Chương 39: Độc chiếm.
Bạch Vi là loại người đôi khi sống quá an nhàn, liền không nghĩ đến việc chính mình sẽ phải thay đổi bất cứ thứ gì trong sinh hoạt.
Bao gồm cả quan hệ giữa mình và anh trai, cùng với những thói quen trong sinh hoạt mà cô hình thành từ trước đến giờ.
Cho nên ở trong phạm vi nhất định, Bạch Hiển dù có đi trêu chọc, cô cũng có thể nhẫn nhịn, cũng có thể thối lui.
Tuy vẫn không chấp nhận sự chuyển biến đường đột của mối quan hệ giữa hai người, nhưng vì thói quen sinh hoạt không bị thay đổi. Thậm chí, vì vẫn luôn sống trong tháp ngà mà anh trai dựng nên, nên cô có thể từng bước mà nhường nhịn.
Từng bước từng bức cưỡng bách chính mình tiếp thu những việc mà Bạch Hiển làm.
Chính là nắm bắt được điểm này của cô, Bạch Hiển từng bước một mạnh mẽ dụ dỗ, rõ ràng nhẫn nại thật vất vả, lại không có lần nào dứt khoát trực tiếp ân ái với cô.
Dứt điểm trong một lần duy nhất không được, như vậy thật dễ dàng đem Bạch Vi bức đến mức muốn tạo phản, cô thích hợp với những hành động chậm rãi mà thẩm thấu như cách nấu chín một con ếch xanh hơn.
Cho nên khi Bạch Hiển lại một lần nữa hỏi cô, cô lại lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không cần, không muốn.
Đôi khi Bạch Vi cũng không hiểu bản thân cứ cố chấp kiên trì làm gì. Đại khái, vẫn luôn không qua được tảng đá chướng ngại kia sâu trong nội tâm chính mình.
Luôn cảm thấy hắn là người nhà, là không thể khinh nhờn.
Nhưng lúc này cô cùng hắn lại đang làm những gì?
Hắn chỉ cần cách một tấm vải mỏng cọ xát cô, đều có thể làm cô sinh ra đồng thời hai loại cảm giác kháng cự cùng hưng phấn. Chờ hắn chân chính tiến vào, cô có thể hỗn loạn thành dạng gì đây?
“Anh sẽ cho em thêm một buổi tối, tự mình suy nghĩ cẩn thận”.
Chống lại sự kháng cự của Bạch Vi, Bạch Hiển rời môi cô, trong hơi thở rối loạn để lại cho cô thông điệp cuối cùng.
Trên hành lang bên ngoài thư phòng, hắn nghiêng đầu, cắn một ngụm trên cánh tay đang câu lấy cổ hắn của Bạch Vi, để lại dấu vết trên phần thịt cánh tay mềm mại, giọng khàn đục:
“Buổi tối cuối cùng, anh hai hôm nay không thao em, chỉ một buổi tối cuối cùng này”.
Hốc mắt Bạch Vi đỏ hoe, đôi môi nhìn thoáng qua có chút sưng, ôm lấy cổ anh trai, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn, ấm ức đáng thương không dám nói lời nào.
Lại nghe được Bạch Hiển cúi người, ở bên tai cô dùng thanh âm mê hoặc nhân tâm, khàn khàn mà nói:
“Duyên trời đã định, Vi Vi chính là của anh hai, chỉ của anh, Vi Vi chỉ có thể là của anh”.
Sau đó, hắn khom lưng, đem thân thể run rẩy bế lên, từ lầu hai đi xuống phòng ăn.
Cô gái nhỏ mê game đến tận bây giờ, cơm đều chưa có ăn đâu.
Dì giúp việc thấy hai người tình cảm tốt đẹp như vậy, nét mặt thập phần vui mừng, từng muỗng xới cho Bạch Vi một chén cơm thật nhiều, Bạch Vi xem mà mày nhíu chặt.
Vừa mới tránh thoát được anh trai xấu xa, hiện tại lại chạy không thoát bị ngược đãi dạ dày sao?
Chỉ chờ lúc ăn đến một nửa, thật sự là no căng ăn không nổi. Thừa dịp Bạch Hiển quay đầu sang chỗ khác, Bạch Vi nhanh trí đem phần cơm trong chén sớt bớt sang chén trong tay hắn. Sau đó nhìn Bạch Hiển, yếu ớt gọi:
“Anh hai”.
Đúng lúc tin nhắn vừa gửi đến, hắn một tay xem điện thoại, một tay đặt trên đỉnh đầu Bạch Vi xoa xoa, dường như cũng không có biết được hành vi lùa bớt cơm vào chén hắn của Bạch Vi.
Chờ đến lúc xem xong tin nhắn trên điện thoại, hắn tự nhiên cầm đũa đem cơm thừa của Bạch Vi ăn sạch.
Thuở bé, người hầu Bạch gia luôn chì chiết mắng mỏ anh em Bạch Hiển, thường xuyên không cho hai người ăn cơm no. Cho nên, Bạch Hiển dùng sức lực của một thiếu niên chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, tống khứ một đám người hầu Bạch gia, hắn dạy dỗ Bạch Vi, đến một hạt cơm cũng không thể lãng phí.
Lúc đó Bạch Vi còn nhỏ, Bạch Hiển lại tình nguyện để chính mình bụng đói mốc meo, chứ tuyệt đối không để em gái mình chịu đói. Vậy nên đối với cô, khái niệm về đói khát cũng không mấy khắc khổ.
Nhưng vốn dĩ xưa nay cô đều rất ngoan ngoãn, vì thế vẫn luôn ghi nhớ lời Bạch Hiển dạy bảo, nếu thật sự ăn không hết, liền có thể đưa anh hai ăn hộ.