô Trì trả lời.


available on google playdownload on app store


Tô Trì ung dung mở miệng, “Không có mẫu người nào đặc biệt, chỉ cần giỏi vận động, học thức uyên bác là được.”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau vài lần: Ôi chao, nghe có vẻ rất bình thường nhỉ!
Tô Hồi Ý cũng nghĩ trong lòng: Ôi chao, nghe có vẻ không hề liên quan đến mình nhỉ!


Tô Trì tiếp tục, “Vận động tốt nhất là cực hạn vận động, bình thường không có chuyện gì làm thì đi trên dây. Học thức không cần quá uyên bác, trải dài qua hai lĩnh vực, trình độ nhận được đề cử Nobel là đủ rồi. “
Mọi người, “… “ Là do bọn họ suy nghĩ quá đơn giản.


Tô Hồi Ý, “… “ Có phải cậu vừa bị kháy không.
Từ khi nghe thấy “đi trên dây” thì Phàn tiểu thư như là bị bóp nghẹn —— làm gì có ai không có việc gì làm lại đi trên dây chứ, có phải khỉ đâu!


Cô lấy lại bình tĩnh cười cười với Tô Trì, “Yêu cầu của Tô tiên sinh hình như không có ai có thể làm được.”
Tô Trì không tỏ rõ ý kiến.


Tôn Nguyệt và Phàn tiểu thư là chị em thân thiết, thấy thế nói tiếp, “Nói cũng đúng mà~ bé đáng yêu, cưng nói xem có ai có thể đạt được yêu cầu của anh ấy?”
Tô Hồi Ý bất thình lình bị cue, cậu tinh tế châm chước, “Tôn Ngộ Không?”


Vừa phải học thức uyên bác, vừa phải biết đi trên dây —— con khỉ thần thông quảng đại như thế, thì chỉ có một con đó mà thôi.
Ánh mắt của Phàn tiểu thư khi nhìn cậu phút chốc vui mừng lại mang theo đôi phần phần cùng chung chí hướng.
Tất cả mọi người, “…… “


Đúng lúc đó Chu Thanh Thành đứng lên mở màn cho trò chơi tiếp theo, “Được rồi chúng ta tiếp tục thôi!” Mười mấy lá bài được bỏ vào giữa bàn, trò chơi một lần nữa được bắt đầu, bầu không khí trở nên vừa căng thẳng vừa thân thiện.


Trong lúc không có ai chú ý, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Tô Hồi Ý bị khều một cái, cậu trợn mắt nhìn đỉnh đầu, “Anh hai, anh đang làm gì vậy?”
Tô Trì đảo đảo ngón tay vòng cọng tóc ngố thành hình dạng vòng Kinh Cô, “Tôi đang tạo hình cho em.”


Tô Hồi Ý không hiểu gì chỉ biết rất ghê gớm:
Chơi được mấy ván, có hai người đứng dậy đi ra ngoài rửa tay, trò chơi phải tạm dừng lại.


Tôn Nguyệt ở một bên khác chạy qua bên chỗ Tô Hồi Ý, cô liếc nhìn Tô Trì rồi lại kéo Tô Hồi Ý qua, nhỏ giọng hỏi, “Yêu cầu của anh hai cậu thật sự cao như vậy?”
Tô Hồi Ý nhẹ nhàng lắc đầu, “Phủng sát ( ) thôi.”


Xung quanh ầm ĩ tiếng ồn, Tôn Nguyệt không nghe rõ, cô bỏ qua vấn đề không quá quan trọng đó đi thẳng vào chủ đề chính, “Tiểu Phiền là bạn thân của tôi, tính cách cũng rất tốt, nếu không thì cậu nói đỡ chút với anh hai cậu đi?”
Tô Hồi Ý run sợ trong lòng, “Không nên lấy mạng mình ra đùa.”


“Gì?”
Bên kia lại từ từ bắt đầu cất cao tiếng hát, Tôn Nguyệt tưởng là mình nghe nhầm, cô ghé vào sát hơn một chút, “Cậu vừa mới nói…”


Một cánh tay bỗng nhiên theo lưng ghế sofa rơi lên bả vai Tô Hồi Ý, kéo cậu dịch dịch ra phía sau. Ánh mắt Tô Trì quét qua, trên đỉnh đầu chợt lóe lên luồng sáng bảy màu, thế mà vẫn hiện ra cảm giác lạnh lùng cách xa người khác ngàn dặm.
Tôn Nguyệt chợt ngừng, hiểu ý của Tô Trì.


Aizz… thôi vậy. Cô vẫy vẫy tay với Tô Hồi Ý, “Không có gì không có gì, coi như tôi chưa nói!” Xem ra Tô Trì thật sự không có ý tứ gì với người chị em kia của cô, cô cũng không tự chuốc nhực nữa.


Sau khi Tôn Nguyệt rời đi, cánh tay Tô Trì vẫn giữ nguyên như trước không rút lại, như đôi cánh mở ra che chở cho thiên sứ bé nhỏ vậy.


Tô Hồi Ý hơi nghiêng đầu, đối diện với yết hầu nhốn nháo của Tô Trì, cậu hơi run lên với biên độ nhỏ, hòng muốn giả vờ lơ đãng phủi đôi cánh thiên thần bự xuống.
Tô Trì cụp mắt, “Em là pinball 3D hả?”
Tô Hồi Ý ngồi yên, “…”


Hai người vừa đi ra ngoài rửa tay đã quay trở lại, bên kia lên tiếng nói tiếp tục trò chơi. Chu Thanh Thành nói chán rồi đổi trò khác, bèn gọi nhân viên phục vụ lấy mấy bộ board game.


Cậu ta chọn trò cờ tỷ phú kinh điển mang sang chỗ của Tô Hồi Ý, “Đừng ngồi không thế chứ, chúng ta chơi trò này đi! Ừm… ừm thì, anh hai có chơi không ạ?”
Tô Trì nói không cần, “Tôi xem các cậu chơi thôi.”


Tô Hồi Ý hết sức hào hứng, “Gọi cả Tôn Hà Vũ và Tôn Nguyệt tiểu thư chơi cùng luôn đi!”
Chu Thanh Thành quay đầu lại kêu Tôn Hà Vũ một tiếng, hắn đứng dậy đi tới, Tôn Nguyệt đang tán gẫu với Phàn tiểu thư, cô phất phất tay với bọn họ nói “tạm thời không sang”.


Cờ tỷ phú phiên bản này cần có bốn người, cả bọn ba người thiếu một, Tô Hồi Ý hỏi Tô Trì, “Anh hai chơi không?”
Tô Trì hỏi, “Em muốn tôi chơi không?”
Tô Hồi Ý bị hắn hỏi như thế ngay trước mặt tất cả mọi người, trên mặt hơi nóng lên, “Không phải đúng lúc thiếu một người sao.”


Lúc Tôn Nguyệt nói “không chơi” thì Tôn Hà Vũ đã quayh đầu sang hướng khác, bây giờ chỉ có Chu Thanh Thanh ở đâu, ánh mắt của cậu ta đảo qua đảo lại vài vòng giữa hai người.


Cậu ta từng đi xã giao rất nhiều lần, vẫn thường hay thấy nhiều chuyện tình yêu trai gái, giờ khắc này trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vi diệu.
—— nếu không phải nhớ ra chuyện hai người này là anh em, thì cậu ta đã tưởng là cả hai đang v vãn nhau!


Đang suy nghĩ, Tôn Hà Vũ đã quay trở lại vỗ cái chát lên vai cậu ta, bỗng nhiên cắt ngang dòng suy tư của cậu ta, “Tìm được người rồi, Thôi thiếu chơi?”


“Ặc ặc…” Chu Thanh Thành hoàn hồn, bất chợt giật thót mình, khoan đã, Thôi thiếu? Cậu ta nhìn sang đôi anh em vẫn còn vô tri vô giác, không lẽ là đến vì nhóc con ngáo ngơ này đó chứ?”
“Tới đây tới đây, chơi game đúng không?”


Một giọng nói xuyên qua tiếng ồn ào đằng sau dần từ xa đến gần, một cậu thanh niên đi vài bước đến ngồi xuống bàn, “Tôi chơi mấy ván với mọi người.”


Ngay khoảnh khắc mà người thanh niên đó đến, Tô Hồi Ý lập tức cảm thấy áp suất bên người mình hạ thấp xuống. Bộ não không thua gì cá vàng của cậu vận động, mơ hồ nhớ ra hình như Chu Thanh Thành nói Thôi thiếu có cảm tình với mình?


Tô Hồi Ý liếc mắt nhìn sang, đúng lúc thấy hắn ngước mắt nhìn mình, cười với cậu một cái, “Tôi là nhà dưới cậu đấy, hạ thủ lưu tình nhé.”
Tô Hồi Ý chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe thấy một giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe thấy, “Lưu tình.”
“…”


Sao cậu dám quên, anh hai mình giỏi đánh dấu như vậy, năng lực cắt câu lấy nghĩa tất nhiên là đỉnh của chóp rồi.
Tô Hồi Ý nói xin lỗi với Thôi thiếu, “Tôi cũng không biết ném xúc xắc như thế nào thì là hạ thủ lưu tình nữa.”
Thôi thiếu, “…”


Bên cạnh Tô Hồi Ý truyền đến một tiếng cười khe khẽ rất ngắn.
Kết thúc màn dạo, trình tự ném xúc xắc bắt đầu từ Chu Thanh Thành, Tôn Hà Vũ, Tô Hồi Ý rồi mới đến Thôi thiếu.


Ném qua mấy vòng xúc xắc, chân trước Tôn Hà Vũ chiếm được địa điểm tiếp theo. Tô Hồi Ý nhận xúc xắc vừa định ném, thì có một bàn tay kế bên duỗi sang đè cậu lại.


Lòng bàn tay thô ráp cạ nhẹ vào lòng bàn tay của cậu, lấy xúc xắc đi. Tô Trì nghiêng nửa người trên qua, nhẹ giọng chỉ dẫn, “Chỗ này em nên dùng thẻ đạo cũ mới rút được. Đầu tiên là lấp kín nhà, sau đó mới nhốt nhà lại.”


Tô Hồi Ý chợt ngộ ra, kích ném một tấm thẻ đạo cụ ra, đầu còn va cái “bốp” vào đầu của Tô Trì, “Tôi ra này!”


Chu Thanh Thành đối diện nghe thấy tiếng va chạm lanh lảnh, mắt trợn to ra —— cậu ta hoảng sợ nhìn về phía Tô Trì, chỉ lo người anh em của mình va hỏng bộ não đứng đầu cả giới thương trường này.


Tô Trì chỉ thong thả nhìn sang Tô Hồi Ý một cái, nhìn thấy cậu hết sức vui vẻ chiếm địa bàn của Tôn Hà Vũ, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Chu Thanh Thành phút chốc càng sợ hãi hơn nữa, quả nhiên là va hơi mẻ tí rồi sao?


Thôi thiếu ở nhà dưới bị bước đi đó làm khó tiến khó lùi, hắn cười khổ với Tô Hồi Ý, “Đã nhờ cậu hạ thủ lưu tình rồi mà.”
Tô Hồi Ý lúc này mới nhớ tới lời hắn dặn, chột dạ quay đầu liếc nhìn thủ phạm đằng sau hậu trường một cái.


Tô Trì thẳng lưng ngồi một bên, một tay kê trên đầu gối gõ hai cái, hắn nhìn về phía Thôi thiếu, “Chưa hạ thủ lưu tình sao? “
Thôi thiếu chỉ tài chính không còn thừa nhiều lắm của mình, “Đây gọi là hạ thủ lưu tình?”
Tô Trì nhướng mày.


Mười phút sau đó, tất cả mọi người được cảm nhận cái gì gọi là chơi “trò ném xúc xắc” ra được cảm giác chiến tranh thương trường một cách thiết thực ——


Tính toán, phân tích, lấy hay bỏ, phân tích và đưa ra phương án chiếm được địa bàn có lợi nhất cho mình trong từng khả năng ném, tận dụng mọi thẻ đạo cụ rút được để lấy lui làm tiến, ngược gió trở mình.


Tuy rằng Tô Hồi Ý đã từng được chứng kiến anh hai mình dựa vào trí tuệ để thắng được vận may tuyệt đỉnh của anh tư mình như thế nào rồi, nhưng lúc này đây vẫn phải sang chấn trước chiến cuộc gần như là dồn ép này!


Vốn liếng cuối cùng vừa được thu lại, một mình Tô Hồi Ý độc tài chiếm hết toàn bộ tài chính.
Chu Thanh Thành “đệt” một tiếng, “Mấy người đang chơi cờ tỷ phú đó hả? Mấy người chơi là cơ hội thì có! Ai lật đổ được hai người chứ?”


Tô Hồi Ý được hưởng hào quang của Tô Trì, ấn đường như là đang tỏa sáng, như là một cục bánh trôi được đánh bóng loáng.
Thôi thiếu thở dài thật lòng khâm phục, “Chơi không lại, không hổ là người của Tô gia.”


Có Tô Trì, chẳng trách tập đoàn Tô thị sẽ trở thành ngọn núi hùng vĩ mãi không đổ trong thường trường.
Vì không muốn để lại trải nghiệm trò chơi quá kịch liệt trong lòng bạn bè, Tô Hồi Ý chỉ lần này rồi lùi bước sang bến, nhường chỗ lại cho những người khác.


Cậu và Tô Trì vừa mới trở về góc nhỏ của hai người, đã hưng phấn gí sát vào anh hai mình, “Anh hai đúng là vip vip pro!”


Bây giờ cậu nhìn Tô Trì cũng cảm thấy hắn đang lánh lánh sáng ngời, ánh hào quang đó vượt qua bên ngoài cơ thể, hoàn toàn là sức hấp dẫn đến từ sâu trong nhân cách —— tại sao có thể có người giỏi được như vậy chứ, ôi chao ôi ( )!


Tâm trạng của Tô Trì thoạt trông cũng không tệ, nắn nắn túm túm cọng tóc ngố đang hơi tán loạn trên đỉnh đầu cậu, nặn hình lần hai, “Tôi rất ít khi chơi mấy trò này.”
Đầu Tô Hồi Ý lúc lắc theo tay của hắn, “Em biết mà, cao thủ chỉ ra tay vào thời khắc mấu chốt thôi!”


“Thế này thì làm gì mà được gọi thời khắc mấu chốt.”
Tô Hồi Ý chỉ là thuận miệng khen một câu, nghe vậy bèn khép mỏ lại.
“Em đúng là Tôn Ngộ Không bản đi chăn ngựa thật à? Vỗ mông ngựa (nịnh hót) mà cũng có thể vỗ vào xương sọ ngựa được.”


Ngón tay khớp xương rõ ràng xuyên qua lọn tóc mềm mại của cậu, Tô Trì dốc lòng chỉ dạy cho cậu, “Có cần tôi dạy cho em nói thế nào không?”
Tô Hồi Ý rửa tai lắng nghe.
Tô Trì nói, “Vì em nên tôi mới ra tay, hiểu chưa?”
Một lần tụ hội chơi đến 8, 9 giờ tối mới kết thúc.


Bình thường thì mấy anh công tử bột có thể chơi suốt cả đêm, nhưng mấy cô tiểu thư danh viện phải về sớm để tẩy trang chăm sóc da, cả bọn ăn tối xong chơi thêm một lúc là tan cuộc luôn.
Bước ra club, gió lạnh ban đêm lập tức dập vào mặt.


Tô Hồi Ý rụt cổ một cái, Tô Trì liếc mắt nhìn cậu, “Có muốn chui vào nách không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh hai.”
Tô Trì không miễn cưỡng, chỉ túm tóc của cậu lại, bó lại như cái tổ chim non, “Đừng để đầu óc gió thổi đông cứng.”


Tô Hồi Ý rất có tự mình biết mình, “Không sao đâu ạ, dung lượng não ít, tiết diện đón gió nhỏ.”
Tô Trì, “… “
Quả nhiên là thiên tài vượt lĩnh vực.


Mười mấy người đến tụ hội đứng nói lời từ biệt vối nhau ở cửa ra vào, Chu Thanh Thành không nhận ra chú chim bồ câu non của mình đang run lẩy bẩy, còn kéo lại người nào đó lại lèm bèm bàn bạc chuyện tụ hội lần sau thêm một lúc.


Tô Trì nhìn lướt qua, quay đầu lên xe mở điều hòa sưởi ấm trước.


Chu Thanh Thanh nói về bữa tiệc năm sau nhà cậu ta tổ chức với Tô Hồi Ý xong, ánh mắt bỗng nhiên cố định trên đỉnh đầu của cậu. Trước đó đèn đuốc mờ mờ ảo ảo, nên cậu ta không phát hiện ra đỉnh đầu của Tô Hồi Ý có gì khác thường.


“Cái này của cậu, của cậu…” Chu Thanh Thành duỗi ngón tay nhẹ nhàng chọt một cái, “Kiểu tóc đẹp đấy.”
Lúc này Tô Hồi Ý mới sực nhớ ra, cũng muốn xem thử tạo hình của Tô Trì làm cho mình như thế, cậu bèn lấy điện thoại ra mở camera soi thử —— một hình cái vòng Kim Cô hết sức là sinh động.


“… “
Ai cũng biết “Tô Trì thích Tôn Ngộ Không”.
Tô Hồi Ý có hơi bất an muốn giơ tay lên đ xuống, tiếp đó lại nghe thấy Chu Thanh Thành kéo dài âm điệu “ồ~” một tiếng nói, “Tôi biết đây là cái gì rồi!”
Tô Hồi Ý nhất thời cảnh giác.


Chu Thanh Thành vỗ tay, “Mọc cọng tóc ngố cũng có hình dạng trái tim yêu thương!”
“… “ Tô Hồi Ý lại buông tay xuống.


Sự chú ý của Chu Thanh Thành rất nhanh đã dời khỏi đầu của cậu, thay đổi đề tài, “Đúng rồi, hôm nay cậu bị làm sao đấy? Anh hai cậu thì thôi đi, nam thần lạnh lùng cao quý ai cũng biết cả. Nhưng mà cậu học cao quý lạnh lùng theo làm gì, người khác lấy lòng cậu cũng không biết trả lời một tiếng nữa, nỗi lòng của người cha già này muốn tan nát vì cậu!”


Tự nhiên Tô Hồi Ý không biết có nên nói một tiếng cảm ơn với cậu ta không nữa.
“Tôi không có ý đó với bọn họ, nên tất nhiên là không thể đáp lại được.”
“Cậu còn chưa tiếp xúc, làm sao biết không có?”


Tô Hồi Ý không thể nói rõ ràng với cậu ta được. Chỉ có mỗi anh hai cậu đã sắp không đỡ nổi rồi, sao có thể còn lòng dạ nào tiếp xúc với người khác nữa chứ?
“Dù sao thì tôi cũng sẽ không có ý đó với người khác.”


Tô Hồi Ý bỏ lại câu đó rồi quay đầu bỏ trốn, để lại Chu Thanh Thành ngẩn ngơ tại chỗ.
Cậu ta nhìn bóng lưng lịch bịch chạy đi của Tô Hồi Ý, chắc là do trên đầu còn đội cái trái tim, thế nên cậu ta mới cảm thấy Tô Hồi Ý đang lan tỏa năng lượng ngọt ngào”


Xe của Tô gia mở ra, ầm một tiếng đóng lại theo bóng người chui vào trong xe, Chu Thanh Thành quay đầu bắt chuyện với bạn bè của mình.
Cậu ta đang bô lô bô la với mấy cậu công tử, thì đột nhiên im bặt tiếng, khẽ “đậu má” một tiếng.
“…Chu Thanh Thành, cậu đang làm gì thế?”


Chu Thanh Thành không nói chuyện, giờ này cậu ta hậu tri hậu giác chìm sâu vào suy tư: Tô Hồi Ý vừa mới nói là cậu sẽ không có ý gì gì đó với người khác.
—— vậy thì cái “người khác “ đó là người khác đối với ai?






Truyện liên quan