Chương 7: Không có quần áo mặc.
”Ưʍ...”
Đôi môi đỏ mọng bị ngậm lấy, Bạch Vi trong lúc mơ màng cảm thấy không thoải mái, liền khẽ hừ một tiếng, sau đó lại nhanh chóng chìm sâu vào giấc mộng.
Chờ cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đã là trưa hôm sau, người bên cạnh cũng đã rời đi từ sớm.
Giường ngủ nổi bật với tấm khăn trải màu đỏ thẫm bắt mắt, phía trên đầu còn được trang trí một chữ “hỷ” thật lớn.
Bạch Vi chậm rãi ngồi dậy, đôi chân trần hướng về phía phòng tắm, mái tóc đen nhánh tuôn dài phía sau lưng, đầu có chút lâng lâng choáng váng.
Cô bật đèn, đứng phía trước tấm gương to lớn sáng bóng, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trước mặt. Trong nháy mắt, Bạch Vi ngỡ rằng, cô đã thấy được cơ thể ban đầu của mình.
Đã có người từng nói, Chu Tử Nhược cùng cô lớn lên có chút giống nhau, Bạch Vi lại không cảm thấy đúng lắm, cô sao có thể xinh đẹp bằng chị dâu chứ?
Nhưng hiện tại nhìn kỹ, tướng mạo này so với Bạch Vi, quả thật không mấy khác biệt.
Trong lòng không biết vì sao lại có chút hoảng loạn, anh trai lại đi chọn một vị hôn thê lớn lên có quá nhiều nét tương đồng với mình. Việc này…
Bạch Vi không biết nên cảm thấy thế nào cho phải, lại nhìn đến ”mảnh vải” đang mặc trên người, kiểu dáng chính là váy ngủ đặc trưng theo phong cách của Chu Tử Nhược, vừa mỏng, vừa có thể nhìn thấu, bên trong lại không mặc nội y, đầṳ ѵú kiều diễm đều có thể dễ dàng bị nhìn thấy. Chiếc váy còn đặc biệt ngắn.
Ngày hôm qua cảm xúc hoảng loạn, liền không để ý đến chiếc váy ngủ gợi cảm thế này, còn cùng anh trai nằm trên một cái giường? Cứ như vậy cả một đêm?
Bởi vì ngủ đủ giấc, tinh thần liền nháy mắt tốt hơn, chỉ số thông minh của Bạch Vi nhờ đó mà “online” một ít, gương mặt cũng vì vậy mà đỏ lựng. Thật… trái với đạo lý, cũng thật quá xấu hổ!
Cô khom lưng, vặn vòi nước trên bồn rửa, duỗi ra hai bàn tay trắng nõn hứng lấy một bụm nước, rửa sạch gương mặt bằng dòng nước mát lạnh, làm tiêu tan đi một ít khô nóng.
Sau đó cô xoay người, nhanh nhảu đi vào phòng giữ quần áo bên trong hôn phòng của anh trai, mải miết tìm quần áo của Chu Tử Nhược, nhưng lại tốn công vô ích, mãi cũng không tìm thấy.
Bởi vì trước đó, khi Bạch Hiển cùng Chu Tử Nhược sắp kết hôn, Bạch Vi đem quần áo của hắn từ nhà cũ dời sang đây một ít, tất cả đều xếp gọn gàng vào gian phòng nhỏ này.
Nhưng từ trước đến nay, Chu Tử Nhược lại chưa từng được Bạch Hiển cho phép tiến vào căn biệt thự này, cho nên quần áo cùng vật dụng riêng tư vẫn tạm thời chưa qua được cửa hôn phòng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Vi liền chỉ có thể tìm mẫu quần áo thể thao của anh trai mặc tạm, sau đó tiến tới phòng khách gọi điện cho hắn.
Phòng khách được bày biện một chiếc bàn lớn, bên trên đặt một chiếc điện thoại bàn bé xinh, kiểu dáng cũng là do một tay Bạch Vi lựa chọn. Từ những thứ nhỏ nhặt nhất, như hoa cỏ ngoài vườn, đến những món đồ trang trí thậm chí sở hữu phong cách thẩm mĩ vô cùng khác biệt, đều là chính Bạch Vi cân nhắc cùng thiết kế.
Đương nhiên, cô cũng từng hỏi qua ý kiến của Chu Tử Nhược, giống như việc muốn hôn phòng trông như thế nào, cô đều có thể dựa theo sở thích của cô ấy mà trang hoàng.
Nhưng chưa kịp đợi Chu Tử Nhược mở miệng, Bạch Hiển một bên liền tự tiện quyết định, chỉ nhàn nhạt lạnh lùng hướng Bạch Vi nói:
”Cứ dựa vào sở thích của em mà làm”.
Những thứ Chu Tử Nhược yêu thích, đối với Bạch Hiển không hề quan trọng, chỉ là một “vật thay thế” thì nên tự biết thân phận mình nằm ở đâu.
Lúc ấy Bạch Vi còn có chút xấu hổ ái ngại, cảm thấy lời anh trai nói thật quá đáng, chẳng nhẽ không thấy Chu Tử Nhược nghe xong những lời phũ phàng như vậy, vẻ mặt liền thương tâm, mất tự nhiên sao?
Hiện tại khi nghĩ lại, Bạch Vi cảm thấy có chút có lỗi với anh trai, rốt cuộc chị dâu mới là người muốn cùng hắn cùng nhau trải qua cả đời. Nhưng hôn phòng của hắn cùng cô ấy, tất cả đều dựa theo sở thích của Bạch Vi mà thiết kế, còn ra thể thống gì nữa?
Quyết đoán lắc đầu, Bạch Vi ném đi hết những cảm xúc quái dị đang chiếm cứ suy nghĩ của mình. Dựa vào chiếc sô pha rộng lớn chất liệu xa xỉ, cô nhấc máy, gọi vào di động của Bạch Hiển, đợi đến lúc giọng nói tràn ngập từ tính của hắn truyền đến tai, Bạch Vi liền mềm mại nói:
“Anh hai, em không có quần áo để mặc”.