Chương 66
Môi vừa chạm lập tức tách ra, chỉ để lại xúc cảm mềm mại ấm áp.
Trường sam sau lưng chợt rơi xuống, Tô Trì thẳng lưng lên, làm như không có chuyện cột vạt áo lại.
Tô Giản Thần bên kia đang xoay sang, “Anh hai, hai người xong chưa?”
Tô Hồi Ý hoàn hồn, vội vàng cúi đầu kéo quần áo của mình lên, hai vành tai đo đỏ he hé qua làn tóc đen. Tô Trì thoáng nhìn, khóe miệng cong cong, sau một giây tức khắc dằn xuống như bình thường quay đầu nhìn về phía Tô Giản Thần.
Vạt áo của hắn vẫn còn mở, “Chú nghĩ sao?”
Tô Giản Thần, “Ờm…”
Từ góc độ của Tô Đĩnh nhìn sang, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đằng trước người Tô Trì có một bóng dáng gầy, trong lúc người đó giơ tay làm vạt áo trĩu xuống một khúc, Tô Trì xoay qua chỗ khác, giơ một tay lên.
“Anh ba.” Tô Đĩnh kêu Tô Giản Thần đang mòn mỏi trông chờ một tiếng, “Anh xem giúp em xem lưng áo đã ngay chưa?”
Tô Giản Thần dời tầm mắt, cau mày nói, “Chú ba, sao chú màu mè quá vậy?”
Hai người một lần nữa cúi đầu chỉnh trang áo quần, vạt áo của Tô Hồi Ý bị một bàn kéo lên, ngón tay thon dài của Tô Trì nắm vải áo lướt qua cần cổ của cậu, khi đi ngang qua nốt ruồi son nọ thì dừng một chút.
Tô Hồi Ý níu dây buộc, nhỏ giọng giục, “Anh hai, anh cũng kéo áo lại được rồi, để vậy kẻo cơ bụng bị nguội.”
Tô Trì, “…”
Ba anh em thay quần áo xong xuôi, để đồ đạc tùy thân vào trong quầy ký gửi. Tô Hồi Ý lót tót theo sau Tô Trì đi đến lối ra của phòng thay đồ, Tô Đĩnh và Tô Giản Thần đồng thời đi cùng, “Đi ra ngoài thôi.”
Đẩy cửa đi ra ngoài là đến ngay phòng chờ, Lưu Khâm Lăng đã đợi sẵn trong đó. Cơ nhìn thấy bốn người đi ra, có thoáng chốc choáng ngợp.
Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ. Bốn anh em nhà họ Tô cũng mỗi người một phong cách —— Tô Đĩnh khoác áo màu đỏ rộng mở tự nhiên thoải mái, như là một vương công quý tộc phong lưu; Tô Giản Thần đằng sau hắn thì mặc trường sam màu tím thận trọng mạnh mẽ, đường nét rắn rỏi, rất có phong độ vương tướng.
“Wow mấy anh…” Tiếng bật thốt lên thán phục của cô chợt ngừng khi nhìn thấy hai người đằng sau cùng.
Tô Trì mặc một bộ trường sam màu đen cao quý, khi ngước mắt lên khí thế rất mạnh, lạnh lùng cấm dục. Nhưng khi hắn hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên thì áp suất trên người giảm xuống, “Đi đứng cho cẩn thẩn, đừng đá vạt áo.”
Tô Hồi Ý mặc trường sam màu trắng, bên ngoài khoác ngoại bào mỏng nhẹ, uỳnh uỵch theo sau, thấp thoáng khóe ra đường thắt eo bị đai lưng phác họa, “Em không có cố tình đá mà, chỉ là bước đi của em có gió thôi.”
“Em tưởng mình là máy hút bụi à?”
“…”
Tiếng than sợ hãi của Lưu Khâm Lăng mắc kẹt nơi cuốn họng, ánh mắt của cô đảo qua hai người đang từ từ đi vào, trừ đẹp mắt ra, cứ có cảm giác déjà vu thế nào ấy.
“Wow, chị Lăng đúng là một người đẹp tuyệt vời~” Tô Đĩnh đi mấy bước là đã đến trước mặt cô, màu áo đỏ thẫm tương đối nổi bật.
Cảm giác déjà vu trong lòng Lưu Khâm Lăng vừa nảy lên đã biến mất gần như không còn gì, cô chống nạnh hất cằm lên, “Còn phải nói!”
Nhân viên đứng dậy, phát quyển sổ nhỏ đang cầm trên tay đến từng người, “Đây là hướng dẫn sử dụng đạo cụ, giúp ích cho mọi người trong lúc giải mã mật thất, trong kịch bản của chúng tôi không cần phải nhập vai gì cả, hợp tác đoàn kết đi đến cuối là xong.”
Cầm quyển sổ nhỏ trong tay, Tô Hồi Ý mở ra cẩn thận đọc từng câu từng chữ, cậu đọc được một nửa, khóe mắt trông thấy Tô Trì đã khép sách lại. Tô Hồi Ý ngẩng đầu chỉ trích, “Anh hai, anh không tập trung đọc.”
Tô Trì, “Anh đã nhớ rồi.”
Tô Hồi Ý không tin, “Anh chỉ mới đọc lướt qua, còn không chỉ ngón tay để đọc ( ) nữa.”
Tô Trì nhìn cậu với hàm ý sâu xa, “Chỉ ngón tay để đọc hiệu quả tốt lắm à?”
“Đó là tất nhiên…” Mới vừa mở đầu câu, trong đầu cậu bỗng dưng hiện lên thành quả chỉ ngón tay để đọc lần gần nhất của mình, Nhiếp Xích Kê.
Tiếng nói của Tô Hồi Ý im bặt đi, tự biết mình đuối lý cúi đầu, không tranh luận cùng Tô Trì nữa.
Cái đầu cá vàng được thương tiếc xoa xoa.
Đọc sổ tay hướng dẫn xong, cả nhóm được nhân viên dẫn đi xuyên qua một hành lang u ám đến trước một cánh cổng lớn được sơn màu đỏ có khoen đồng.
Thời gian qua màn là hai tiếng, bộ đàm trong tay có một lần sử dụng để xin giúp đỡ. Tô Hồi Ý ôm bộ đàm, cứ như là đang ôm hy vọng của cả xóm, “Có gì không nhớ thì đến tìm em.”
Lưu Khâm Lăng lý trí, “Chị cảm thấy nên tìm anh hai Tô trước thì hơn.”
Tô Hồi Ý vỡ lẽ, “Ờ cũng đúng ha, anh hai mới là vip vip pro!”
Cậu phát âm lưu loát liền mạch, âm điệu lại còn lên xuống, Lưu Khâm Lăng có một chốc mờ mịt, “Cái… cái gì… pro cơ”
Tô Trì dứt khoát giơ tay đẩy cánh cổng sơn đỏ ra, tiếng mở cửa nặng nề cắt ngang đoạn ríu ra ríu rít của hai người trước mặt,
Bên trong lờ mờ sáng, khung cảnh đơn sơ, có thể loáng thoáng nhìn ra được là một gian bếp sau của một đại trạch thời xưa.
Trong không gian chừng hai mươi mấy mét vuông, vách tường đối diện có một cánh cửa, bên trái treo ba cái gàu lớn, bên phải khắc Thiên Can ( ). Trên mặt đất chất một ít củi gỗ và các loại đồ vật tạp nham.
Sau khi năm người đi vào, cánh cổng “rầm” một tiếng đóng lại sau lưng họ, tức thì có tiếng leng keng khóa lại vang lên ở ngoài cửa.
Tô Hồi Ý vừa nghe thấy tiếng khóa lập tức căng thẳng trong lòng, cậu nhanh chóng áp sát đến gần anh hai. Trong hoàn cảnh xa lạ thì Tô Trì vẫn điềm tĩnh như trước, “Chúng ta tìm kiếm manh mối trước đi, rồi từng người tập trung lại đối chiếu, màn đầu tiên thường không khó đâu, sẽ ra ngoài rất nhanh thôi.”
Tô Hồi Ý cảnh giác liếc mắt, “Anh không được lập flag như thế!”
Tô Trì, “…”
Lưu Khâm Lăng vẫy vẫy tay, “Ây, chị tin anh hai Tô.” Cô nói rồi quay đầu đi loanh quanh tìm kiếm manh mối, Tô Đĩnh cũng lắc lắc lư lư nghiêng cứu Thiên Can khắc trên vách tường.
Tô Giản Thần thấy thế lập tức gia nhập, “Tôi đi xem kệ bếp bên kia, trên đó có cái mâm tròn chắc là manh mối then chốt.”
Những người còn lại tản ra lung tung, Tô Hồi Ý thoáng nhìn qua một chỗ không ai đến, đang định dời bước sang thì cánh tay đã bị kéo lại.
Sức vừa thu lại, cả người cậu quay qua bên cạnh Tô Trì, vạt áo đảo quanh gót chân, Tô Hồi Ý cảm giác như mình vừa nhảy một điệu waltz ảo diệu.
Cậu ổn định lại sau khi đứng vững, “Anh hai?”
Nguồn sáng trong phòng rất kém, cho dù lúc này hai người cách nhau rất gần cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương. Giọng nói của Tô Trì pha lẫn trong khoảng không đen tối, trầm thấp và mơ hồ, “Chạy đi đâu? Đi theo anh.”
Tô Hồi Ý lại nghiêng đầu liếc nhìn ba người khác, ai cũng đang lần tìm chi tiết trong phòng, không để ý đến chỗ hai người.
Cậu bèn đánh bạo, mượn ống tay áo rộng che chắn bắt được bàn tay của Tô Trì, chọt nhẹ một cái vào lòng bàn tay của ai kia.
Tích tích chấm công!
Hơi thở trước mặt bỗng nhiên ngưng lại, Tô Hồi Ý bất ngờ bị kéo sát hơn nữa. Tô Trì nắm ngược lại tay cậu, lòng bàn tay thô sần đè vào cổ tay cọ mạnh một cái, “Đùa vui không?”
Cảm giác tê rần hơi ngứa lướt thoáng qua, Tô Hồi Ý bị cọ tưởng như tóc gáy mình dựng đứng hết lên!
Đúng lúc đó đằng sau loáng thoáng vọng đến tiếng nói chuyện của anh ba anh tư, nghe có vẻ như đang chuẩn bị xoay sang chỗ hai người bên này.
Tô Hồi Ý vội vàng rút tay về cái vèo, “Tìm manh mối, tìm manh mối…”
Ánh mắt Tô Trì dừng trên mặt cậu vài giây, rồi nhanh chóng dời đi, tạm thời tha cho cậu, “Lại đây, xem bên này.”
Một bên trong bếp có một tủ bát bằng gỗ dựa vào tường, ngăn nào cũng có bày bát sứ, bình sứ, khoảng cách hơi trống. Sau lưng tủ bát kề tường, Tô Hồi Ý ló đầu liếc nhìn thử, khe hở rộng khoảng nửa ngón tay, thoạt nhìn hình như di chuyển được.
Cậu thử đẩy, tủ bát vẫn không nhúc nhích.
Tô Trì xách cậu qua một bên, đưa tay ra lật đáy từng cái chén lên coi: Đáy chèn có con số được vẽ bằng màu sơn bắt mắt, tạm thời chưa nhìn ra quy luật.
Tô Hồi Ý thò đầu sang, “Anh hai anh hai, làm vậy chi?”
Bát sứ được trả về chỗ cũ, “Em tưởng anh là trí tuệ nhân tạo AI sao, voice vào là có đáp án ngay?”
Tô Hồi Ý nghiêm mặt sáp sáp vào người hắn, “Anh là vip…” Bàn tay dưới vạt áo bị nắm chặt.
Ngón tay ấm áp nặn nặn lòng bàn tay của cậu, “Ở ngoài đường đừng trêu ghẹo anh.”
Tô Hồi Ý thành thạo cất môi mình vào đằng sau hàm răng, ngoan ngoãn khóa mỏ.
…
Sau gần mười phút, mọi người tụ hợp lại chính giữa mất thất bàn bạc, giao lưu chia sẻ tình báo mỗi bên tìm được.
Tô Đĩnh nói, “Bên phải tường khắc Thiên Can, và các con số tương ứng, bên trái xép ba cái gàu hình tròn, lật ra thì thấy mặt trong có đánh dấu.”
Tô Giản Thần thoắt cái lên tinh thần: Đề này hắn biết giải!
Hắn nói, “Trên kệ bếp có một cái khay tròn lớn, trong ngoài ba tầng, tất cả đều được khắc Thiên Can, chắc là có liên quan đến manh mối mà chú tìm được.”
Tô Hồi Ý vừa nghe thấy có manh mối quan trọng, vội vàng xoay người chạy qua kệ bếp xem thử. Tô Trì dừng một chút, mũi chân xoay một cái đi theo phía sau cậu.
Đến gần, quả nhiên nhìn thấy trên kệ bếp có một cái khay tròn lớn, ở chính có một cái kim chỉ nam hướng lên trên, khay tròn ba tầng có thể chuyển động. Tô Hồi Ý đưa tay ra thử xoay khay tròn, ống tay áo rộng rãi rũ xuống mặt kệ quét tới quét lui, được Tô Trì với tay vớt lên.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Tô Trì cũng đang nhìn cậu.
Tô Hồi Ý bỗng nhiên nhỏ giọng cười hí hí, “Anh hai, anh thấy anh với em có giống ——”
Cậu còn chưa dứt lời, Tô Giản Thần phía sau bỗng nhiên lú ra, “Ờ quên nói! Chỗ này ánh sáng không tốt, có một vài chữ khắc trên mặt khay không thấy rõ lắm.”
Hai người, “…”
Bầu không khí có một chốc lát ngưng động, Tô Giản Thần nhận ra có chỗ nào đó không đúng, “Sao vậy?”
Tô Trì bình tĩnh lên tiếng, “Không có gì, chú ba chú đứng sát vào một chút đi để nhìn cho rõ.”
Bóng đèn hai trăm watts, khả năng chiếu sáng chắc chắn rất tốt.
Tô Giản Thần khẳng định, “Không được đâu anh hai, lúc nãy em đã đứng gần lắm rồi.”
Tô Đĩnh gượng gạo đi theo đằng sau, hơi nghiêng sang bên cạnh, hắn đã từ bỏ công cuộc xoay chuyển cái tính thật thà của anh ba mình rồi.
Lưu Khâm Lăng nghe vậy đột nhiên vỗ tay, “Em vừa mới nhìn thấy một cái đèn cầy, do không thấy có đầu mối gì nên quăng sang một bên!”
Cô nói rồi quay đầu đi tìm.
…
Rất nhanh đã tìm thấy được cây đèn cầy, bởi vì mô phỏng chủ đề cổ đại, nên đạo cụ chỉ làm theo hình dạng đèn cầy, nhưng thực ra là đèn điện. Mọi người vặn cổ đèn một cái, căn phòng mờ tối cuối cùng cũng được thấy ánh sáng!
Lưu Khâm Lăng giơ cao ngọn đèn cầy, trường sam trên người uốn lượn quanh co, tia sáng soi vào gương mặt xinh xắn của cô, “Các anh em, mọi người nhìn tôi…”
Tô Hồi Ý đúng lúc khen, “Như nữ thần tự do.”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Cô để đèn cầy xuống khẽ thở dài một cái: Nếu như tui có lỗi, xin hãy cho pháp luật trừng trị tôi, chứ đừng phái Tô Hồi Ý đến hành quyết tui ( ).
Hiếm khi thấy Tô Đĩnh có lòng hảo tâm an ủi người khác, “Ít nhiều gì cũng là nữ thần.”
Tô Giản Thần không nắm được trọng điểm, nhưng cũng không cam chịu lạc bước về sau, “Còn tự do nữa!”
Lưu Khâm Lăng, “Vậy cảm ơn à.”
Có đèn cầy chiếu sáng rồi, rất nhanh đã đọc được mấy dòng chữ nhỏ trên khay tròn, là một vòng chữ số, xếp thành hàng trong mâm tròn. Ngón tay thon dài của Tô Trì kê bên viền khay, gõ gõ hai cái như có điều suy nghĩ.
Qua vài giây, hắn bỗng nhiên xoay người nhanh chân đi về phía tường bên trái, lấy ba cái gàu treo trên tường xuống.
Những người đằng sau đi tới vây quanh, “Nghĩ ra gì rồi?”
Cái gàu bị lật lại, nhờ vào ánh sáng, nên mọi người mới nhìn thấy mặt sau vẽ Thiên Can đã bị làm mờ, sát rìa ngoài mỗi cái gàu còn có một đường gạch màu đỏ.
Tô Trì chồng ba cái gàu lên nhau theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, sau khi các đường gạch màu đỏ nối thành một đường thẳng, Thiên Can cũng xếp thành hàng tương ứng.
Lưu Khâm Lăng mới vỡ ra, kinh ngạc thốt lên, “À, thì ra là xếp như vậy!”
Tô Trì bình tĩnh sang tay cho Tô Giản Thần, “Chú ba, đi sắp thử đi.”
“À, dạ.”
Tô Đĩnh và Lưu Khâm Lăng theo đến giải mật mã cùng, bên tường chỉ còn hai người Tô Trì và Tô Hồi Ý.
Tô Hồi Ý có một chút kích động nho nhỏ, mặc dù cậu không giải ra được đáp án, nhưng mà Tô Trì giải được, cũng coi như là cậu ké được chút vinh quang —— dù sao thì đó là bạn trai của mình mà! Hé hé hé…
“Anh hai, anh cứ như là boss cầm đầu ấy, giải ra đáp án rồi nhưng không đích thân ra trận, đứng đằng sau để người khác bắt tay làm, còn mình thì trốn trong góc tối.”
Tô Hồi Ý than ôi, “Ngầu đét!”
“…” Tô Trì ngước mắt nhìn ba người đang quay lưng lại với hai người, giơ tay ngắt ngắt cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý, “Em cho rằng tôi đang giả ngầu?”
“Vậy sao anh lại bảo anh ba làm đi.”
“Không đẩy họ đi thì làm gì, để ở lại đây chiếu sáng à?” Tô Trì nhẹ giọng xì một tiếng nói, “Để đầu óc em hoạt động tí đi.”
“Dạ.” Tô Hồi Ý nghe lời lắc lắc đầu.
Trong lúc hoảng hốt hình như có nghe thấy tiếng nước.
Tô Trì không khỏi than thở trước hành vi động não đúng nghĩa đen của cậu.
Không có những người khác ở đây, chủ đề ban nãy bị ngắt ngang lần nữa nhắc lại, Tô Trì cúi đầu thấp giọng hỏi hắn, “Vừa rồi em định nói gì?”
Tô Hồi Ý liếc nhìn bên kia, xác nhận không có ai để ý bên này, bèn nhỏ giọng nói, “Em định nói là, anh với em giống với tài tử giai nhân hồi xưa quá đi, em dùi mài kinh sử, anh vén tay áo mài mực cho em…”
Tô Trì nhướng mày, “Em tài tử, anh giai nhân?”
Tô Hồi Ý không dám khiêu chiến với uy quyền của anh hai mình, “Không có không có, trọng điểm của em là tụi mình đôi bên có tình, tình đầu ý hợp.”
Chẳng biết là từ nào chọc trúng huyệt, ngón tay Tô Trì run lên, hơi thở nặng dần. Hắn giơ tay lên hòng muốn tóm lấy cái người lúc nào cũng trêu ghẹo mình, Tô Hồi Ý phát giác được lánh sang bên, tay áo rộng thùng thình lướt qua đầu ngón tay của ai kia.
Tô Trì gằn giọng, “Tô Hồi Ý!”
Tô Hồi Ý ỷ vào có người ở cách không xa, ôm tay áo hi hi hi chạy ra.
Chao ôi, không ngờ rằng cũng có một ngày cậu có thể bỏ boom được anh hai mình! Đã!
Bóng người kia từ từ chạy xa, vênh váo hả hê. Tô Trì dựa vào tường hít sâu hai lần, để tâm tình vừa bị khơi dậy thư thả lại.
Một lát sau, hắn cất bước đi về phía mấy người đang túm tụm đằng trước.
Coi trời bằng vung, ỷ sủng mà kiêu, thật sự tưởng rằng sự nhẫn nại của hắn không có nguyên tắc gì sao?”