Chương 26: Vô khổng bất nhập.
“Em, em, em còn phải cám ơn anh sao? Cám ơn anh muộn mấy ngày lại muốn em?”
Bạch Vi tức muốn ch.ết, cô khóc đến mức thở hổn hển, tùy ý để Bạch Hiển chộp lấy trong tay, nhấm nháp thưởng thức cặp nhũ trắng nộn, đầu vẫn ngửa lên, cảm giác được bờ môi ấm áp của hắn, từ bên đầṳ ѵú này, lưu luyến đến bên kia.
Bên ngoài cánh mông mềm mịn, côn ŧɦịŧ của hắn liền hưng phấn nhảy lên, phảng phất như đang kêu gào, muốn thọc vào bên trong.
Nói chỉ hôn một chút, nhưng mà hắn đang hôn ở nơi nào? Hắn đang mơn trớn ɖú cô! Có nơi nào chỉ là hôn hít một chút, này, rõ ràng đều đã làm nhiều như vậy.
Bạch Vi cả người run run khóc ròng:
“Còn nói sẽ không làm gì, anh là đang như thế nào? Anh hai, anh hai! Anh làm cái thứ kia đi chỗ khác đi! Em không tin anh nữa, anh hai!!!”
“Anh có thể kiềm
chế sao?”
Bạch Hiển cau mày, xoay người đỡ đầu Bạch Vi đặt về gối, thay cô kéo dây váy ngủ lên, rời đi thân thể của cô mà nằm ở bên cạnh.
Hai người đều từng ngụm từng ngụm thở dốc, Bạch Vi là do sợ hãi vừa qua đi có chút bất bình, còn Bạch Hiển bức bối do dục cầu bất mãn, muốn mà không được.
Bạch Vi còn khóc, khóc đến mức Bạch Hiển trong lòng rối loạn lung tung.
Hắn nghiêng người, ôm lấy Bạch Vi, thở dài:
“Ngủ đi, Vi Vi, anh hai cái gì đều không làm, ngủ đi”.
“Em chán ghét anh, anh hai thật là quá đáng ghét, xấu xa”.
Bạch Vi khóc lóc, phỉ nhổ chính mình, thuận theo òa khóc trong lòng ngực hắn.
Thật sự, tại đây là thời điểm Bạch Vi thật sự thực khinh bỉ chính mình, kêu không muốn không muốn chính là cô, rồi lại tham luyến cái ôm ấm áp của hắn. Được hắn ôm, liền cảm giác chính mình bao nhiêu khổ sở đều có thể tan biến.
Cô quả thực không thể lý giải chính mình, vì cái gì có thể chia ra hai cảm xúc đối lập nhau như vậy?
Cô thật sự không hiểu nổi bản thân, vì cái gì mà lý trí luôn kháng cự những cử chỉ thân mật của hắn, rồi đến khi thân thể bị hắn vuốt ve lại sinh ra kɦoáı ƈảʍ.
Con người thật đúng là một loại sinh vật phức tạp, Bạch Vi mê mang suy nghĩ.
Ở trong lồng ngực ấm nóng của hắn, cùng với giọng nói ôn nhu trấn an, Bạch Vi khóc hoài khóc mãi, chung quy vẫn là không thắng nổi cơn buồn ngủ, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, cô rời giường với đôi mắt sưng húp, Bạch Hiển vừa mới bước ra từ phòng tắm, hắn vừa đi vừa chỉnh cà vạt. Thấy Bạch Vi đã tỉnh, liền tiến đến, ngồi xuống mép giường bên cạnh, dùng một đôi mắt sâu lắng, không nói một lời nhìn nàng.
Váy ngủ tơ tằm mỏng manh, lộ ra mảng lớn da thịt ngay bầu ngực trắng nõn, lúc này tất cả đều bị lấp kín bởi dấu hôn hồng hồng tím tím, hơn nữa đôi mắt đỏ hoe đáng thương kia, lại uỷ khuất lại giống như bị làm nhục.
Bạch Hiển nhắm mắt, thao(*),
Bạch Vi ở chính cái dạng này, cũng đều làm hắn dễ dàng tự mình tưởng tượng.
Bàn tay đang thắt nút cà vạt, lại đột nhiên bị Bạch Vi ngồi dậy mà đẩy ra.
Cô
chung quy vẫn là đánh không lại thói quen được đương thành từ ngần ấy năm, nhìn Bạch Hiển đem cà vạt xử lý có chút rời rạc, liền trực tiếp tự mình giúp hắn.
Bạch Hiển mở mắt, nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô, thay hắn thắt cà vạt chỉn chu, sau đó cô rời giường, xoay người vào phòng giữ quần áo, tìm cho hắn một bộ trang phục thích hợp.
“Buổi tối đi xem phim, được không?”
Bạch Hiển nhận lấy tây trang, khoác lên người, thử đánh vỡ sự im lặng của cô.
Cô cúi đầu, không nghĩ tới việc đáp ứng hắn.
Bạch Hiển liền vòng tay ôm eo Bạch Vi, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ kia.
“Ngoan”.
Bạch Vi trốn tránh Bạch Hiển, đồng ý với hắn một tiếng, nhẹ nhàng nhíu mày nói:
“Đi làm đi, mới sáng sớm...” Đừng ấp ấp ôm ôm, lôi lôi kéo kéo.
“Hôn anh một cái”. Bạch Hiển đuổi theo cô, có một loại “không cho không đi” ý vị, “Anh hai muốn được hôn nụ hôn buổi sáng, Vi Vi”.