Chương 5: Ích Kỷ
Trên hôn giường của hắn cùng chị dâu, bày biện một tấm khăn lớn mang sắc đỏ kiều diễm, tô điểm bằng một bó cẩm tú cầu(*) điềm mỹ cùng màu. Khăn trải giường cùng bộ chăn nệm này, đều vẫn là Bạch Vi một tay thay hắn chọn.
Thật ra, khoảng thời gian trước khi Bạch Vi xảy ra chuyện, Bạch Hiển cùng Chu Tử Nhược thiếu chút nữa liền kết hôn.
Nơi này, cô đã bài trí thực hoàn hảo.
Nhưng hiện tại, người nằm trên giường cùng anh trai Bạch Hiển, lại là Bạch Vi trong thân xác của Chu Tử Nhược.
Ánh sáng trong hôn phòng nhạt nhoà, Bạch Vi bị Bạch Hiển ôm vào trong lòng, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh của cô, vừa giống như an ủi, lại pha một tia không muốn ai biết sóng tình trào dâng.
Phía sau lưng được âu yếm như thế, Bạch Vi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thật là, cô đã dự tính đợi hắn rời khỏi một lúc, liền ngay lập tức trèo xuống hôn giường này, đi đến phòng khách đánh một giấc thật ngon lành trên sô pha.
Cô khẽ khép mi, giọng nói yếu ớt mỏng manh, hướng về anh mình mà chỉ trích:
“Anh rõ ràng đã nói, sau này sẽ không hung dữ với em như vậy nữa...”.
Bàn tay phía sau lưng Bạch Vi, chột dạ khựng lại, hắn hít một hơi thật sâu, mở ra năm ngón tay, đem thân thể Bạch Vi áp vào sâu trong lòng, một bàn tay khác liền đặt lên eo cô, thấp giọng nói:
”Thật xin lỗi, do gần đây nhiều chuyện đường đột xảy ra, anh có chút nóng nảy”.
”Vậy chị dâu…”.
”Chúng ta không cần phải nhắc về cô ta thêm một lần nào nữa”.
Bạch Hiển hơi cúi xuống, tựa cằm lên đầu Bạch Vi, thỏa mãn nhắm lại đôi mắt:
"Chỉ cần em quay trở về, cô ta đi nơi nào anh thật sự không để bụng. Ngược lại, anh hai còn cảm thấy rất vui là đằng khác. Chỉ cần là em trở lại, Vi Vi…”.
”Nhưng mà... Anh à, đó là chị dâu...”.
Bạch Vi rụt rè nắm lấy gấu áo trắng toát kia, đôi mắt đỏ hồng, khe khẽ ngẩng đầu từ lồng ngực ấm áp, có chút nghi hoặc.
Không lẽ anh hai một chút cũng không khổ sở sao?
Hiện tại cô trọng sinh vào thân xác của Chu Tử Nhược, đồng nghĩa với việc cô ấy hoàn toàn “offline” trên thế gian này, có khác gì đã ch.ết không cơ chứ?
Anh hai không nhớ chị dâu sao?
”Đúng vậy, đúng là chị dâu. Nhưng cô ta so với em thì vô cùng nhỏ bé, không đáng để nhắc đến”.
Bạch Hiển khép lại đôi mắt sắc bén, cúi đầu thật thấp, chóp mũi hơi hơi dùng lực mà cọ lên vầng trán của Bạch Vi, thở dài một hơi:
”Anh thật sự rất ích kỷ, nếu phải chọn một trong hai người, Vi Vi, anh sẽ không chút do dự nào mà chọn em".
Cho nên Bạch Hiển lẽ nào lại quan tâm tới việc Chu Tử Nhược đi đâu về đâu, hắn chỉ cần em gái quý giá của hắn quay về. Dù Chu Tử Nhược là hôn thê của mình, nhưng trong lòng, Bạch Vi nhà hắn vẫn luôn là nhất.
Hắn chính là thương cô như vậy, hơn nữa kéo dài đến tận bây giờ, còn cố tình không để cô biết.
Nhưng thật ra Bạch Vi đều hiểu rõ, nếu đến lúc cô cùng Chu tiểu thư thật sự vướng vào tình huống “oan gia ngõ hẹp”(**), anh trai nhất định sẽ không do dự mà đứng về phía cô.
Cũng giống sự tình ngay lúc này đây, Bạch Hiển chỉ cao hứng vì em gái đã trở lại, nhưng chẳng dành ra được một tia khổ sở hay một chút nể tình mà đi tìm vị hôn thê đột nhiên biến mất của mình.
Bạch Vi cũng chẳng biết như thế nào, lòng không giấu được chút rưng rưng cảm động, anh trai đều đã nói như vậy, cô còn dám đòi hỏi gì hơn đâu? Hắn thuộc loại người ích kỷ, cô vốn cũng chẳng cao thượng hơn ai.
Có thể trọng sinh, đây là một cơ hội cầu còn không được, đáng ra cô nên thật vui vẻ tiếp nhận, chẳng lẽ thay vì thế mà phải cố chấp tìm mọi cách đem người chị dâu đã “offline“ kia trở về sao ?
Không, Bạch Vi không vĩ đại như vậy, Bạch Hiển cũng không nhàn rỗi đến thế.
Cho nên đề tài này, về sau cũng không cần nhắc lại thêm lần nào nữa, cũng chẳng cần phải nghi hoặc, cứ coi như đây là ân huệ trời ban cho cô và hắn, là ân huệ lớn nhất, và là cuối cùng của cuộc đời này.
Vậy nên càng cần phải biết nâng niu, quý trọng.
Bạch Vi hít hít cái mũi nho nhỏ, ngón tay mềm mại vuốt lên cằm anh trai, lúc này đã râu ria lổm xổm. Thật muốn đổi sang đề tài khác, nhưng cô lại không tài nào nhịn được mà bàng hoàng nức nở thành tiếng:
”Anh hai, vì sao lại tiều tụy đến mức này...”.